Lộ ra rồi? Nàng cúi đầu nhìn, không khỏi thầm rên một tiếng. Không mặc yếm thật là quá bất tiện mà, đã thế còn là lúc chen chúc một chỗ cùng người ta. Trở về phải sửa đổi một chút, làm cái cúc áo tương đối chắc chắn hơn. Nhưng bị chủ tử nhìn thấy rồi, trong lòng nàng cân nhắc, đột nhiên có xúc động muốn khóc. Làm nô tài làm đến cái nước này, còn thiếu điều móc tim móc phổi ra thôi. Cuống cuồng che đậy, nhưng Vạn tuế gia lại đoạt trước một bước đè tay nàng lại.
Cái này… khiến cho người ta đầu hoa mắt choáng. Hoàng đế không biết tại sao mình không cho nàng che lại, chỉ cảm thấy chưa nhìn đủ, nhìn sao cũng không thấy đủ. Nam nhân bản tính đều là háo sắc a! Hắn là loại người có ý thức biết tự kiểm điểm, thấy bộ ngực ôn hương này, trong đầu liền nhảy ra câu “Hé mành thủy tinh ngó trộm xem, Cánh tay trần che đậu nhũ hương”. Hắn vừa nhìn vừa ngẫm nghĩ, đây là bao lâu không chạm qua nữ nhân chứ, đúng là khát đến chịu không nổi mà. Sau đó cũng không biết trúng tà gì, chờ hắn tỉnh hồn lại, phát hiện tay mình đã phủ lên ngực nàng rồi.
Hai người đều hít một hơi lạnh, nàng trợn tròn mắt giật mình sợ sệt nhìn hắn, hắn cho là nàng sẽ nhảy dựng lên, tiện đà thưởng cho hắn một cước, thế mà không có. Nàng cuốn ống tay áo lau mũi cho hắn, “Chủ tử làm sao vậy? Đang yên đang lành sao lại chảy máu? Là cách quá gần lửa bị mất nước sao ạ? Mau ngửa cổ lên, nô tỳ chườm lạnh cho ngài.”
Tố Dĩ đâu phải người chết, nàng có thể không cảm giác được hoàng đế động tình sao? Tay hắn phủ trên ngực nàng, nàng không ngờ sẽ bị nam nhân sờ soạng như vậy, trong lòng là nỗi sợ hãi và khuất nhục nói không nên lời. Nhưng từ lúc tiến cung nàng đã được răn dạy, gặp bất cứ chuyện gì cũng không được kinh ngạc thất thố. Người nàng hầu hạ không phải người thường, mỗi một câu nói một động tác, phải cẩn thận ứng đối. Thừa dịp này lập tức thoát thân một cách tỉnh rụi và thản nhiên, cả hai đều giữ được mặt mũi. Nàng khoác áo lên cầm khăn chấm nước, vắt khô đặt lên trán hắn. Rõ ràng bị tổn thương lắm nha, trông bộ dạng ngu người của hoàng đế, nàng liền không nhịn cười được. Đây không phải là vị quân vương của một nước đã duyệt qua vô số nữ nhân, mà là chàng trai mới lớn thì đúng hơn! Nàng vỗ vỗ mặt mình, da mặt đúng thật là càng ngày càng dày mà, e thẹn đi đâu mất rồi? Sao nàng lại muốn mượn cơ hội này cười nhạo hắn thế chứ!
Hoàng đế bị quét thấu mặt, có chút ngượng ngùng. Đây cũng quá tà tính rồi, hắn có phải là chưa từng chạm qua nữ nhân đâu, sao ở trước mặt nàng lại quê thê thảm thế này! Hắn là người tích cực ham học hỏi, kiểu gì cũng phải tổng kết ra chút bài học kinh nghiệm. Hắn nghĩ khả năng là do ở cái điểm mị hoặc nửa chận nửa che kia! Trước kia lật thẻ bài, đám nữ nhân trong hậu cung đều là cởi sạch trực tiếp đưa đến trên giường hắn, quá trực tiếp rồi, thiếu mất lạc thú trong khuê phòng. Sủng hạnh đều dựa theo từng bước một, ngoài hoàn thành nhiệm vụ ra đều không có gì khác. Còn hiện tại… hoặc là do nàng chứ không phải ai khác, nàng là Tố Dĩ, là người trong tim hắn. Có thể nàng còn mơ hồ, nhưng trong đầu hắn bất tri bất giác đã sớm hãm sâu trong bùn rồi. Càng quan tâm càng khẩn trương, chỉ hơi có chút gió thổi cỏ lay, đường đường một hoàng đế Đại Anh như hắn lại ra nông nỗi này.
“Nô tỳ thấy chủ tử bị nhiệt rồi, chắc là vì bịt nóng quá đó.” Tố Dĩ nghiêm mặt đứng đắn nói, “Nóng quá cũng không tốt, trung y nói ‘Hàn giả nhiệt chi, nhiệt giả hàn chi’*. Xem ra ngài không còn lạnh nữa, vậy nô tỳ gác đêm cho ngài nhé! Ngài ngủ đi, lỡ có sài lang hổ báo, nô tỳ lập tức sẽ đánh thức ngài.”
*Hàn giả,nhiệt chi. Nhiệt giả,hàn chi” nghĩa là: trạng thái hàn thì dùng thuốc nhiệt, trạng thái nhiệt thì dùng thuốc hàn.
Hắn căn bản không tiếp nhận đề nghị này, “Ngươi làm việc không dùng mắt à? Trời lạnh thế này, nửa đêm nửa hôm ngươi ngồi thử xem, xem ngươi có cóng rụng hai lớp da không! Hơn nữa củi cũng không cháy mãi, phải dùng tiết kiệm, nói vậy ngươi đã thủng chưa?”
Tố Dĩ oán thầm, không phải là nàng sợ hắn chuốc khổ ư, ngược lại bị hắn lưu loát đả thông một cái. Nàng không tiện phản bác, đành phải quỳ ló đầu nhìn hắn, “Ôi, máu mũi ngài ngừng chảy rồi ạ?”
Hoàng đế đụng phải cái đinh mềm, trợn trắng mắt trừng nàng, nàng giả trang vẻ mặt rất chi là vô tội, “Ngài đừng trừng nô tỳ chứ, nô tỳ một lòng trung tâm hướng trăng sáng, nếu ngài hiểu lầm nô tỳ, nô tỳ uất ức chết mất.”
“Bớt nói nhảm đi!” Hoàng đế phát cáu, “Không khua môi múa mép với ta là không được hả?”
Nàng có chút sợ, hắn giận thật rồi, chuyện này chơi hết vui rồi. Rề rà cởi áo ngoài luôn miệng đáp lời, “Ngài đang có thương tích đó, chớ nóng nảy. Nô tỳ nằm xuống ngay.”
Nàng một lần nữa nằm xuống cạnh hắn, vốn định tách ra một chút khoảng cách, hắn âm thầm ôm nàng vào trong ngực lần nữa. Tố Dĩ lặng lẽ túm chặt cổ áo, thật sự cảm thấy tình huống kiểu này rất khiến người ta mâu thuẫn. Tình huống hiện tại là nương tựa lẫn nhau, vốn không nên nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà hắn luôn có thể làm cho nàng tâm thần không yên. Nàng trước kia không nhận được mặt người, nên tâm cũng lớn, không ai có thể đi vào trong tâm khảm nàng. Sau đó hắn điều nàng đến ngự tiền, sớm chiều đối mặt, nhân ảnh của hắn tựa như cây cọc đâm sâu vào trong đầu nàng. Nàng đối với hắn, ngoài tình nghĩa chủ tớ ra, hẳn là còn có tình cảm không thể nói khác. Tỷ như nhìn thấy hắn liền cảm thấy yên lòng, nghe thấy giọng hắn liền cảm thấy an toàn. Chủ tử ngài ấy chính là một cái Định Hải thần châm nhỉ! Nàng trước kia một thân một mình không dựa dẫm một ai, bây giờ gặp phải chút chuyện gì, bất giác liền nghĩ tới hắn. Chỉ là hắn bề bộn việc công, trong mắt chưa chắc có cung nữ ngốc nàng đây mà thôi.
Hắn không nói lời nào, chỉ ôm trọn nàng. Nàng ở trong ngực hắn tim đập như sấm, không dám động đậy, cứ thế dán chặt vào thân thể hắn. Qua thật lâu mới nghe thấy hắn gọi nàng. Nàng lúc nào cũng cảnh tỉnh, quy quy củ củ đáp lời, “Vâng, Có nô tỳ.”
Hắn do dự một chút, “Ta muốn nói với ngươi, hoàng đế có đôi khi cũng sẽ thân bất do kỷ, nhưng chỉ cần hạ quyết tâm, muốn hoàn thành một chuyện cũng không khó.”
Nàng nằm dí trước ngực hắn, hương trầm thủy trên người hắn hun khiến nàng ngây ngất, nàng nói, “Nô tỳ đều biết, chủ tử trên vai có gánh nặng, lòng chủ tử cũng làm từ thịt mà.”
Hắn siết chặt cánh tay, “Tố Dĩ…”
“Vâng,” Nàng thuần phục dán sát hắn, “Chủ tử, nô tỳ lúc này là đại bất kính đúng không ạ.”
Hắn vuốt vuốt tóc của nàng, “Nói nhảm, ngươi có công cứu giá, là đại công thần.”
Nàng cười ngây ngốc, “Thế này mà là cứu giá ạ? Thảo nào trong triều đình lắm quan to thế!”
Hoàng đế cọ cọ cằm lên trán nàng, “Trong triều đình quan to đúng là không ít, nhưng hơn phân nửa là tầng lớp trí thức. Còn dư lại, lúc khai quốc tổ tông họ từng xuất lực đóng góp, thừa kế qua từng thế hệ, là những người được nhờ phúc của tổ tiên.”
“Nô tỳ biết.” Nàng thì thào, “Chủ tử nhân từ, là người niệm tình cũ.”
Hoàng đế cười cười, “Trong Tứ Cửu Thành có câu nói, cửa tiệm lâu đời không nuôi nổi Tam gia. Nhưng gian hàng ‘triều đình’ lớn như vậy, không nuôi cũng không được.”
Nàng tò mò ngẩng đầu, “Tam gia là gia nào ạ?”
“Thiếu gia, cô gia, cữu gia.” Hắn mỉm cười, khóe môi có lúm đồng tiền nhàn nhạt, thâm ý nói, “Ba loại gia này khó hầu hạ, nói không được chửi không xong, sau này chúng ta buôn bán phải cẩn thận.”
Nàng lầu bầu, “Là nô tỳ buôn bán mà.”
“Phân biệt rõ ràng với ta như vậy à?” Hắn hơi cúi đầu, gần như là mặt dán mặt.
Tố Dĩ rụt lại, muốn tránh ra, tay hắn chế trụ cằm nàng, để nàng ngửa mặt ở một góc độ cố định. Nàng sợ tới mức không dám nhìn hắn, duy chỉ nghe thấy lời thì thầm của hắn, “Chúng ta cũng coi như cùng chung hoạn nạn rồi.” Nàng còn muốn ngắt lời, hắn suỵt một tiếng, “Con gái ăn nói vụng về chút cũng đáng yêu.”
Nàng còn chưa kịp phản ứng, hai cánh môi mềm ấm liền dính vào. Giống như buổi tối hôm đó ở bãi săn, chỉ dán, không có động tác tiến hơn một bước. Nhưng chỉ thế thôi đã khiến nàng sợ hãi, nàng run rẩy muốn lui ra, hắn chế trụ gáy nàng. Một cái… lại một cái… hắn chầm chậm mổ lên môi nàng. Tựa hồ hôn còn chưa đủ, bất kỳ chút phản ứng nào của nàng cũng không muốn bỏ qua. Hắn nhìn thấy gò má nàng ửng đỏ, đôi mắt nhắm chặt của nàng, càng bộc phát cao hứng. Nửa chống người lên, cúi người tỉ mỉ cảm thụ chút xúc cảm này, đem trái tim lấp đầy.
Tố Dĩ mơ màng mở mắt ra, “Chủ tử…”
Hắn ừ một tiếng, hôn lên khóe môi nàng, rất hưởng thụ loại cảm giác này. Hắn thích nàng, thì ra thích một người là chuyện như thế này, không có mạo phạm thô bỉ, cho dù chỉ một hành động tương tác đơn giản nhất, hắn cũng đã cảm thấy thỏa mãn hạnh phúc.
Đáng tiếc cảm giác của nàng lại không giống vậy, nàng có chút kháng cự đẩy vai hắn, sợ sệt ngập ngừng nói, “Ngài đừng…”
Hoàng đế quyết định không để ý, hắn đang tính toán, nếu như có tiến triển mang tính thực chất, biết đâu nàng sẽ yêu hắn, nguyện ý ở lại bên cạnh hắn thì sao. Tay phải của hắn phủ lên ngực trái nàng, quen cửa quen nẻo tìm đến “nguyên điểm”, khẽ khàng lướt qua một cái, thay vào đó vạch vạt áo phải nàng ra. Lúc này cơn đau ở chân đã sớm vứt ra sau ót, tình dục là giải dược tốt nhất, gây tê hết thảy đau đớn trong thực tế.
Nàng không dám phản kháng, xoay đầu qua một bên. Bộ ngực thoáng lạnh, nàng không kiềm được run lên, thầm nghĩ quả này xong rồi, xem ra tránh không được một lần này rồi. Nàng chật vật nuốt ngụm nước miếng, gân trên cổ nhảy lên thật cao. Hắn lại tới hôn nàng, đôi môi men theo cần cổ của nàng uốn lượn hôn xuống, nàng định thần lại, đánh liều nói, “Chủ tử không thể ngừng, nô tỳ cũng không trách ngài. Nô tỳ hôm nay hưởng ơn mưa móc, là may mắn nô tỳ tu luyện từ kiếp trước. Nô tỳ nguyện ý hầu hạ chủ tử, chẳng qua là… xin chủ tử đừng để lộ ra, chuyện này trời biết đất biết, sau đó thì quên đi, coi như là vinh sủng chủ tử đối với nô tỳ, có được hay không ạ?”
Nàng nói như vậy là cam tâm tình nguyện sao? Chẳng qua là kẻ làm nô tài phải khuất phục một cách bất lực. Lập trường của nàng rất dứt khoát, mặc dù đã có được quan hệ, nhưng nên đi thì vẫn muốn đi. Tim Hoàng đế lạnh mất một mảng lớn, hắn chống khuỷu tay cúi đầu ủ rũ, “Là ta làm khó ngươi.” Khép vạt áo của nàng lại, mặc dù không nỡ cũng không thể lưu luyến nữa, bằng không hắn ở trong mắt nàng là thứ gì? Là kẻ đốn mạt ỷ vào thân phận cưỡng đoạt sao? Không thể giữ nàng lại, vậy hắn muốn một đêm này còn có ý nghĩa gì chứ? Không phải là đem chiếc cốc mỹ nhân* này đập ra một khe nứt, hại nàng nửa đời sau mà thôi.
Hắn nằm trở lại, thay nàng dịch tấm chăn, “Là ta không cẩn thận, ta thiếu cân nhắc, về sau… sẽ không có nữa.”
* cốc mỹ nhân: nguyên văn “mỹ nhân cô”: một loại cốc uống rượu thời cổ đại có hình mỹ nhân.
Tố Dĩ quay lưng đi, vốn đang mừng húm vì thoát được một kiếp, nhưng nghe được lời của hắn, trong lòng bỗng dưng khó chịu hẳn. Thật sự mà nói, chủ tử đích thật là người tốt. Nếu như hắn có cái loại tính khí của công tử quý tộc đột nhiên tâm huyết dâng trào liền “không chút lưu tình”, nàng lúc này đến cả mẩu vụn sớm đã không còn. Nhưng hắn không làm như vậy, càng khiến nàng thêm thương cảm.
Nàng cảm thấy thẹn với hắn, ấp úng nói, “Nếu chủ tử ngài khó chịu, nô tỳ dùng tay… giúp ngài…”
Dùng tay? Hoàng đế quả thực muốn cười khổ, về sau dùng tay mãi sao? Hắn thở dài, lần này không mang cung quyến là thất sách, may ra trở lại Tử Cấm thành thì tốt rồi. Hậu cung ba ngàn giai lệ, ai không muốn được hắn lâm hạnh chứ? Hắn thảm thương đến mức này sao? Cần phải dùng tay nàng?
Hắn nhắm mắt lại, bây giờ mới phát hiện cổ chân ân ẩn đau. Thử động đậy, không dùng lực được, nhưng chắc là không bị thương đến xương. Nàng xoay người lại, sợ hắn phát hỏa, nhút nhát giật nhẹ ống tay áo của hắn. Hắn quét mắt liếc nàng một cái, “Còn trêu chọc ta làm gì?”
Nàng rụt tay về, không biết nói gì, mặt mày ngưng trọng cúi gằm đầu.
Vẻ mặt nàng như thế cũng khiến hắn động dung, hoàng đế cảm thấy mình hết thuốc chữa rồi, ngay từ đầu rõ ràng ghét nàng như thế, hiện tại rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Động trăm dạng tâm tư, cuối cùng con vịt đã luộc chín bị bay đi mất, kỳ quái là hắn không cảm thấy tức giận, ngược lại có loại nhẹ nhõm sau khi hoàn thành mục đích.
“Ngươi không tự nguyện, dưa hái xanh cũng không ngọt, ta không phải hạng người háo sắc như vậy.” Hắn ra hiệu nàng tới gần, “Nửa đêm lạnh lắm, đừng làm như ta đáng sợ như vậy. Ngươi yên tâm, nếu ta đã đáp ứng thì sẽ không đổi ý.”
Tố Dĩ cũng vỡ lẽ ra, loại chuyện này, chỉ cần cánh nam nhân dùng sức mạnh, nàng trốn thì có thể trốn đi nơi nào? Vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời, ngàn vạn lần không nên chọc giận hắn.
Hoàng đế nhoài người ra cầm lấy một que củi ném vào đống lửa, đập trúng lửa than, bụi lửa văng khắp nơi. Hắn quay người bọc kín nàng lại, ngửa đầu nhìn phía bên ngoài, tối như bưng, chốc chốc có tuyết bay vào trong động, không biết là thế tuyết đã bớt đi hay là đổi chiều gió.
“Chủ tử, ngày mai bọn họ sẽ tìm tới sao?” Nàng tựa trong ngực hắn nói, “Vết thương của ngài không có thuốc sợ là không ổn, chảy nhiều máu như vậy, để lâu không được.”
Hắn không lên tiếng, tận đáy lòng hy vọng bọn họ đừng đến nhanh như vậy. Mấy khi được thân thiết cùng nàng như lúc này, để vuột qua, sau này có lẽ không còn cơ hội nữa
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT