*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trung tuần tháng tư chính là lễ vạn thọ, trong cung giăng đèn kết hoa, Hoàng hậu cũng có chỉ thị, kêu phải làm một lần cho thật lớn. Dạo thời gian này người thì chết người thì sợ, cảm thấy đâu đâu cũng đen đủi, trước lặng lẽ cho Shaman trừ tà, sau đó sẽ náo nhiệt một chút. Ngoài cung đám cáo mệnh đã lâu không vào cung đi lại rồi, nhân khí một khi tràn đầy, mớ thượng vàng hạ cám không sạch sẽ kia sẽ tan đi.

Hậu cung bây giờ do Thục phi và Tố Dĩ chủ sự, Tố Dĩ không thích nổi bật, theo sau mông người ta điểm danh trợ thủ một chút, có chút việc làm cũng đã rất thỏa mãn. Hôm nay trời đẹp, thái dương cách lớp pha lê chiếu vào, rọi lên thân người ấm áp. Đứng đầu Tạo biện xử dẫn người đưa hoa vải tới, đây là định lệ của nhập xuân, trong Tứ Cửu Thành có cửa hàng chuyên tiến cống cung hoa vào cung, từng đóa một được làm rất tinh tế, so với hoa thật còn diễm lệ hơn ba phần.

Chọn đồ này nọ phải có quy củ, phải biết thân phận, mọi thứ lấy Hoàng hậu trước tiên. Thục phi đứng khép hai tay, cười tủm tỉm ở một bên góp ý cho Hoàng hậu, nói đóa này đẹp đóa kia cũng đẹp. Hoàng hậu tuy không để tang, dù sao lão Công gia mất mới nửa năm, hoa đóa lớn không nên mang, bèn chọn hoa lan bình bình thường thường. Bấy giờ cũng không dễ xử lý, Hoàng hậu chỉ đeo hoa lan, vị phân thấp có thể sắp xếp làm sao? Luận theo phẩm cấp trên dưới, cuối cùng đại khái đều phải chọn mai vàng.

Thục phi quay đầu đánh giá, Lễ quý nhân đứng cạnh bàn nguyệt nha* điểm yên chi trên đỉnh đào mừng thọ, gương mặt trắng nõn nhu hòa, bụng vừa có chút lộ lên. Nữ nhân đã làm mẹ, sau lưng lại có nam nhân nâng đỡ, phần khí lực kia xem chừng đúng là đầy đủ. Thục phi giơ tay lên vẫy vẫy, “Tố muội muội.”

* bàn nguyệt nha: bàn nửa vòng tròn, thường được kê sát tường để đặt bình hoa trang trí

ban-nguyet-nha

Tố Dĩ đặt bút xuống lau lau tay, vừa đi vừa nói, “Năm nay hồng tao* làm rất tốt, năm trước điểm lên màu lợt quá… chọn hoa đến đâu rồi? Oa, làm đẹp thật đấy!”

* hồng tao: bã rượu Hồng Khúc, một loại rượu có màu đỏ sậm

“Muội xem thử cái nào đẹp, chọn một đóa đeo cho ngày lễ vạn thọ đi.” Hoàng hậu cười nói, đẩy khay hoa lên trước.

Đây cũng không phải là muốn chọn đóa nào thì là đóa đó, liếc nhìn trên chiếc bàn nhỏ cạnh cánh tay Hoàng hậu, là hoa lan, Tố Dĩ mím môi cười, “Nô tỳ không thích cài hoa, vẫn là Thục phi nương nương chọn đi!”

Thục phi không có cách nào, cũng không tiện nói gì, tùy tay khảy cây xa cúc cắm lên đầu, “Cái này không tệ.”

Hoàng hậu lại nhìn Tố Dĩ, “Muội cũng chọn đi, lễ vạn thọ hỉ hưng, mang hoa cho hợp với hoàn cảnh.”

Cứ thế xếp xuống dưới, đến phiên nàng sự lựa chọn càng thêm hẹp, dầu gì chính là để biểu thị một loại thái độ mà, nàng cũng biết. Thế là duỗi tay nhặt cành hoa nghênh xuân, nhún người nói, “Tạ nương nương ban thưởng.”

Hoàng hậu trên mặt thả lỏng, nụ cười càng rộng, lại chọn thêm một đóa mẫu đơn, “Thôi thôi, ta liền tham lam chọn thêm hai cành vậy! Đều là ta không tốt, chọn cành hoa lan khiến các muội khó xử. Cứ tiếp tục vậy mang xuống, đến chừng đó ai nấy đều mang thông thảo*, thế là ta mắc tội lớn rồi.”

* thông thảo: một loại cỏ, có thể làm thuốc

thong-thao

Mọi người đều nể mặt cười cười, loại thăm dò vô thanh vô tức này, trong lòng ai chả hiểu? Chẳng qua không nói ra, giữ mặt mũi mà thôi.

Đặt xuống đến uống trà, Hoàng hậu tựa vào tháp la hán chậm rãi nói, “Tuyển tú ba năm một lần lại đến rồi, hôm qua Hộ bộ đã đưa danh sách tú nữ lên, bảo ta xem qua, lại đưa Vạn Tuế Gia ngự lãm. Ta đoán thời điểm định vào cuối tháng, trong tháng năm sẽ đến Thừa Đức tránh nắng, mấy người mới nhập tuyển cũng tiện mang theo bồi giá.”

Kỳ thật hậu cung tuyển phi, chuyện này không cách nào tránh được. Hoàng đế đương độ thịnh niên, không giống ông lão bảy tám chục tuổi mà dễ thoái thác. Trong triều biết bao đại thần đắc lực đang gấp gáp chờ kết thân cùng đế vương gia kìa! Nhóm chủ nhân trong cung đều thông qua đường này, Tố Dĩ có tự cho mình khác biệt đến mấy cũng uổng công, tuyển tú thuộc Hộ bộ và Tông Nhân phủ lo liệu, Hoàng đế không có lý do đặc biệt không thể kêu ngừng. Vả lại cho dù Hoàng đế không muốn, Hoàng hậu cũng không thể đồng ý. Dỗ cười một người, khiến cả một đám lớn khóc, đây chẳng phải là mua bán lỗ vốn sao!

“Dù thế nào cứ để chúng muội lo liệu, chủ tử nương nương thân mình không tốt không nên lao lực, đến ngày đó chỉ để ý chọn thẻ bài là được.” Thục phi khéo hiểu lòng người, làm nữ nhân của Hoàng đế, tuy biết trượng phu mọi người cùng sở hữu, có thể luyện tới trình độ nhất định, những thứ này đều nhạt rồi. Hoa nào có đỏ trăm ngày, trước mắt đắc sủng không tính là gì, bởi vì ai cũng không thể đảm bảo sẽ được sủng ái cả đời. Đối với Hoàng đế, những người như các nàng là thần càng là nô. Đạo lý “Trèo càng cao té càng đau” người thông minh đều biết, náu mình chờ thời chẳng riêng ở trên triều đình, sinh tồn trong hậu cung cũng cần dùng đến. Bất quá yêu và không yêu, thái độ là khác nhau rất lớn đấy. Cô ta rõ ràng nhìn thấy vẻ mất mác trên mặt Lễ quý nhân, nhưng nàng ta rất giỏi điều tiết, có lẽ Hoàng hậu còn chưa kịp bắt được, nàng ta tức khắc lại là bộ dáng “trăng thanh gió mát” rồi.

Hoàng hậu gật đầu, “Năm nay trong tông thân cũng có nhiều người cần chỉ hôn.” Nói đoạn hỏi Tố Dĩ, “Nghiêm Tam ca mỗi ngày đều qua Khánh Thọ Đường xem mạch đúng không? Nói thế nào? Đứa bé có khỏe không?”

Tố Dĩ đáp phải, “Tạ nương nương quan tâm, Nghiêm thái y mỗi ngày đều đến đúng giờ, nói đứa bé khỏe mạnh, hết thảy đều tốt ạ.”

Hoàng hậu ừ một tiếng, cúi đầu gạt lá trà, trầm mặc một lúc lâu mới nói, “Trong cung đã hao tổn mất một Tam a ca, Ngũ a ca lại bị hại thành ra thế kia, trước mắt chỉ còn ba đứa là toàn vẹn thôi. Vạn Tuế Gia con nối dõi quá gian nan, cái thai này của muội rất là quan trọng. Suy cho cùng giờ đứa bé quá nhỏ, bản thân ngàn vạn lần phải lưu ý nhiều. Ta nghe nói muội vẫn còn hầu hạ chỗ Vạn Tuế Gia? Trong cung vụ lắm chuyện vặt vãnh, muội bề bộn hai đầu như vậy không phải cách, đừng lao lực quá làm khổ đứa bé. Ta thấy, bên người chủ tử đều là thái giám, chuyện này cũng không được. Đếm lên trên, triều đại nào mà không cần cung nữ? Cô nương gia tâm tư tỉ mỉ hơn so với thái giám, Tư khâm Tư trướng thì thôi, diện trà nước không thể thiếu một người được. Ta nhớ trước kia có một người tên Tuệ Tú, chủ tử dùng qua một thời gian. Dùng lạ không bằng dùng quen, hay là phái nó đến, muội cũng nghỉ ngơi một chút.”

Hoàng hậu là hiền Hậu, sao có thể không chu đáo? Lúc trước cô ta thúc đẩy cho Hoàng đế cùng Tố Dĩ, là thấy bọn họ có tình cảm thật sự. Hiện thời Tố Dĩ đã sung vào hậu cung, lại mang thai, Hoàng đế chung quy không phải người thường, yêu thì yêu, cũng không nhất thiết vì thủ thân vì nàng ta. Trong cung đông nữ nhân như vậy, người nào không trông chờ ngài ấy lâm hạnh? Ngay cả cô ta, cô ta cũng hy vọng có thật nhiều a ca công chúa, nhiều con nhiều cháu nhiều phúc khí, đây là cách nói lớp người già truyền xuống. Hoàng đế nếu muốn tốt cho Tố Dĩ, thì không nên đẩy nàng ta lên đầu sóng. Loại người giống như Mật quý phi và Tịnh tần, hậu cung ai biết còn có bao nhiêu? Có câu nói “cường cực tất nhục”, nhiều người đố kỵ như vậy, tất có một ngày gặp chuyện bất trắc.

* cường cực tất nhục: quá nổi bật sẽ bị người công kích, bị khuất nhục

Tố Dĩ không phải kẻ ngốc, Hoàng hậu nói như vậy, chỉ kém chưa công khai cáo tố nàng không thể một mình độc chiếm một phòng thôi, bảo nàng ứng đối thế nào? Hoàng hậu là vợ cả, người ta đều có lòng độ lượng rộng rãi dung người, mình tại sao không thể có? Nếu đã theo Hoàng đế làm thiếp, thì nên chuẩn bị chia xẻ bất cứ lúc nào. Nàng miễn cưỡng cười, “Chủ tử nói phải, nô tỳ vốn là có ý định này. Gần đây cứ mắc bệnh hay quên, định nói với ngài, vừa quay đầu là quên mất.”

Hoàng hậu tương đối hài lòng, “Như vậy mới phải, Phật gia nói viên dung, ở trong cung có thể làm được điểm này, đây là khí độ xử thế của muội.”

* viên dung: Không trở ngại, tôn Thiên-thai chia Phật-giáo làm 4 bậc, bậc Viên-giáo là bậc cao nhất, vì chứng đến bậc ấy thì công hành viên mãn, tự tại viên dung, không có gì trở ngại nữa.

Thục phi luôn ở bên cạnh nghe, nội dung nói chuyện không có liên quan đến mình, chỉ là nhớ tới vụ Tịnh tần, hỏi Hoàng hậu, “Cũng qua bảy tám ngày rồi, chuyện trong Diên Hi cung nói thế nào ạ?”

Hoàng hậu buông chén trà nói, “Cung nữ của Mật quý phi đã bị Thận Hình Tư bắt rồi, hỏi cô ta không chịu trả lời, nghe nói phải dụng hình, đau quá mới cung khai đấy. Ngày đó Tịnh tần đến Cổ Hoa Hiên, Mật quý phi đã đoán là sẽ có kết cục thế nào. Đoán cũng là vò mẻ chẳng sợ nứt nữa, ra tay trước đem thuốc độc lần trước dùng còn dư bỏ vào trong nước trà. Tịnh tần làm loại chuyện đó bị trời phạt, cuối cùng chính mình cũng chết bởi thuốc này, còn chẳng phải là ‘thiện ác có báo’ sao!”

Thục phi chậc chậc cảm thán, “Hai vị kia tâm địa cũng độc ác thật, chúng a ca đương yên đương lành, liên tục bị hủy mất hai người. Chủ tử thực sự là thiện lương, theo ý muội ấy, thiên đao vạn quả mới hả giận!”

Hoàng hậu cười, “Mặt mũi Thiên gia chung quy phải để ý chứ, truyền ra, để người ta nói trị gia không nghiêm thì sao? Cả nhà Hạ thị bị sung quân cũng không rêu rao, Đại Lý Tự lặng lẽ tra xét, niêm phong tòa nhà là xong việc, dân chúng biết bao nhiêu? Về phần Hòa gia, cha mẹ ở tại Vân Quý, cách xa kinh thành vạn dặm, nói liên lụy, một đạo thánh chỉ là có thể lấy mạng của họ. Vạn Tuế Gia bất động thanh sắc, vẫn là niệm tình Tổng đốc có khả năng làm việc. Tướng tài khó được mà, vả lại chuyện đến nước này, giận chó đánh mèo cũng chẳng ăn thua gì.”

Hai người liên tiếp gật đầu, lại liên tiếp lắc đầu, nhất thời thực nói không rõ là cảm tưởng gì.

Hoàng hậu quay mặt nhìn ngoài cửa sổ, cây thạch lựu trong Phúc Hang đã trồi mầm non, từng chiếc lá be bé rung rinh trong gió. Ngày xuân thật đẹp biết bao a! Trời cao mây nhạt, tiếc thay Mật quý phi không được thấy nữa. Trận chiến giữa hai người họ giằng co đã rất nhiều năm, cuối cùng là lấy kết quả như vậy tuyên bố chấm dứt, khiến cho người ta khó tránh khỏi sinh lòng cảm khái. Nếu Mật quý phi còn tại, bản thân mình có thể sẽ không kiềm được đắc ý, cho thị một câu “Tội gì phải thế!”. Những việc thị làm kia đã hủy mất ba vị a ca ngay cả con trai của thị cũng tính trong đó, nhưng như vậy cũng tốt, còn sót lại Đại a ca Nhị a ca tư chất thường thường, khó kham đại nhậm. Nhi tử có thành tựu hay không, nói cho cùng cũng phải xem mẹ đẻ thế nào. Có người nói lò xấu cho ra gạch đẹp, nói không sai, nhưng gạch có đẹp đến mấy cũng vẫn là cục gạch, không làm ngói lưu ly trên Thái Hòa điện được. Cô ta mỉm cười nhìn Tố Dĩ, thực sự là có ý tứ ngàn trân vạn trọng. Cô ta đã lấy ngày sinh tháng đẻ của nàng kêu Khâm Thiên Giám phê qua, nói nàng nghi nam*, là mệnh cách tốt thượng thượng đại cát. Hiện thời cứ chờ thôi… có trời biết cô ta mong một đứa bé biết chừng nào, quả thực có chút như thành si vậy. Không có tình yêu đã đủ đáng buồn rồi, cô ta không vọng cầu cái gì, chỉ muốn có một đứa con bầu bạn mà thôi.

* nghi nam: hàm nghĩa chúc phụ nữ sinh được nhiều con trai. Truyền thuyết có nói phụ nữ có thai nếu đeo cỏ huyên thì sẽ sinh con trai, do đó cỏ huyên còn có cố xưng là “nghi nam”.

Đồng hồ tây dương gõ chín lần, tiếng coong coong vang vào tận trong não. Trong cung thời điểm ăn trưa sớm, Thục phi tính tình làm biếng, đứng lên nói muốn cáo lui, “Trở về nằm một chút mới dùng cơm được.”

Tố Dĩ cũng thi lễ, định bụng đi cùng cô ta. Ra cửa phủ thêm áo choàng xuống bậc thang, mới đi vài bước, ngẩng đầu bỗng nghênh diện gặp được tiểu Công gia.

Tiểu Công gia mặc kiện xuân bào gấm Hàng Châu màu lam, không kèm áo khoác ngoài. Ba tháng không gặp, áo là cổ tròn, cái cổ trơn lộ ra bên ngoài, nhìn qua hệt như khối than. Thục phi ơ một tiếng, “Tiểu Công gia ngài cát tường a, sao bộ dáng thành ra thế này?”

Tiểu Công gia khịt mũi đáp lại lễ, “Ta cùng người đi thảo nguyên một chuyến, lăn lộn mà thành đấy.” Nói xong cao thấp nhìn Tố Dĩ, tầm mắt dừng trên bụng nàng, “Đây là… có rồi?”

Tố Dĩ che lại, vị gia này cũng thật đủ trắng trợn, có hay không có cũng không được hỏi như vậy a! Bất quá theo lễ phép, lại thêm hôn ước giữa hắn và Tố Tịnh, xem như là người một nhà, cũng không kiêng kị như trước, còn thật sự ừ một tiếng “Có rồi.”

Tiểu Công gia vốn muốn phát biểu một chút mấy lời “Vạn Tuế Gia ngày đêm làm lụng vất vả thật xúc động lòng người” đại loại thế, sau nghĩ nghĩ lại thôi. Nói như vậy liên đới đến Tố Dĩ, liền trở nên không có ý nghĩa nữa. Hắn lại ngầm liếc phần bụng thoáng nhô của nàng, trong lòng ngũ vị tạp trần, cô nương hắn thích đi theo anh rể hắn, hiện tại ngay cả con cũng đã có. Hắn nhớ nàng từng nói muốn quay về thảo nguyên, khi đó hắn đã muốn theo nàng tha hương, ngờ đâu cuối cùng thành vô ích. Trong kinh thành không còn niệm tưởng, một mình hắn ngơ ngẩn ngẩn ngơ, theo đoàn ngựa thồ đến Tây Bắc một chuyến, dự định đi xem Ô Lan Mộc Thông có hay không cô nương sêm sêm nàng, để hắn lấy về làm phúc tấn. Đáng tiếc không có. Đến đó phóng mắt xung quanh đều là đầm lầy, cảnh sắc ngược lại không tệ. Hắn mất mát quá nhiều, gặp được một hán tử thảo nguyên, giương cung cưỡi ngựa lăn lộn ba tháng, trải qua đoạn ngày thần kỳ “săn hươu bào bầu múc cá, gà rừng bay vào nồi cơm”.

Thục phi biết chút chuyện lúc trước giữa họ, chẳng phải còn từng tứ hôn sao, biết đâu có ít chuyện riêng tư muốn nói. Cô ta không thích dính vào vũng nước đục này, với cả cũng buồn ngủ rồi, che miệng nói, “Hai người trò chuyện đi, ta xin phép đi trước.”

Tố Dĩ muốn tránh nghi kị, nghiêng người đi theo, “Chúng ta cùng đi.”

Tiểu Công gia ở sau lưng bắt chuyện, “A, lễ chủ nhân tạm dừng bước, ta muốn hỏi thăm ngài chút chuyện của Tố Tịnh a.”

Nàng xoay người cười cười, “Ta và Tố Tịnh ở chung tổng cộng không quá 4~5 năm, hiểu biết về con bé cũng có hạn. Ngài muốn hỏi thăm, đến Công bộ tìm ca ca ta ấy! Mấy huynh ấy nhìn Nhị nữu tử lớn lên, hỏi họ còn đáng tin hơn hỏi ta.” Nói đoạn phủ lên cánh tay Lan Thảo bước lên kiệu nơi cửa cung.

Dọc trên đường đi mải miết suy nghĩ những lời của Hoàng hậu, tuyển tú rồi, sắp xếp cung nữ hầu hạ trà nước… Đây là thấy nàng mang thai còn bá chiếm Hoàng đế, đại khái có không ít người ở trước mặt Hoàng hậu đốc thúc đây! Nàng thò người ra hỏi Lan Thảo, “Em nói nữ nhân đối với nam nhân, có thể hay không móc tim móc phổi? Ta nghe ta ngạch niết nói, nam nhân mà đáng tin, thì heo nái cũng biết trèo cây…”

“Ngài là nói Vạn Tuế Gia sao?” Lan Thảo ngước cổ nói, “Vạn Tuế Gia là Hoàng đế, Hoàng đế mà không đáng tin, trên đời này còn ai đáng tin ạ?”

“Nhưng ngài ấy là chủ tử…” Nàng dựa vào lưng ghế thì thào, “Nếu ta không hiểu chuyện, khiến ngài ấy khó xử, dần dà chỉ sợ ngài ấy sẽ chán ta…”

Lo được lo mất sao? Đúng vậy, nàng không biết cách xử lý những vấn đề hóc búa này. Nàng là nô tài, từ Nam Uyển đến Tử Cấm thành, bao nhiêu năm qua tuyển tú vẫn là một bộ phận sinh hoạt của người Kỳ. Đây là tập tục, cũng đã thành thói quen, nàng sao có thể giở tính trẻ con bắt Hoàng đế bỏ quy củ? Bất quá thời kỳ cuối sau khi Thái Thượng Hoàng chấp chính thật ra cơ bản đã ngưng tuyển tú, Thái Thượng Hoàng đối với Thái hậu toàn tâm toàn ý, hơn nữa khi đó a ca cách cách đã có chừng hai mươi người, có lý do không mở rộng thêm hậu cung nữa. Vạn Tuế Gia thì sao? Nàng trề khóe miệng, cả thảy năm nhi tử, mất một người bị bệnh một người, còn lại ba. Loại tình huống này nếu hắn không tuyển phi nữa, đám người trên triều có thể can gián đến đè chết hắn không chừng!

Suy nghĩ miên man đến Khánh Thọ Đường, vừa vào cửa bắt gặp một gương mặt kéo dài. Nàng ngẩn ngơ, “Ngài tới rồi?”

“Đến từ lâu rồi.” Hắn chắp tay sau lưng đi vào trong cửa, “Chỗ này của nàng cách Dưỡng Tâm điện quá xa, thật phiền. Ta thấy dời đến Yến Hi đường vẫn hơn, có chuyện gì ta cũng tiện chăm sóc nàng.”

“Nô tỳ đến cả vi phòng cũng không dám ở đây, ngài bảo ta ở Yến Hi đường, tổn thọ ta sao?” Nàng đi tới trước cửa rẽ vào, ló cổ ra nhìn mầm dây mướp ở chân tường phía đông, “Mọc không tệ, sau này nếu ngài thích, nô tỳ làm mướp uyên ương cho ngài ăn.”

Hắn cổ quái nhìn nàng một cái, “Gặp tiểu Công gia rồi, đầu óc mắt thấy chẳng còn linh hoạt như trước nhỉ.”

Nàng lấy làm lạ, “Ngài biết tiểu Công gia tiến cung? Tin tức ngài thật nhanh nhạy a.”

Hoàng đế không đáp lời nàng, theo tầm mắt của nàng nhìn đến hướng đông, “Bắc Kinh tháng hai trời lạnh, nàng gieo hạt giống phải sớm chút. Ta cho nàng biết, trước kia ta cũng thích nuôi hoa trồng cỏ. Mặt sau Quyện Cần Trai có một dải đất trống, lúc ta mười sáu tuổi có trồng một gốc nho ở đó, mười mấy năm rồi, dây nho giờ còn to hơn cánh tay.”

Nàng cuốn tay áo lên so sánh, “Mười mấy năm mới một tí như này, ngài không bón phân cho nó à? Thực keo kiệt!”

Hoàng đế bắt lấy cánh tay trần của nàng hôn hai cái, “Cánh tay nhỏ xíu này của nàng mà cũng dám lấy ra à? Ta dẫn nàng đến đó xem thử, nhìn rồi sẽ biết.” Âm điệu đột nhiên hạ thấp, ái muội bất minh mà câu khóe miệng, “Quyện Cần Trai vẫn luôn bỏ trống, đồ đạc bên trong đều đầy đủ cả, mệt mỏi thì nghỉ trưa tại đó. Ta tính ngày giờ, từ ngày mười hai đi đến hôm nay, vừa khéo đủ ba tháng rồi…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play