Tưởng Thất Nguyên buồn bực nhận ra làm thế nào cũng không tìm thấy Nhan Nham.
Chịu đựng cô đơn giữa nơi lạ lẫm này, Tưởng Thất Nguyên cũng không rơi vào ưu thương quá lâu, buồn chán nửa ngày, liền hùng dũng oai vệ bước tiếp. Đương nhiên, hiện tại anh không có ý định làm gì quá cao siêu, chỉ là mỗi ngày đi loanh quanh, đi vào đi ra, tiện thì liếc qua cái nhà gỗ xem có biến chuyển gì không.
Cứ tự kỉ như thế cũng được năm ngày
Mấy ngày này, Tưởng Thất Nguyên không có phát hiện gì lớn. Anh từng thử nín thở nhảy xuống sông, kiểm tra độ sâu. Nhưng lại thần kỳ phát hiện ra anh có thể thở bình thường dưới nước. nhưng niềm vui chẳng kéo dài khi nhìn thấy đáy sông chỉ có ngọc thạch, chẳng thể hiện gì là sẽ thông ra với thế giới bên ngoài.
Sau đó anh vẫn liều lĩnh đào xuống, nhưng cũng không xong, dù bản thân anh có khỏe mạnh đến mấy, thì công việc đào bới này cũng không dễ dàng gì. Có đôi khi anh đào đến bật máu thì lập tức được nước suối chữa khỏi, song đây cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì cho cam.
Làm đủ mọi trò cũng không được, Tưởng Thất Nguyên lựa chọn quay lại kiểm tra tín hiệu di động….tuy nhiên không thu lại kết quả gì. Anh mang theo hai cục pin di động, tính cả cái đang sử dụng thì là ba cái. Nếu dùng hết thì sẽ không có nơi sạc pin, nên anh cố gắng sử dụng thật tiết kiệm. Cũng vì nguyên do ấy, anh chán nản nghĩ lỡ như khi mình tắt máy thì có có người gọi đến thì sao.
“Quên béng đi mất” Tưởng Thất Nguyên bật dậy trên thảm cỏ, đột nhiên nhớ tớ một việc quan trọng: “Trên di động mình có máy định vị….Nhưng mà, điều kiện tiên quyết để Ôn Triết Đào tìm thấy mình đấy là cả hai phải cùng một dòng thời gian đã.”
……
……
Phòng làm việc lớn, bên trong gọn gàng. Cho dù có nhiều linh kiện lặt vặt nhưng nó vẫn ở nơi cần ở. Sàn nhà trắng tinh tươm, nhìn không ra một vết bẩn. Máy tính trên bàn lặng lẽ hoạt động, thỉnh thoảng phát ra một ít âm thanh mong manh.
Tưởng Giang lần đầu đi đến đây, trông nó chẳng có vẻ gì giống phòng làm việc của Tưởng Thất Nguyên cả.
Tưởng Thất Nguyên chưa bao giờ kể cho cậu nghe anh làm ở đâu, thậm chí còn không tiết lộ anh đang làm cái gì. Đa số mọi người đều cho rằng Tưởng Thất Nguyên toàn xài tiền của Tưởng gia, nhưng lại không ngờ từ lâu anh đã không ngửa tay xin tiền gia đình
“Tưởng Giang.” Gã trai đang ngồi trước máy tính xoay người lại. Đó là một chàng trai trông nhã nhặn thoạt nhìn ôn hòa nhưng mỗi lời nói ra đều lạnh lùng, cứng nhắc, không có cái vẻ đạm mạc của Tưởng Thất Nguyên, mà trông như một cỗ máy vậy: “Cậu tới làm gì?”. Hắn nói.
“Tôi tìm Tưởng Thất Nguyên.”
Chàng trai không chút thay đổi nói: “Hắn không có ở đây.”
“Anh biết anh ấy ở đây không?”
“Tại sao tôi phải nói với cậu?”
Tưởng Thất Nguyên không tỏ ra sốt ruột như trong lòng, chậm rãi nói: “Ôn Triết Đào, anh và anh tôi là bạn thân, vậy anh cũng biết chuyện mặc dù anh tôi chưa bao giờ nói ra. Dù anh ấy không để ý đến tài sản của Tưởng gia, nhưng tôi biết, anh không muốn anh ấy chịu thiệt thòi.”
Ôn Triết Đào thản nhiên, không nhìn ra một chút thay đổi trong đáy mắt.
“Tuy là anh trai tôi mới mất tích hơn mười giờ, thế nhưng gia đình tôi linh cảm có chuyện chẳng lành. Nếu bây giờ không tìm được anh ất, chắc chắc mẹ tôi sẽ đi báo cảnh sát.
“Tưởng Thất Nguyên không phải đứa trẻ, tự mình sẽ trở về.”
“Quan trọng là còn có thể trở về hay không.” Tưởng Gianh nheo mắt, nhếch môi cười lạnh: “Nếu là còn ở thế giới này, thì dù anh ấy đi đâu tôi cũng tìm ra, có điều anh ấy cứ thế mà biến mất.”
“Anh biết nghĩa là gì không?”
Triết Đào vẫn không đáp lại, Tưởng Giang lại tiếp tục nói “Nghĩa là đây là một việc không bình thường, anh tôi đang gặp nguy hiểm.”
“Tôi cần anh giúp.”
“Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi.” Ôn Triết Đào không do dự chặt đứt hy vọng của Tưởng Giang: “Vì cậu thích Thất Nguyên nên suy nghĩ quá nhiều về anh ấy.”
Tưởng Giang nhìn sâu vào mắt Ôn Triết Đào, không nhìn thấy chút rung động nào trong mắt đối phương, chậm rãi lấy trong ví ra tờ tiền vàng – trên tờ tiền in rõ gương mặt của Tưởng Thất Nguyên – đây là trò anh bày ra vào sinh nhật năm mười sáu tuổi. Sau này khi anh có thế lực của riêng mình thì tờ tiền ấy cũng thay cho lời hứa hẹn – chỉ cần cầm tờ tiền ấy trước người của anh, thì có thể được đáp ứng vô điện kiện một nguyện vọng.
“Tôi nghĩ chắc giờ anh không thể từ chối tôi nữa?”
Ông Triết Đào bình tĩnh nhìn Tưởng Giang, phát hiện trong mắt cậu là vẻ kiên định không hề giấu giếm, anh bình tĩnh nói: “Tôi không liên lạc được với anh ấy.”
Tưởng Giang đưa tay lên mày.
“Mỗi thành viên đều có một máy định vị, loại đặc biệt không hề có trên thị trường. Là do tôi đích thân chế tạo, không phải là cái mấy cái thứ rác rưởi lúc cần đến thì lập tức báo hỏng. Tôi rất có niềm tin vào thứ sản phẩm này…Thế nhưng, tôi cũng không tìm thấy Tưởng Thất Nguyên.”
Ôn Triết Đào dẫn Tưởng Giang đến một phòng làm việc khác, chỗ này có hơn mười máy tính. Anh cho Tưởng Giang xem máy đầu tiên, hiện ra vô số đường vẽ ngoằn nghèo, nổi bật ra một điểm đen khiến người ta chú ý: “Số liệu thu thập cho thấy anh ấy đang ở chỗ Nhan Nham.”
Tưởng Giang nhíu mày: “Tôi đã tìm thử, Tưởng Thất Nguyên không ở chỗ đó.” Chẳng lẽ lại có mật thất? Nhưng bọn họ đã lục tung cả nhà Nhan Nham lên, không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.
Ôn Triết Đào gật đầu, nói:”Sự thực là tôi không thấy anh ấy. Tuy rằng không muốn thừa nhận sản phẩm của mình của vấn để, nhưng đối mặt với tình hình trước mắt, nó thật sự không có tác dụng.”
“Các người muốn tìm Tưởng Thất Nguyên, sao không trực tiếp đến tìm tôi?” Ngay lúc Ôn Triết Đào và Tưởng Giang đang nói chuyện với nhau, một âm thanh chen ngang vào: “Mấy người không phải nghĩ tôi giam cầm anh ấy chứ?” Nhan Nham dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, bình thản nói: “Đúng đấy, tôi giam cầm anh ấy thật. Thì làm sao? Các người vĩnh viễn không tìm thấy anh ấy đâu.”
Giọng nói Tưởng Giang lạnh lùng: “Mày vào bằng cách nào?”
Nhan Nham mỉm cười nói: “Mày vào kiều gì thì tao vào như thế. Đừng quên tao là người yêu của Thất Nguyên, có gì anh ấy không nói cho tao” Cậu giơ tờ tiền vàng Thất Nguyên lên, Tưởng Giang nhìn thấy lập tức tái nhợt mặt lại.
Ôn Triết Đào không để ý đến cẳng thẳng của cả hai, lập tức nói chen vào: “Cậu tới làm gì?”
“Tới làm gì á? Vào xem phòng nghiên cứu khoa học của đàn em người yêu tôi chứ sao.” Nhan Nham vui vẻ nói: “Ba ngày nữa, phòng làm việc này cũng bị công ty của tôi thâu tóm. Tôi tốt bụng đến báo trước một tiếng. Thấy thế nào? Có cảm động không?”
“Mày muốn chiếm công ty của anh tao?!” Tưởng Giang phẫn nộ nói.
“Tao sẽ chăm sóc Thất Nguyên, không cần cái thứ vô dụng vô giá trị này.” Nhan Nham nhún vai “Tao nghĩ là anh ấy cũng quá mệt mỏi rồi…”
Ôn Triết Đào vẫn mãi vô cảm như thế, thản nhiên nói: “Cái gì công ty cơ?”
“Công ty dược phẩm Thất Ngạn.”
Công ty dược phẩm Thất Ngạn – Công ty điều chế thuốc nổi tiếng thế giới.
_Hết chương 6_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT