Hẹn với Từ Khôn ăn cơm lúc sáu giờ, Từ Bình khó tránh khỏi có chút căng thẳng. Lục Quân Thừa buồn cười nhìn người yêu ở trong phòng đi tới đi lui, cánh tay dài duỗi một cái đem người ôm vào trong ngực, kẹp ở chân của mình, vuốt vuốt gò má của đối phương an ủi: "Thả lỏng, chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm thôi mà."
Từ Bình cau mày, vẻ mặt đau khổ nói: "Em căng thẳng."
"Là anh gặp trưởng bối, em căng thẳng làm cái gì. Hết thảy đều giao cho anh, em chỉ cần ở bên cạnh phụ trách ăn đồ ăn, không lẽ em không tin anh?"
"Em tin anh." Nói thì nói như thế, Từ Bình vẫn như trước sầu mi khổ kiểm. Hắn hề hề nắm lấy tay nam nhân, "Chúng ta vẫn luôn ở chung với nhau đúng không?"
Không biết Từ Bình điên cái gì, Lục Quân Thừa lắc đầu, bắt được tay phải của hắn, nói "Nhẫn cũng đã đeo cho em rồi, em đừng nghĩ sẽ tháo xuống."
------------
Hai người trước khi ra cửa tắm rửa thay quần áo.
Cùng đồng bộ mặc áo sơ mi nhàn nhã, Lục Quân Thừa đặt người làm riêng. Từ Bình lúc thường chỉ mặc áo thun quần jean quen rồi, lần đầu mặc quần áo tương đối chính thức, luôn cảm thấy toàn thân có cái gì đó không đúng lắm. Hắn đứng ở trước gương không ngừng đánh giá, quay đầu lại xoắn xuýt nhìn Lục Quân Thừa nói: "Tại sao mặc quần áo giống nhau, anh thì đẹp trai như vậy còn em lại kì kì như vậy?"
Lục Quân Thừa đi tới ôm cái eo nhỏ gầy của Từ Bình, đầu đặt lên vai hắn, khóe miệng hơi vung lên, ôm người yêu nhẹ nhàng lay động.
"Rõ ràng là em quá sốt sắng, y phục mặc rất vừa vặn, ở trong mắt anh em như tiểu vương tử tuấn tú."
Từ Bình nóng mặt, cùng nam nhân vành tai và tóc mai chạm nhau một hồi, hai người mới xuất môn.
-----------
Từ Bình cùng Lục Quân Thừa đến sớm hai mươi phút, nhân viên phục vụ đi trước dẫn đường, đến phòng riêng đặt trước, liền thấy Từ Khôn đang ngồi bên trong.
"Anh, anh đến sớm nha."
Từ Khôn nhìn Từ Bình cười cười, nói: "Hôm nay rãnh rỗi, đến sớm một chút." Tiếp đó hắn đưa ánh mắt chuyển hướng đến Lục Quân Thừa, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Xin chào, tôi là Từ Khôn."
"Lục Quân Thừa."
"Tôi biết, cậu chính là cái tên bẻ cong em trai tôi." (Khôn ca, anh cũng quá thẳng thắn đi =.=")
Lục Quân Thừa mỉm cười, mở ghế tựa cho Từ Bình ngồi xuống trước. Từ Bình thần kinh có to lớn hơn nữa cũng nhận ra giữa hai người có mùi thuốc súng. Hắn bất an nhìn hai người cẩn thận từng li từng tí một đánh giá, Lục Quân Thừa dưới bàn đưa tay ra nắm lấy tay hắn.
Người phục vụ đem thực đơn tới, Lục Quân Thừa chọn những món Từ Bình thích ăn, sau đó nhìn Từ Khôn, ra hiệu hắn gọi món ăn. Từ Khôn cũng không khách khí, chọn rất nhiều món thích hợp khẩu vị, sau khi nhân viên phục vụ đi xuống, bầu không khí lại bắt đầu trầm mặc.
Lục Quân Thừa mở miệng, "Từ tiên sinh có lời gì, không cần ngại cứ nói thẳng."
Từ Khôn đối chọi gay gắt, "Bình Bình ở cùng với cậu, có phải là cậu ép nó không?"
Từ Bình nghe thấy, lập tức từ trên bàn ngẩng đầu, yếu ớt nói: "Là em thổ lộ với anh ấy..."
Từ Khôn hận rèn sắt không thành thép liếcTừ Bình một cái, Từ Bình liền ngoan ngoãn câm miệng.
"Coi như là Bình Bình chủ động, Lục tiên sinh cậu "Kiến thức rộng rãi", tôi biết Bình Bình tốt, nhưng thân phận của các người, địa vị cách biệt không phải chỉ một chút."
Lục Quân Thừa nói: "Ý kiến nhà tôi anh không cần lo lắng, cha mẹ tôi sẽ không hỏi quá nhiều đến chuyện của tôi."
Từ Khôn theo sát không nghỉ, "Không hỏi quá nhiều cũng không có nghĩa là không hỏi đến."
Lục Quân Thừa khóe miệng câu lên, "Với điều kiện nhà tôi, không cần thông gia vững chắc cùng phát triển. Bắt đầu từ anh của tôi đã đề xướng yêu đương tự do mà không cần môn đăng hộ đối."
Từ Khôn hùng hổ doạ người, "Lục tiên sinh còn trẻ, sớm như vậy đã xác định quan hệ, không khỏi quá mức bình tĩnh đi."
Lục Quân Thừa không đồng ý nhìn Từ Khôn, nghiêm túc nói: "Anh cũng biết Từ Bình là người tốt, tôi có thể sớm gặp được người tốt như vậy chẳng lẽ không phải là chuyện may mắn. Chẳng lẽ nhất định phải phí thời gian qua bốn mươi, năm mươi tuổi mới có tư cách nói chuyện tình yêu đích thực?" (Đại Thừa, lên!!!)
Từ Khôn nghẹn lời. Lúc này nhân viên phục vụ bắt đầu đem đồ ăn từng món từng món lên, Lục Quân Thừa dùng nước ấm đem bộ đồ ăn thanh tẩy, gắp cho Từ Bình đầy một bát.
Nam nhân nghiêng người nói: "Từ từ ăn." Rồi cầm lấy cốc rót ly nước trái cây đặt trong tay Từ Bình, "Khát thì uống cái này."
Lục Quân Thừa như thói quen săn sóc hắn, Từ Bình rất quen nhận đũa từ trong tay Lục Quân Thừa, nghiêm túc mà ăn đồ ăn trong chén, ăn mấy cái rồi uống nước trái cây.
Hai người tự nhiên hòa hợp làm Từ Khôn không tự chủ dời ánh mắt, hắn hơi hắng giọng một cái, lời nói trước khi tới đã chuẩn bị xong đột nhiên một câu cũng không nói được, thậm chí cảm thấy mình như kỳ đà cản mũi...
Lục Quân Thừa cũng động đũa, hắn thấy Từ Khôn chậm chạp không có động tác, khách khí nói: "Trước tiên ăn cái đã, có lời gì ăn no rồi nói."
Ba người trong khoảng thời gian ngắn đều trầm mặc ăn, Từ Bình tình cờ liếc món nào, Lục Quân Thừa đều phối hợp gắp cho hắn. Từ Khôn cảm thấy nuốt không trôi.
Điện thoại Lục Quân Thừa đột nhiên vang lên, hắn nghiêng người sang che miệng lại nhỏ giọng nghe, được vài giây liền cúp điện thoại.
Nam nhân giải thích với Từ Bình, "Văn Thanh một lát đưa văn kiện tới đây,văn kiện kia cần anh ký tên gấp."
Từ Bình gật gật đầu, đối với chuyện làm ăn của Lục Quân Thừa hắn cũng không có bất kỳ ý kiến gì. Từ Khôn cuống họng phát khô muốn hút điếu thuốc, hắn theo thói quen sờ sờ túi, nhìn Từ Bình đối diện cùng Lục Quân Thừa, trong lòng cư nhiên sinh ra ý nghĩ muốn có người yêu.
"Tôi đi rửa tay, hai người tiếp tục ăn."
Trong nhà vệ sinh hút hai điếu thuốc lá, Từ Khôn hướng trên mặt giội nước lạnh mấy cái định thần.
Từ Bình đã lớn rồi, làm chuyện gì bản thân cũng rõ ràng. Nhìn ra được Lục Quân Thừa đối với hắn đích xác không giống giả vờ, đứa em trai ngoan ngoãn hiểu chuyện, cứ như vậy để cho người khác bắt cóc. Phân thần trong nháy mắt, Từ Khôn không cẩn thận đụng ngã một người.
Người kia chật vật cúi người xuống nhặt cặp văn kiện rơi xuống đất, áo sơmi ướt đẫm dán vào cái eo nhỏ nhắn, Từ Khôn cảm giác mình có thể một tay ôm trọn. Hắn lấy tay hơi chống đỡ ánh mắt nhã nhặn của thanh niên, xin lỗi: "Thật ngại quá, tôi không chú ý có người sau lưng."
Văn Thanh không thèm để ý cười yếu ớt, vừa nãy thấy người này vóc người to lớn mặt hung hãn còn tưởng rằng muốn đánh người, không nghĩ tới cư nhiên nói xin lỗi.
Từ Khôn cũng không lập tức đi ra ngoài, hắn như bị ma xui quỷ khiến đứng ở cạnh cửa nhìn chằm chằm thanh niên nhã nhặn lau chùi ống quần bị nước bắn lên, lại muốn cùng người này tán gẫu đôi câu.
Văn Thanh đem ống quần lau khô ráo, thấy Từ Khôn còn đứng ở cạnh cửa, lễ phép cười cười, "Tôi đi ra ngoài trước."
"A." Từ Khôn như vừa tình giấc chiêm bao, "Tôi cũng vừa hay muốn đi ra ngoài."
Hai người không nói một lời hướng đến phòng ăn chỗTừ Bình, còn chưa tiến vào, liền thấy Lục Quân Thừa không biết nói cái gì với Từ Bình, Từ Bình bị chọc cho cười híp mắt, sau đó thẹn thùng nghiêm mặt lén lút hôn Lục Quân Thừa một cái.
Văn Thanh: "..."
Từ Khôn: "..."
Phảng phất có mùi cẩu huyết đánh trên mặt bọn họ, hai người không tự chủ quay đầu, nhận ra bọn họ đều đang ngó cùng một phương hướng.
Văn Thanh ngoài ý muốn nói: "Tôi đến đưa văn kiện cho ông chủ, anh là..."
"Tôi là anh Từ Bình, Từ Khôn."
------------
Từ Bình nhìn thấy Từ Khôn và Văn Thanh cùng tiến vào, trợn to mắt: "Anh, anh với Văn Thanh quen nhau à?"
Văn Thanh: "..."
Từ Khôn: "..."
Lục Quân Thừa bật cười, "Chắc là đồng thời tiến vào gặp phải."
"A ~" Từ Bình nở nụ cười, cảm thấy mình thật là ngu.
Văn Thanh đem văn kiện đưa cho Lục Quân Thừa, nghiêm cẩn nói: "Tôi đã xem kỹ, không có vấn đề."
Lục Quân Thừa khẽ gật đầu, lấy bút máy như nước chảy mây trôi kí tên xuống. Sau đó hắn nhìn Văn Thanh nói: "Cậu cũng ngồi xuống cùng nhau ăn cơm đi."
Văn Thanh liếc nhìn đồng hồ trên tay, thấy thời gian còn đủ, liền mở ghế tựa bên cạnh Từ Khôn ngồi xuống. Lục Quân Thừa cùng Từ Khôn tán gẫu một hồi, không đối chọi gay gắt mùi thuốc súng như trước, ngược lại là nghe thành Từ Khôn đem Từ Bình giao cho Lục Quân Thừa chăm sóc thật tốt.
Từ Bình ăn hơi nhiều, bụng hơi nhô lên. Hắn nhỏ giọng đánh cái chách, Lục Quân Thừa rất nhanh liền chú ý tới.
"Nếu không có việc gì, tôi muốn mang Từ Bình ra ngoài đi dạo một chút, em ấy ăn no rồi, sợ ngồi khó chịu."
Từ Khôn lắc lắc tay, cho Từ Bình nhanh chóng cùng Lục Quân Thừa đi ra ngoài. Ở đây đối mặt với hắn, chẳng khác nào làm cho nam nhân mẹ goá con côi bị tổn thương.
--------------
Trong phòng khách lập tức chỉ còn lại Văn Thanh cùng Từ Khôn, Từ Khôn liếc nhìn Văn Thanh, nói: "Có muốn kêu thêm vài món nữa không?"
"Không cần, tôi ăn không nhiều, thức ăn trên bàn không cần lãng phí."
Từ Khôn gật đầu, rót cho mình ly rượu, vừa uống vừa thừa dịp Văn Thanh không chú ý, ngắm đối phương vài lần.
---------
Từ Bình càng đi càng khó chịu, hắn ôm bụng, nói: "Sớm biết đã không ăn nhiều như vậy."
Lục Quân Thừa khẽ xoa bụng cho hắn, ão não nói: "Là anh không tốt, thấy cũng không ngăn em lại. Em ở đây chờ anh một lúc, anh đi mua thuốc tiêu cho em."
Từ Bình ngồi ở trên ghế ngẩn người, lúc nãy có mưa, mặt đất giờ này đều ẩm ướt. Người đi đường rất ít, ánh đèn u ám chiếu trên đường, một thân một mình rất dễ dàng sinh ra cảm giác cô độc.
Lục Quân Thừa trở về rất nhanh, hắn thấy Từ Bình lăng lăng ngẩn người, đi tới đem người ôm vào trong lồng ngực, nói: "Làm sao vậy, tâm tình không tốt?"
Từ Bình lấy ra một viên thuốc ngậm trong miệng, trở tay ôm Lục Quân Thừa nói: "Muốn về nhà."
Lục Quân Thừa cười ra tiếng, "Lập tức về nhà."
"Lục Quân Thừa, anh nói anh của em có phải đã tiếp nhận anh không?"
"Khẳng định, hắn đã đem em giao cho anh chăm sóc."
"A? Sao em không nghe thấy?"
"Em còn không biết ngại, lúc trước là ai tâm tình sốt sắng, kết quả ngồi ăn một hồi, liền hoàn toàn không chú ý người ta nói cái gì."
Từ Bình bị Lục Quân Thừa nói, thẹn thùng đem mặt vùi vào trong ngực nam nhân, buồn bực không nói lời nào.
Lục Quân Thừa mỉm cười xoa tóc Từ Bình, ôn nhu thuận thuận, nói, "Tiểu ngốc, chúng ta về nhà."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT