Ninh Lam uống thuốc xong, trực tiếp một đầu nằm xuống gối. Hắn vô cùng đau đớn, cái gì cũng ăn không vô, trong dạ dày vẫn luôn mắc ói. Hắn rút vào trong chăn, lộ ra một cái đầu nhỏ, ngoài cửa sổ dương quang vừa lặn, hắn lại uể oải chỉ muốn ngủ.
Phó Bách Chinh bưng một ly nước mật ong đẩy cửa vào, hắn ngồi ở bên giường cúi người sờ sờ gương mặt gầy của Ninh Lam,mi mắt Ninh Lam run rẩy, không lên tiếng. Hắn thấy người yêu suy yếu nhắm mắt, vừa chua xót vừa đau.
Hắn gọi: "Ngồi dậy uống chút mật ong được không, em chỉ uống thuốc, cái khác đều ăn không vô, trong bụng nhất định khó chịu cực kỳ."
Khí tức ấm áp của Phó Bách Chinh nói bên tai Ninh Lam, hắn nhắm mắt nửa ngày, cuối cùng phải thua ánh mắt cố chấp của đối phương, phải uống cạn.
Ninh Lam uống hết ly mật ong liền tiếp tục nằm xuống, bị Phó Bách Chinh ôm vào trong ngực. Ninh Lam đưa tay ra để chắn giữa hai người, nghiêng mặt đi không nói một lời.
Phó Bách Chinh nghiêng mặt người yêu lại hạ xuống mấy cái hôn mềm nhẹ, như bình thường biểu tình không có một gợn sóng, chỉ tràn đầy sủng nịch.
Ninh Lam nghiêm mặt để Phó Bách Chinh hôn xong, nằm lại trên giường tiếp tục ngủ. Hắn đưa lưng về phía Phó Bách Chinh, cho nên không thấy được ánh mắt nhu tình của nam nhân.
Phó Bách Chinh nhìn cái gáy Ninh Lam một hồi, mới đi ra khỏi phòng xử lý công việc.
Ngủ thẳng đến chiều, Ninh Lam đột nhiên lại sốt cao. Mơ hồ nghe được có người ở bên tai nói chuyện, hắn mệt mỏi đến muốn đem đầu thu về, lại cảm giác mình giống như bị người ta ôm.
"Tiên sinh, tôi đi gọi cho bệnh viện, ngài đem người nhanh chóng đi đi, bị bệnh đứt quãng mấy ngày, giờ tái phát, phỏng chừng nghiêm trọng."
Phó Bách Chinh sắc mặt nghiêm túc gật đầu, cầm lấy áo khoác đem người che kín, sau đó chặt chẽ ôm vào trong ngực vào bên trong xe.
Đến bệnh viện, Phó Bách Chinh đem tình hình của Ninh Lam nói cho bác sĩ, sau đó mang theo người đi xét nghiệm máu. Nói rút máu liền rút tới mười mấy cc, Ninh Lam vốn tinh thần đã yếu, máu mới rút xong, sắc mặt tái xanh không nói tiếng nào ngã vào lòng ngực Phó Bách Chinh.
Phó Bách Chinh mặt dán vào mặt Ninh Lam, đau lòng đến chảy máu. Y tá đem đường glu-cô tới, Phó Bách Chinh cũng không quản có người ở chỗ này, trực tiếp miệng dán vào miệng đút Ninh Lam uống. Hắn lấy điện thoại ra trợ lý mua đồ ăn đưa tới, sự tình giao phó xong, cả người như pho tượng ngồi canh giữ ở bên người Ninh Lam không nhúc nhích.
Hắn cầm tay Ninh Lam hôn nhẹ, "Em nhất định qua khỏi."
-----------------
Từ Bình đưa Lục Quân Thừa đi làm kiểm tra, kiểm tra xong xuôi, bác sĩ nói cho bọn họ biết, Lục Quân Thừa khôi phục rất nhanh, sẽ không xuất hiện di chứng, chỉ cần nghỉ ngơi cùng ăn uống đầy đủ, mặt khác chú ý rèn luyện, có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Nghe xong lời của bác sĩ, cao hứng nhất không ai bằng Từ Bình, hắn đẩy nam nhân ngồi ở xe lăn hướng phòng bệnh đi, khóe miệng làm sao cũng không khống chế được mà cong lên.
Lục Quân Thừa cũng thật cao hứng, trong bệnh viện nằm hơn một tuần lễ, người đều mốc meo. Hắn dựa vào đầu giường nhìn Từ Bình, nói: "Anh muốn hỏi bác sĩ anh có thể xuất viện không, chờ ở đây thật là mất hứng."
Từ Bình đang gọt vỏ táo, cắt thành miếng để vào đĩa sắp xếp gọn. Lục Quân Thừa đưa tay, hắn liền đem táo đưa tới, Lục Quân Thừa vui rạo rực ăn một chút, liền bắt đầu mệt rã rời.
Từ Bình thấy hắn ngáp một cái, thuần thục xếp chăn, dọn gối.
Lục Quân Thừa ở một bên nhìn không chớp mắt, khóe môi câu lên, hai tay đệm sau cổ nhàn nhã nằm xuống.
"Anh nghỉ ngơi cho tốt, buổi chiều tôi trở lại thăm anh."
"Được." Lục Quân Thừa còn nói: "Khoảng thời gian này em đều bận rộn tại bệnh viện chăm sóc anh, trở lại phải nghỉ ngơi thật tốt."
Từ Bình lắc đầu, "Tôi không sao, tôi đi trước, một hồi về nhà còn có thêm thời gian nấu canh."
Để cốc nước ở chỗ Lục Quân Thừa đưa tay là có thể chạm tới, thấy người nằm trên giường đã nhắm mắt lại, Từ Bình nhẹ giọng đóng cửa rời đi.
Đi xuống lầu, Từ Bình ở cửa lớn bệnh viện gặp Phó Bách Chinh tay đang cầm hộp cơm. Không cần đoán, hộp cơm này nhất định là chuẩn bị cho Ninh Lam. Hắn đứng tại chỗ chốc lát, chạy chậm đến bên cạnh Phó Bách Chinh, nhẹ giọng dò hỏi: "Phó tiên sinh, Ninh Lam nằm viện sao?"
"Ân." Phó Bách Chinh một lòng đang nghĩ một hồi làm sao cho Ninh Lam ăn nhiều hơn chút, không chú ý tới Từ Bình. Chờ Từ Bình đi theo bên người, hắn mới lấy lại tinh thần.
Phó Bách Chinh không muốn để cho người khác nhìn thấy Ninh Lam, nhưng đối phương là Từ Bình, hắn hơi do dự. Lần trước Từ Bình có thể khuyên Ninh Lam ăn đồ ăn, lúc này nói không chừng cũng có thể...
Hắn đột nhiên dừng lại, nhìn Từ Bình nói: "Ninh Ninh gần nhất tâm tình không tốt, vẫn luôn sinh bệnh, mỗi ngày ăn rất ít, cậu có thể, có thể giúp tôi khuyên em ấy một chút, cho em ấy ăn nhiều chút, coi như tôi nhờ cậu."
"Được, tôi thử xem."
Cùng Phó Bách Chinh đi đến phòng bệnh, Ninh Lam cũng không ở trong phòng. Tìm y tá hỏi, mới biết người đi ra ngoài tản bộ.
Hai người phân công nhau đi tìm người, Từ Bình rất nhanh nhìn thấy Ninh Lam đang ngồi trên ghế đá bên hồ.
Hắn đi lên trước, ngồi xuống bên cạnh.
Ninh Lam ở bệnh viện nhìn thấy Từ Bình, đáy mắt chợt lóe kinh ngạc.
"Sao anh lại ở đây?"
Từ Bình cười hì hì: "Nói rõ chúng ta thật sự rất có duyên, tôi ở bên này tạm thời chăm sóc Lục Quân Thừa."
"Hắn làm sao vậy?"
"Xảy ra tai nạn xe, vì cứu tôi."
"..."
Ninh Lam trầm mặc nửa ngày, cảm thấy được có mấy phần thần kỳ.
Từ Bình thẹn thùng vò đầu, "Sự tình chính là như vậy, không nói chuyện của tôi nữa, anh làm sao lại ngã bệnh đến nỗi phải vào bệnh viện. Lần trước nhìn thấy anh rất gầy, một cơn gió nhẹ nhàng quét qua, sợ sẽ đem anh thổi đi mất."
Ninh Lam cười, khuôn mặt tinh xảo đẹp đến không giống thật, "Làm gì có ai lại nói khuếch đại như vậy, cho dù gầy thì tâm vẫn nặng." Hắn bình tĩnh nhìn mặt hồ, lẩm bẩm.
"Tôi chính là không bỏ xuống được, kỳ thực sự tình qua đi lâu như vậy, ngẫm lại anh ấy chẳng hề sai, chỉ có một mình tôi canh cánh trong lòng."
"Cái này, tôi đọc sách tuy rằng không nhiều, nhưng cảm thấy người đang sống, mỗi một ngày đều sống tốt mới là chân thật nhất. Chuyện trước kia đã là quá khứ, cho dù không bỏ xuống được, cũng không thể quay lại."
Có gió thổi qua, mặt hồ nổi lên một tia gợn sóng. Sóng nước tạo nên quyển quyển gợn sóng, dưới ánh mặt trời, lập loè ánh sáng lộng lẫy.
Phó Bách Chinh chẳng biết lúc nào cũng đi tới nơi này, yên tĩnh như pho tượng canh giữ ở phía sau Ninh Lam, cùng nhìn mặt hồ xanh biếc như phỉ thúy.
"Em đói, muốn ăn đồ ăn."
Ninh Lam đánh vỡ không gian trầm mặc của ba người, nhẹ nhàng cười, khói sóng lưu chuyển, không chút nháy mắt nhìn chằm chằm Phó Bách Chinh.
"Được, chúng ta lập tức về phòng."
Bị lạnh nhạt mấy tháng Phó Bách Chinh tâm trạng thụ sủng nhược kinh, không chờ Ninh Lam đứng lên, trực tiếp cúi người xuống đem người yêu ôm ngang vào trong ngực.
Ninh Lam: "..."
Từ Bình: "..." Nơi này đúng là có người ngược cẩu mà.
-------
Sau khi tách ra, Từ Bình lái xe điện nhanh như chớp chạy về nhà chuẩn bị bữa tối cho Lục Quân Thừa.
Ninh Lam đem đầu dựa vào cổ Phó Bách Chinh, đôi mắt nhìn chằm chằm người yêu trước mắt rõ ràng gầy đi trông thấy, xương gò má càng lộ ra.