Ninh Lam đem hộp đưa cho Từ Bình, Từ Bình tiếp nhận vừa nhìn, hộp đã gỉ không mở ra bằng cách bình thường được.
"Hộp này tôi đoán phải cưa khóa, nếu cưa e rằng khóa cũng bị hư."
"Được, tôi chỉ muốn lấy ra đồ vật bên trong."
Từ Bình hiểu rõ, mở thùng dụng cụ lấy ra cái cưa, nối dây điện, tìm tới góc xa chỗ Ninh Lam làm việc.
Hắn thấy Ninh Lam muốn đi tới, quay đầu ngăn lại nói: "Hộp sắt cưa khóa có mùi hôi, anh mở hết cửa sổ ra, tôi sợ khí đối với anh ảnh hưởng không tốt."
Ninh Lam không thể làm gì khác hơn là làm theo, biết mình ở trong lòng Từ Bình mang hình tượng nhu nhược, cảm thấy bất đắc dĩ.
Khoảng chừng hai mươi phút, Từ Bình liền đem toàn bộ hộp sắt mở ra, hắn rắc bột phấn lên cái hộp rồi lau khô ráo, lúc này mới đưa cho Ninh Lam.
Phó Bách Chinh cũng tiến vào, hắn yên lặng đi theo phía sau Ninh Lam, không nói một lời.
Trong hộp là di vật của mẹ Ninh Lam, không có thứ gì đáng tiền, bên trong đều là ảnh của Ninh Lam từ lúc sinh ra đến lúc lớn lên, còn có hình Ninh phụ trước khi chết, một nhà ba người cùng chụp. Ninh phụ chết rồi, bọn họ cũng không còn chụp hình chung.
Ninh Lam ngồi ở bên giường mắt không chớp xem một tấm lại một tấm, đột nhiên nước mắt tràn đầy trên mi.
Phó Bách Chinh bên cạnh lấy ra khăn mùi soa lau nước mắt cho Ninh Lam, lại bị đối phương đẩy ra, còn rống: "Anh đừng đụng vào tôi! Đều là anh, nếu không phải anh, mẹ tôi sẽ không phải chết!"
Từ Bình đứng ở một bên không biết làm sao, hắn nhấc thùng dụng cụ yên tĩnh lui ra, đứng ở ngoài cửa thở dài.
Bảo mẫu lấy tiền cho Từ Bình, nghe trong phòng động tĩnh, lắc đầu than thở: "Bậy quá, bậy quá, nguyên bản hai người đang yên đang lành sao lại biến thành như vậy."
Từ Bình: "......"
Từ Bình ra khỏi biệt thự, tâm lý khó tránh khỏi có chút mất mát.
Tình cảm hai nam nhân, quả nhiên là rất khó đàm luận.
Bên này Từ Bình bởi vì nhìn thấy tình cảnh của Ninh Lam, vì chuyện tình cảm đồng tính thổn thức không thôi, mà một bên khác Lục Quân Thừa cũng đang vì hắn chuyện của hắn mà vắt hết óc.
Tạm thời ký xong văn kiện trong tay, Lục Quân Thừa dựa vào phía sau một chút, cho đầu óc mình có thời gian thanh tĩnh. Thư ký bưng cà phê tiến vào, liền nhìn thấy bộ dáng ông chủ hư hư thực thực thất thần.
Nàng nhẹ nhàng đem cà phê đưa đến tay ông chủ, đang muốn không một tiếng động lui ra, liền bị ông chủ gọi lại. Thư ký tâm ai thán, không phải là ông chủ tâm tình không tốt muốn bắt mình khai đao đi?
Thư ký nơm nớp lo sợ hỏi: "Ông chủ, có cái gì dặn dò?"
"Cô giúp tôi gọi điện thoại, gọi người lại đây mở ——" Lục Quân Thừa thấy bên trái có tủ đựng giấy tờ, nói tiếp: "Mở khóa tủ đựng giấy tờ."
Thư ký: "... Ông chủ, tủ đựng giấy tờ chìa khóa đặt ở —— "
Lục Quân Thừa không kiên nhẫn liếc thư ký một cái, thư ký liền ngoan ngoãn câm miệng không nói lời nào. Ông chủ là áo cơm cha mẹ của nàng, quản chìa khóa có hay không, ông chủ nói cái gì chính là cái gì!
Nàng lấy điện thoại di động ra hỏi: "Ông chủ, gọi ngay bây giờ sao, có chỉ định số điện thoại không?"
"Có, gọi ngay lập tức, gọi sư phụ mở khóa nhanh lên một chút, nói bên này tình huống rất gấp."
Thư ký: "... Dạ được ông chủ."
Nhìn kỹ ông chủ, thư ký tê cả da đầu lấy dãy số gọi tới, sử dụng ngữ khí hết sức khẩn cấp nhờ sư phụ nhanh lên một chút chạy tới.
Nói chuyện điện thoại xong, thấy ông chủ hết sức hài lòng phất phất tay, thư ký lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm lui ra.
---------
Từ Bình nhận đơn việc sử dụng tốc độ nhanh nhất chạy tới địa chỉ, hắn ở trước sảnh báo tên của mình, chờ tiếp tân xác định xong xuôi liền nhấc thùng dụng cụ lên đi đến thang máy.
Văn phòng này rất xa hoa, chỉ cần đi qua trung tâm thành phố, đều sẽ bị khí thế của nó kinh sợ. Từ Bình lần đầu tiên tiến vào, tâm lý hơi khẩn trương.
Dừng lại ở tầng ba mươi, Từ Bình gọi điện thoại cho khách hàng, hắn tại chỗ đợi một chút, rất nhanh có người đẹp da trắng dáng cao đi tới.
Thư ký không xác định hỏi: "Xin chào, anh là Từ sư phụ sao?"
"Xin chào, tôi là Từ Bình."
Thư ký nghĩ thầm, sư phụ mở khóa cư nhiên lại trẻ tuổi như thế, nhìn thật nhỏ thật mềm.
Tâm tư cẩn thận của thư ký đột nhiên lập tức lý giải dụng ý của ông chủ...
Từ Bình cùng thư ký đi đến trước phòng làm việc tổng tài, hắn thấy nhãn ghi trước cửa, trong lòng một trận phát run.
"Ông chủ ở bên trong, tôi còn có việc, đi làm việc trước nha, tiểu sư phụ tự nhiên."
Từ Bình: "... A."
Hắn duỗi tay gõ cửa ba lần, chốc lát cửa liền được mở ra.
Lục Quân Thừa mới vừa xuất hiện trước mắt Từ Bình, hắn liền kích động muốn chạy trốn. Hắn tê cả da đầu, khô cằn hỏi: "Tại sao lại là anh..."
Lục Quân Thừa nhíu mày nở nụ cười, ra hiệu hắn tiến vào.
"Cái này..." Từ Bình nắm chặt thùng dụng cụ, tâm lý do dự.
" Hôm nay anh gọi em tới là hỗ trợ mở khóa, lẽ nào em còn muốn làm chuyện khác?"
"..."
"Tuy rằng bị em cự tuyệt anh có chút thương tâm."
"..."
"Vào đi, mở khóa cũng là đạo đức nghề nghiệp của em không phải sao."
Từ Bình á khẩu không trả lời được, không thể làm gì khác hơn là đi vào.
Lục Quân Thừa chỉ vào cái tủ bên trái, nói: "Ầy, chính là cái này, chìa khóa không không mở ra được."
Từ Bình giống như máy móc đi tới tủ đựng giấy tờ, phát hiện khóa có mật mã, hắn hỏi: "Có biết mật mã không?"
"Biết."
Từ Bình hỏi mật mã, mở thùng dụng cụ lấy ra công cụ, toàn bộ quá trình đều quay lưng lại Lục Quân Thừa mở khóa. Hắn không muốn thấy Lục Quân Thừa, nhưng cũng không có nghĩa Lục Quân Thừa không nhìn hắn.
Lục Quân Thừa hai tay vòng qua ngực đứng ở phía sau quan sát Từ Bình từ trên xuống dưới, sau đó thừa dịp người không chú ý, đem túi Từ Bình treo ở một bên mở ra, tìm chứng minh thư lấy ra.
Từ Bình sửa khóa đàng hoàng, quay người liền thấy Lục Quân Thừa dựa vào ghế, một bộ diễn xuất nhàn nhã.
Hắn nhăn nhó nói: "Khóa tôi đã sửa đàng hoàng."
Lục Quân Thừa nhướng mày nở nụ cười, "Phí bao nhiêu?"
"150."
Lục Quân Thừa lấy tiền đưa cho Từ Bình, Từ Bình đi tới lấy, kéo một cái, tiền bất động.
"..."
Nam nhân cười ha ha "Đùa em chơi." Nói xong nới lỏng tay ra. Hắn lại hỏi "Phải đi rồi sao?"
"Ân..."
"Lúc này anh muốn em ở lại tán gẫu một chút, trả phí cho em, em nhận không?"
"..."
"Ha ha, anh đùa thôi."
Từ Bình cảm thấy không một chút nào buồn cười.
"Tôi đi, tạm biệt."
Từ Bình thu thập xong đồ vật, không dám ở nơi này lâu thêm một khắc nào nữa. Hắn đi ra đại sảnh, hướng lên trên liếc mắt một cái, tâm lý muốn xả giận.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, hắn cầm lấy vừa nhìn, là số điện thoại của thư ký. Từ Bình khóe mắt giật một cái, có loại dự cảm xấu.
"Tiểu Từ sư phụ xin chào, thẻ chứng minh thư của anh còn sót lại văn phòng, Lục tổng nói có việc muốn đi ra ngoài, một hồi xuống đưa cho anh."
Từ Bình: "..." Hắn đem túi mở ra, lấy ví tiền tìm mấy lần, phát hiện chứng minh thư của mình xác thực không thấy.
Từ Bình tâm lý buồn bực: Lục Quân Thừa anh còn có thể ấu trĩ đến vậy sao?!
Ấu trĩ ác liệt Lục Quân Thừa đắc ý huýt sáo, liếc mắt thấy xe điện dừng ở dưới lầu cùng một người mặt đang hóa xanh hóa đỏ. Đổi thành lúc trước, hắn nhất định sẽ khịt mũi coi thường loại thủ đoạn này, nhưng đến phiên mình, bất ngờ cảm giác không sai.
Lúc này bầu trời bay tới mấy đám mây đen, mặt trời bị che khuất, xen lẫn gió mát. Từ Bình bị gió thổi đến lâng lâng, thoải mái hơi híp mắt lại, chút này không chú ý phía sau một chiếc xe mất khống chế đang vọt tới bên hắn.
Lục Quân Thừa mới xuống lầu, liền bị chiếc xe phía sau Từ Bình dọa một phát. Thân thể hắn không khống chế chạy tới bên Từ Bình, đại não hoàn toàn không kịp suy nghĩ.
Từ Bình nhìn thấy Lục Quân Thừa như người điên?Không để ý hình tượng hướng bên này chạy tới, không hiểu gì nói: "Chuyện gì xảy ra?"
Vừa dứt lời, hắn đang muốn nhìn về phía sau, liền bị Lục Quân Thừa đột nhiên xô một cái.
Từ Bình phản xạ đưa tay ra nắm lấy đối phương, phía sau một chiếc xe xông thẳng lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT