Sáng vừa đúng tám giờ, đồng hồ sinh vật trong cơ thể Phù Kình khiến y tỉnh lại, trong mắt không có chút mơ hồ nào của người vừa mới tỉnh, mùi cà phê từ ngoài cửa bay vào, y cảm thấy khó hiểu, kỳ quái, dì Ngọc không thể nào tới sớm như vậy, là ai? Y rửa mặt rồi đi ra khỏi phòng, theo mùi cà phê ngày càng nồng mà đi vào phòng bếp, đập vào mắt là một bóng người đang bận rộn, lúc này y mới nhớ ra, đúng vậy, đứa nhỏ tự xưng là con của y, bắt đầu từ hôm qua đã chính thức đến ở chung, lập tức, tâm tình thật tốt khi ngửi được mùi cà phê lập tức rớt xuống đáy cốc.

“Cậu ở trong đây làm gì?” Giọng nói trầm thấp không cảm xúc vang lên, khiến bóng dáng trước mắt cứng lại.

“Ách… biết ngài phải đi làm, hơn nữa tôi lại dậy sớm, nên… muốn làm bữa sáng… cho ngài ăn…” Phù Diệp cúi đầu sợ hãi nói, vốn tưởng có thể chuẩn bị tốt trước khi ba rời giường, nào ngờ vì không quen cách bài trí của phòng bếp mà lãng phí thời gian.

“… Ai nói cậu có thể tùy tiện chạm vào những thứ đó?”

“Nhưng, ngài nói qua chỉ cần không chạm vào những vật tư của ngài thì sẽ không sao… Tôi nghĩ phòng bếp hẳn không phải…” Phù Diệp nhanh chóng ngẩng đầu phản bác, nhưng vừa thấy ánh mắt lạnh lùng của Phù Kình thì lập tức cúi đầu.

Phù Kình híp mắt nhìn Phù Diệp đầu cúi càng thấp, chẳng qua là chỉ một ngày thôi, mà đã dám cãi lại, thật sự là “đủ can đảm”! Xem ra qua một khoảng thời gian nữa phải đuổi nó về nhà ba, nhưng… dời tầm mắt về bữa sáng tỏa ra hương thơm, mình đã bao lâu rồi không ngửi hương vị này? Chủ ý kia tạm thời để sang một bên đi.

“Quên đi!”

Phù Diệp tưởng rằng sẽ bị mắng chậm rãi ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Phù Kình với vẻ mặt sóng êm biển lặng đi đến ngồi vào bàn, mới chậm rãi thở ra một hơi, trầm tĩnh lại, cậu xoay người khập khiễng ra khỏi phòng bếp, ở trong này có lẽ sẽ chướng mắt ba? Phù Diệp cười tự giễu.

Phù Kình lạnh lùng nhìn Phù Diệp kéo chân rời đi, coi như nó thức thời, nhưng vì sao mình lại thấy cảnh này có chút chói mắt? Chẳng lẽ do hôm qua ngủ không đủ? Phù Kình lắc lắc đầu, xem nhẹ chút tình cảm bé nhỏ không đáng kể kia, tiếp tục dùng bữa.

Phù Diệp nghe tiếng đóng cửa thì chậm rãi mở cửa phòng, sau khi không còn nghe thấy tiếng động nữa, mới đi ra khỏi phòng, nhìn chén đĩa sạch sẽ trên bàn cơm, trong lòng Phù Diệp có chút vui mừng, xem ra mình vẫn còn hữu dụng!

Mỉm cười thu thập chén đĩa, lúc này trong bụng vang lên tiếng bất mãn, Phù Diệp mới phát giác mình chưa ăn sáng, vẫn là nên làm thêm một phần mới đúng…

“Đinh đong – ”

Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên, chẳng lẽ ba để quên cái gì sao? Di? Không đúng, y hẳn là có chìa khóa, vậy rốt cuộc là ai? Phù Diệp buồn bực nghĩ. Không xong! Ba không ở đây, nếu mình tùy tiện ra mở cửa, y hẳn sẽ rất tức giận! Nhưng lỡ là bạn của ba thì sao? Nếu là vậy mà mình không mở cửa thì rất không lễ phép. Nguy rồi, mình rốt cuộc phải làm sao đây?? Phù Diệp đang muốn đi mở cửa bị phân vân giữa hai ý nghĩ, cậu không biết phải làm thế nào đành đứng tại chỗ đấu tranh.

“Anh hai! Mở cửa a~~”

Không chờ Phù Diệp nghĩ xong, người ngoài cửa liền hô lớn, cậu sợ hãi, bước nhanh trên huyền quan, lớn tiếng nói: “Phù tiên sinh đi làm rồi!”

Ngoài cửa nhất thời không còn tiếng vang, khi Phù Diệp nghĩ có lẽ người kia đã đi rồi, thì hắn lại nói.

“A? Không sao! Tôi tên là Phù Thanh, là em trai của Phù Kình! Cố ý tới đây tị nạn!”

Em của ba?! Là chú?! Nghe đến đó, Phù Diệp nhanh chóng mở cửa, ánh vào mắt là dáng người có chút giống với ba, gương mặt đẹp trai như nhau, nhưng chỗ không giống chính là, người trước mắt tươi cười, Phù Diệp không khỏi tưởng tượng bộ dáng khi cười rộ lên của ba, nhưng có lẽ cả đời này cũng sẽ không thấy được.

“Hello ~ có người ở đây không?”

Phù Thanh cười nhìn đứa nhỏ hồn đang bay đi đâu đó du ngoạn, đứng không tới ngực mình, huơ huơ tay, ý muốn đứa nhỏ tỉnh lại. Bởi vì một nguyên nhân nào đó mà đến nhà của anh hai tị nạn, ai biết người mở cửa lại là một đứa nhỏ?! Chẳng lẽ là người hầu? Không thể nào, đứa nhỏ này còn chưa trưởng thành! Chẳng lẽ là… con của… anh hai?! Phù Thanh cẩn thận nhìn đứa nhỏ này, phát hiện ngủ quan thật sự có chút giống với anh hai! Thật tốt ~ lão già sẽ không bắt mình đi xem mắt nữa!!

“Ách… thật xin lỗi, mời vào ngồi.” Phù Diệp đã hồi phục tinh thần xấu hổ mở cửa, khập khiễng dẫn Phù Thanh vào nhà. Phù Thanh đi theo phía sau có chút đăm chiêu nhìn chân Phù Diệp.

“Cháu là cháu của chú.” Phù Thanh nhìn người đang vội vàng tìm lá trà trong phòng bếp, khẳng định nói.

“Không! Không phải! Tôi chỉ là… con của người hầu trong Phù gia thôi!” Phù Diệp nhanh chóng xoay người lại, lớn tiếng phản bác, sắc mặt bởi vì hoảng sợ mà tái nhợt.

“Nga? Đúng nha! Thấy cậu có chút giống với anh hai, cứ tưởng cậu là con riêng của anh ấy nữa!” Phù Thanh cười nói, nhưng trong mắt lại không chút ý cười.

Giống nhau như thế, tại sao phải phủ nhận? Nó vì sao lại hoảng sợ? Bởi vì liên quan tới anh hai, hay là Phù gia không thừa nhận? Không thể nào, lão già đã muốn có cháu thật lâu, hiện tại đột nhiên xuất hiện một đứa, không thể nào không thừa nhận, vậy chỉ có thể là liên quan tới anh hai?

“Vậy sao? Ngài suy nghĩ nhiều…” Phù Diệp cười gượng mấy tiếng, nhanh chóng bưng trà đến trước mặt hắn, sau đó cúi đầu không nói lời nào.

Không khí im lặng lan tràn giữa bọn họ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play