Thời Việt phải quản lý mọi chuyện ở kinh thành, Thời Việt còn quá trẻ tuổi, quan trọng hơn là Thời Việt không phải họ Đường, hơn nữa xuất thân từ một nô bộc, thân phận thì chẳng cao, chỉ được cái tận tâm tận lực mới đạt được phong quang như bây giờ, bao nhiêu người cảm thấy không phục.
Đừng nhìn Thời Việt hiện tại được người ta hâm mộ, chẳng qua hắn cũng có điều khó xử của mình, trước hết không nói tới chuyện người khác không phục mà liên tục quấy nhiễu, chỉ cần kinh nghiệm không đủ đã đủ khiến hắn đau đầu một phen.
Thời Việt chung quy vẫn còn trẻ, rất nhiều chuyện làm ăn đàm phán không lo lắng chu toàn, Úc Thụy trước khi đi lại tuyên bố vang dội như vậy, ép tới Thời Việt không dám lơi lỏng dù chỉ một khắc, chỉ sợ sản nghiệp Đường gia sụp trong tay mình, vậy chẳng phải hắn sẽ trở thành tội nhân sao.
Trần Trọng Ân lần trước tới kinh thành, lại không có ý định về Giang Ninh, vẫn cứ ở lỳ trong kinh, thái độ của y đối với Thời Việt thực rõ ràng, chẳng qua lúc trước Trần Trọng Ân hành động sai phương pháp, dù sao ở trên thương trường y cũng gần như ngang vai phải lứa với Đường Kính, là loại người muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nào có cái gì gọi là kiên nhẫn.
Chẳng qua sau khi Thời Việt tiếp nhận cửa hàng Thường gia, hai người lại đụng độ trên thương trường, Thời Việt đối với y phi thường lãnh đạm, lãnh đạm đến mức làm người ta cảm thấy không có nhân tính, lúc này Trần Trọng Ân ngược lại không tự chủ được càng chú ý đến thiếu niên này nhiều hơn.
Thời Việt rất mẫm cảm, hơn nữa là một người thông minh, nhìn một cái đã hiểu, người như thế nói chuyện làm ăn thì được, cho nên thiếu niên trong nóng ngoài lạnh này liền nhất quán trưng ra khuôn mặt lạnh lung với Trần Trọng Ân.
Thái độ mới đầu của Trần Trọng Ân thực rõ ràng, chẳng qua là chơi đùa thôi, ở trong mắt loại người phú quý như y, Thời Việt cũng chỉ là một thứ đồ chơi, thích thì nhìn thêm vài lần, không thích thì vứt bỏ, chẳng qua thái độ của Thời Việt khiến Trần Trọng Ân không thể nuốt trôi cục tức này, dần dần, Trần Trọng Ân cũng không phát giác được, chuyện đã đến nông nỗi không thể tự thoát ra nữa rồi.
Trần Trọng Ân cắm rễ trong kinh thành, trong sáng ngoài tối ngầm trợ giúp Thời Việt, người sáng suốt vừa nhìn liền biết, còn tưởng rằng vì Đường gia thông gia với Trần gia, cho nên lúc Đường Kính cùng Đường Úc Thụy đều không ở nhà, Trần Trọng Ân hoặc nhiều hoặc ít cũng muốn giúp đỡ Đường gia, cho nên mới chiếu cố Thời Việt.
Không quan tâm người khác nghĩ gì, chẳng qua cũng phải để họ biết, chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của này không thể làm được đâu, cho dù Đường Kính cùng Đường Úc Thụy xuất kinh, nhưng Trần lão bản vẫn ở đây nha.
Bởi vì Úc Thụy đã mở yến tại Phong Thăng Lâu, đã thẳng thừng tuyên bố rồi, cho nên không có ai dám bán lương thực cho Khương quốc nữa, dù sao một ít lương thực vặt vãnh cũng không thể so với cả gia sản, Đường gia thật sự có năng lực làm một thương hộ lập tức phá sản.
Khương quốc là một dân tộc du mục, lương thực không thể tự cấp, một phần lớn phải dựa vào giao dịch mua bán với thương nhân Triệu quốc, phần nhỏ còn lại thì mua của Thành quốc, hiện giờ tuy rằng đã lập minh ước với Thành quốc, Mộ Dung Thịnh cũng đồng ý làm hậu thuẫn cho họ, nhưng mà Triệu quốc đột ngột chặt đứt nguồn lương thảo của Khương quốc, đây chẳng phải là muốn mạng của người ta sao.
Thành quốc cũng phải đánh giặc, Mộ Dung Thịnh không có khả năng vận chuyển số lượng lớn lương thực sang cho Khương quốc, dù sao lương thảo là trụ cột của quân đội, trong tình thế chiến sự khẩn cấp như thế này, Mộ Dung Thịnh làm sao có thể đem lương thảo cho một tiểu quốc dã tâm bừng bừng, tùy thời đều có thể phản chiến xâm lược thổ địa của quốc gia mình.
Khương quốc lương thảo khan hiếm, nhất thời quân tâm đại loạn, Triệu Hòa Khánh thừa dịp này xuất binh phản kích, Ngụy Thừa An dẫn theo năm nghìn tinh binh đánh bất ngờ, chém giết đến quân địch không kịp trở tay, dễ dàng chiếm được một tòa thành.
Tin tức này không chỉ truyền về kinh thành, mà cũng rơi vào tai Đường Kính, như vậy Mộ Dung Đường Sanh bên kia cũng có thể nghe được, Thành quốc cùng Khương quốc đang ở thế liên minh, một quốc gia bị hao tổn, quốc gia khác cũng là châu chấu trên cùng sợi dây, quân tâm đương nhiên sẽ hoảng sợ.
Đường Kính ngồi trong lều chủ soái, nhìn bản đồ biên phòng, hai bên đặt mười hai cái ghế, chúng tướng đều ngồi nơi này, chờ Đường Kính phân phó.
Lúc này một tướng sĩ đi tới, bẩm báo: “Tướng quân, thám tử báo lại, Thành quân bên kia tựa hồ có dị động.”
Đường Kính gật gật đầu, có người nói: “Hiện giờ Khương quốc đã bại mấy trận, đại thương nguyên khí, Thành quân làm sao còn dám vọng động lúc này?”
Tề Chương nói: “Chắc là Thành quân nghe được tin giả tướng quân trúng tên, cho rằng đây là một cơ hội.”
Đang nói chuyện, lại có binh lính tiến vào, bẩm báo: “Bẩm tướng quân, chủ soái Thành quân Mộ Dung Đường Sanh đang khiêu chiến.”
Hắn vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều có chút ngạc nhiên, Mộ Dung Đường Sanh thân là chủ soái, lại đích thân đến khiêu chiến, Đường Kính lập tức đứng dậy, cùng mọi người đi xem.
Úc Thụy cũng không ở tại đại trướng, nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền đi ra nhìn xem, kết quả vừa lúc thấy chúng binh mở cửa doanh trại, chỉnh đốn chuẩn bị xuất phát.
Đường Kính ngồi trên lưng ngựa, Tề Chương đi theo bên cạnh, tựa hồ không phát hiện Úc Thụy ở bên kia đang nhìn, cũng không quay đầu lại trực tiếp ra khỏi cửa doanh trại.
Mộ Dung Đường Sanh cũng không dẫn theo nhiều binh, ánh mắt thoạt nhìn không giống muốn đánh trận, hắn thấy Đường Kính đi ra, cưỡi ngựa tiến lên vài bước, Tề Chương nhất thời nắm thật chặt trường thương trong tay.
Mộ Dung Đường Sanh cười, cất cao giọng nói: “Lâu rồi không gặp Đường tứ gia, Đường Sanh thật là tưởng niệm, không ngờ Tứ gia còn theo tới gặp mặt Đường Sanh, thật sự khiến Đường Sanh cảm động không thôi.”
Đường Kính nhíu mày một cái, Mộ Dung Đường Sanh lời nào cũng mang theo ái muội, giống như là có giao tình sâu nặng gì đó với Đường Kính.
Mộ Dung Đường Sanh thấy y không nói lời nào, khua đại đao trong tay một cái, Tề Chương đứng sau thẳng lưng, còn tưởng rằng đây là tín hiệu của đối phương, nào biết binh lính phía sau Mộ Dung Đường Sanh bưng một cái khay phủ khăn đỏ tiến lên, nâng hai tay dâng cho hắn.
Mộ Dung Đường Sanh dùng mũi đao hất tấm vải phủ đi, trên khay rõ ràng là một bộ quần áo, hắn cầm quần áo lên, run rẩy mở ra cười nói: “Nhớ năm đó được Đường tứ gia yêu quý ban thưởng, phần tình cảm này, Đường Sanh nào dám quên, vẫn giữ gìn cẩn thận bộ quần áo này, Đường Sanh vẫn luôn đặt nó ở bên gối, không để người khác chạm vào, vì sợ người bên ngoài sơ ý một chút lại làm hỏng.”
Hắn nói xong dừng một chút, tuy rằng đang mặc áo giáp, nhưng mặt mày vẫn toát ra nét quyến rũ, cười nói: “Mọi chuyện năm đó vẫn rõ ràng như mới hôm qua, bây giờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này, ta thực sự không hề muốn như vậy, không biết Đường tứ gia còn nhớ lời Đường Sanh nói ngày ấy hay không, nay vẫn chưa muộn, chỉ cần Tứ gia gật đầu một cái, chuyện gì cũng trở nên đơn giản.”
Đường Kính đương nhiên biết hắn có ý gì, ngày ấy trong Tây Uyển, Đường Sanh lặp đi lặp lại nhiều lần sánh mình với Đường Úc Thụy, nói chỉ cần Đường Kính muốn hắn, hắn sẽ không hồi báo chuyện cơ mật cho Mộ Dung Thịnh, còn có thể giúp y đối phó Mộ Dung Thịnh.
Nhưng Mộ Dung Đường Sanh đã xem nhẹ một chuyện, cho dù hắn có lui một trăm bước, cho dù hắn nói sự thật, cho dù hắn ưu tú hơn Đường Úc Thụy, nhưng hắn lại ở trước mặt một quân nhân nói chuyện phản loạn, đây là điều mà một người tận trung ở trên sa trường bao năm qua như Đường Kính không thể tha thứ nhất.
Mộ Dung Đường Sanh nói mấy câu ái muội, chỉ cần là người đều có thể nghe ra ý tứ, mục đích của hắn cũng chính là điều này, chẳng qua sắc mặt Đường Kính vẫn như thường, giống như chuyện đối phương đang nói chỉ là râu ria thôi.
Chờ hắn nói xong, mới cất thanh âm lạnh lùng: “Nghe nói ngươi đến khiêu chiến, vậy đừng làm lãng phí thời gian.”
Sắc mặt Mộ Dung Đường Sanh không thể gọi là tốt, đương trường chết đứng, lạnh lẽo nhìn Đường Kính, lớn tiếng bật cười, cắn răng nói: “Đường Kính, vì sao ngươi cứ lặp đi lặp lại nhiều lần cự tuyệt ý tốt của ta, ngươi cũng biết trong tay ta có phòng đồ của Triệu binh các ngươi, cho dù ngươi mười mấy năm trước là chìa khóa vàng bách chiến bách thắng, nhưng bây giờ lại không phải, ngươi rời chiến trường nhiều năm như vậy, đã không còn là Đường Kính của năm đó rồi, ngươi đã chấp mê bất ngộ, có lẽ là ông trời đã định cho ngươi chết ở trên tay của ta!”
Tề Chương đột nhiên giơ thương giục ngựa tiến về phía trước, cất cao giọng nói: “Bớt sàm ngôn đi, ngươi muốn khiêu chiến Đường Tướng quân của chúng ta, tự lượng sức mình trước đi.”
Mộ Dung Đường Sanh mắt lạnh nhìn Tề Chương một cái, cũng không nói nhiều, tay giật dây cương quay đầu ngựa, cũng không quay đầu lại phi ngựa trở về, tình hình này có nghĩa là muốn thu binh, làm Triệu quân hai mặt nhìn nhau.
Đường Kính trở về đại doanh, Úc Thụy chợt nghe được chuyện này, chủ soái của hai quân chỉ đến để giằng co giằng co, rồi bàn luận chút chuyện ái muội, còn cầm bộ quần ao trước kia, tựa hồ muốn dùng ái tình để đả động Đường Kính, cuối cùng dứt áo ra đi, nhưng mà đến binh khí cũng chưa chạm vào nhau đã giải tán.
Úc Thụy đương nhiên biết Mộ Dung Đường Sanh này không phải thật sự muốn khiêu chiến, mục đích của hắn chỉ có một, chính là chiêu hàng Đường Kính, nếu thành công thì sẽ không cần khổ chiến, Thành quốc cũng có thể dễ dàng thôn tính Triệu quốc, còn nếu không thành công, Mộ Dung Đường Sanh nói lời ái muội như thế, còn cầm quần áo đến khoa tay múa chân, người ta nghe xong đương nhiên phải suy nghĩ mien man một chút, cho rằng chủ soái cùng quân địch có liên hệ với nhau, tự nhiên dao động quân tâm.
Sắc trời dần tối, Đường Kính cùng chúng tướng thương nghị xong chuyện bố binh, sai người mời Đường Úc Thụy sang dùng cơm.
Ăn uống trong quân doanh tất nhiên không thể so sánh với Đường gia, đến một phần vạn xem ra cũng kém, tuy rằng Đường Kính là chủ soái, nhưng nơi này ngoài hạt cát chính là phong sương, muốn ăn một bữa cơm rau dưa tươi, đó đều phải vận chuyển từ ngàn dặm xa xôi tới.
Ở nơi này vàng căn bản không đáng giá, thứ đáng giá chính là rau dưa, là nước uống.
Lúc Úc Thụy đi vào, Đường Kính còn đang đứng bên cạnh bản đồ, khép hờ mắt nhìn, cũng không biết đang suy nghĩ gì, Úc Thụy nhìn thoáng qua, là bản đồ núi Vọng Long.
Đường Kính nghe thấy tiếng hắn vào, xoay người lại, cũng không xem bản đồ nữa, đẩy hắn đến bên cạnh bàn, đưa bát cơm cho hắn, tuy rằng chỉ là bữa cơm thô lậu, nhưng hai người vẫn yên lặng mà ăn như trước, tựa như những bữa cơm bình thường lúc còn ở nhà, không nói một câu.
Ăn cơm xong, Úc Thụy mới cười nói: “Nghe nói phụ thân hôm nay ở trên chiến trường gặp được người quen cũ?”
Đường Kính nghe hắn nói, nâng mắt nhìn hắn một cái, lập tức đáp: “Nghe nói? Vậy là Mộ Dung Đường Sanh đạt được mục đích rồi.”
Úc Thụy hỏi: “Phụ thân định làm thế nào để bình ổn lời đồn? Cứ như vậy để mặc quân tâm tan rã cũng không phải là biện pháp.”
Hắn nói xong, lại lập tức tiếp lời: “Xét đến cùng cũng chưa chắc là Tứ gia không sai, nuôi mật thám ngần ấy năm, còn coi hắn như bảo bối, không biết yêu quý thành bộ dáng gì nữa.”
Đường Kính vừa nghe xong những lời này, nhất thời nở nụ cười, cười mà như không cười nhìn chằm chằm Úc Thụy.
Úc Thụy cũng nghe ra vị chua trong lời nói của mình, trừng Đường Kính một cái: “Ta cũng không nói sai.”
Đường Kính không nói gì, chỉ nhấc bổng hắn ra khỏi xe lăn, bước đi đến bên giường, đặt hắn ngồi ở mép giường, đẩy một cái, Úc Thụy “A” một tiếng ngồi không vững, nằm vật xuống giường.
Đường Kính cúi người đè lên, Úc Thụy vươn tay đẩy y, nói: “Đây là quân doanh.”
Đường Kính chậm rãi cúi đầu, bờ môi mơn man trên vành tai hắn, âm thanh rất nhẹ, cười đáp: “Chính bởi vì đang ở quân doanh, có một số việc không thể nói quá lớn, như thế rất tốt, đưa lỗ tai đây ta nói cho.”
Vành tai Úc Thụy bị y như có như không đùa giỡn, lỗ tai lại bị hơi thở của y quét qua, cảm giác tê dại nhanh chóng lủi lên, chạy thẳng tới đầu, hô hấp của Úc Thụy bắt đầu không thuận.
Đường Kính nhìn thân thể hắn hơi hơi run lên, biết Úc Thụy rất mẫn cảm, lỗ tai cũng đỏ cả lên rồi, không giơ móng vuốt sắc nhọn như vừa rồi, lúc này Đường Kính mới hạ giọng thì thầm: “Bố phòng trong tay Mộ Dung Đường Sanh là giả, để hắn tin là thật, đương nhiên phải cho hắn nếm trước chút ngon ngọt.”
Úc Thụy quay phắt đầu sang nhìn y, có chút khiếp sợ, lập tức híp mắt, cười nói: “Nói đến ngon ngọt a, sao Tứ gia không theo hắn đi, hắn mọi thứ đều mạnh hơn ta, còn biết xướng khúc… A!”
Úc Thụy nói còn chưa nói xong, Đường Kính đột nhiên cúi người xuống, hé miệng ngậm môi Úc Thụy vào.
Nơi này là quân doanh, Úc Thụy căn bản không nghĩ tới Đường Kính sẽ giở trò ở chỗ này, bỗng nhiên bị y hôn ngấu nghiến, đương nhiên phải sửng sốt.
“Ngô… Ngươi…”
Úc Thụy mãnh liệt run lên một cái, Đường Kính ngậm môi dưới của hắn, dùng răng nanh nhẹ nhàng gặm cắn, khi lại dùng đầu lưỡi cọ xát miêu tả, hoặc là cường thế mút môi của hắn vào mà trêu chọc, Úc Thụy nào chịu được nụ hôn dồn dập này, nhất thời tựa như chú mèo đang được vuốt lông, chỉ còn lại run rẩy cùng nhu thuận, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng thở dốc nhẹ nhàng của Úc Thụy.
Úc Thụy cũng không biết khi nào hai tay của hắn đã bắt lấy vạt áo Đường Kính, tùy ý y hôn môi. Lúc sau Đường Kính rời khỏi đôi môi, lại hôn hôn cái trán của hắn, nói: “Nói đến ngon ngọt, ai là có thể hơn Thụy nhi?”
Trên mặt Úc Thụy nhất thời đỏ bừng, hung hăng trừng y, nói: “Mau đứng lên, nặng chết đi được, nếu có người tiến vào nhìn thấy, xem ngươi giải quyết thế nào.”
Đường Kính đáp: “Kia vừa lúc chứng thật lời Mộ Dung Đường Sanh nói là giả.”
Úc Thụy không biết y từ khi nào biết kể chuyện cười, hơn nữa là chuyện cười chẳng buồn cười gì hết…
Đường Kính đứng thẳng dậy, cũng không kéo Úc Thụy lên, nói: “Ngươi nếu mệt thì ngủ đi.”
Úc Thụy lắc đầu: “Vừa mới ngủ rồi, không ngủ được nữa, yên tâm đi, lúc ngươi làm việc ta sẽ không phát ra tiếng động.”
Đường Kính kéo hắn từ trên giường dậy, ngồi bên cạnh, không đặt Úc Thụy lên xe lăn, mà ôm hắn ngồi trong ngực mình, đáp: “Nếu không ngủ, vậy ngồi xem địa đồ với ta.”
Úc Thụy là một thương nhân, chưa từng đánh giặc, đây đúng là lần đầu tiên hắn ra chiến trường, trước kia lại càng không thể thấy địa đồ.
Địa đồ phi thường lớn, mỗi một địa phương đều cắm mộc bài, bên trên có khắc chữ, nơi Đường Kính đang nhìn rõ ràng chính là sườn núi Vọng Long, nơi này Úc Thụy ít nhiều gì cũng đã nghe qua, hình như Liên Hách muốn lãnh binh đến đóng quân ở đây, ngày ấy hắn xuất phát cùng đội vận lương, Liên Hách cũng mang theo hai vạn tinh binh Thánh Thượng phân cho hắn khởi hành.
Úc Thụy nhìn chằm chằm bản đồ một hồi lâu, nói: “Chỗ này hiểm yếu như vậy, nếu để Thành quân chiếm lĩnh, chẳng phải sẽ thành bàn đạp của Thành quốc sao.”
Đường Kính gật gật đầu, đáp: “Cho nên mới phải đi trấn giữ sườn Vọng Long, nơi này khó công, cũng không dễ thủ, muốn bảo vệ nơi này, không biết Liên Hách sẽ dùng biện pháp gì.”
Dứt lời, Đường Kính nghiêng đầu nhìn Úc Thụy trong ngực, hỏi: “Ngươi có biết địa thế hiểm yếu như vậy, người nhà binh đều sẽ lựa chọn biện pháp gì không?”
Úc Thụy cười đáp: “Mặc dù ta không phải nhà binh, nhưng tốt xấu gì cũng xem qua mấy quyển binh thư, nếu phải nói, vậy tất nhiên là hỏa công.”
Đường Kính gật đầu: “Đúng là hỏa công, Vọng Long cốc cỏ cây tươi tốt, đây cũng là một khe sâu, đương nhiên phải dùng hỏa công, chỉ cần lửa cháy lan rộng thì sẽ chẳng còn một manh giáp, chẳng qua sườn Vọng Long rất hiểm trở, không thể lăn đá lửa hoặc là bắn hỏa tiễn, chỉ có thể dụ người vào Vọng Long cốc sau đó chặn hai đầu, nói thì dễ, nhưng phải dẫn địch nhân vào trong cốc, đồng thời bịt lại cửa cốc, cũng không phải chuyện dễ dàng.”
Úc Thụy nghe xong, nhất thời sửng sốt, hỏi: “Tại sao Liên đại nhân lại tự thỉnh lệnh đi núi Vọng Long?”
Đường Kính đáp: “Bởi vì công cao chấn chủ, quân muốn thần tử.”
Úc Thụy càng thêm kinh ngạc, nhìn Đường Kính thật sâu.
Đường Kính ôm ghì hắn vào trong ngực, nói: “Từ xưa đến nay đều là như vậy, cây cao đón gió (mộc tú vu lâm phong tất tồi chi), đế vương luôn đa nghi, không thể dùng ánh mắt nhìn người khác mà đặt trên người đế vương, một đế vương đa nghi cũng không nhất định là hôn quân hay bạo quân, đây là điều mọi thần tử đều hiểu được … Đánh xong trận này, ta sẽ cáo từ Hoàng thượng, trở lại thương trường.” (mộc tú vu lâm phong tất tồi chi, điểu thái xuất đầu thương tất đả: Cây cao vượt rừng dễ bị gió quật, chim bay vượt đàn dễ trúng tên)
Úc Thụy hỏi: “Ngươi thấy ủy khuất sao, Đường tứ gia nên ở trên sa trường, đây mới là mạng của ngươi.”
Đường Kính lắc đầu nói: “Nếu là trước kia, thì là mạng của ta, bởi vì ta cũng không biết cái gì vậy so với đánh giặc so với đổ máu có thể càng làm ta thỏa mãn, nhưng bây giờ không giống …”
Đường Kính nói xong, bàn tay đặt trên lưng Úc Thụy siết chặt lại, nói: “Ông trời đưa ngươi đến Đường gia là đã đối với Đường Kính không tệ, ngươi đã đến rồi, thì cả đời cũng đừng hòng chạy, chớ có trách ta bá đạo.”
Úc Thụy nắm chặt cánh tay Đường Kính đặt trên lưng mình, cười nói: “May là Đường tứ gia còn biết hai chữ ‘Bá đạo’ viết như thế nào.”
Hắn dứt lời, đột nhiên nghiêm túc nhìn Đường Kính, nói: “Ta đương nhiên sẽ không đi, ta phải làm trưởng tử Đường gia, ta đã cố gắng ngoan ngoãn nhiều như thế, nhẫn nhịn nhiều như thế, còn liên tiếp đắc tội thái phu nhân, Đường gia từ trên xuống dưới từ thái thái đến di thái thái đều đã đắc tội một lần, hiện giờ thật vất vả thu gia sản Đường gia vào trong tay, đương nhiên sẽ không cứ thế mà bỏ đi.”
Nói xong cúi người hung tợn cắn một ngụm trên môi Đường Kính: “Sau khi Đường tứ gia từ quan thì chỉ có thể trở thành người nghèo, thứ nhất không có thực quyền thứ hai không có gia sản, cần phải nhìn sắc mặt bản gia mà làm việc, cái gì tiểu thư Trần gia, di thái thái Dung Tụ, còn có đào kép tìm tới cửa, hoặc là tướng quân tặng xiêm y, hết thảy đừng hòng nghĩ tới, dám can đảm liếc mắt một cái, cho ngươi ngủ ngoài hành lang.”
Đường Kính nghe hắn sổ một đám, xả giận, nhịn không được bật cười, “Ngươi đã cân nhắc cẩn thận hết rồi.”
Úc Thụy cũng cười đáp: “Đúng vậy, cho dù ngươi không quyền cũng không tiền, nhưng vẫn có rất nhiều người thương nhớ. Chẳng qua ngươi là người của Đường Úc Thụy ta, ai dám nhớ thương, bọn họ cứ thử xem.”
Úc Thụy càng nói càng cảm thấy buồn cười, thế nhưng những lời này đều chạm vào sâu trong tâm khảm Đường Kính, còn dễ nghe hơn bất cứ lời nói ngon ngọt nào khác, Đường Kính nhớ rõ Úc Thụy chỉ tỏ thái độ với y có một lần, còn là vì thật sự không chịu nổi y gây sức ép, nhưng hôm nay lại nói rất nhiều, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không ý thức được.
Đường Kính nghe xong làm sao có thể không cao hứng, Úc Thụy còn chưa ra oai xong, đã bị Đường Kính ấn ngã xuống địa đồ, Úc Thụy kinh ngạc nhảy dựng, chống đỡ y tới tấp hôn lên.
Mộ Dung Thịnh nhận được phòng đồ của Triệu quân do Mộ Dung Đường Sanh sai người ra roi thúc ngựa đưa tới, lúc ấy trong lòng Mộ Dung Đường Sanh còn có một chút hy vọng, chờ đợi Đường Kính hồi tâm chuyển ý, cho nên không làm đến mức tuyệt tình, hiện giờ Đường Kính lại vũ nhục hắn ngay trước mặt ba quân như vậy, Mộ Dung Đường Sanh đương nhiên sẽ không do dự nữa, hiến bản đồ bố phòng cho Mộ Dung Thịnh.
Lúc Mộ Dung Thịnh nhận được bản đồ cũng có chút nghi ngờ, chẳng qua xem lại công báo của Mộ Dung Đường Sanh, Đường Kính cùng Liên Hách vì tấm bản đồ này đã hạ lệnh phong tòa kinh thành tìm kiếm, động tĩnh lớn như vậy thì không thể nào là giả, lập tức phi thường hưng phấn, sai người đưa quân lương đến khao thưởng ba quân.
Bản đồ bố phòng đương nhiên là do Đường Kính cùng Liên Hách tỉ mỉ bày bố, mà sườn Vọng Long chính là một lỗ hổng, tuy rằng núi Vọng Long ở phía nam Triệu quốc, muốn chiếm lĩnh vùng đất này, Mộ Dung Thịnh phải phái binh lặn lội đường xa, vòng qua Khương quốc tới phía Triệu quốc mới đến được.
Nhưng nhìn bản đồ bố phòng ở trước mắt, hết thảy đều làm Mộ Dung Thịnh càng thêm quyết tâm, nhất định phải chiếm lĩnh sườn núi Vọng Long.
Vùng núi Vọng Long trên bản đồ bố phòng bởi vì địa thế hiểm yếu nên không có nhiều binh tướng, hơn nữa sườn núi Vọng Long quay về hướng bắc, có một đường vòng chính là nơi phân phố binh lực mỏng manh nhất, nếu như có thể chiếm lĩnh sườn núi Vọng Long, thì chính là có được bàn đạp, từ đây dẫn binh lên, cùng tiền tuyến phía bắc trước sau hô ứng, hai mặt giáp công, thẳng tiến đến hoàng thành Triệu quốc!
Tay Mộ Dung Thịnh nắm bố phòng đồ cũng trở nên run rẩy, đây là kế hoạch sự nghiệp trọng đại mà tổ tiên hắn đời đời cũng không thể hoàn thành, hiện giờ y có cơ hội hoàn thành nó, Mộ Dung Thịnh làm sao có thể không hưng phấn, làm sao có thể không kích động, chỉ hận không thể ngay lập tức phái binh qua.
Thời điểm Mộ Dung Chẩn nhận được mật báo, đã khiếp sợ không thể nói thành lời, lảo đảo hai bước thiếu chút nữa ngã sấp xuống, người trong kinh thành hồi báo cho hắn, nói Hoàng Thượng đã quyết định thân chinh đánh chiếm sườn núi Vọng Long, hiện giờ đại quân đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ xuất phát.
Mộ Dung Chẩn trong lòng “Lộp bộp” một tiếng, hắn từ lâu đã biết, vị ca ca này của hắn từ nhỏ đã mạnh hơn hắn rất nhiều, dù là võ nghệ, võ lược hay là đọc sách viết chữ, hắn không thắng được điểm nào, ở trước mặt y, Mộ Dung Chẩn chỉ có thể tự tủi thân hổ thẹn, hành quân đánh giặc cũng vậy.
Mộ Dung Thịnh tâm tư kín đáo, kế hoạch lúc nào cũng chu toàn hơn hắn, Mộ Dung Chẩn biết mình là một người đại khái, chỉ biết dùng sức liều mạng, nhưng lúc này đây lại tương phản.
Mộ Dung Chẩn không biết chuyện bản đồ bố phòng, hắn chỉ đơn thuần nghĩ, làm một Hoàng Thượng, ca ca muốn đích thân xuất chinh, lại còn vòng qua Khương quốc, đến lãnh thổ Triệu quốc, mãi cho đến phía nam, hơn nữa kia là sườn núi Vọng Long, cho dù không đi qua, hắn cũng biết nơi đó vô cùng hiểm yếu.
Nếu địch nhân dùng hỏa công, Thành quân không quen thuộc khí hậu, lại không thích ứng địa hình, muốn trốn cũng không thoát, đến lúc đó thì làm thế nào.
Trong đầu Mộ Dung Chẩn quay cuồng choáng váng, hắn bật người đứng dậy, tùy tùng ngăn hắn lại, kêu lên: “Vương gia! Ngài muốn đi đâu a.”
Mộ Dung Chẩn lăng lăng nói: “Còn đi đâu nữa? Đương nhiên là phải khuyên nhủ đại ca… núi Vọng Long không thể đi được.”
Tùy tùng thấy bộ dáng này của hắn, khổ não khuyên nhủ: “Vương gia đã không còn kịp rồi, kinh đô cách nơi này quá xa, cho dù là ra roi thúc ngựa chạy về cũng chẳng được gì, chỉ sợ khi đó Hoàng Thượng đã khởi hành!”
Mộ Dung Chẩn nhu nhu đầu, hung hăng đập bàn một cái, quát: “Thế phải làm thế nào bây giờ!”
Hắn dứt lời, như là đột nhiên tỉnh ngộ, phóng ra khỏi trướng.
Lúc này Mộ Dung Đường Sanh cũng đang nghiên cứu bản đồ bố phòng, nghe thấy tiếng cãi nhau bên ngoài, ngay sau đó Mộ Dung Chẩn mặc kệ binh lính ngăn trở vọt vào trong.
Mộ Dung Đường Sanh xuất thân không cao như hắn, vẫn luôn là một thám tử không có tiếng tăm gì, lúc này được trọng dụng đã nghĩ mình tài giỏi, đương nhiên làm việc gì cũng muốn liều mạng, hắn khinh thường Mộ Dung Chẩn, Mộ Dung Chẩn chỉ là một con gà, bỗng nhiên qua một đêm bay lên đầu cành, chỉ có thể nói hắn quá tốt số.
Hơn nữa Mộ Dung Chẩn làm người tùy tiện, nói chuyện cũng không cẩn thận, mà Mộ Dung Đường Sanh tâm tư nặng nề, người khác nói một câu hắn cũng phải cân nhắc cẩn thận, nhìn xem có phải người ta đang nhằm vào mình hay không, mà từ khi nào hắn có thành kiến với Mộ Dung Chẩn, Mộ Dung Chẩn cũng không biết.
Mộ Dung Đường Sanh vừa thấy là hắn, không nóng không lạnh hỏi: “Không biết Vương gia đêm hôm khuya khoắt đến đây có gì chuyện quan trọng?”
Mộ Dung Chẩn cũng không cùng hắn nói lời vô nghĩa: “Hoàng Thượng muốn thân chinh đến sườn Vọng Long, một trận tất bại, thỉnh tướng quân phái binh trợ giúp.”
Mộ Dung Đường Sanh vừa nghe liền vui vẻ, đáp: “Vương gia làm sao biết một trận tất bại? Vương gia có điều không biết, sở dĩ Hoàng Thượng hân chinh, chính là kế sách của mạt tướng.”
Mộ Dung Chẩn trừng to hai mắt, một đôi mắt hổ hắc bạch phân minh trợn trừng nhìn đối phương, Mộ Dung Đường Sanh tuổi còn trẻ, tuy rằng rất tự cao, nhưng dù sao cũng chưa trải đời, nhìn thấy Mộ Dung Chẩn luôn là một dáng hiền lành nay lại phản ứng mạnh như vậy, trong lòng không khỏi giật nảy, có chút hoảng sợ.
Mộ Dung Chẩn quát: “Sườn Vọng Long là một tử cục! Địa thế nơi đó, khí hậu nơi đó, bố phòng nơi đó hết thảy đều không rõ ràng, ngươi để bệ hạ thân chinh đến sườn Vọng Long, rõ ràng là muốn hại chết bệ hạ!”
Mộ Dung Đường Sanh nghe hắn quát tháo mình, không khỏi cười lạnh một tiếng, nói: “Mạt tướng biết, Vương gia vẫn luôn khinh thường mạt tướng, lúc nào cũng đối chọi gay gắt với mạt tướng, thế nhưng lần này chủ soái của đại quân là ta chứ không phải Vương gia! Nơi này là quân doanh, nếu không nghe theo quân mệnh, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt!”
Ngực Mộ Dung Chẩn dồn dập phập phồng, dường như muốn nổ tung, thở mạnh ra một hơi, hắn vẫn trừng đối phương nhưng không lên tiếng nữa, Mộ Dung Đường Sanh còn tưởng rằng hắn sợ, dù sao nói đến quân pháp ai lại không sợ chứ.
Chẳng qua ngay sau đó Mộ Dung Chẩn đột nhiên quay đầu đi thẳng, xốc mạnh rèm trướng, sải bước ra ngoài.
Không lâu sau Mộ Dung Đường Sanh nghe binh lính báo lại, nói Thành Tĩnh Vương mang theo hai ngàn binh mã của mình xông ra đại doanh, chạy theo hướng Khương quốc.
Mộ Dung Đường Sanh cũng là người thông minh, đương nhiên biết Mộ Dung Chẩn muốn đuổi theo Mộ Dung Thịnh, nghĩ đến đây Mộ Dung Đường Sanh không khỏi cười lạnh một tiếng, Mộ Dung Chẩn quả nhiên là đồ đầu gỗ, hai ngàn binh mã thì làm được cái gì, cho dù là tinh binh, cho dù là kỵ binh cũng chẳng ăn thua, cầm hai ngàn binh ra ngoài, sợ là còn chưa tới núi Vọng Long đã chết sạch sẽ.
Liên Hách suất lĩnh hai vạn tinh binh nhanh chóng tới đóng ở sườn Vọng Long, đầu tiên là thăm dò địa hình, trong Vọng Long cốc cỏ cây mọc lan tràn, nơi này tất nhiên rất thích hợp hỏa công, mà phía trên lại gần như không có cây cối, địch nhân muốn bao vây núi Vọng Long sử dụng hỏa công xua đuổi là tuyệt đối không thể được.
Liên Hách nhìn địa hình, quyết định mệnh lệnh đại quân xây dựng cơ sở tạm thời ở trên núi, chặt tất cả cây cối, dùng dây thừng treo thân cây lên, sau đó đem những thân cây này chồng chất lên nhau bịt kín một đầu Vọng Long cốc.
Đến lúc đó dẫn dụ Thành quân vào trong cốc, sau đó chặn cửa cốc còn lại là xong, thân gỗ dễ dàng bắt lửa, cho dù nhẹ hơn đá, nhưng nếu cửa cốc bị cành cây đang cháy chặn kín, cũng sẽ không có người nào xông vào mở đường.
Liên Hách bố trí xong trận địa, sai thám tử thời khắc theo dõi sườn Vọng Long, phất cờ lệnh làm tín hiệu, cờ màu vàng có nghĩa là quân địch đã đến, lúc đó Liên Hách sẽ mang theo hai ngàn binh mã chuẩn bị trước đó chạy ra dụ địch vào cốc, chờ đến khi vào đúng trận địa, hai ngàn binh mã sẽ phóng hỏa, trên núi nhìn đến thấy dưới này bốc cháy, lập tức xuất binh, bao vây toàn bộ tàn binh chạy trốn, để phòng ngừa tin tức bị tiết lộ.
Quân sư khuyên nhủ Liên Hách không cần đích thân đi dụ địch, có thể cho binh lính mặc y phục của y vào, như vậy cũng có thể mê hoặc địch nhân, Liên Hách lại cười nói: “Ta tứ cố vô thân, nhưng các tướng sĩ trong doanh đều có lão mẫu thê nhi, làm sao ta nhẫn tâm bảo bọn họ lấy thân mạo hiểm? Dù sao cũng là mạng người, không thể phân chia cao thấp.”
Y nói xong lời này, toàn bộ quân doanh đều chấn động, trước kia đã nghe qua Liên đại nhân thanh minh khiêm tốn, bây giờ vừa thấy quả nhiên là như thế, không ai không phục, tướng sĩ phục tùng mệnh lệnh, tất nhiên sĩ khí đại chấn.
Đại quân của Mộ Dung Thịnh chậm rãi đi đến núi Vọng Long, dọc theo đường đi cũng không có gặp trở ngại gì lớn, điều này đương nhiên cũng là mưu kế của Liên Hách cùng Đường Kính, như vậy làm Mộ Dung Thịnh càng thêm tin tưởng không nghi ngờ, càng cảm thấy bố phòng đồ trong tay mình là thật.
Đến khi Mộ Dung Thịnh sắp tiến vào núi Vọng Long, đột nhiên nghe thám tử đi trước bẩm báo lại, nói rừng cây phía trước có động tĩnh khác thường, sợ là có quân địch mai phục.
Mộ Dung Thịnh đương nhiên cũng chú ý tới, rừng cây như thế này chính là nơi tốt nhất để bố trí mai phục, nếu hắn là Triệu quân, cũng nhất định mai phục binh mã ở chỗ này, làm giảm gánh nặng cho sườn núi Vọng Long.
Mộ Dung Thịnh thoáng nhìn một cái đã thấy, quân địch mai phục rất sơ sài, lộ cả móng ngựa ra, Mộ Dung Thịnh đương nhiên không sợ hãi chuyện này, còn cười Liên Hách quả nhiên là văn nhân, đánh giặc lại dùng tiểu kỹ này, đến em bé mấy tuổi cũng có thể nhìn ra.
Kỳ thật là không biết Liên Hách cố tình để hắn nhìn thấy, như vậy mới giống như không địch lại được, bị đánh tan tác chạy trốn vào trong sơn cốc.
Quả nhiên binh mã Mộ Dung Thịnh vừa ra tay, Triệu quân đã bị đánh cho chạy bốn phía, Thành quân thừa thắng xông lên, nhắm thẳng người trên mũ có tua đỏ chính là Liên Hách, đuổi thẳng tới Vọng Long cốc, trong sơn cốc có rất nhiều cây cỏ, đã che chắn hết ánh sáng, xung quanh lập tức trở nên tối tăm.
Trong lòng Mộ Dung Thịnh lúc này mới “Lộp bộp” một tiếng, vội vàng mệnh lệnh thu binh, xua đuổi tướng sĩ chạy ra khỏi cốc.
Chẳng qua lúc này đã muộn, thám tử trên sườn Vọng Long nhìn thấy hơn phân nửa Thành quân đã vào sơn cốc, nhanh chóng phất đại kỳ mày vàng, binh lính mai phục trên sơn cốc nhìn thấy tín hiệu, lập tức châm lửa.
Nhất thời hồng hỏa lan tràn, lửa bắt vào cây cỏ, tựa như mãnh thú xông lên tận chân trời, toàn bộ sơn cốc chìm trong biển lửa, Thành quân nhất thời đại loạn, làm sao còn kết cấu gì nữa, căn bản chẳng phân biệt được phương hướng mà chạy loạn, lúc này truy binh trên núi lại vọt xuống dưới, kéo theo tiếng la rung trời, Thành quân không dám lui về phía sau, chỉ có thể vọt lên trước muốn lao ra khỏi cốc, nhưng đến nơi mới phát hiện, cửa cốc đã bị nhánh cây chồng chất bịt kín, cũng đã bắt lửa, đang hừng hực cháy.
Triệu quân cũng không cần thiết phải vào trong cốc, chỉ cần xua đuổi Thành quân vào cốc là được, để phòng ngừa có người đào thoát, trận này nhờ vào bày bố cực kỳ tỉ mỉ chặt chẽ, nên đánh cực kỳ dễ dàng.
Đúng lúc này, Triệu quân đang muốn tiêu diệt toàn bộ quân địch, thình lình nghe thấy một trận tiếng la, Mộ Dung Chẩn mang theo hai ngàn binh mã đã đến trước mặt, Triệu quân không ngờ rằng có một kiếp này, tuy rằng viện binh của quân địch chỉ có hai ngàn, nhưng đánh tới không kịp trở tay, hơn nữa Triệu quân lại bỗng nhiên không thấy chủ soái Liên Hách, không có đầu não làm sao có thể làm việc.
Mộ Dung Chẩn cũng không muốn dây dưa cùng Triệu Quân, hắn từ xa đã thấy được ánh lửa tận trời, một lòng chỉ muốn cứu người.
Thời điểm Đường Kính nghe được tin báo từ núi Vọng Long, nhanh chóng triệu tập tướng sĩ, ba nhánh quân đồng thời phát binh.
Trong Thành quân đang xảy ra nội chiến, lời đồn nhảm Mộ Dung Chẩn mang binh trốn đi Mộ Dung Đường Sanh căn bản không thể áp chế, rất nhiều người bắt đầu ba hoa bốc phét, hơn nữa còn có nội ứng Đường Kính cài vào trong Thành quân, nhanh chóng thúc đẩy lời đồn này lan truyền rộng rãi.
Thành quân từ chuyện tướng quân đào ngũ biến thành nội chiến kịch liệt, Đường Kính vẫn luôn án binh bất động, chính là đợi trận đại hỏa này của Liên Hách.
Tin tức Hoàng đế Thành quốc bị nhốt trong Vọng Long cốc rơi vào tai Thành quân, nhất thời rầm rộ một mảnh, Mộ Dung Đường Sanh cũng ngây ngẩn cả người, lúc này mới ý thức được đây kỳ thật là một cái bẫy, thái độ của Đường Kính vẫn không nóng không vội chính là vì cái này, bởi vì bản đồ bố phòng kia căn bản là giả!
Mộ Dung Đường Sanh lúc này tỉnh ngộ thì đã quá muộn, Thành quân còn đang hoang mang rối loạn, đột nhiên thấy tướng sĩ vội vội vàng vàng xông tới, đùng cái quỳ xuống: “Triệu quân! Triệu quân đánh tới!”
Lúc này sắc trời đã đen kịt, trong đại doanh của Thành quân ngoài lính gác đêm cùng tướng sĩ Mộ Dung Đường Sanh triệu tập đến thương nghị, tất cả những binh lính khác còn đang chìm trong giấc mơ, binh khí ném một bên không cầm trong tay, ngay cả áo giáp cũng không mặc, thình lình nghe kèn hiệu, một đám từ bừng tỉnh cơn mơ bật dậy, vội vàng mặc áo giáp mặc áo giáp lấy binh khí lấy binh khí, ai mặc phải áo giáp của ai cũng không biết, ai cầm binh khí của ai lại càng không biết, trong doanh trại hỗn loạn chật vật dị thường.
Mà ba nhánh đại quân của Đường Kính đã xông đến chém giết, bao bây đại doanh Thành quân, công phá cửa đại doanh trực tiếp ùa vào.
Tề Chương mang theo một đội kỵ binh gồm một ngàn người, chờ ở cách đó không xa, nhiệm vụ chặn đầu Thành quân chạy trốn ra khỏi quân doanh.
Mộ Dung Đường Sanh thấy tình hình không tốt, muốn nhân lúc hỗn loạn cải trang chuồn đi, kết quả là nửa đường đã bị Tề Chương chặn giết, cho dù Mộ Dung Đường Sanh võ nghệ cao, nhưng gặp phải hoàn cảnh chật vật, hơn nữa Tề Chương cũng là người bằng bản lĩnh thật sự từng bước một lên tới chức Thiên tướng quân, võ nghệ đương nhiên không thể kém, trong lúc Đường Kính bắt đầu công phá đại doanh Thành quân, Tề Chương đã sai người bắt sống Mộ Dung Đường Sanh, trói gô hắn lại, áp giải trở về.
Thành quân vừa thấy chủ soái bị bắt, làm sao còn ý chí chiến đấu, binh tướng lập tức ném binh khí xuống đất, giơ tay lên đầu tỏ vẻ quy hàng.
Một trận đánh nhanh chóng lưu loát, Úc Thụy tự tay viết công báo, tướng sĩ ra roi thúc ngựa đưa về kinh thành.
Lúc ấy Triệu Lê đang chầu buổi triều sớm, tướng sĩ vội vàng bước tới, “phịch” quỳ trên mặt đất, hô một câu: “Nhờ hồng phúc của bệ hạ, tin chiến thắng!”
Triệu Lê vừa nghe, nhất thời bật dậy khỏi long ỷ, chuỗi ngọc trên mũ miện “đinh đinh đang đang” chạm vào nhau vang lên.
Mặt mày Triệu Lê nhiễm thần sắc vui mừng, nói: “Mau mở ra, đọc cho trẫm cùng chúng ái khanh nghe, đọc từng chữ từng chữ một!”
Đường Kính lập chiến công, gần như bắt sống toàn bộ Thành quân, mặt khác còn bắt sống chủ soái quân địch Mộ Dung Đường Sanh, binh lính tử trận đã ít lại càng thêm ít, trong công báo còn viết danh sách lập công, tên Tề Chương xếp hàng đầu.
Đọc xong công báo, quần thần trên điện lập tức quỳ xuống, dập đầu mà hô to vạn tuế, lúc này thậm chí toàn bộ hoàng cung đều có thể nghe thấy thanh âm tung hô, vang vọng hồi lâu chưa dứt.
Đôi mắt Triệu Lê sáng ngời, tuy rằng liệt tổ liệt tông Triệu quốc vẫn luôn áp chế Thành quốc, chẳng qua không có người nào có thể đạt được công tích như Triệu Lê, đây là trước nay chưa từng có, làm một quân vương, đó là vinh quang suốt đời của hắn.
Triệu Lê mở miệng nói: “Khao thưởng toàn quân, các tướng sĩ đều thăng chức!”
Hắn còn chưa dứt lời, lại có binh lính tiến vào đại điện, bẩm báo: “Bệ hạ, cấp báo từ núi Vọng Long!”
Triệu Lê cười nói: “Để trẫm xem xem, là tin chiến thắng, đúng không?”
Tướng sĩ kia cúi đầu, đáp: “Bệ hạ anh minh, đúng là tin chiến thắng.”
Triệu Lê phất tay áo một cái, lại ngồi xuống long ỷ, nói: “Đọc đi, ngươi cũng đọc cho trẫm nghe, đọc cho các vị ái khanh của trẫm nghe một chút!”
Tướng sĩ chần chờ một lúc, tuy rằng cấp báo đều được niêm phong, không thể nhìn, nhưng hắn là binh lính từ núi Vọng Long tới, đương nhiên biết đại khái tin tức ở nơi đó, đúng là tin chiến thắng, chẳng qua…
“… Tiêu diệt toàn bộ quân địch, địch quân Thành Tĩnh Vương đào thoát, Thừa tướng… Thừa tướng Liên Hách bỏ mình.”
Trong đầu Triệu Lê “Oanh” một tiếng, dường như có cái gì đó sụp đổ, cả người tê liệt ngồi trên long ỷ thượng, hiện tại hắn nên thấy may mắn một điều, may mắn vừa rồi hắn đã ngồi xuống chứ không có đứng, nếu không chỉ sợ lúc này không đứng nổi, nếu một đế vương ngã sấp xuống trước mặt chúng thần, vậy nhất định là một chuyện buồn cười nhất thiên hạ.
Triệu Lê nửa ngày cũng không biết mình đang nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy đầu óc quay mòng mòng không đứng lại được, ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt của mọi người, có đau lòng, có thương tâm, có cười trộm, có nhịn cười, cũng có không liên quan.
Nhưng mà Triệu Lê lại không biết giờ phút này trong lòng mình là cảm giác gì, xem đi, không có công cao chấn chủ nữa rồi, đánh bại Thành quốc, Khương quốc cũng diệt vong, ngôi vị hoàng đế của hắn rất vững chắc, công tích mà hắn đã đạt được bất kể một đế vương nào của Triệu quốc cũng không thể sánh bằng, không ai có thể hơn hắn!
Chẳng qua, cái người thường xuyên đứng ở bên cạnh hắn, lải nhải, khuyên can, thậm chí là châm chọc khiêu khích, dùng dối trá làm ôn nhu kia, đã không bao giờ có thể trở về.
Triệu Lê vẫn không hiểu được, vì sao Liên Hách đối với người khác đều thực ôn nhu, mà lại đối với hắn lạnh mạc như vậy, thậm chí lần đầu tiên của bọn họ cũng rất đáng sợ, Triệu Lê sợ Liên Hách muốn chết.
Nhưng hiện tại suy nghĩ một chút, ôn nhu kia, thật ra là áo khoác của lạnh lùng, mà Liên Hách đối với Triệu Lê tận lực lạnh lùng, chính là không muốn biểu lộ tình cảm của mình, Liên Hách đã hãm sâu trong đó, y biết Triệu Lê là quân vương, hắn muốn làm một minh quân không ai bì nổi, không thể nào hãm sâu trong tư tình.
Liên Hách biết, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, như vậy là đủ rồi, bản thân y cũng là người không biết cách biểu lộ tình cảm của mình, ngoài lải nhải đủ điều, hoặc là khuyên can, Liên Hách cũng muốn ôn nhu với Triệu Lê, chẳng qua, tất cả đều bị Triệu Lê nói thành dối trá.
Cổ họng Triệu Lê cố gắng động một cái, kỳ thật không phải Liên Hách dối trá, mà là Triệu Lê tự ti, không có mẫu phi xuất thân hơn người, cũng không có địa vị cao quý, hắn liền sinh lòng tự ti, bỗng nhiên có người muốn ở bên cạnh hắn, Triệu Lê không thể tin tưởng.
Hiện giờ, hắn đã tin, nhưng mà Liên Hách lại vứt bỏ hắn rồi.
— Hết chương 56 —
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT