Có lẽ bởi vì Úc Thụy tỏ ra hờ hững đối với muội muội của hắn, Thường nhị thiếu cũng không dám hỏi chuyện cửa hàng ra khỏi miệng.
Vốn là bắn muốn dùng chính bào muội của mình đến mượn sức Úc Thụy, kết quả là chẳng nói năng được gì, chỉ có hai mắt nhìn nhau, như vậy dường như có chút khó khăn. Thường nhị thiếu nghĩ thầm, có thể Đường thiếu gia căn bản không để loại tư sắc này vào mắt, hôm kia Đường Kính làm hôn sự, không phải cưới khuê nữ Trần gia sao, nếu đem ra so sánh, muội muội mình có vẻ không theo kịp.
Thường nhị thiếu cân nhắc, không thể ngay lần đầu tiên gặp mặt đã nhờ vả chuyện này, có vẻ rất không thành tâm, vì thế lần này cũng chỉ mời rượu suông thôi, để muội muội mình cũng học theo mời rượu.
Ấn tượng của Dao Thu đối với Úc Thụy đương nhiên là không thể tốt hơn, nếu bỏ qua cái chân tật của Đường thiếu gia, thì tướng mạo rất tốt, nói chuyện nề nếp, thoạt nhìn rất có gia giáo, tựa hồ còn là người thập phần ôn nhu săn sóc, nhìn như thế nào cũng thấy quá tốt.
Úc Thụy chống đỡ Dao Thu ân cần, bỗng nhiên nghĩ đến tuổi mình cũng không còn nhỏ, nếu ở trong gia đình bình thường cũng nên tìm một mối hôn sự, chẳng qua do thân thể của hắn yếu ớt, cho nên mới không thu xếp.
Úc Thụy nghĩ như vậy, liền cảm thấy Đường Kính vô cùng đáng giận, thân thể hắn đơn bạc cũng không phải chuyện gì bí mật, thế mà Đường Kính còn này nọ gây sức ép cho hắn.
Úc Thụy nhất thời xuất thần, khó tránh khỏi có chút đỏ mặt, Dao Thu đang nói chuyện với hắn, bỗng thấy trên mặt hắn nhuốm hồng, thần thái càng khiến người ta khuynh đảo, nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần.
Một bữa cơm ăn từ chính ngọ đến tối mịt, lúc Úc Thụy hồi phủ sắc trời đã mờ nhạt, Kiều Tương vừa lúc đi ra đại môn, nhìn thấy Thời Việt đẩy thiếu gia trở về, cười nói: “Thiếu gia đã trở lại, lão gia vẫn ngóng trông ngài đó, hỏi những bốn năm lần khi nào ngài trở về.”
Úc Thụy hỏi: “Lão gia có việc gì phân phó sao?”
Kiều Tương đáp: “Hình như không phải, bởi vì lão gia nghe nói có người thỉnh thiếu gia đi dùng trà, trong lòng không nỡ, sợ thiếu gia chịu thiệt, cho nên kêu thiếu gia sau khi trở về thì đến nói chuyện.”
Úc Thụy gật gật đầu, Kiều Tương nhìn sắc mặt hắn ửng đỏ, hỏi: “Thiếu gia uống rượu sao? Nô tỳ đi phòng bếp làm cho ngài bát canh giã rượu nhé?”
Úc Thụy nghĩ lát nữa còn phải ứng phó Đường Kính, hơi rượu bốc lên làm đầu óc choáng váng, vì thế đáp ứng.
Kiều Tương đi xuống phòng bếp, Úc Thụy bảo Thời Việt đẩy mình đến chủ trạch, gặp Đường Kính.
Lão thái thái ăn cơm sớm, lúc này Đường Kính đã qua chỗ lão thái thái dùng cơm chiều, trong phòng ăn thái phu nhân vẫn không nói một câu, xem tình hình này tất nhiên không phải cái gì cũng không muốn quản, chỉ là đang buộc Đường Kính phải xuống nước nhận sai trước.
Đường Kính không nói lời nào, bà liền bưng cái bát, liên tục gắp thức ăn, lão thái thái ăn đến phát hoảng, Đường Kính vẫn không tỏ vẻ gì.
Lúc trở về chủ trạch, chợt nghe gian ngoài có tiếng cười đùa của mấy tiểu nha đầu, “Thiếu gia đã trở lại a, lão gia nhớ người cả ngày đó.”
Đường Kính nghe các nàng nói như vậy, mặc dù y quả thật nghĩ đến Úc Thụy cả ngày, hôm nay lại không có chuyện gì để làm, tuy đã muốn để Úc Thụy tự mình quản lý cửa hàng, cũng không phải nghi ngờ năng lực của Úc Thụy, nhưng cứ cảm thấy không nỡ, cảm thấy hắn vẫn nên đi theo bên người mình mới tốt.
Chẳng qua mặc dù Đường Kính cảm thấy như vậy, nhưng không thể để cho người bên ngoài bàn tán, nghe thấy mấy tiểu nha đầu cười đùa, đứng dậy, vén mành cửa đi ra ngoài, quát: “Ai ở bên ngoài nói linh tinh.”
Nhóm tiểu nha đầu vốn là bởi vì thiếu gia bình thường rất hiền hoà, cùng thiếu gia cười đùa đã quen rồi, nào biết lão gia lại nghe thấy a, lão gia xưa nay nghiêm túc, bọn nha đầu vẫn còn nhỏ tuổi, tất nhiên rất sợ y, bị hù đến không dám hó hé một tiếng.
Úc Thụy nhìn thoáng qua Đường Kính, vấn an: “Phụ thân.”
Đường Kính cũng liếc hắn một cái, lại thản nhiên hỏi: “Uống rượu?”
“Vâng, từ chối không được, đành uống hai chén.”
Ngữ khí Đường Kính vẫn như cũ, tựa hồ căn bản không quan tâm, ngoài miệng lại nói: “Uống rượu thì kêu nha đầu đi phòng bếp làm một chén canh giải rượu đi.”
Bọn nha đầu vừa nghe, lão gia còn không phải đang đau lòng thiếu gia sao, thì ra làm mặt lạnh là sợ bị mất mặt nha, nam nhân là thế đấy, rõ ràng quan tâm muốn chết, lại sợ bị người khác nói ra, dường như cảm thấy nói ra rất dọa người vậy.
Bọn nha đầu nhanh chóng tản ra, có người định xuống phòng bếp nấu canh, nhưng còn chưa đi ra ngoài, đã thấy Kiều Tương bước vào, trong tay bưng một cái khay gỗ, bên trên đặt một chén canh nhỏ.
Kiều Tương đã sớm nghe thấy bọn họ nói chuyện, tiến vào cười nói: “Chỉ biết lão gia đau lòng thiếu gia, canh đã sớm được chuẩn bị.”
Đường Kính không nói nữa, chẳng qua vẫn không để ý tới Úc Thụy.
Úc Thụy tiếp nhận canh trong tay Kiều Tương, uống vài hớp, cười nói: “Đa tạ Kiều Tương tỷ.”
Kiều Tương mỉm cười, nháy mắt ra hiệu cho Úc Thụy, nói cho hắn biết phải cảm ơn lão gia mới đúng, trong đầu Úc Thụy hiểu được, chính là không muốn nói những lời này.
Đường Kính bảo Úc Thụy cùng y tiến vào nội gian, hỏi: “Thường gia thỉnh ngươi uống rượu, vì cái gì?”
Úc Thụy trả lời: “Có vẻ hắn muốn làm lão bản cửa hàng Thường gia, muốn cầu ta hỗ trợ.”
Đường Kính cười lạnh một tiếng, nói: “Thường gia có cả thảy hai đứa con trai, cả hai đều không nên thân, người này còn ác độc hơn người kia, vậy ngươi tính toán như thế nào, giúp, hay là không giúp.”
Úc Thụy cười đáp: “Bây giờ tiếp nhận cửa hàng phụ thân cho, nhi tử coi như là người làm ăn, thương nhân không làm chuyện lỗ vốn, trong chuyện này chẳng chiếm được chỗ nào tốt, ta đương nhiên sẽ không nhúng tay.”
Đường Kính nghe được gật gật đầu, Úc Thụy lại nói: “Chẳng qua cửa hàng của Thường gia có thể xem như làm ăn phát đạt, ở kinh thành trong mặc dù không tính là lớn, thế nhưng cũng có tên tuổi, ngược lại nhi tử nghĩ, để lại cho hai nhi tử của Thường gia thì rất là tiếc, nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ thu vào tay.”
Úc Thụy mới tiếp nhận cửa hàng một tháng, lẽ ra lần đầu tiên không trâu bắt chó đi cày, xử lý tốt đã coi như không dễ dàng, Đường Kính lại không nghĩ tới, Úc Thụy còn muốn thu cửa hàng của Thường gia.
Đường Kính cũng không hé răng, một mặt nghĩ chuyện của Úc Thụy thì để tự hắn giải quyết, khác mặt lại cảm thấy, vạn nhất Úc Thụy không làm được, sau đó y lại ra tay giúp hắn, chẳng phải là hắn sẽ rất biết ơn y? (_ _||| mặt than như Đường công cũng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?!)
Kỳ thật Đường Kính không biết, loại chuyện thu mấy cửa hàng này đối với Úc Thụy mà nói, chỉ là việc nhỏ. Đời trước Úc Thụy mặc dù là trưởng tử, nhưng không được phụ thân coi trọng, chỉ phân cho hắn một gian cửa hàng, lại là gian hàng mấy năm liên tục chỉ thua lỗ không có lợi nhuận, Úc Thụy chơi đùa chơi đùa, thế mà cũng mua thêm được mấy cửa hàng không tồi ở địa phương.
Hiện tại điều kiện Đường Kính cho hắn tốt hơn đời trước rất nhiều, hơn nữa Úc Thụy còn có thân phận trưởng tử Đường gia, hắn muốn làm chuyện gì, cho dù không cầu Đường Kính, cũng có thể làm được.
Úc Thụy uống canh giải rượu, nhưng vẫn không thấy đỡ hơn, trong đầu quay vòng vòng, Đường Kính thấy hắn như vậy, vừa lúc châm kim chữa chân, cũng đỡ bị đau như lúc thanh tỉnh.
Tuy rằng chưa châm được mấy lần, nhưng Úc Thụy đã dần thích ứng với cảm giác đau đớn này, hơn nữa bây giờ lại là tình trạng say rượu, cả người quay mòng mòng nằm trong ngực Đường Kính, ngược lại không thấy quá khổ sở.
Đến lúc Thời Việt rút châm, thế mà lại ngủ được, Đường Kính còn tưởng hắn đã chết ngất đi rồi, cho dù khi còn ở trên sa trường, Đường Kính cũng chưa từng thất kinh đến như vậy, giờ lại được thể nghiệm một phen, vội vàng thăm dò hơi thở của Úc Thụy, vững vàng kéo dài, hiển nhiên là đang ngủ.
Đường Kính hết cách, thở dài, bảo Thời Việt múc chút nước ấm đến, tự tay y lau thân mình cho hắn, nhìn Úc Thụy ngủ ngọt ngào như vậy, cũng không đành lòng đánh thức.
Thời Việt còn muốn đưa thiếu gia về Úc Hề viên, nhưng Đường Kính bỗng lên tiếng, không cần về Úc Hề viên, ngủ ở nơi này.
Úc Thụy nửa đêm ngủ mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy bên cạnh mình có người, nhưng lại nghĩ mình đang ngủ ở Úc Hề viên mà, làm sao có thể có người, cũng không thể nào là ma ma quỷ quỷ gì a, nhất định chỉ là chăn gối linh tinh thôi.
Kết quả Đường Kính đang ngủ ngon, bỗng bị Úc Thụy một tay đẩy đẩy đẩy đến tỉnh, tuy rằng không nặng, nhưng tính y vẫn luôn cảnh giác cao, chân Úc Thụy mặc dù không thể động, nhưng tay thì tự do quơ loạn, Đường Kính đành phải nghiêng người qua.
Lại bởi vì vóc người Đường Kính cao hơn Úc Thụy rất nhiều, nằm nghiêng qua, tựa như đem cả người Úc Thụy ôm vào trong ngực.
Úc Thụy cảm giác ngủ rất ngon, trừ lúc mơ mơ hồ hồ giữa chừng đó, cũng không tỉnh lại lần nào nữa. Ngày hôm sau mặt trời lên cao, nếu không phải nghe được bên ngoài có tiềng ồn ào, cũng không tỉnh dậy.
Úc Thụy vừa mở mắt, phản ứng đầu tiên là, màu sắc đồ trang trí trên nóc giường hình như không giống …
Hắn mơ mơ màng màng, nghiêng đầu đi, phát hiện bố cục trong phòng so với bình thường tỉ mỉ hơn một chút, phòng ở cũng lớn hơn một chút.
Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm nóc giường nửa ngày, mới giật mình kinh giác, đây không phải là phòng của mình, đây rõ ràng là chính phòng của Đường Kính mà.
Tiếng nói nhao nhao bên ngoài càng lúc càng lớn, Úc Thụy vừa định chống người ngồi dậy, Kiều Tương liền thăm dò tiến vào, hỏi: “Thiếu gia tỉnh rồi? Đã muốn dậy chưa?”
Úc Thụy gật gật đầu, Kiều Tương liền phân phó nhóm tiểu nha đầu bưng chậu nước cầm quần áo tiến vào, rửa mặt chải đầu mặc quần áo cho hắn.
Kiều Tương nói: “Thiếu gia ngủ ngon giấc không? Sáng sớm nay lúc lão gia dậy, thiếu gia vẫn còn ngủ rất ngon, lão gia cũng không nhẫn tâm quấy rầy thiếu gia.”
Úc Thụy nghe nàng nói như vậy, mới mơ mơ hồ hồ nhớ lại, hình như nửa đêm tỉnh một lần, cảm thấy bên cạnh có người, lúc ấy còn nghĩ không có khả năng là người, hiện tại mới tỉnh ngộ, thì ra là Đường Kính, trách không được buổi đêm nóng như vậy, bây giờ đang là mùa hè, thân nhiệt của Đường Kính lại cao.
Úc Thụy nghe bên ngoài vẫn ồn ào, hỏi: “Ai ở bên ngoài vậy?”
Kiều Tương dừng một chút, mới đáp lời: “Là đại nãi nãi.”
Úc Thụy gật gật đầu, cũng không để ý, hắn biết Trần Xu là cái dạng gì, tính tình này hiển nhiên là bị người trong nhà nuông chiều mà ra, nếu nàng vừa sinh ra đã giống như mình đời trước, thì sẽ không có tính tình như vậy.
Chẳng qua Trần Xu này, vừa không có bản lĩnh, lại còn lớn lối.
Úc Thụy ăn mặc chỉnh tề, phải trở về Úc Hề viên, Thời Việt đẩy hắn ra khỏi cửa, nhìn thấy Trần Xu ở ngay tại bên cạnh hành lang ngoài cửa, trách không được thanh âm lớn như vậy.
Trần Xu thấy cửa chính phòng mở ra, còn tưởng rằng là lão gia, kết quả lại là trưởng tử què kia, nhất thời mở to hai mắt.
Phải biết răng bây giờ là sáng sớm, đến cả nàng còn chưa được vào phòng Đường Kính, một người què sao lại được sủng ái quá đáng như vậy.
Úc Thụy vừa ra khỏi cửa, cũng cảm giác được Trần Xu đang nhìn mình, bên cạnh hành lang không chỉ có Trần Xu, mà còn có hai nữ nhi kia của Đường Kính. Hai nữ hài tử đều có gia giáo lại hiểu quy củ, hơn nữa tuổi tác cũng không lớn, thoạt nhìn có vẻ nhút nhát sợ sệt, nhũ mẫu cùng nha đầu của hai nữ hài tử cũng ở bên cạnh.
Cũng không biết làm sao lại đắc tội với Trần Xu rồi, bị Trần Xu giữ lại mà mắng. Trần Xu gả vào Đường gia được vài ngày, không thể viên phòng với Đường Kính, trong lòng đã đại hỏa, hiện giờ lại thấy được đầu sỏ gây tội Úc Thụy, lửa giận liền trút hết lên người hai nữ hài tử.
Trần Xu cũng không nghĩ lại mà xem, hai nữ nhi này của Đường Kính, ở trong mắt người ta, đây chính là nữ nhi của muội muội Thừa tướng, còn nàng ta chỉ là người y tái giá mà thôi.
Hai nữ nhi quanh năm ở trong khuê phòng, bình thường chỉ có luyện tự, hoặc là học nữ công, không còn gì khác, nào đã gặp qua người điêu ngoa như thế.
Các nàng vốn là tới thỉnh an phụ thân, không ngờ lại đụng phải Trần Xu cũng tới tìm Đường Kính. Trần Xu nghĩ mình đã đến đây mấy ngày nay, làm một chính thê, trưởng tử không đến thỉnh an mình, mà đến hai nha đầu cũng không đến thỉnh an mình, quả thực không còn ra thể thống gì nữa.
Thế cho nên bắt đầu mắng sa sả, Đường Cẩm Dục cùng Đường Cẩm Phồn tính tình an tĩnh, chưa từng gặp phải chuyện này, nhũ mẫu cũng là người có chút địa vị trong Đường gia, thấy bỗng nhiên lại có người mắng chửi hai tiểu thư nhà mình như vậy, nói lại hai câu, cứ thế cùng Trần Xu châm chọc khiêu khích ồn ào.
Bản thân Úc Thụy không muốn quản nhàn sự, hắn không biết Đường Cẩm Dục cùng Đường Cẩm Phồn không phải nữ nhi của Đường Kính, chỉ nghĩ bọn họ là do y thân sinh, nữ nhi cũng lớn lên giống như hắn, trong lòng Úc Thụy bỗng nhiên không thoải mái.
Thế nhưng Trần Xu mắng thực sự quá khó nghe, ngay cả Úc Thụy nghe xong còn cảm thấy đau tai, huống chi là hai cô nương nho nhỏ.
Úc Thụy bảo Thời Việt đẩy mình qua, cười nói: “Không ngờ mới sáng sớm ngày ra, đại nãi nãi đã có hưng trí như vậy.”
Trần Xu cho rằng Úc Thụy ỷ vào Đường Kính sủng ái hắn, liền thị uy với mình, cười lạnh nói: “Ai yô yô, đây không phải là đại thiếu gia Đường gia chúng ta sao, ta nghe nói mấy ngày nay ngài đang chữa chân a, như thế nào? Còn chưa đứng lên được sao, là phương thuốc không đúng, hay căn bản là vô phương rồi a. Nếu không thể đi cũng không sao, được lão gia của chúng ta yêu thích, còn sợ gì người bên ngoài nói này nói nọ? Có phải hay không.”
Úc Thụy nghe nàng chanh chua châm chọc, cũng không tức giận, nếu vì việc này mà tức giận, vậy hắn cũng không thể đứng vững vàng trong Đường trạch. Trần Xu cũng chỉ có ăn nói là tương đối lưu loát mà thôi.
Úc Thụy không vui không giận cười nói: “Đa tạ đại nãi nãi quan tâm, đại nãi nãi cả ngày chạy ngược chạy xuôi nghĩ cách làm lão gia vui vẻ, không ngờ còn có thể quan tâm đến chuyện này, đây là Úc Thụy có phúc.”
Trần Xu vừa nghe nhất thời tức giận đến muốn nổ banh cả người, lời này không phải có ý là mình ngày ngày lấy lòng Đường Kính, kết quả Đường Kính cũng chẳng thèm phản ứng với mình sao. Một câu đâm trúng tim đen của Trần Xu, làm nàng phát nghẹn.
Úc Thụy thấy bộ dáng muốn gầm lên của Trần Xu, trong lòng không khỏi cảm thấy vui sướng, vẫy vẫy tay với Đường Cẩm Dục cùng Đường Cẩm Phồn, hai người bước qua, đồng thanh “Đại ca”.
Úc Thụy hỏi bọn họ đã ăn điểm tâm chưa, hai người đều lắc đầu nói còn chưa, Trần Xu cười khẩy: “Quả nhiên hạ lưu bại hoại chính là không thể thò mặt ra ngoài, hạ lưu bại hoại cũng chỉ có thể chơi cùng hạ lưu bại hoại mà thôi, các ngươi chơi với nhau đi, ta còn có việc bận a, Đường gia từ trên xuống dưới trong trong ngoài ngoài, không phải đều đến tay ta hết sao?”
Nàng nói xong định quay đi, Úc Thụy bỗng nhiên lạnh mặt cất tiếng: “Đại nãi nãi nói chuyện cũng nên chú ý.”
“Ta nói không đúng sao?” Trần Xu cười khẩy: “Chẳng lẽ ngươi không phải là hạ lưu bại hoại? Có người nào không biết trưởng tử của chúng ta được nhặt ở ngoài đường, nói câu khó nghe thì chính là, ngươi còn chưa chắc là người Đường gia nha, đã qua mười mấy năm rồi, ai còn nhớ rõ ràng nữa? Với bộ dáng này của ngươi, có điểm nào giống lão gia của chúng ta sao?”
Úc Thụy thản nhiên đáp: “Đại nãi nãi nói ta thì không sao, ta cũng biết mình không hơn người, tư lịch còn nông, có người không phục cũng phải. Nhưng hai tiểu thư của Đường gia người nào lại không biết xuất thân có bao nhiêu cao quý, có ai có thể so sánh? Đại nãi nãi không tin, có thể đàm luận cùng Thừa tướng đại nhân nha, xem rốt cuộc ai là hạ lưu bại hoại.”
Trần Xu trừng mắt liếc hắn một cái, Dương ma ma ở đằng sau liên tục kéo nàng, nhỏ giọng khuyên: “Nãi nãi, đừng nói nữa, đại nãi nãi đã mất chính là thiên kim tiểu thư của phủ Thừa tướng đó, đắc tội người khác không việc gì, nhưng đắc tội quan lại thì không thể được.”
Trần Xu cuối cùng trừng mắt nhìn Úc Thụy nửa ngày, mới quay đầu vung khăn bỏ đi.
Trần Xu không biết, nháo sự ở địa bàn của Đường Kính, trong trong ngoài ngoài đều là hạ nhân của Đường Kính, hơn nữa nàng chỉ muốn mắng cho thống khoái, mắng không đắn đo không giới hạn, nàng vừa bước chân đi, sau lưng đã có người đi bẩm báo cho Đường Kính.
Úc Thụy Đường Kính và hai nữ nhi cùng dùng điểm tâm, Thành Thứ đi vào, nói là có người của Thành Tĩnh Vương đến truyền lời, hôm này Hoàng Thượng thiết yến ở trong cung để chào từ biệt Thành Tĩnh Vương, sáng sớm ngày mai Mộ Dung Chẩn đã phải trở về rồi.
Úc Thụy lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa, hắn đã đáp ứng sẽ đến chào từ biệt Mộ Dung Chẩn, ngày mai hắn đi sớm, mình sợ là không có khả năng kịp tiễn hắn, chỉ có thể vào hôm nay, chờ hắn ra khỏi cung thì gặp.
Úc Thụy xuất môn, Đường Kính đúng lúc trở lại, thấy một cái xe ngựa đi ra, Đường Kính hỏi: “Đây là xe của thiếu gia?”
Thành Thứ đáp: “Vâng. Hôm nay Hoàng Thượng mở yến tiễn Thành Tĩnh Vương, thiếu gia nói chờ Thành Tĩnh Vương ra khỏi cung, cũng chào từ biệt hắn một câu, có vẻ sẽ đến biệt quán.”
Đường Kính nhíu nhíu mày, vừa nhớ tới chuyện lần trước Úc Thụy ra khỏi biệt quán, mặc dù không phải do Mộ Dung Chẩn làm, nhưng dù sao nguyên nhân cũng vì Mộ Dung Chẩn, Nguyên Bật đã bị xử trảm rồi, nhưng trong lòng Đường Kính thủy chung vẫn có vướng mắc.
Hơn nữa vừa nghe đến biệt quán, quả thực là chán ghét đến cực điểm, Mộ Dung Chẩn nói chuyện chẳng rành mạch rõ ràng gì cả, vui mừng yêu thích linh tinh gì đó bay đầy miệng.
Đường Kính nhìn theo xe ngựa trong chốc lát, mới nói: “Có những ai đi theo thiếu gia.”
Thành Thứ đáp: “Có Thời Việt cũng hai tiểu tư đi theo.”
Đường Kính dặn dò: “Gọi thêm vài người nữa đi theo thiếu gia, nếu hơi muộn một chút mà còn chưa trở về, sai người đến nói cho ta biết.”
Thành Thứ gật gật đầu, nhanh chóng phái người đi theo xe ngựa đến biệt quán.
Triệu Lê bày yến đưa tiễn Mộ Dung Chẩn, uống một ít rượu, chờ Mộ Dung Chẩn đi rồi, liền từ ngự hoa viên trở về noãn các, vừa đi, đã có nội thị tiến lên, cung kính nói: “Hoàng Thượng, Khánh Vương gia cầu kiến, đã dâng bài tử.”
Triệu Lê không biết Triệu Hòa Khánh đột nhiên chạy tới làm cái gì, chỉ nói: “Bảo hắn đến noãn các.”
Đến khi Triệu Lê tới noãn các, Triệu Hòa Khánh đã chờ đợi ở bên ngoài.
Triệu Hòa Khánh tiến vào thỉnh an Triệu Lê, Triệu Lê sai nội thị lấy ghế cho hắn, sau đó cho hạ nhân đều lui ra, bảo cho bọn họ chờ ở bên ngoài, lúc này mới phất tay cho hắn đứng lên.
Triệu Lê dựa vào trên ghế, cười hỏi: “Hôm nay thế nào lại chạy đến chỗ này của ta vậy?”
“Thần đệ đương nhiên có chuyện.”
Triệu Lê đáp: “Trẫm cũng không muốn làm mai cho ngươi nữa, ngươi quả thực là tiếng xấu lan xa, cho dù trẫm làm mai cũng không thành được.”
Triệu Hòa Khánh nhìn thấy hắn ngà ngà say, đành nói: “Thần đệ không phải vì việc này… Hôm nay cố ý tới quấy rầy hoàng huynh, là vì chuyện của Ngụy Thừa An.”
“Ngụy Thừa An?”
Triệu Lê nhướng lông mày nghĩ nghĩ, lại nhu nhu thái dương, suy nghĩ nửa ngày mới hỏi: “Ngụy Thừa An là ai?”
Triệu Hòa Khánh thở dài đáp: “Trước đó vài ngày không phải hoàng huynh vừa đáp ứng cho Ngụy Thừa An gia nhập quân ngũ sao, qua mấy ngày nữa quân đội sẽ xuất phát đi biên quan.”
Lúc này Triệu Lê mới nói: “Hình như Trẫm nhớ ra rồi, là tam công tử của Ngụy Tướng quân phải không, vài ngày trước Ngụy Tướng quân đã tiến cử với trẫm, để hắn nhận chức giáo úy đi.”
Triệu Hòa Khánh nói: “Ngụy Thừa An tuổi còn quá nhỏ, bản tính lại hay xúc động, thật sự không thích hợp thủ biên quan, thỉnh Hoàng Thượng nghĩ lại.”
Triệu Lê lại cười đáp: “Năm đó thời điểm ngươi ra chiến trường, tuổi cũng không phải rất lớn, vậy mà đã lập được công đầu.”
Hắn vừa nói như vậy, Triệu Hòa Khánh đột nhiên yên tĩnh, tựa hồ đang lâm vào hồi ức, Triệu Lê ngừng cười, bỗng nhiên nghiêm mặt nói: “Ngươi a, trẫm không biết làm sao ngươi lại liên quan đến tiểu tử Ngụy gia, trẫm chỉ nghe nói qua, Ngụy thiếu gia kia là một lòng hướng muốn tới biên quan, ngươi cho dù có coi hắn như bảo bối, cũng không thể làm vậy, chim nuôi ở trong lồng sớm muộn gì cũng có một ngày chết nghẹn, nếu lòng hắn là đồng nội, không nghẹn chết cũng sẽ có ngày đâm vào lồng sắt mà chết.”
Triệu Hòa Khánh không nói gì, Triệu Lê mở miệng: “Tự ngươi ngẫm lại đi.”
Triệu Hòa Khánh đứng một hồi lâu, mới lên tiếng: “Thần đệ có một yêu cầu quá đáng.”
“Ngươi nói đi.”
Triệu Lê nói xong lại cười, “Nếu cảm thấy trẫm sẽ không đáp ứng, vậy thì đừng nói thì hơn.”
Triệu Hòa Khánh mở miệng: “Thần đệ thỉnh Hoàng Thượng ban chức giám quân, cùng đi tới biên quan.”
Triệu Lê dõi theo hắn một hồi, không để ý đáp: “Ngươi nghĩ thật hay a, giám quân là một chức quan béo bở, người nào lại không biết làm giám quân giống như mò cá trong nước? Ngươi đã nghĩ tới chưa, trẫm để một Vương gia trên danh nghĩa cả ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm đi biên quan làm giám quân, ngươi có thể chết đuối trong nước miếng của các tướng sĩ hay không a?”
“Thần đệ tạ ơn bệ hạ quan tâm, chẳng qua luận về đánh giặc, không phải thần đệ nói ngoa, trong triều đình không có người nào lợi hại hơn thần đệ.”
Triệu Lê giận dữ nói: “Xem ra lần này ngươi thật sự quyết tâm a, thế thì tùy ngươi.”
Triệu Hòa Khánh thấy hắn dễ dàng đáp ứng mình như vậy, không khỏi cảm thấy không chân thật, đến khi y muốn rời khỏi noãn các, chợt nghe Triệu Lê mở miệng: “Trẫm có thể đánh cược, ngươi ngay cả vì sao mình cưng chiều Ngụy Thừa An như thế cũng không biết.”
Triệu Hòa Khánh ngẩng đầu nhìn Triệu Lê, Triệu Lê lại chỉ xua tay ý bảo y đi ra ngoài, biến thành Triệu Hòa Khánh mạc danh kỳ diệu lui xuống.
Lúc Úc Thụy trở về kỳ thật cũng không muộn lắm, Triệu Lê chào từ biệt Mộ Dung Chẩn cũng không tốn bao nhiêu thời gian, Mộ Dung Chẩn xuất cung sớm, cùng Úc Thụy trò chuyện một hồi, bởi vì trước khi đi Úc Thụy không nói buổi tối không quay về dùng cơm, cho nên không tiện lưu lại.
Chờ Úc Thụy ra khỏi biệt quán, liền phát hiện bên cạnh xe ngựa của mình xuất hiện thêm vài hạ nhân, hỏi mới biết được, thì ra là do lão gia kêu tới, sợ thiếu gia xảy ra chuyện gì sơ xuất.
Úc Thụy cảm thấy buồn cười, nhưng cũng có cả vui sướng, tuy rằng có rất nhiều chuyện Đường Kính không nói ra khỏi miệng, nhưng hành động lại rất rõ ràng, chẳng qua Úc Thụy băn khoăn nhất chính là, có lẽ y sẽ không tránh khỏi bị Mộ Dung Chẩn hiền lành chất phác này làm mặt đen đi.
Úc Thụy cố ý bảo Thời Việt đánh xe một vòng quanh chợ rồi mới trở về, hắn vừa xuống xe, Kiều Tương lập tức bước tới, nói: “Sao thiếu gia trở về muộn thế, nửa canh giờ trước lão gia đã hỏi liên tục, nô tỳ cũng sắp không thể ứng phó được rồi.”
Úc Thụy cười đáp: “Ngươi nói lại với lão gia, ta chỉ tán gẫu với bằng hữu thôi, chứ không hề đi dạo kỹ viện.”
Kiều Tương không biết chuyện kỹ viện này nọ, cho nên chỉ nghĩ là thiếu gia nói giỡn, Úc Thụy lại tiếp lời: “Nghe thấy không, nhất định phải nói lại với lão gia như vậy, nói ta chỉ tán gẫu chơi, chứ không đi kỹ viện.”
Kiều Tương đành phải gật đầu đáp ứng, Úc Thụy trực tiếp trở về Úc Hề viên nghỉ ngơi, Kiều Tương đi đến chủ trạch.
Đường Kính đang xem sách, thấy nàng tiến vào, hỏi: “Thiếu gia trở về chưa?”
Kiều Tương gật đầu nói: “Bẩm lão gia, thiếu gia vừa trở lại.”
Đường Kính nhìn nàng ấp a ấp úng, hỏi: “Còn có chuyện gì?”
Kiều Tương đành phải cắn răng nói: “Thiếu gia bảo lão gia đừng lo lắng, người chỉ đi tán gẫu với bằng hữu, chứ không phải đi dạo kỹ viện.”
Nàng nói mấy lời này xong, Đường Kính đột nhiên bật cười. Kiều Tương bị tiếng cười này dọa giật thót, bởi vì bình thường lão gia không nghiêm mặt không được, thế nào lại cười, nhất định là gặp quỷ rồi.
Nhưng nàng thấy rõ ràng, lão gia thật sự cười một cái, tuy rằng chỉ trong giây lát.
Đường Kính cười bởi vì Úc Thụy thế mà vẫn còn mang thù, vẫn còn nhớ rõ chuyện ngày đó y đi Minh Dạ Lâu. Tuy rằng hắn không nói ra, nhưng trong lòng vẫn gảy bàn tính “cạch cạch cạch”, quả nhiên là có khiếu làm ăn.
Đường Kính tưởng tượng bộ dáng lúc Úc Thụy nói câu này, lại không khỏi bật cười, một mặt mang theo ôn hòa, mặt khác lại miệng lưỡi bén nhọn, y không ngờ trưởng tử của mình còn có nhiều tính cách như vậy, có chút xuất hồ ý liêu. (bất ngờ, không ngờ tới)
Thế nhưng người như vậy ngược lại mới chân thật, không ai có thể chỉ có một mặt ôn hòa.
Úc Thụy ăn cơm tối, sắp sửa đi ngủ, Đường Kính lại tới nữa, từ khi Thời Việt bắt đầu chữa chân cho Úc Thụy tới nay, Đường Kính ngày nào cũng đến nhìn, cho dù có nhiều việc đến đâu, trước tiên cũng mặc kệ, chờ Úc Thụy rút châm, mới lại vội đi.
Úc Thụy cũng không biết là đã quen với đau đớn, hay là quen với Đường Kính ôn nhu hiểu ý, tóm lại sau khi trải qua đau đớn đến chết ngất đi vài lần thì đã đỡ hơn phân nửa. Trong lòng hắn nghĩ, mình chịu nhiều khổ cực như vậy, nếu còn không bảo vệ được thân phận trưởng tử Đường gia kia, vậy thì hắn cũng không thể tha thứ cho chính mình được.
Kỳ thật đôi khi Úc Thụy tự nhủ, nếu đúng như lời của Trần Xu, thân thể này của hắn căn bản không phải nhi tử Đường Kính, chẳng phải là quá tốt sao, những đáp án chôn dấu ở trong lòng kia cũng không cần lén gạt đi như vậy nữa. Chỉ là hắn lại nghĩ, nếu mình không phải nhi tử của Đường Kính, không phải trưởng tử Đường gia, thì còn có lý do gì để ở trong này, bên cạnh Đường Kính cũng sẽ sớm thay đổi thành người khác.
Úc Thụy nhịn không được thở dài, có một số việc không hề đơn giản như chuyện buôn bán, ích lợi chính là ích lợi, hắn sẽ không buôn bán lỗ vốn, nhưng mà trong chuyện này không thể nói rõ ra được cái gì, liên lụy đến thiên ti vạn lũ.
Đường Kính thấy hắn thở dài, nghĩ là còn đau, bảo Chỉ Hi rót một chén trà ấm đến, để Úc Thụy tựa vào trong ngực mình, từng chút từng chút một đút cho hắn uống.
Đường Kính chờ hắn an ổn, mới vội vàng ra khỏi Úc Hề viên bàn chuyện làm ăn, Chỉ Hi cười nói: “Thiếu gia thật có phúc, nhìn lão gia đau lòng như vậy, ngay cả nô tỳ cũng thấy thực chua nha.”
Tình cảm mà Úc Thụy đối với Đường Kính không còn giống như trước đây, nghe Chỉ Hi trêu đùa, tự nhiên lại nghĩ lung tung, hậu quả của da mặt quá mỏng là mặt đột nhiên đỏ bừng lên, nhưng Úc Thụy vẫn trưng ra biểu tình thực lạnh nhạt, cười nói: “Cả ngày hôm nay ta không ở nhà, cũng không biết ngươi trộm ăn vụng được thứ gì tốt mà chua đến nghiến răng? Đuổi người đến phòng của tân nãi nãi đi, xem ngươi còn nghiến răng được nữa hay không.”
Chỉ Hi vội xin khoan dung: “Nô tỳ sai rồi sai rồi, nô tỳ không hầu hạ nổi đại nãi nãi, vẫn là thiếu gia nhà ta hiền hòa, nghe đâu bên đại nãi nãi làm việc gì cũng bị mắng, hơi một tí là động thủ đánh người a.”
Úc Thụy nói: “Không chỉ đánh ngươi thôi đâu, mấy người các ngươi cũng đừng không có việc gì đi chọc vào nãi nãi này, nàng không có bản lĩnh gì, nhưng Trần gia thì có, các ngươi trêu chọc thì chỉ thống khoái nhất thời thôi, còn người ta đều ghi tạc trong lòng, sau đó ngươi sẽ thấy.”
Chỉ Hi Thời Việt cũng mấy nha đầu tiểu tư đều vâng dạ, nãi nãi này thật sự rất đanh đá, cũng không ai muốn vô duyên vô cớ trêu vào.
Ngày hôm sau Mộ Dung Chẩn lên đường, Úc Thụy vẫn như thường lệ đến cửa hàng. Thường gia nhị thiếu lại tìm hắn uống trà, chẳng qua lần này Úc Thụy từ chối, nói gần đây mình tương đối bận rộn, thật sự không có thời gian rảnh để đến.
Thường gia nhị thiếu vừa nghe, cảm thấy càng không nịnh bợ được, lại càng muốn nịnh bợ. Kỳ thật Úc Thụy chỉ có lòng gặp hắn một lần mà thôi.
Úc Thụy từ cửa hàng trở về, vừa lúc thấy có khách ra khỏi Đường trạch, hôm nay Đường Kính cũng không ở trong nhà, Úc Thụy thấy Thành Thứ, hỏi: “Tới tìm lão gia?”
“Vâng, chẳng qua lão gia không có ở nhà, khách khứa để lại thọ lễ cho Đường Sanh công tử rồi đi luôn, nói hôm khác lại đến.”
Trong lòng Úc Thụy có chút kỳ quái, nhưng không lập tức nói ra, Thời Việt đương nhiên cũng không biết chuyện gì về Đường Sanh công tử. Lúc trở về Úc Hề viên, mới nghe Chỉ Hi kể: “Nô tỳ suýt nữa thì quên mất, hôm nay chính là sinh thần của Đường Sanh công tử.”
Thời Việt hỏi: “Người kia là ai, địa vị lớn như vậy sao, còn có người vội tới tặng lễ cho hắn?”
Chỉ Hi cười nói: “Quả nhiên ta vẫn là tiền bối, ngươi nghe ta nói đây.”
Dứt lời rồi quay sang Úc Thụy: “Thiếu gia ngài chắc cũng không biết, Đường Sanh công tử này ở Đường gia đã nhiều năm rồi, bởi vì người ta là nhạc công do Hoàng Thượng ngự ban, hơn nữa còn nghe nói là do Đại Thành tiến cống, sau đó thì vào phủ của lão gia, cũng không biết có phải thật như vậy hay không, tóm lại là lai lịch không hề nhỏ, cho nên nhiều người muốn nịnh bợ lão gia, liền tặng lễ cho Đường Sanh công tử, để Đường Sanh công tử nói tốt vài câu trước mặt lão gia. Chẳng qua mấy người này không biết, Đường Sanh công tử này cũng coi như cực kỳ an phận, đừng nói là châm ngòi thổi gió bên tai lão gia, ngay cả cửa Tây Uyển cũng chưa từng ra một bước.”
Úc Thụy suýt nữa đã quên Đường Sanh công tử này, lúc trước Đường Kính bày yến công bố chính danh cho mình cũng đã gặp qua một lần, đúng là một người thành thật an phận, không hề giống như Liễu Thường Thu kia. Liễu Thường Thu có thể nói là muốn trèo cao, mà Đường Sanh công tử này, biết không thể nào tranh đấu nổi trong thâm viện ngói đỏ tường cao, cho nên chuyện không nên nói thì một câu cũng chưa từng để lọt ra.
Bởi thế Úc Thụy ở Đường gia lâu như vậy, cũng nhanh chóng quên mất người này, hiện giờ vừa nghe tới, trong lòng đột nhiên có gì là lạ.
Nói dễ nghe là nhạc công hiến khúc hoặc là diễn tấu, kỳ thật, mấy nam tử kiểu này đều có tướng mạo còn đẹp hơn nữ nhân vài phần, dễ dàng đánh đàn, lại càng dễ dàng bò lên giường chủ tử, có thể nói, trong những người này thì không có mấy người không làm thế, không được cũng phải tranh giành bằng được, đã là người thì phải ăn cơm, ăn no bụng mới có thể làm cái khác, cho dù chỉ có một miếng cơm ăn, cũng không ai muốn bỏ qua.
Úc Thụy không biết Đường Kính có quan hệ gì với cái người kêu Đường Sanh công tử này không, hắn tự nhận mình không phải là người rộng lượng, chẳng qua Úc Thụy cũng không cảm thấy nội tâm mình hẹp hòi hơn những người khác.
Úc Thụy vừa tự thuận khí, vừa nghĩ, chuyện của Đường Kính thì liên quan quái gì đến mình? Mà chuyện này có nghĩ cũng bằng thừa, thu vào tay thêm mấy cửa hàng nữa, đứng vững ở trong Đường gia mới là chính sự.
Tới khi Đường Kính lại đến Úc Hề viên, đã cảm thấy Úc Thụy có chút mệt mỏi, lại nghĩ rằng hắn bị bệnh, kết quả bỗng phát hiện, kỳ thật Úc Thụy không phải đối ai cũng mệt mỏi, chỉ mình y là như thế.
Lúc Thời Việt hạ châm, Úc Thụy vẫn giống thường ngày tựa vào ngực Đường Kính, Đường Kính sợ hắn lộn xộn lại bị đau, liền dùng tay ôm chặc hắn từ phía sau, động tác này mặc dù hơi thân cận quá mức, nhưng không phải là lần đầu tiên, Thời Việt cũng không nhìn ra cái gì, tất cả mọi người đều không cảm thấy có gì không thích hợp.
Chẳng qua Đường Kính nghĩ thì nghĩ như vậy, cũng không biết có phải Úc Thụy quá đau hay không, cứ xoay xoay thắt lưng, ở trong ngực y cọ cọ.
Vừa mới bắt đầu còn tốt, Đường Kính cũng không chú ý đến, thẳng đến khi Úc Thụy dựa vào ngực Đường Kính, mông nhỏ vừa động động đã cọ vào hạ thân Đường Kính.
Hơn nữa Úc Thụy một bên xoay mông, đầu còn tựa vào lồng ngực của y, hơi ngẩng cổ lên, Đường Kính vừa cúi đầu là có thể thấy bờ môi Úc Thụy hé mở, cùng đầu lưỡi lúc ẩn lúc hiện.
Bên tai còn nghe được thanh âm than nhỏ ẩn nhẫn của hắn, Đường Kính nhất thời cảm thấy hạ thân xao động.
Thời Việt rút châm, Đường Kính đặt Úc Thụy nằm xuống, lúc cúi xuống đắp chăn cho hắn, Úc Thụy còn hữu ý vô ý chạm vào hạ thân y một cái.
Thời Việt vừa bước ra khỏi nội gian, Đường Kính chồm người cúi xuống, nắm lấy cằm Úc Thụy, thanh âm cũng bị áp lực đến mất tiếng, hỏi: “Ngươi cố ý, có phải hay không.”
Ánh mắt Úc Thụy lại bay bay ở tận đâu đâu, phiêu tới trên người mình, cũng không nói chuyện, thò một bàn tay ra, chạm vào cổ áo Đường Kính, cách lớp quần áo, từ cổ áo trượt dần xuống, cuối cùng lướt tới bụng dưới Đường Kính.
Ánh mắt Đường Kính theo động tác của hắn càng ngày càng trầm xuống, híp mắt, buông cằm hắn ra, chuyển sang nắm lấy cổ tay Úc Thụy, cúi đầu hung hăng hôn lên bờ môi kia.
Úc Thụy cũng không chống cự, thậm chí còn nâng tay kia lên, túm chặt lớp áo sau lưng Đường Kính, chủ động hé miệng, để đầu lưỡi Đường Kính càng dễ dàng tiến vào tàn sát bừa bãi.
Từ lần hai người có những hành động thân mật ở trong hậu viện của cửa hàng, cũng không có cơ hội gần gũi lần nào nữa, thứ nhất là do Úc Thụy bận buôn bán, từ cửa hàng trở về thường mệt không dậy nổi, thứ hai là Úc Thụy còn phải chữa chân, mỗi lần hạ châm đều đau đến kiệt sức, Đường Kính thấy hắn vất vả, ngoài miệng tuy không nói, nhưng kỳ thật rất đau lòng, cũng không khơi dậy tâm tư này.
Qua một lúc lâu, hô hấp của hai người đều trở nên dồn dập, tựa hồ thân thể cũng đã quen thuộc với đối phương, chỉ cần hơi khơi mào, liền lập tức như mực nước nhỏ xuống giấy Tuyên Thành, muốn ngừng mà không ngừng được.
Một tay Úc Thụy bị Đường Kính nắm, tay kia lại vòng qua sau lưng Đường Kính, gắt gao tóm lấy xiêm y Đường Kính, tựa như bị thủy triều bao phủ, thân mình không ngừng run rẩy, từng đợt từng đợt rên rỉ nhè nhẹ tràn ra khóe môi, lại chủ động đến bất ngờ, đáp lại nụ hôn của Đường Kính, thậm chí bàn tay đặt sau lưng Đường Kính còn nhẹ nhàng vuốt ve, khiến Đường Kính không thể nhịn xuống được nữa.
Nếu không phải sợ Thời Việt cùng bọn Chỉ Hi có khả năng tiến vào bất cứ lúc nào, Đường Kính thật sự muốn ngay lập tức xé tung quần áo Úc Thụy, hung hăng tiến vào người này.
Quả nhiên, Đường Kính còn chưa kịp làm gì, chợt nghe thấy tiếng động, Chỉ Hi nói: “Lão gia, nước của thiếu gia đã chuẩn bị xong, có thể tắm rồi.”
Nói xong có vài tiểu tư nâng một cái thùng gỗ rất to tiến vào, đổ vào trong rất nhiều nước ấm, Úc Thụy mỗi lần châm cứu xong đều ra thật nhiều mồ hôi, đang là mùa hè, nếu không tắm sẽ cảm thấy khó chịu, cho nên mỗi lần đều nghỉ ngơi một chút rồi mới đi tắm.
Hiện giờ Đường Kính là tên đã trên dây, mọi người chuẩn bị xong dục dũng, Đường Kính liền phân phó bọn họ có thể đi ra ngoài, chỉ cần một người trực đêm ở ngoại gian, không cần tiến vào.
Mọi người lên tiếng trả lời, lũ lượt lui ra ngoài, để lại Thời Việt trực đêm, Thời Việt cũng đi ra gian ngoài, không tiến vào.
Úc Thụy thấy mọi người đi rồi, Đường Kính lại xoay người trở về, cũng không cho hắn thời gian để thở, nhanh chóng cúi người xuống, ấn chặt hắn lên giường, lại hôn môi một hồi, dường như muốn bù đắp lại cho mấy ngày qua.
Úc Thụy bị y làm cho đầu choáng váng não hỗn độn. Không thể phủ nhận, Đường Kính hiểu rất rõ thân thể của hắn, y biết làm thế nào hắn mới thoải mái, làm thế nào thì hắn sẽ không tự chủ được mà nghênh đón y, thậm chí là chủ động.
Đường Kính kéo hết quần áo của Úc Thụy ra, tiện tay ném sang một bên, sau đó ôm hắn lên, xoay người đi đến bên cạnh dục dũng, thả hắn vào.
Đường Kính bỏ Úc Thụy vào nước, không ngờ Úc Thụy lại đột nhiên túm chặt cánh tay y, bỗng nghe “rầm” một tiếng, Đường Kính bị hắn kéo, mặc dù không thể kéo ngã y, nhưng nước cũng tràn ra không ít, quần áo của Đường Kính nhất thời ướt hơn phân nửa, nước nhỏ xuống tong tỏng, không thể nào mặc lại được nữa, Úc Thụy nhìn thấy bộ dáng này của y thì bật cười khanh khách. (_ _||| tưởng anh nội công thâm hậu lắm mà, sao không dùng nội công mà hong khô quần áo đi, chỉ ngụy biện)
Đường Kính bị hắn lặp đi lặp lại khiêu khích nhiều lần, cũng không việc gì phải nhịn nữa, trực tiếp cởi sạch y phục của mình, may mà dục dũng đủ lớn, trực tiếp tiến vào cũng không thành vấn đề.
Hai người đều không một mảnh vải, ngay tại khoảnh khắc làn da của họ chạm vào nhau, song phương đều mãnh liệt run rẩy, làn da Úc Thụy phi thường mát lạnh, mùa hè cũng không nóng, hai điểm nho nhỏ mềm mại nhô ra trên khuôn ngực đơn bạc trắng nõn, theo hô hấp mà chậm rãi phập phồng.
Hai mắt Đường Kính dán chặt vào hắn, hai tay đặt trên đầu vai Úc Thụy, theo đầu vai trượt dần xuống, chậm rãi vuốt ve đến thắt lưng tinh xảo, Úc Thụy “Ân ——” một tiếng, nóng bỏng dần dần tập trung ở nơi phía dưới mặt nước, nhìn thấy rõ ràng đến mức Úc Thụy phải run rẩy, vật kia theo động tác vuốt ve của Đường Kính, từ từ ngẩng đầu.
Úc Thụy thiếu điều đứng dậy, Đường Kính thuận thế ôm chặt thắt lưng hắn, để hắn áp vào ngực mình, môi Úc Thụy vừa vặn ngậm trọn một bên vành tai của Đường Kính, khiến cả người y cứng ngắc.
Úc Thụy vừa nhẹ nhàng hôn hôn tai Đường Kính, vừa đưa đầu lưỡi nho nhỏ mơn man miêu tả vành tai y, cái loại tê tê ngứa ngứa này, như muốn hung hăng đánh vào trái tim Đường Kính, ngón tay y theo sống lưng Úc Thụy lướt dần xuống dần xuống, rồi len lỏi vào vuốt ve cái khe nhỏ, càng vuốt càng sâu.
Hơi thở Úc Thụy nóng rực phất qua bên tai Đường Kính, hai tay gắt gao ôm lấy cổ y, ngay tại khi ngón tay Đường Kính vẽ quanh lỗ nhỏ nọ, thình lình nghe được tiếng Úc Thụy: “Hôm nay là sinh thần của Đường Sanh công tử, phụ thân cho dù có làm bộ, chẳng lẽ không cần qua Tây Uyển sao?”
Đường Kính nghe hắn nói như vậy, nhất thời cái gì cũng hiểu ra, thì ra khi y tiến vào Úc Hề viên đối phương tỏ ra mệt mỏi là vì chuyện này, bây giờ lại tại “thời điểm mấu chốt” mà nói ra, có vẻ đã giấu ở trong lòng nửa ngày rồi không nói ra thì không thoải mái.
Đường Kính cười khẽ một cái, Úc Thụy vừa định hỏi y cười cái gì, liền cảm giác được thắt lưng của mình bị nhấc lên cao, vật kia của Đường Kính cực kỳ nóng bỏng, lại cứ qua qua lại lại cọ xát tại cửa địa phương còn chưa được mở rộng kia.
“A! Ân…” Úc Thụy sợ tới mức buồn bực hừ một tiếng, vừa nghĩ tới Thời Việt còn ở bên ngoài, nhanh chóng che miệng, lại sợ Đường Kính đột nhiên buông tay.
— Hết chương 47 —
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT