30. Chương thứ ba mươi: HIỂU LẦM.
Úc Thụy hành lễ với Thái hậu, thái hậu cười hòa ái nói: "Đây là Đường Úc Thụy? Từng nghe Hoàng Thượng nhắc nhiều lần, ai gia đã nghĩ, phải chăng có ba đầu sáu tay thế nào mới khiến Hoàng Thượng nhớ kỹ như thế, hóa ra cũng chỉ là người bình thường."
Úc Thụy vừa nghe đã cảm thấy lời thái hậu rất kì quái, trong lời nói tựa hồ có ẩn ý. Triệu Lê một lòng muốn tọa sơn quan hổ đấu, cười nói: "Mẫu hậu, sao có thể là người bình thường. Ngài nhìn lại trưởng tử Đường gia xem, khuôn mặt này, điệu bộ này, khí chất này, hiếm có ai sánh bằng, nếu không Đường Kính sao có thể ngàn dặm xa xôi đón Úc Thụy vào kinh, hiện giờ mẫu thân Úc Thụy đã mất, lại được đưa lên chính thất, không phải vì để Úc Thụy có thể danh chính ngôn thuận làm trưởng tử sao."
Thái hậu cười một tiếng: "Bộ dáng đúng là rất chỉnh tề quy củ, nhưng lại suy nhược, đã gọi đại phu bắt mạch chưa? Thân thể phải chăm sóc thật cẩn thận mới được, hay là không chịu uống thuốc? Nếu thuốc thang thiếu cái gì, trong cung đều có đầy đủ, cứ việc mang trở về."
Lời của Thái hậu một chút thành ý cũng không có, Úc Thụy nghe xong cũng biết không cần đáp lời, chỉ cần vâng vâng dạ dạ là được.
Thái hậu không bắt được lỗi, cũng thấy mất vui, lại liếc mắt nhìn Kỳ phi. Trước mặt thái hậu Kỳ phi cũng không dám đi thêm một bước nói thêm một câu, nàng ở trong cung nhiều năm như vậy, đã sớm thăm dò tính tình thái hậu, Hoàng Thượng cùng thái hậu cũng không thân thiết, tất cả vinh hoa phú quý của mình đều dựa vào Hoàng Thượng, có thể nào lại đi nịnh bợ thái hậu? Kỳ phi là một người hiểu ý, cho nên thấy thái hậu chỉ có tất cung tất kính, không nịnh nọt, cũng không lộ ra nhược điểm để bà nắm được.
Thái hậu nhìn Kỳ phi, rồi lại chuyển sang nhìn Úc Thụy, cười nói: "Quả nhiên đều là người Đường gia, cách nói năng cũng như đúc từ một khuôn, rất quy củ. Ai gia lại không ăn thịt người, không cần câu thúc như thế."
Kỳ phi cười làm lành nói hai câu.
"Được rồi, ai gia mệt rồi, hôm nay xem như đã gặp mặt, sau này ngươi phải vào cung nhiều một chút. Ai gia nghe nói Hoàng Thượng muốn để ngươi làm bạn đọc của Thái tử, có phải thế không? Từ xưa đến nay nào có nhi tử của thương nhân làm bạn đọc của hoàng tử, còn ra thể thống gì, nếu Hoàng Thượng yêu quý, tùy tiện ban thưởng một chút là được rồi."
Triệu Lê vốn định để Đường Úc Thụy tiến cung, dù sao đặt ở bên người, có chuyện gì cũng dễ ứng phó, hiện giờ thái hậu lại tới xen vào, Triệu Lê cũng không thể cự tuyệt thái hậu trước mặt mọi người, đành phải nói: "Trẫm cũng chỉ mới nghĩ qua, hôm nào lại cùng bàn bạc với mẫu hậu."
Thuận theo ý tứ của thái hậu, lúc này thái hậu mới nói hai câu, sau đó khởi giá trở về nghỉ ngơi.
Thái hậu đi rồi, không lâu sau, Triệu Lê cũng cho Kỳ phi trở về, Kỳ phi cẩn thận lùi từng bước cáo lui.
Triệu Lê cười nói: "Úc Thụy hiếm khi mới tiến cung một lần, vậy ở lại dùng thiện đi, tiện thể nếm thử xem ngự thiện trong cung của trẫm tay nghề tốt hơn, hay là ở Đường gia tốt hơn?"
Úc Thụy cung kính đáp lời: "Thảo dân làm sao dám so sánh với Hoàng Thượng, không thể so sánh nổi, đây là chuyện không thể nào so sánh nổi."
Những lời này làm Triệu Lê thực hưởng thụ, mặc dù hắn không phải là hôn quân, nhưng cũng thích người khác nịnh nọt mình. Từ xưa đến nay có đế vương nào không thích được nịnh nọt, Triệu Lê cũng không ngoại lệ.
Hơn nữa bản lĩnh giả vờ ngoan ngoãn của Úc Thụy đã luyện đến cao siêu, ngay cả Đường Kính cũng còn thấy hưởng thụ nữa là. Thanh âm Úc Thụy cung kính, hơn nữa hắn cúi thấp đầu, Triệu Lê chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu hắn, vành tai nho nhỏ, cái gáy vừa trắng vừa mịn, cổ áo hơi mở thấp thoáng lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Triệu Lê nhất thời nhìn đến sững sờ. Nếu nói hắn hoa tâm, quả thật có một chút, hậu cung đế vương ba nghìn giai lệ, trong thiên hạ chỉ cần hắn muốn có ai lại không ngoan ngoãn bò lên giường của hắn? Thế nhưng Triệu Lê vẫn luôn bất đắc dĩ ở dưới thân Liên Hách, đương nhiên muốn tìm vài người sủng hạnh để có thể khôi phục lại uy phong của bản thân.
Bất ngờ nhìn thấy bộ dáng này của Úc Thụy, trong lòng Triệu Lê nhất thời có chút ngứa ngáy.
Triệu Lê đã từng dắt tay Úc Thụy một lần tại Đường gia. Chẳng qua lần đó hắn không nghĩ tới việc này, cũng không nhớ rõ có cảm giác gì, lần này Triệu Lê nhất định phải cầm một lát để cảm thụ cho kỹ.
Triệu Lê nghĩ như vậy, bỗng nhiên tiến lên, cầm lấy tay Úc Thụy, cười nói: "Nguyên Bật đi truyền lệnh, hôm nay Úc Thụy ở lại ăn cơm đi."
Úc Thụy bị hắn nắm chặt tay, theo bản năng cả kinh, chẳng qua đối phương là Hoàng Thượng, hắn làm sao có thể rút tay về, đành phải cười làm lành.
Triệu Lê nhân cơ hội sờ soạng tay Úc Thụy vài cái, không phải trắng mềm trơn mịn giống như tay nữ nhân. Tuy tuổi của Úc Thụy không lớn lắm, nhưng giai đoạn này đúng là thời điểm thân thể phát triển, cơ thể dần dần trổ mã, khớp xương càng trở nên rõ ràng. (>"< Triệu thụ dám sàm sỡ Đường thụ kìa, Đường công đâu Liên công đâu mau chọi hắn)
Triệu Lê nắm một bàn tay, cảm giác được ngón tay thon dài, hơi gầy, nhưng cũng không phải trơ xương, xúc cảm vô cùng thích.
Chỉ có điều Triệu Lê còn chưa cầm đủ, Nguyên Bật đã quay trở về, nói: "Bệ hạ, Thừa tướng Liên Hách cầu kiến."
Triệu Lê đang hăng hái bừng bừng, chớp mặt lại bị một câu nói kia dập tắt. Chỉ cần hắn triệu kiến Kỳ phi, ngay sau đó Liên Hách liền đến, nếu không phải Triệu Lê biết Liên Hách không cùng hội cùng thuyền với Kỳ phi, không chừng thật sự nghĩ có khi nào Liên Hách ôm ấp tình cảm gì đó với Kỳ phi không.
Triệu Lê không còn tâm tình nắm tay Úc Thụy nữa, buông ra nói: "Hiện tại trẫm đang bận, nói cho Liên đại nhân, có việc gì ngày mai lâm triều khải tấu."
Hắn vừa mới dứt lời đã thấy Liên Hách từ đằng xa đi tới, vừa đi vừa nói: "Vi thần sở tấu chính là việc quân cơ khẩn cấp, chỉ sợ không thể trì hoãn đến ngày mai lâm triều."
Triệu Lê nhìn y đến gần, tức giận xông lên, vỗ bàn bật dậy quát: "Liên Hách nhà ngươi cũng quá to gan, trẫm khi nào gọi ngươi yết kiến !"
Liên Hách cũng không sợ Triệu Lê tức giận, một tay cầm tấu chương, tay kia từ bên hông tháo xuống một thanh nhuyễn tiên (roi da), nhuyễn tiên phi thường tinh xảo, vừa nhìn liền biết chính là vật báu của hoàng gia.
Liên Hách quỳ xuống, đem nhuyễn tiên cùng tấu chương nâng lên đỉnh đầu, nói: "Sự tình khẩn cấp, vi thần cam nguyện lĩnh phạt."
Triệu Lê trừng nhuyễn tiên kia, một ngụm khí nghẹn ở ngực, thật muốn cầm lên đánh cho y một trận. Chỉ tiếc nhuyễn tiên này không phải dùng để đánh Liên Hách, mà là tiên hoàng ngự ban cho Liên gia, là kim tiên trên đánh hôn quân dưới quật gian thần. (nguyên văn là: thượng tấu hôn quân hạ tấu gian thần)
Úc Thụy thấy tình hình này, đúng lúc lên tiếng: "Nếu bệ hạ có việc quan trọng, thảo dân cũng không thể quấy rầy, xin cáo lui."
Triệu Lê thấy thức ăn đến bên miệng còn bay, nhưng lại chỉ có thể cười cười: "Úc Thụy suy nghĩ thật chu đáo, hiện giờ ngươi xuất cung đi, trẫm sai Nguyên Bật đưa ngươi về."
Úc Thụy chối từ, Triệu Lê lại kiên trì bảo Nguyên Bật đưa hắn xuất cung.
Thẳng đến khi Úc Thụy đi rồi, Triệu Lê mới giận dữ đoạt lấy tấu chương trong tay Liên Hách, nghiến răng nói: "Ngươi thật tận trung a, làm trẫm xấu hổ trước mặt người khác như vậy ngươi mới vui lòng có phải hay không."
Liên Hách vẫn quỳ như cũ, đáp: "Vi thần tuyệt đối không dám để cho bệ hạ xấu hổ, chẳng qua Đường Úc Thụy là trưởng tử Đường gia, cho dù bệ hạ có chơi bời cũng không thể xuống tay với hắn."
"Ngươi..."
Triệu Lê thiếu chút nữa buột miệng "Làm sao ngươi biết", may mắn sửa lại kịp, cười lạnh nói: "Con mắt nào của Liên đại nhân nhìn thấy ta muốn làm việc đó với Đường Úc Thụy?"
Liên Hách cũng cười khẽ một tiếng, chỉ là y cúi đầu, Triệu Lê không thể nhìn thấy tia cười khổ trên môi y, Liên Hách trả lời: "Tâm tính Bệ hạ như thế nào, vi thần làm sao có thể không biết, vi thần đi theo ngài không dưới mười năm, làm sao lại không biết..."
Triệu Lê nghe xong, trong lòng nhất thời có chút chua xót. Hắn và Liên Hách ở cùng một chỗ lâu đến thế, không nói đến đã lên giường với nhau, cho dù chỉ là quan hệ quân thần tầm thường, thời gian dài như vậy cũng nên hiểu hết tính cách của nhau. Nhưng chỉ riêng với Liên Hách, Triệu Lê một chút cũng không hiểu y, hoàn toàn không nhìn thấu, hắn không biết nên dùng y như thế nào.
Triệu Lê không để ý đến y, chỉ mở tấu chương ra, liếc mắt một cái, sau đó cười lạnh nói: "Người Hồ phương bắc lại bắt đầu rục rịch, trẫm sớm đã biết bọn họ sống yên ổn không bao lâu."
Liên Hách thu hồi nhuyễn tiên lại bên hông, đáp: "Những người này tựa hồ bất mãn bệ hạ trì hoãn việc hòa thân, cho nên vẫn luôn rục rịch ở biên giới."
Triệu Lê ném tấu chương lên trên bàn, mắng: "Đánh con mẹ nó rắm (nguyên văn là: Phóng mẹ hắn thí /// ta cũng không biết dịch ra có quá thô tục không nữa T^T)! Không đủ ngôn dũng nên mới thua, chưa từng thấy qua người nào thua rồi còn kiêu ngạo như vậy, những người này không đáng để trẫm hòa thân. Xem ra vẫn còn muốn đánh, vậy thì đánh, đánh đến khi bọn chúng nhớ kỹ mới thôi!"
"Đúng là nên đánh. Nhưng trước tiên cần phải trưng binh, còn có lương thảo, những thứ cần chi tiêu cho chiến tranh, không thể chuẩn bị xong trong thời gian ngắn được. Bây giờ người Hồ dám kêu gào, đã nói lên có chuẩn bị mà đến, bệ hạ nên thu liễm lại một chút, trước mắt chỉ có thể tha cho bọn họ."
Triệu Lê đá y một cước, ý bảo y đứng lên, nói: "Việc này còn cần ngươi nhắc nhở trẫm, trẫm giống người không có đầu óc sao?"
Liên Hách cười nói: "Mới vừa rồi nếu vi thần không đến, cũng không biết bệ hạ sẽ làm ra việc gì với trưởng tử Đường gia, việc này nên giải thích như thế nào?"
Triệu Lê không nghĩ y vẫn nhớ rõ ràng, trên mặt có chút không kiên nhẫn, nói: "Nói cho xong chính sự đi, như thế nào lại chuyển sang vui đùa. Trẫm chẳng qua chỉ là chơi bời, cho dù ngươi không đến, trẫm cũng sẽ không thực sự động đến, ngươi xem trẫm là oa nhi ba tuổi không hiểu chuyện sao."
Liên Hách chỉ cười không đáp, thế nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt, làm Triệu Lê nhìn thấy không hiểu sao rùng mình hai cái.
Ngự hoa viên không phải là nơi để bàn việc quân cơ, trong noãn các có cách âm, chuyện trọng yếu dù sao cũng phải đảm bảo cơ mật.
Nguyên Bật truyền thiện, nhưng cuối cùng Đường Úc Thụy lại trở về. Triệu Lê thấy mất hứng, bảo Liên Hách ở lại, cùng dùng vãn thiện xong lại đi noãn các phê duyệt tấu chương.
Liên Hách lưu lại trong cung đến tối muộn, cửa cung đã đóng, y đành sang phòng bên cạnh ở, nơi đó chuyên dùng cho ngoại thần ngủ lại, một khi đã đóng cửa cung, dù là ai cũng không thể ra vào.
May mà y ở ngay tại phòng bên cạnh, bởi vì có vài tấu chương quan trọng không thể mang ra khỏi cung, Liên Hách xem xong rồi mang sang noãn các trả lại, cũng không sợ muộn.
Y đang xem chăm chú, thình lình nghe «cạch» một tiếng, Liên Hách còn tưởng rằng nến cháy hết, nào biết cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, một cái đầu thò vào, là một cung nữ.
Liên Hách biết nàng, nàng là cung nữ bên người Triệu Lê. Người biết rõ quan hệ của bọn họ cũng chỉ có cung nữ đi theo bên người Triệu Lê rất nhiều năm này.
Ngưng Bội thấy bên trong không còn ai liền tiến vào cười nói: "Thừa tướng lão gia, còn chưa đi nghỉ ngơi sao?"
"Vừa xem xong quyển sách, đang định đi, Hoàng Thượng có chuyện gì sao."
Ngưng Bội nói: "Nô tỳ đến đương nhiên là vì chuyện của Hoàng Thượng, chẳng qua Hoàng Thượng cũng không nói cho nô tỳ rốt cuộc là có chuyện gì."
Nàng nói xong, cười cười quay lại mở cửa ra, không ngờ Triệu Lê đã nghênh ngang đứng ngay ngoài cửa.
Liên Hách kinh ngạc không nhỏ. Hoàng Thượng lúc này vốn nên ở trong tẩm cung nghỉ ngơi, hoặc là ở hậu cung sủng hạnh phi tử, nếu không thì là ở trong noãn các làm lụng vất vả phê duyệt tấu chương không phải sao.
Triệu Lê đi tới, nói: "Ngưng Bội ngươi ra ngoài đi."
Ngưng Bội gật đầu, sau đó ra ngoài, "Nô tỳ đứng ngoài cửa, không cho người nào vào."
Nói xong còn cười hì hì, tựa hồ hiểu được vì sao Triệu Lê lại đến.
Liên Hách nhìn thấy Ngưng Bội giữ cửa, hỏi: "Bệ hạ đêm khuya đến đây, không biết là có chuyện gì?"
Triệu Lê nhìn thái độ của y, tức giận nói: "Cho ngươi vài phần thể diện mà đã vênh mặt lên trời."
Liên Hách ngồi xuống, khí định thần nhàn cầm tấu chương lên xem, "Bệ hạ muốn xem thư nào, chỉ cần sai nội thị tới lấy không phải được rồi sao, như thế nào lại đích thân đến. Nếu không phải vì tấu chương, vi thần cũng không biết trong phòng này có cái gì hay, có thể khiến bệ hạ tốn công lại đây."
Triệu Lê trừng y: "Liên Hách ngươi cái tên nịnh thần này."
Liên Hách cũng không giận, chỉ là đặt tấu chương xuống, ý cười dưới ánh nến mờ nhạt có vẻ phi thường ôn nhu, dù là ai cũng không thể chống cự lại phần ôn nhu này, chẳng qua hơn phân nửa là giả.
Liên Hách nói: "Nếu bệ hạ nói vi thần là nịnh thần, có phải vi thần nên làm ra chút hành động của nịnh thần?"
Y nói xong bỗng nhiên đứng dậy, vòng qua bàn, một tay ôm chặt lấy Triệu Lê, đặt lên bàn.
Trên bàn đều là tấu chương, Triệu Lê cả kinh mắng: "Ngươi cẩn thận cho ta, những cái này đều là tấu chương quan trọng, hỏng một cái ta chu di cả nhà ngươi!"
"Người cẩn thận phải là bệ hạ."
Liên Hách vừa nói, vừa lần xuống bên hông tháo nhuyễn tiên xuống, một tay đem hai cổ tay Triệu Lê túm lại một chỗ, dùng nhuyễn tiên quấn hai ba cái, thắt nút lại.
Triệu Lê chỉ lo giãy dụa, đừng nhìn bề ngoài Liên Hách ôn nhu như nước, kỳ thật y là người luyện công, Triệu Lê sống an nhàn sung sướng không thể so được, chiều cao sức lực y đều lớn hơn hắn, Triệu Lê làm sao có thể giãy ra.
Triệu Lê nghiêng người muốn tránh thoát, lại sợ làm hỏng tấu chương, đành phải hạ giọng nói: "Ngươi làm càn! Ngươi trói trẫm, vạn nhất ngày mai trên cổ tay có dấu vết hằn lại, còn ra thể thống gì?"
Liên Hách không để ý tới hắn, chỉ bảo đảm roi cột thật chắc rồi, mới buông tay ra, ý cười kèm theo ôn nhu, nói: "Thời điểm bệ hạ người có ý đồ với trưởng tử Đường gia, sao không nghĩ đến thể thống? Nếu ngươi thật sự nhằm vào Đường Úc Thụy, cho dù mặt mũi của Đường Kính có to đến đâu, cũng không thể nào ngăn cản."
Y nói xong nắm lấy cằm Triệu Lê, bắt hắn ngẩng lên, sau đó cúi đầu xuống, ở trên cổ hắn cắn thật mạnh. Triệu Lê hít một hơi lạnh, chắc chắn sẽ rách da, cũng không biết ngày mai vào triều có bị các đại thần phát hiện hay không.
Triệu Lê bị y trêu chọc hai cái, hơi thở cũng dần dần dồn dập, hơn nữa Liên Hách hiểu rõ hắn nhất, Triệu Lê tự nhiên cũng không cự tuyệt, lại chống cự nữa thì chẳng khác gì già mồm cãi láo, đành phải thả lỏng, nhưng vẫn cứ không phục, vô ý thốt ra: "Liên đại nhân, biểu hiện của ngươi như thế này, người không biết còn tưởng rằng ngươi nổi máu ghen!"
Động tác của Liên Hách hơi dừng lại, che dấu chút cứng ngắc thoáng qua, cười nói: "Nếu ăn giấm của hoàng thượng, Liên mỗ sợ chính mình sẽ chết vì chua."
Triệu Lê bị Liên Hách lăn đi lộn lại đến là thảm, hơn nữa Liên Hách biết cách làm hắn hưởng thụ, khiến cho Ngưng Bội đứng bên ngoài cũng phải gõ cửa, sợ bọn họ phát ra tiếng quá lớn.
Triệu Lê thiếu chút nữa ngất xỉu, thực hối hận không hiểu sao mình lại chạy tới, cũng không biết là ăn nhầm cái gì. Triệu Lê vốn nên đi ngủ, lại cứ tâm tâm niệm niệm nghĩ đến Liên Hách. Bởi vì chuyện Đường Úc Thụy, cả ngày nay Liên Hách đối với Triệu Lê đều lãnh lãnh đạm đạm, làm trong lòng Triệu Lê nghĩ mãi cũng không ra, ngủ cũng không yên ổn, cho nên chạy đến đây, chỉ sợ tự bản thân Triệu Lê cũng không rõ vì sao.
Hắn tự mình tìm đến đau khổ, bị Liên Hách làm gần chết, hai chân vừa chạm đất liền muốn xụi lơ, còn phải trở về tẩm cung không cho người khác phát hiện, lại càng cảm thấy đầu óc mình bị hỏng rồi.
.
.
Lúc Úc Thụy về đến nhà, Đường Kính đã trở lại, Úc Thụy vừa xuống xe ngựa, Kiều Tương cùng Thành Thứ liền đến đón, Kiều Tương nói: "Thiếu gia, người hù chết nô tỳ, không có việc gì chứ."
Úc Thụy đáp: "Tiến cung, còn có thể thế nào?"
Thành Thứ nói: "Lão gia đã trở lại, nói lúc thiếu gia trở về thì đi qua chính sảnh một chuyến."
Úc Thụy đáp: "Làm phiền quản gia ."
Dứt lời để Thời Việt đẩy mình vào bên trong.
Vào đại môn, qua hành lang, vòng qua mấy đồ trang trí, Úc Thụy đi vào thì thấy Đường Kính đang ở trước cửa chính sảnh, cũng không ngồi bên trong mà đứng thẳng hai tay bắt sau lưng, tựa hồ đang nhìn cái gì.
Lúc thấy Úc Thụy, bỗng nhiên nâng bước đi vào trong. Thời Việt đẩy Úc Thụy vào chính sảnh, Đường Kính đã ngồi trên thượng vị, cầm chung trà lên uống, hỏi: "Sao trở về trễ như thế?"
Úc Thụy hành lễ với Đường Kính, trả lời: "Nhi tử tiến cung gặp Thánh Thượng, thái hậu cùng Kỳ phi nương nương. Bởi vì Thánh Thượng muốn ban thưởng yến, cho nên giữ lại một lát, nhưng sau đó Liên đại nhân cầu kiến, nhi tử liền cáo lui trở về."
Đường Kính nghe hắn nói thoải mái, thế nhưng y cũng là người từng trải, biết Triệu Lê cùng thái hậu không dễ chọc, cho dù Kỳ phi là người một nhà, xem chừng cũng chẳng thể giúp được gì.
Đường Kính chỉ hỏi: "Dùng vãn thiện chưa?"
"Bẩm phụ thân, còn chưa dùng."
"Vậy truyền cơm đi, vừa lúc cùng nhau ăn."
Thành Thứ lên tiếng trả lời, đi ra ngoài truyền thiện, nha hoàn bên người lão thái thái đi đến, thỉnh an lão gia thiếu gia. Lão thái thái biết Úc Thụy vào cung, sợ hắn chưa từng trải, ít ra ngoài giao tiếp, ở trong cung phạm lỗi, sai nha hoàn lại đây hỏi thăm.
Đường Kính bảo nha hoàn hồi bẩm, nói là không có việc gì.
Lão thái thái nghe nha hoàn hồi bẩm xong vẫn cứ lo lắng, lại gọi Thời Việt đi cùng tới hỏi. Miệng lưỡi của Thời Việt cũng không phải lợi hại bình thường, lão thái thái hỏi cái gì cũng đều trả lời phá lệ nghiêm cẩn, một chút cũng không làm mất mặt Úc Thụy.
Ngụy Nguyên đứng bên cạnh nịnh bợ thái phu nhân, đối với Úc Thụy lại một lòng hâm mộ. Hắn không biết thái hậu Hoàng Thượng muốn làm khó dễ Úc Thụy, chỉ nghĩ đó là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, cố ý khai ân cho tiến cung, cảm thán sao bản thân không có được phúc khí như thế.
Ngụy Nguyên thấy đến Hoàng Thượng cũng yêu thích Úc Thụy, vội vàng nịnh bợ Úc Thụy, nói với lão phu nhân: "Ngài cũng đừng quá lo lắng, Thụy nhi của chúng ta tính tình như thế nào, nói chuyện làm việc tất cả đều thỏa đáng, lại nhu thuận, Hoàng Thượng thái hậu tất nhiên là yêu thích, nếu không yêu quý, cũng sẽ không giữ lại lâu như vậy."
Thời Việt khinh thường bản mặt của Ngụy Nguyên, muốn cáo lui trở về, không ngờ còn chưa đi được hai bước, Ngụy Nguyên đã đuổi theo sát rạt, cười toe toét lôi kéo làm quen Thời Việt, muốn Thời Việt đem lời vừa rồi của mình nói lại cho Đường Úc Thụy, để Úc Thụy biết mình nói ngọt cho hắn.
Thời Việt đáp ứng cho có lệ, nhanh chóng quay người trở về.
Đường Kính cùng Úc Thụy yên lặng ăn cơm, Đường Kính không để hắn trở về mà giữ hắn lại hỏi chuyện bài vở.
Úc Thụy cũng không biết sao Đường Kính đột nhiên hưng trí muốn kiểm tra mình, nhưng Đường Kính đã lên tiếng, Úc Thụy sao có thể nói "Không"?
Đường Kính nói: "Vừa lúc, chân của ngươi hôm nay còn chưa bôi thuốc, lúc kiểm tra bài thì bôi luôn đi."
Úc Thụy đành phải ngoan ngoãn ngồi để cho Đường Kính bôi thuốc.
Có lẽ bởi vì thời gian còn ngắn, chuyện gì cũng cần phải từ từ, dù sao Úc Thụy cảm thấy chân mình vẫn như cũ chẳng khá hơn.
Đường Kính vén ống quần của Úc Thụy lên, bôi thuốc cho Úc Thụy, động tác nhẹ nhàng cẩn thận, hoàn toàn không giống như người đã từng cầm đao thương kiếm kích đánh giặc trên sa trường.
Bôi thuốc xong, Đường Kính cũng không buông ống quần Úc Thụy xuống, mà nâng hai chân Úc Thụy lên đặt trên đùi, sau đó xoa bóp cho hắn.
Một thời gian dài không cần đi đường làm đùi của Úc Thụy tương đối gầy yếu, phàm là đại phu đã xem qua đều dặn hắn phải thường xuyên mát xa, đừng làm cho chân thật sự tàn phế.
Đường Kính vừa xoa bóp cho hắn, vừa hỏi bài, bên trong Úc Thụy cũng không phải thật sự là tiểu hài tử mười bốn tuổi, mấy quyển sách này hắn đều đã đọc qua, đương nhiên không thể làm khó hắn.
Trả bài thì không có gì khó khăn. Điều làm cho Úc Thụy luôn phân tâm chính là, tay Đường Kính bắt đầu từ đầu gối, từng chút từng chút xoa bóp xuống phía dưới, tay đặt dưới chân không hề có cảm giác gì, chỉ có điều mỗi khi Đường Kính đụng tới đầu gối, Úc Thụy sẽ luôn không nhịn được run lên.
Giờ đang là mùa hè, bàn tay Đường Kính nóng hơn da Úc Thụy nhiều, làn da Úc Thụy cho dù là mùa hè cũng luôn lạnh lẽo. Lúc Đường Kính bất chợt khẽ đụng tới đầu gối Úc Thụy, hắn không thể ức chế run rẩy.
Nốt chai trên tay Đường Kính thực rõ ràng, kể cả khi rời khỏi sa trường y cũng chưa từng hoang phế võ công, nốt chai trên tay có chút thô ráp, nhẹ nhàng cọ cọ vào da Úc Thụy.
Úc Thụy quả thực như lâm đại địch, giống như bị dày vò. Đường Kính lại xoa bóp nghiêm túc ngoài ý muốn.
Chờ đến khi Đường Kính rốt cục buông ống quần của hắn xuống, Úc Thụy cảm thấy sau lưng mình ra một tầng mồ hôi, cũng không biết có làm ướt hết xiêm y hay không.
Lúc này Đường Kính mới nói: "Không còn sớm nữa, nhanh đi nghỉ ngơi, ngày mai ngươi còn phải đến thư viện."
"Dạ, phụ thân."
Úc Thụy vừa lên tiếng, thấy thanh âm mình thay đổi, có chút khàn, nhanh chóng ho khan hai tiếng để cổ họng thoải mái hơn.
Kiều Tương hầu hạ bên cạnh, vội vàng tiến lên đẩy xe lăn, đi ra gian ngoài. Thời Việt tiến lên, thay Kiều Tương đẩy, đi về Úc Hề viên.
Chỉ Hi cùng nhóm ma ma đang loay hoay đi đi lại lại trong Úc Hề viên. Lúc trước bọn họ đưa thiếu gia lên xe ngựa tiến cung, sau khi trở về gấp đến độ xoay quanh, thiếu gia thật vất vả mới trở về, thế mà lại bị lão gia giữ lại dùng cơm. Chỉ Hi trước sau hỏi thăm một chút, tựa hồ không có đại sự gì, lúc này mới yên lòng.
Giờ thấy thiếu gia trở lại, không khỏi vây quanh hỏi han, Chỉ Hi nói: "Thiếu gia cũng thật là lợi hại. Lúc thái giám từ trong cung đến, các ngươi xem, ngay cả lão thái thái cũng thấy sợ, thế mà thiếu gia nhà ta vẫn bình tĩnh như thường."
Kiều Tương cười nói: "Nha đầu, lúc này ngươi ba hoa chích chòe, thế vừa rồi là cái giống gì."
Chỉ Hi cười khan: "Chẳng phải ta đang lo lắng thay thiếu gia đấy sao."
Đám người sau khi hầu hạ Úc Thụy rửa mặt thay áo, đều lui ra ngoài. Lúc này mới nhéo Thời Việt, muốn hắn kể lại chuyện trong cung, tuy rằng thời gian Thời Việt vào Đường gia ngắn nhất, nhưng hắn lại là người duy nhất cùng tiến cung. Người khác không thể tưởng tượng được tiến cung là như thế nào, đều cảm thấy hâm mộ, không thể quấy rầy thiếu gia, đành phải bắt lấy Thời Việt hỏi này hỏi kia.
Ngày hôm sau khi rời giường, Úc Thụy cảm thấy sống lưng hơi đau, tự nhủ bản thân cũng đâu có làm gì tốn sức sao lại đau như vậy. Sau đó nghĩ lại, có thể là lúc tiến cung vẫn luôn lo lắng đề phòng, cho nên sống lưng luôn căng cứng, bây giờ từ thắt lưng đến cổ cứ nhức nhối khó chịu.
Lúc Thời Việt hầu hạ hắn mặc quần áo, thấy Úc Thụy cứ liên tục dùng tay ấn cổ, Thời Việt liếc mắt một cái, hỏi: "Bị sái cổ ?"
"Có lẽ." Úc Thụy cười nói: "Đừng nhìn vẻ mặt ta hôm qua lạnh nhạt, kỳ thật rất khẩn trương, buổi tối ngủ không ngon, sáng ra liền cảm thấy không thoải mái."
Thời Việt bảo Úc Thụy cúi xuống, bóp vài cái. Lát sau Úc Thụy cảm thấy đỡ hơn không ít, cười: "Ngươi còn biết cái này."
Vẻ mặt Thời Việt vẫn ngạo nghễ như cũ, bất quá dù sao tuổi còn nhỏ, đắc ý dào dạt lộ rõ trên khuôn mặt, nói: "Ta còn biết nhiều thứ lắm."
Úc Thụy nghĩ nghĩ, hắn vốn là nhi tử của đại phu, biết nhiều một chút cũng chẳng có gì lạ.
Chờ mọi việc đều chuẩn bị xong xuôi, Thời Việt cũng muốn theo Úc Thụy đến thư viện. Thư viện có quy định không cho nha hoàn vào trong, từ trước đến giờ vẫn đều là thư đồng đi theo, hiện giờ Thời Việt vào Đường gia bắt đầu làm tùy tùng của thiếu gia, đương nhiên phải theo đến thư viện.
Lúc đến thư viện, thời gian vẫn còn sớm, trong học đường vắng vẻ, chỉ có một mình Ngụy Thừa An đang ngồi. Trước kia Ngụy Thừa An cũng đến sớm, chẳng qua bởi vì hắn ở nhà không vừa mắt lão cha nên đến thư viện sớm một chút, tiểu tư bên người Ngụy Thừa An nịnh bợ hắn, đứng bên cạnh quạt quạt, rót trà dâng điểm tâm.
Ngày hôm nay, trong đại đường lại chỉ có một mình Ngụy Thừa An, cũng không vắt chân, ngồi vô cùng ngay ngắn, trong tay còn cầm quyển sách.
Úc Thụy vừa đến, tiếng bánh xe lăn đương nhiên không hề nhỏ, Ngụy Thừa An nhất thời phản ứng, "phạch" một tiếng đóng sách lại, liếc mắt thấy Úc Thụy, lại bắc chân lên cười cợt: "Ai u, đại thiếu gia đến rồi đấy ư."
Úc Thụy nhìn hắn vội vội vàng vàng khép sách lại, lúc đi qua bên cạnh hắn cố ý liếc mắt một cái, là binh pháp, cũng không phải cái gì dọa người, xem chừng Ngụy tam gia muốn học hành chăm chỉ, lại sợ bị người khác cười nhạo.
Úc Thụy nghĩ đến đây, cũng không chấp nhặt với hắn làm gì. Miệng lưỡi Ngụy Thừa An chính là không buông tha cho người ta. Bất kể hắn làm chuyện tốt gì, lời nói ra đến miệng lại biến thành suồng sã thô tục, cuối cùng tất cả mọi người chẳng ai biết hắn là người tốt.
Ngụy Thừa An thấy hắn không để ý tới mình, cũng dứt khoát không thèm để ý đến hắn, lại mở binh pháp ra xem.
Úc Thụy ngồi vững vàng, Thời Việt chuẩn bị chu đáo giấy và bút mực, sau đó định xoay người đi ra ngoài.
Úc Thụy không đợi hắn đi, nói: "Chỗ này của ta cần người chiếu cố, ngươi ở lại cũng không có gì đáng ngại, bên cạnh cũng có chỗ ngồi."
Ngụy Thừa An nghe thấy bọn họ nói chuyện, nhịn không được giương mắt đánh giá Thời Việt. Bộ dạng cũng đĩnh đạc đoan chính, khuôn mặt lạnh lùng anh khí, chẳng qua chung quy cũng chỉ là nô tài.
Ngụy Thừa An cười nói: "Đại thiếu gia quả nhiên khác người, đến nô tài cũng bắt phải đi học."
Thời Việt lạnh lẽo liếc mắt nhìn hắn, Úc Thụy quay đầu lại cười nói: "Ngụy tam gia, ta khuyên ngươi một câu, ngươi cũng nên làm theo."
"Cái gì?"
"Hạ nhân nhà ta không giống hạ nhân nhà khác, nếu ngươi trêu chọc hạ nhân nhà khác, Ngụy tam gia lắm tiền nhiều của không ai dám nói cái gì, nhưng nếu ngươi nói hạ nhân nhà ta một câu, ngươi liền hứng đủ, tin không?"
Ngụy Thừa An cười lắc đầu, "Không tin."
Úc Thụy lúc này mới cười nói với Thời Việt đứng bên cạnh: "Ngụy tam gia không tin, ta đây cũng không ngăn cản ngươi nữa, ngươi muốn nói cái gì hôm nay đặc biệt cho phép ngươi nói thoải mái."
Lúc này Thời Việt mới cười lạnh, cũng không nhìn Ngụy Thừa An, mở miệng: "Cũng chẳng thấy tài giỏi đĩnh đạc hơn người mù chữ là bao."
"Ngươi!"
Ngụy Thừa An vỗ án đứng lên, có người vừa mới bước vào học đường cả kinh nhảy dựng, lại nhanh chóng lui ra ngoài, sợ liên lụy đến mình.
"Sao thế? Bị một tên nô tài chọt trúng chỗ đau, mới có như thế đã không chịu được? Người ôn nhuận nho nhã như tam gia sao lại gầm rú lên thế, Thời Việt thực sợ bị ngươi đánh nha."
Ngụy Thừa An trừng mắt nhìn Thời Việt, ngực dồn dập phập phồng, tức giận đến mức không thể thốt ra được một chữ.
"Được rồi." Úc Thụy thấy vậy vỗ vỗ Thời Việt, nói: "Đừng làm tam gia tức chết, ta để ngươi muốn nói gì thì nói, ngươi còn tưởng thật, sao có thể chọc tức tam gia thế được."
Lúc này Thời Việt lại cười nói: "Kỳ thật không phải."
"Ngươi còn ngụy biện?"
Thời Việt ngẩng đầu nhìn Ngụy Thừa An cất tiếng: "Ta xem sắc mặt Ngụy tam gia không tốt, do khí huyết không thông cùng với tâm bệnh tích tụ, cũng chẳng phải bệnh nặng gì, chỉ cần thông khí huyết một trận là tốt rồi. Thế nhưng e là bình thường không ai dám chọc tức tam gia như thế, cho nên khí huyết không thể lưu thông trong thời gian dài, cứ để như vậy sẽ thành bệnh nặng."
Ngụy Thừa An không thể tin nổi trừng mắt nhìn Thời Việt, vươn tay đè ngực, Thời Việt cười hỏi: "Có phải sau khi tức giận xong lại thoải mái hơn so với ngày thường? Khí ứ đọng trong lồng ngực tiêu tan không ít?"
Ngụy Thừa An bị hắn nói như vậy, quả thật cảm thấy tốt hơn nhiều, thế nhưng vẫn cứ trừng hắn, nói: "Cho dù như thế, vẫn do ngươi cố ý."
Thời Việt không nói lại, ý tứ kia là "Ngươi nói đúng rồi" .
Úc Thụy cười nói: "Thấy không, tam gia trêu chọc người khác thì không thành vấn đề, chỉ có duy nhất gia đinh của ta là không được trêu chọc nha, nếu không chỉ có tự rước lấy tức giận."
Ngụy Thừa An không nói với hắn nữa, ngồi phịch xuống đọc sách.
Trước kia Thời Việt cũng có đi học, chẳng qua lâu lắm rồi, hắn cũng đã quên mất đi học có cảm giác gì. Những năm gần đây cả ngày lăn lộn kiếm sống nơi phố phường, cũng không phải chỉ dựa vào cứng đầu cùng sức lực mà có khả năng sống tới bây giờ, hôm nay một lần nữa lại được ngồi trong học đường, chỉ có thể cảm thán.
Đọc sách cả ngày cũng không thấy Ngụy Thừa An quấy rối, Úc Thụy được thanh nhàn, để Thời Việt dọn dẹp đồ vật, chuẩn bị trở về.
Nào biết mới vừa ra khỏi thư viện đã nhìn thấy đường đường Khánh Vương gia lại khoanh tay đứng tựa vào bức tường bên ngoài thư viện, cũng không biết đang chờ ai.
Ngụy Thừa An đi đằng sau Úc Thụy, vừa thấy cảnh tượng này, khuôn mặt thoắt cái trắng bệch, giật mình định lùi vào trong.
Thế nhưng Triệu Hòa Khánh mắt sắc, liếc một cái liền nhìn thấy Ngụy Thừa An, cũng mặc kệ bí mật không nên cho nhiều người biết, cất tiếng gọi to tướng, "Đồ đệ ngoan, chạy đi đâu a."
Ngụy Thừa An đành phải dừng bước, lại chậm chạp không tiến đến.
Người bên cạnh đều nhỏ giọng nghị luận. Thì ra Ngụy tiểu tam gia quen biết Triệu Hòa Khánh Vương gia, trách không được dáng vẻ tự đắc như thế nha.
Triệu Hòa Khánh thấy hắn không đến, đành đích thân đi qua, đứng trước mặt Úc Thụy, nói: "Đã lâu không gặp Tiểu Thụy nhi, nghe nói Đường Kính mang ngươi đi dâng hương? Xì, hòa thượng trong chùa thì có gì hay, chờ hôm nào thúc thúc mang ngươi đi dạo kỹ viện."
Triệu Hòa Khánh vừa nói vừa vươn tay định nắm lấy khuôn mặt Úc Thụy, may mắn Úc Thụy nhanh chóng trốn được, tên lưu manh Triệu Hòa Khánh không nhéo được, lại thấy hắn nghiêm túc đứng đắn thỉnh an, Triệu Hòa Khánh thấy không thú vị, cũng liền ngượng ngùng thu tay lại.
Sau đó Triệu Hòa Khánh quay lại nói với Ngụy Thừa An: "Đồ đệ ngoan, vì sao không đến tìm vi sư a, vi sư còn tưởng rằng ngươi bị cha ngươi đánh gãy chân rồi đó."
Ngụy Thừa An tránh qua một bên không để ý đến y, nói: "Nếu Vương gia không có chuyện gì, Thừa An nên cáo lui trở về nhà."
Triệu Hòa Khánh "Chậc" một tiếng, nói: "Hôm kia không phải còn mong ngóng tìm ta tập kiếm sao, như thế nào hôm nay lại trốn như trạch? Trở mặt còn nhanh hơn lật sách."
Ngụy Thừa An nghe xong chỉ trừng y, mà Triệu Hòa Khánh lại tự gõ vào đầu mình, có gì không đúng sao, y cũng không nhớ rõ đã làm ra chuyện gì chọc giận Ngụy tiểu tam gia a.
Ngụy Thừa An nhìn bộ dáng cái gì cũng không nhớ rõ của y, dứt khoát không để ý đến nữa, mang theo tiểu tư của mình bước đi.
Úc Thụy nhìn bọn họ như vậy, tựa hồ không thể hòa hợp được, liền vẫy vẫy tay, để Thời Việt đẩy mình trở về.
Ngụy Thừa An đi vài bước, không thấy Triệu Hòa Khánh đuổi theo, nghĩ Triệu Hòa Khánh chung quy cũng là Vương gia, làm sao có thể để tâm đến một thứ tử thất sủng viên tướng nhỏ.
Hắn vừa đi, vừa nhớ tới sự tình ngày ấy, càng tức giận không có chỗ phát tác.
Ngày ấy Ngụy Thừa An bị kích động đi tìm Triệu Hòa Khánh, mặc dù vương phủ không xa hoa, nhưng rất lớn, hơn nữa lại có võ trường, trông phi thường khí phái.
Triệu Hòa Khánh cũng vui vẻ cùng hắn luận bàn binh pháp, lại uốn nắn động tác võ thuật cho hắn, nghiễm nhiên giống như sư đồ thật sự.
Buổi chiều Ngụy Thừa An ở lại dùng vãn thiện, trên bàn ăn khó tránh khỏi uống quá chén, nhưng Ngụy Thừa An vẫn rất vui vẻ, hắn suốt ngày ngoại trừ lang thang bên ngoài thì chính là nháo sự đánh nhau, không còn gì khác.
Ai ngờ Triệu Hòa Khánh uống say, bỗng nhiên ôm chầm lấy hắn, ngày thường Ngụy Thừa An sợ bị phụ thân đánh chửi, dù có gây chuyện ở bên ngoài, cũng nào dám lưu tần luyến sở, nếu không chẳng phải bị phụ thân hắn đánh gãy chân?
Cho nên hắn không dám đi cái gì kỹ viện, với tuổi tác này, cho dù không có thê thất, cũng nên có mấy nha đầu linh tinh. Nhưng khổ nỗi phụ thân của hắn vẫn luôn coi như không có người này, mà Ngụy Thừa An lại không dám, cho nên đến nay hắn vẫn không hề biết tí gì về chuyện này.
Ngụy Thừa An sợ tới mức không dám động đậy, Triệu Hòa Khánh lại là tay già đời chuyên bờ này bụi nọ, Ngụy Thừa An chưa trải đời sao có thể đấu lại y. Chưa được vài cái toàn thân Ngụy Thừa An đã nhũn ra, để mặc cho đối phương đùa nghịch.
Lúc đầu óc Ngụy Thừa An phát mộng, Triệu Hòa Khánh say khướt lại nói một câu, "A, Thường Thu ngươi cao lên sao?"
Một câu nói kia thiếu chút nữa làm Ngụy Thừa An tức chết, đẩy mạnh người phía trên ra, nghĩ thầm Triệu Hòa Khánh quả nhiên chẳng phải thứ tốt lành gì, cùng một tên đào kép bộ dạng nam không ra nam nữ không ra nữ có loại quan hệ này.
Chẳng qua lúc này Triệu Hòa Khánh đã say khướt, làm sao còn nhận ra được Ngụy Thừa An. Y nhào người lên, ấn hắn xuống nằm trên mặt đất tại võ trường, tiệc rượu bên cạnh đều bị gạt đi, y ra sức đùa bỡn thân thể Ngụy Thừa An.
Lực cánh tay của Triệu Hòa Khánh lớn hơn hắn, y rút đại lưng của Ngụy Thừa An ra, đem cổ tay hắn trói chặt, thuận lợi cột vào giá binh khí.
Ngụy Thừa An sợ đến choáng váng, Triệu Hòa Khánh cũng không chuẩn bị gì cho hắn, Ngụy Thừa An chỉ cảm thấy đau đớn, còn có khuất nhục.
Tay hắn không thể động đậy, chân lại bị người khác nắm lấy, phía sau lưng là giá binh khí lạnh lẽo, đáng sợ nhất chính là, sau khi đau đớn qua đi, trong người còn cảm giác được một loại tê dại không nói lên lời.
Ngụy Thừa An ức chế bản thân phát ra tiếng vang, võ trường trống trải, giá cắm nến trên bàn ngã nghiêng, khắp nơi tối như mực, hắn sợ có hạ nhân đi ngang qua, nếu bị phát hiện, cũng không biết sẽ như thế nào.
Triệu Hòa Khánh cởi trói cho hắn khỏi giá binh khí, lại đặt trên mặt đất. Khi đó Ngụy Thừa An đã chẳng thể kêu ra tiếng, chỉ cảm thấy mệt mỏi giống như không phải chính mình.
Sau đó Ngụy Thừa An suốt đêm chạy về nhà, định lặng lẽ chuồn vào từ cửa sau, kết quả cửa sau cũng bị khóa. Nếu là trước kia hắn sẽ trực tiếp trèo tường vào, nhưng khi đó tay chân đều bủn rủn, hơn nữa phía sau sợ là đã bị rách, không phải đau đớn bình thường.
Ngụy Thừa An ngồi dưới chân tường đem hết tổ tông mười tám đời Triệu Hòa Khánh ra chửi, chửi xong lại muốn tổ tông mười tám đời Triệu Hòa Khánh không phải là hoàng gia, nếu không chẳng phải mình phạm tội đại bất kính, nhưng vừa nghĩ tới Triệu Hòa Khánh kia coi mình thành một tên đào kép, liền nhịn không được chửi lại từ đầu.
Sau đó, Ngụy Thừa An không đi gặp Triệu Hòa Khánh nữa, coi như y là người chết. Chỉ cần là nơi Triệu Hòa Khánh từng đến hắn ngó cũng chẳng thèm, thứ nhất là tức giận, thứ hai Ngụy Thừa An cứ nhớ đến là sợ, hắn sợ loại đau đớn này, lại có chút tê dại, tất cả đều không thể khống chế.
Triệu Hòa Khánh quên sạch sành sanh chuyện ngày ấy, cũng không biết mình làm sai chuyện gì, chọc giận Ngụy Thừa An, rõ ràng trước đó còn đang tốt đẹp, chớp mắt sau lại cáu kỉnh.
Triệu Hòa Khánh nhớ lại một lượt, không thể nghĩ ra được chuyện này là như thế nào.
Úc Thụy trở về nhà, Chỉ Hi nói: "Thiếu gia, truyền thiện bây giờ sao, hay là chờ chút nữa, nghỉ ngơi một lát rồi mới truyền?"
Úc Thụy hỏi: "Lão gia thái phu nhân bên kia không truyền thiện sao?"
Chỉ Hi thần thần bí bí nhẹ giọng nói: "Thiếu gia, hôm nay bên kia chỉ sợ không truyền rồi. Nô tỳ nghe nói, thái phu nhân biết vài ngày trước Liên đại nhân tới đưa cuộn tranh, liền nhớ tới việc tái giá cho lão gia! Lúc này lão gia còn ở chỗ lão thái thái, hình như vẫn đang bàn chuyện, phỏng chừng lão thái thái dùng vãn thiện cùng lão gia, loại chuyện này sao có thể để thiếu gia ngài đi qua a."
Úc Thụy không nói gì, việc này chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Cho dù Đường Kính không tiếp nhận "ý tốt" tác hợp của Liên đại nhân, nhưng mẫu thân mình nói làm sao có thể không nghe. Hơn nữa Úc Thụy cũng biết, Đường Kính đón mình trở về mục đích đơn giản chỉ là chắn gió, lại cho thân thể này một chính danh, còn liên quan cả đến việc lập mẫu thân đã qua đời của thân thể này làm chính thất, chung quy đây cũng là nhược điểm làm trò cười cho thiên hạ.
Thời Việt nhìn sặc mặt Úc Thụy, bỗng nhiên nói: "Thiếu gia cũng đừng lo lắng, nếu chân của ngươi khỏi hẳn, người tài trí sáng suốt như thiếu gia cũng sẽ không thua người khác. Cho dù bây giờ lão gia thái phu nhân tạm thời không phát hiện, về lâu về dài cũng sẽ phát hiện ra."
Chỉ Hi nói: "Ngươi đang an ủi thiếu gia sao? Không thể ngờ ngươi cũng biết nói lời dễ nghe!"
Thời Việt đáp: "Ta cũng hiểu chút y thuật, không bằng để ta thử xem."
Chỉ Hi vội vàng ngăn lại nói: "Ngươi mới có mấy tuổi, đại phu khác ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, những người khác nhìn thấy đều bó tay không có biện pháp, y thuật của ngươi cao đến đâu cơ chứ, nếu làm hỏng mất thiếu gia thì làm thế nào!"
Thời Việt ôn hoà nói một câu, "Còn có thể hỏng thêm nữa sao?"
Chỉ Hi nghe xong sửng sốt không thể nói gì.
Trên mặt Úc Thụy cũng không có tức giận, ngược lại cười rộ lên: "Miệng người này quả nhiên không buông tha ai..." Lại thì thào thở dài: "Đúng là không thể hỏng thêm được nữa."
— Hết chương 30 —