Triệu Lê thấy y nói thật dễ nghe, không khỏi cười lạnh một tiếng, âm dương quái khí thở dài: “Nhà Liên đại nhân nhiều thế hệ làm quan, là đại trung thần của ta, trung với triều đình xã tắc, nói thẳng lại dám can ngăn.”

Liên Hách vẻ mặt cung kính đi theo cỗ kiệu, thanh âm cũng rất nhẹ, người bên cạnh không nghe được, “Bệ hạ không cần nói móc vi thần, có phải người vì chuyện thư đồng của Thái tử vừa rồi mà tức giận thần.”

Triệu Lê nghe đến đó, trừng Liên Hách: “Liên đại nhân nói sai rồi, ta nào dám tức giận ngươi.”

Liên Hách giận dữ: “Bệ hạ không cần phải giận dỗi, nếu người muốn Đường Kính đối với người tất cung tất kính, không thể chỉ vì việc trước mắt. Bệ hạ ngẫm lại xem, mới đầu Đường gia không có nam hài, người nghe lời Nguyên Bật muốn đem hoàng tử làm con thừa tự Đường Kính, không nói đến vấn đề thể thống, mất uy nghiêm hoàng gia, quan trọng là khiến Đường Kính cảnh giác. Hắn đã là thương nhân, gia sản chính là cây trụ duy nhất của Đường gia, Hoàng Thượng muốn đoạt đi, chẳng phải là cướp miếng ăn trên miệng lão hổ? Hiện giờ Đường gia tìm được trưởng tử, trước không nói có phải để đối phó hay không, nếu Hoàng Thượng mang người vào cung, không phải là muốn nhổ răng lão hổ sao?”

Triệu Lê không nói nữa, chỉ rầm một cái buông màn xuống, lúc này Liên Hách mới ngẩng đầu, cười khổ, trở lại cỗ kiệu phía sau. (khổ thân Liên culi, càng ngày càng thấy Triệu thụ có tiềm năng làm hôn quân)

Sau khi tiễn hoàng đế, thái phu nhân chưa ngủ trưa, bọn nha hoàn liền hầu hạ lão phu nhân trở về phòng nghỉ ngơi. Đừng nhìn Hoàng Thượng đến Đường gia chỉ uống mấy chén trà nhỏ, đối phó như thế nào mới thật sự hao tổn tinh thần.

Úc Thụy cũng trở về Úc Hề viên, chẳng qua ở trong phòng rất buồn chán, Chỉ Hi cầm băng lạnh tới cũng cảm thấy ngột ngạt, Úc Thụy lấy vài cuốn sách rồi bảo Chỉ Hi đẩy hắn ra bên ngoài.

Chỉ Hi biết trong hoa viên có một tiểu đình rất mát mẻ, chẳng qua hơi gần gần phòng Đường Kính cùng thái phu nhân, nhưng lúc này thái phu nhân đang ngủ trưa, lão gia cả ngày đều tiếp đãi khách nhân, ở cửa hàng lại báo có chuyện gấp, cho nên vừa đi xong.

Chỉ Hi đẩy Úc Thụy vào tiểu đình, ba mặt tiểu đình giáp hồ nước, một mặt nối liền với một cây cầu thật dài, bên cạnh có rất nhiều cây, tán lá rậm rạp, che khuất ánh mặt trời.

Úc Thụy bảo Chỉ Hi đừng đẩy xe lăn đến bàn đá, mà dừng bên lan can, hướng ra hồ sen.

“Chỉ tiếc không có gió, nhưng nhìn phong cảnh thôi cũng rất thích.”

Chỉ Hi cười nói: “Thiếu gia, không có gió cũng không sao.”

Nói xong lấy ra một cái quạt tròn: “Nô tỳ có thể quạt cho ngài.”

Úc Thụy gật gật đầu, để bọn nha hoàn đem sách mình mang đến đặt trên bàn đá, muốn xem một quyển.

Ước chừng qua một canh giờ, Úc Thụy có chút mệt mỏi, mắt cũng bắt đầu cay xè, đặt sách trên đầu gối, hoạt động bả vai.

Chỉ Hi đột nhiên nói: “Thiếu gia, hình như bên kia có người đến đây.”

Úc Thụy quay đầu lại đi nhìn, quả nhiên có người đi tới, hình như là Liễu lão bảo đang làm tân khách trong nhà.

Úc Thụy phân phó xoay xe lăn qua chỗ khác, Chỉ Hi nói: “Thiếu gia làm sao phải nghênh tiếp hắn? Làm như không nhìn thấy cũng được.”

Úc Thụy cười: “Không phải ngươi bảo hắn giỏi ăn nói, ta nếu coi thường xem nhẹ, hắn lại cho là ta khi dễ hắn thì lo liệu thế nào?”

Chỉ Hi nhất thời á khẩu không trả lời được, lập tức bẹt miệng nói: “Thiếu gia ngài đừng với ai cũng hiền lành như vậy, sẽ bị khi dễ đó, thấy lão gia thái phu nhân thì cung kính, thấy hạ nhân nha hoàn khác cũng không tự cao tự đại, ngài không biết đó thôi, những người này chính là đồ đê tiện, không nghiêm khắc sẽ cho rằng ngài dễ bắt nạt.”

Úc Thụy cười một tiếng, cảm thấy Chỉ Hi không phải cũng đem mình gộp luôn vào sao.

Trong lúc nói chuyện, Liễu lão bản đã đến gần, đi vào tiểu đình, nói: “Hóa ra Đường thiếu gia cũng ở trong này, làm phiền rồi, chỉ tại khí trời nóng quá, muốn tìm một chỗ mát mẻ, chứ không phải muốn quấy rầy thanh tịnh của Đường công tử.”

Úc Thụy đáp lời: “Không sao, ta cũng vừa đến đây, không ngại ngồi xuống một lúc.”

Liễu lão bản gật gật đầu, ngồi xuống ghế đá.

Hiện giờ Thường Thu tuy là ở trong nhà, nhưng lấy thân phận khách nhân, Triệu Hòa Khánh cũng không nói rõ ràng muốn đưa Liễu lão bản cho Đường Kính, cho nên thái độ hắn đối với Úc Thụy tuy rằng không tính là cung kính, nhưng cũng không tìm ra sai sót.

Liễu Thường Thu nghiêng đầu nhìn sách trên bàn đá: “Đường công tử xem sách gì vậy?” vừa hỏi vừa vươn tay cầm lấy, là sách viết tay, không thì cũng là mấy bản ghi chép kể lại vài chuyện làm ăn trước kia của Đường Kính mà Úc Thụy tìm được trong thư phòng.

Tuy Đường Kính viết tùy ý, nhưng đều là thương nhân Úc Thụy nhìn thấy lại rất vui mừng, những chuyện ghi trong đó hoặc nhiều hoặc ít làm hắn nhớ lại rất nhiều tình huống trước kia không nghĩ ra hoặc là sự tình không dễ dàng xử lý, Đường Kính đều viết đến, hoặc là có vài chỗ thu mua cửa hàng nhà ai, điều này cũng làm Úc Thụy học được không ít.

Úc Thụy cười ứng phó: “Tùy tiện xem mà thôi, đơn giản chỉ để bớt nhàm chán.”

Liễu Thường Thu nhìn đến một quyển sách có bút tích của Đường Kính, kinh ngạc mở to hai mắt, lập tức cầm lên nhìn, lật lật, cười nói: “Thật là cao thâm, người giống như ta không thể hiểu được.”

Úc Thụy không nói nữa, nhìn vẻ mặt của hắn không giống như là xem không hiểu.

Liễu lão bản cười nói: “Ngồi không cũng không thú vị, không ngại để Liễu mỗ khảy một bản trợ hứng.”

Nói xong quay đầu nói với hạ nhân của Úc Thụy: “Làm phiền đem của ta cầm mang tới.”

Hắn nói xong, lại không ai động đậy.

Không phải nói bọn hạ nhân cảm thấy Liễu Thường Thu thân phận thấp kém, chẳng qua quy củ Đường gia thập phần sâm nghiêm, tuy rằng ngày thường Đường Kính không hề khắc nghiệt, cũng không rảnh rỗi vì một ít chuyện nhỏ mà xử phạt hạ nhân, nhưng tóm lại Đường gia từ chủ tử đến quản gia, đều là người đã ra chiến trường, tự nhiên quy củ rất nghiêm ngặt.

Được phân đến sân nào, được phân đến bên người ai, cho dù có người láu cá muốn không làm mà hưởng, đều không thể nghe người khác sai sử.

Thế nên Liễu Thường Thu nói một hồi, không có một ai ra vẻ nghe thấy.

Liễu lão bản cười một tiếng, hiểu nhầm quay lại nhìn Úc Thụy.

Úc Thụy cười nói: “Không phiền Liễu lão bản nhọc công khảy đàn, từ nhỏ Úc Thụy đã là thô nhân, nghe cầm sắt chi âm quả thực giống như đàn gảy tai trâu.”

Hai người ngồi đối diện, lâm vào trầm mặc, không khí thập phần cứng ngắc, Úc Thụy không muốn tìm phiền toái, thế nhưng Liễu Thường Thu lại muốn ra vẻ thanh cao, hắn không muốn tiếp xúc nhiều cùng loại người này.

Úc Thụy nghĩ chỉ cần ở cẩn thận sinh sống trong Đường gia, trước mắt Đường gia chưa có con nối dòng khác, thế nên thường ngày vẫn có nhiều người nhảy ra bới móc. Tiểu thiếp còn dễ nói, đơn giản chỉ muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng. Đường gia không có nhi tử, địa vị của tiểu thiếp tuy rằng thấp, nhưng nếu sinh được con trai không chừng cũng có thể được phù chính, nào ngờ nửa đường nhảy ra một người tên Úc Thụy, đương nhiên không thể cho Úc Thụy ánh mắt hoà nhã.

Thế nhưng Úc Thụy không nghĩ ra, vì sao Liễu Thường Thu này không có việc gì cũng tìm mình gây chuyện?

Lẽ ra hắn ở Đường gia, nếu muốn mọi việc thuận lợi, phải nơi nơi lấy lòng mới đúng, thế nào lại đắc tội trưởng tử duy nhất của Đường gia.

Lại ngồi trong chốc lát, Úc Thụy không muốn lưu lại lâu, định để Chỉ Hi đẩy mình đi, lại có người vào trong đình, chính là thái phu nhân vừa mới ngủ trưa dậy.

Hôn nay thái phu nhân ngủ trưa không lâu, lúc thức dậy cảm thấy cả người mệt mỏi, đầu cũng mê mang, vô cùng khó chịu, vốn định đến đình hóng gió, nào ngờ nhiều người như vậy, bắt đầu cảm thấy phiền toái không vui.

Lúc này Liễu Thường Thu hành lễ với thái phu nhân, thái phu nhân ngồi xuống, hắn liền đứng sang bên cạnh, cũng không ngồi nữa.

Thái phu nhân xuất thân danh môn thế gia, tự nhiên chướng mắt mấy thứ đào kép, đối với Liễu Thường Thu cũng không có ấn tượng gì tốt đẹp, chỉ nói có lệ: “Liễu lão bản cũng ngồi a.”

Liễu Thường Thu nói: “Không không, vãn bối không dám ngồi, lão phu nhân ngồi, nhóm vãn bối nên đứng mới phải.”

Thái phu nhân nhìn hắn dáng vẻ cung kính, ấn tượng thoáng tốt lên một chút.

Liễu Thường Thu thấy thái phu nhân để tay nhu nhu thái dương, lên tiếng: “Lão phu nhân bị đau đầu ư, nhớ hồi vãn bối tập cầm khúc có học qua mấy khúc an thần giúp vui vẻ thảnh thơi, nếu lão phu nhân không chê, để cho vãn bối bêu xấu một phen.”

Thái phu nhân ngạc nhiên: “Cầm khúc còn có thể làm an thần.”

Liễu Thường Thu gật đầu nói: “Đúng vậy, ở trước mặt lão phu nhân vãn bối không dám nói dối, nếu không lão phu nhân tuệ nhãn tuệ tâm, chẳng phải vãn bối đã sớm bị vạch trần ư.”

Cái gọi là thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên [1], Liễu Thường Thu không có địa vị gì, thế nhưng ngoài miệng như bôi mật, thái phu nhân nghe xong cười nói: “Nếu vậy đương nhiên muốn nghe thử.”

Nói xong quay đầu nói với đại nha hoàn bên người phía sau: “Mang cầm lên.”

Quả nhiên chỉ lát sau nha hoàn đã lấy cầm đến, Liễu Thường Thu đặt cầm trên bàn đá, bắt đầu khảy đàn, kỳ thật chỉ là một khúc nhạc giai điệu nhẹ nhàng, không có gì đáng ngạc nhiên.

Nhưng bởi vì Liễu Thường Thu nói vô cùng dễ nghe, cho nên trong lòng thái phu nhân liền cảm thấy đây là an thần khúc, đàn xong một khúc, Liễu Thường Thu còn nói mấy chỗ huyệt vị thư giãn, thái phu nhân có thể để cho nha hoàn giúp bà bấm huyệt.

Chỉ trong chốc lát Liễu Thường Thu đã dỗ lão phu nhân vui vẻ đến xoay quanh, thái phu nhân nói: “Thật sự là người hiểu ý, tâm tư có vẻ tinh tế hơn so với người khác.”

Thái phu nhân nói xong theo bản năng nhìn thoáng qua Úc Thụy, sau đó lại cười với Liễu Thường Thu: “Thật sự còn vừa ý hơn cả dòng chính a.” (thật sự muốn nhảy vào chiến bà già, lại so cháu mình với tiểu quan lại còn trước mặt người ngoài, bà già đang tự tát vào mặt mình đấy sao >”<)

Úc Thụy không mặn không nhạt nhìn Liễu Thường Thu một cái, Liễu Thường Thu cười nói: “Lão phu nhân lần này người nói không đúng rồi.”

Lão phu nhân hỏi: “Vì sao không đúng?”

Liễu Thường Thu nói: “Với thân phận địa vị của Thường Thu, làm sao có thể so sánh với dòng chính? Lấy mười con ngựa đuổi theo cũng không kịp. Hơn nữa dòng chính thường xuyên ở bên người ngài, cho dù làm chút chuyện hiếu thuận, làm nhiều cũng sẽ bị người xem nhẹ, mà ta lại không ở cùng người, làm một chuyện tốt người sẽ thấy mới mẻ.”

Đạo lý này thái phu nhân không phải không hiểu, bà cũng không phải là lão hồ đồ. Úc Thụy làm người mềm mỏng, không có gì không tốt cũng không xảo quyệt, hơn nữa trời sinh đáng yêu lại hiểu chuyện, bà vốn nên thích còn không hết. Nếu Úc Thụy làm tôn tử bình thường, thái phu nhân cũng sẽ thương xót hắn, với điều kiện hắn không làm trưởng tử Đường gia.

Mặc dù thoạt nhìn Liễu Thường Thu đang nói tốt cho Úc Thụy, nhưng Úc Thụy cũng biết, thái phu nhân nghe xong, chỉ càng cảm thấy Liễu Thường Thu khéo léo hiểu chuyện.

— Hết chương 21 —

——————-

CHÚ THÍCH

[1]  “ Thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên”: Mã thí ở đây nghĩa là mông ngựa, trong cụm từ “vuốt mông ngựa”, ám chỉ chiêu nịnh hót lấy lòng. Cả câu trên có nghĩa là ngàn vạn cách có thể thất bại, chứ nịnh bợ luôn luôn là vô địch, vì ai mà chả thích nghe nịnh hót =”)))))).

Thực ra ta rất thích câu dịch “Ngàn vạn thứ có thể đâm thông, mỗi mông ngựa là vững như tường đồng” link>. Nhưng mà chưa xin phép nên không dám dùng TT.TT  thôi cứ để nguyên văn đi vậy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play