Nha hoàn tiến vào hầu hạ Úc Thụy rửa mặt chải đầu, Triệu ma ma dẫn Kiều Tương đến, Kiều Tương cười nói: “Hôm nay thiếu gia dậy sớm vậy, lão gia nói, tối qua thiếu gia tham gia yến hội mệt mỏi, hôm nay không cần đến thư viện, ở nhà nghỉ ngơi một hôm.”
Úc Thụy gật gật đầu, cũng không cần mặc trang trọng, dù sao cũng ở nhà.
Kiều Tương lại nói: “Tiểu thiếu gia Ngụy phủ lát nữa sẽ đến đây, Khánh Vương gia tối hôm qua cũng không về, vẫn ở lại khách phòng. Thiếu gia nếu không ngại đi thỉnh an lão gia muộn một chút, hôm qua lão gia nói chuyện với Khánh Vương gia, cũng ngủ muộn, lúc này sợ là còn chưa thức dậy”
Úc Thụy có chút kinh ngạc, không phải bởi vì Triệu Hòa Khánh không đi. “Ngụy phủ?”
Kiều Tương trả lời: “Đúng vậy, Ngụy phủ Tiểu Tam gia, cùng học trong thư viện với thiếu gia, nghe nói hôm qua thiếu gia bị mệt, lát nữa sẽ lại đây thăm.”
Tuy ngoài miệng Úc Thụy không nói, nhưng trong lòng có chút kỳ quái, Ngụy Thừa An cùng hắn quan hệ không thân thiết, vì sao phải đến thăm mình, có vẻ phụ thân của hắn muốn hắn đến làm thân.
Lẽ ra phụ thân Ngụy Thừa An là tướng quân, một Đại tướng quân không thể nào có quan hệ gần gũi với thương nhân được, thế nhưng Đường Kính khác với những thương nhân tầm thường khác.
Úc Thụy không nằm xuống nữa, ngày hôm qua cũng không ngủ muộn, vừa ngồi dậy đã cảm thấy thắt lưng bủn rủn, chắc là nằm lâu lắm.
Úc Thụy để Chỉ Hi đẩy mình đi hoa viên dạo, nhìn canh giờ không sai biệt lắm, liền đi thỉnh an thái phu nhân cùng Đường Kính.
Tới trước cửa phòng thái phu nhân, đại nha hoàn ngăn cản không cho vào, nói thái phu nhân còn chưa dậy, tối qua đã phân phó hôm nay không cần đến thỉnh an.
Úc Thụy lại bảo Chỉ Hi đẩy mình sang phòng Đường Kính, Đường Kính cũng không ở trong phòng, mà đã sang trà thất, Triệu Hòa Khánh cũng ở đó.
Còn không chỉ có hai người, Liễu Thường Thu Liễu lão bản cũng ngồi trước bàn, đang chuyên tâm đánh đàn, Triệu Hòa Khánh ngả ra ghế, vừa nhấp trà, vừa rung đùi đắc ý, Đường Kính ngồi bên cạnh, hình như hai người đang nói chuyện.
Úc Thụy tiến vào, Triệu Hòa Khánh là ngừng câu chuyện, sau đó lập tức cười nói: “U, chất nhi đến rồi, mau tới đây mau tới đây, hôm qua ngươi rời hoa viên quá sớm, nếu không phải cha ngươi xem ngươi như bảo bối, ta nhất định chuốc ngươi ba chén rượu đầy mới bỏ qua.”
Úc Thụy phân biệt hành lễ với Đường Kính cùng Triệu Hòa Khánh, Triệu Hòa Khánh cười nói: “Con của ngươi càng xem trông càng được.”
Đường Kính không nói gì, Úc Thụy không nhìn cũng biết Triệu Hòa Khánh đang thăm dò Đường Kính, nhưng lại không nghĩ ra tại sao Triệu Hòa Khánh lại có thái độ như thế rốt.
Đường Kính còn chưa để Úc Thụy lui xuống, lại nghe Triệu Hòa Khánh nói tiếp: “Cái nhà hộ bộ thượng thư kia, vài ngày trước chết một thông phòng nha hoàn mà làm như chết cha chết mẹ, đến mức toàn bộ kinh thành đều đi nhà hắn điệu tang. Không được vài ngày lại thấy hắn ở trong trà lâu giữa ban ngày ban mặt thu bạc mua quan bán chức, cũng không sợ người ta nói hắn là tham quan.”
Úc Thụy nghe, theo bản năng liếc Liễu lão bản còn đang đánh đàn một cái, không hiểu Triệu Hòa Khánh có ý gì, loại chuyện này sao có thể vô tâm vô phế nói ra, dù sao nơi này còn có những người khác.
Úc Thụy cúi thấp đầu, làm bộ như không nghe thấy, Triệu Hòa Khánh lại vô tâm vô phế nói cười, lúc này Kiều Tương đi vào bẩm báo: “Lão gia, Ngụy phủ Tiểu Tam gia đến.”
Đường Kính liếc nhìn Úc Thụy một cái, nói: “Thừa An là đặc biệt đến thăm Thụy Nhi, Thụy Thi đi nhìn xem.”
Úc Thụy gật đầu đáp: “Vâng, nhi tử đã biết.”
Chỉ Hi đẩy Úc Thụy ra ngoài, Triệu Hòa Khánh mới tựa tiếu phi tiếu nhìn Đường Kính, lập tức phất phất tay, không đứng đắn cười nói: “Thường Thu đi xuống trước đi, thấy ngươi đánh đàn lâu như vậy, chắc cũng mệt mỏi, tay mà bị thương sẽ làm người ta đau lòng chết mất.”
Liễu lão bản chỉ cười nhẹ một tiếng, đứng dậy chân thành cảm tạ, lúc này mới xoay người lui ra ngoài.
Triệu Hòa Khánh vắt chân, nhìn hắn đi ra ngoài, nghiêng đầu nói với Đường Kính: “Ngươi nói Thường Thu này như thế nào, diện mạo dễ nhìn, dáng người cũng được, chủ yếu nhất là dễ bảo, ngươi muốn thế nào cũng được.”
Đường Kính cười lạnh một tiếng, chế nhạo: “Ngươi nghĩ ta cũng giống ngươi?”
“Bổn vương đây là bại nhứ tàng kim ngọc [1] đó, người bên ngoài không biết thì thôi, nhưng Đường Kính ngươi còn không biết ta ư.”
Nói xong lại bắt đầu rung rung cây quạt.
Đường Kính nhu nhu thái dương, nói: “Ngươi chê nơi này của ta có một cơ sở ngầm còn chưa đủ nhiều, lại an bài thêm một cái, ngày thường ta phải đi cửa hàng, không có rảnh rỗi để ý chuyện trong nhà.”
Triệu Hòa Khánh khoát tay, phạch một cái khép quạt lại, vỗ bả vai Đường Kính, cười nói: “Ngươi không biết a, nếu chỉ có một hoa đán hát hí khúc, cùng lắm thì được vài người đến vỗ tay trầm trồ khen ngợi, thế thì ăn thua gì, không bằng thêm một cái hát cùng, sân khấu lớn như vậy, ai lại không muốn hát hay hơn? Còn lại là chuyện của bọn họ, chúng ta yên lặng theo dõi kỳ biến, chẳng phải rất tự tại sao.”
Úc Thụy về phòng, Ngụy Thừa An đã đợi lâu.
Ngụy Thừa An nhìn thấy hắn, cười cười: “Đường gia thiếu gia quả nhiên không tầm thường, kêu khách nhân uống hai chén trà mới bằng lòng lộ diện.”
Úc Thụy nghe ngữ khí hắn không tốt, hắn phải vội vã chạy tới, lời nói lại lạnh nhạt như vậy, chắc là trong nhà giao nhiệm vụ, không phải chủ ý của hắn.
Úc Thụy cũng không giận, cười nói: “Ngụy công tử hết trà rồi, gọi người mang lên.”
Ngụy Thừa An trừng mắt liếc hắn một cái, “Ngươi nghĩ ta là bình trà sao, đến nhà của ngươi chỉ vì uống trà?”
Úc Thụy làm bộ như thật kinh ngạc hỏi: “A, không phải vì uống trà sao, chẳng lẽ là đặc biệt đến thăm ta?”
Ngụy Thừa An nghe khẩu khí của hắn, biết Úc Thụy đang chế nhạo, nhưng trong lòng hắn cũng có tư tâm, không phải hắn nguyện ý đến đây, cho nên không biết nói cái gì cho phải.
Rất nhanh có nha hoàn dâng trà lên cho Ngụy Thừa An, sắc mặt hắn tối tăm trừng cái chung.
Nha hoàn cung kính lui xuống, trong phòng lập tức an tĩnh ai cũng không nói chuyện, biểu tình trên mặt Ngụy Thừa An vẫn luôn rất rõ ràng, hắn suy nghĩ cái gì đều không giấu được, mà Úc Thụy cũng không rảnh rỗi giận hờn với hắn, quá mức ấu trĩ.
Ngay tại lúc này, cũng không biết Triệu Hòa Khánh bên đó đang làm gì, tóm lại cách thật xa còn có thể nghe được tiếng cười của y.
Sắc mặt Ngụy Thừa An rõ ràng lạnh đi một chút, hỏi Úc Thụy: “Khánh Vương gia cũng ở đây?”
Úc Thụy gật đầu nói: “Vẫn luôn ở đây.”
Ngụy Thừa An không nhiều lời, nhưng sắc mặt lập tức biến thành khinh thường, chỉ cười lạnh một tiếng, tựa hồ cùng Triệu Hòa Khánh có ân oán gì đó.
Nhưng ngày hôm qua, Triệu Hòa Khánh nhìn thấy Ngụy Thừa An lại không giống như đã từng quen biết, hình như là lần đầu gặp mặt.
Úc Thụy biết hắn là người không giấu được chuyện gì, Ngụy Thừa An nói: “Ta còn tự nhủ Khánh Vương gia làm sao có thể được lưu truyền là người vô cùng thần kì như vậy.”
Úc Thụy chưa bao giờ nghe nói Triệu Hòa Khánh là nhân vật tài giỏi, chỉ nghe thấy y là một Vương gia nhàn tản, chưa bao giờ hỏi việc triều đình, bởi vậy giả vờ lơ đãng, cười nói: “Lưu truyền thần kì như thế nào, ta chưa từng nghe thấy.”
Thân mình Úc Thụy nhỏ nhắn, hơn nữa thoạt nhìn gầy yếu, khó tránh khỏi khiến người ta buông lỏng cảnh giác, hơn nữa Ngụy Thừa An chính là loại người nói chuyện bằng tâm tình, không phải người lý trí, tính tình thì quá mức thẳng thắn.
Ngụy Thừa An nói: “Loại công tử bột giống như ngươi làm sao nghe được, còn nói Khánh Vương gia là loại người không có chí lớn, ngươi có từng nghĩ, kỳ thật Khánh Vương gia lúc còn trẻ đã từng lên chiến trường, tính ra, cùng phụ thân ngươi coi như là vào sinh ra tử.”
Đây là lần đầu tiên Úc Thụy nghe nói như vậy, hắn chỉ nghĩ Triệu Hòa Khánh có khả năng là một người nham hiểm, thâm tàng bất lộ, nào biết là loại người vừa nghe thấy.
Ngụy Thừa An nhìn biểu tình kinh ngạc của hắn, lại càng đắc ý, cảm thấy mình hiểu biết hơn, nói: “Sau đó Vương gia ở trên chiến trường bị thương, không thể ra trận, liền lui về triều đình, có lẽ là vì thế mà thất bại hoàn toàn.”
Úc Thụy đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Hòa Khánh, phát hiện y có một chân bị thọt, chắc là bởi vì bị thương ở chân, cho nên không thể kỵ mã giết địch nữa, thế nhưng Ngụy Thừa An nói y thất bại hoàn toàn hắn cũng không đồng ý, nói là bo bo giữ mình thì đúng hơn.
Úc Thụy cười nói: “Ngụy công tử biết nhiều như vậy, chắc là rất ngưỡng mộ Vương gia.”
Ngụy Thừa An cười lạnh một tiếng, “Nếu là Khánh Vương gia mười năm trước, Thừa An tự nhiên là ngưỡng mộ, chẳng qua nay không bằng xưa, cho dù cho ta cái mũ đại bất kính, cũng vẫn như thế.”
Úc Thụy lắc lắc đầu, Ngụy Thừa An một lòng muốn đi biên quan, cho dù làm tiểu tướng thủ thành cũng tốt, tuy rằng mới vừa rồi hắn đánh giá Triệu Hòa Khánh không ra gì, nhưng từ trong mấy câu nói đó, không khó nghe ra kỳ thật Ngụy Thừa An rất kính nể Khánh Vương gia, nhưng mà hắn sĩ diện, lại cảm thấy mình thanh cao, đương nhiên chướng mắt một Vương gia suy sút như thế.
Thế sự nào có nhiều chuyện vừa lòng đẹp ý như thế, nếu thanh danh Triệu Hòa Khánh không phải giống như hiện giờ, làm sao còn giữ được địa vị hiện tại, vô luận nói như thế nào, Khánh Vương gia đều là người thông minh.
Hai người uống một chén trà, Kiều Tương tiến vào thỉnh an, nói: “Thiếu gia, Ngụy công tử, lão gia ở sảnh đường bày thiện, thỉnh Khánh Vương gia dùng, không biết thiếu gia cùng Ngụy công tử muốn đi qua hay không?”
Úc Thụy nhìn thoáng qua Ngụy Thừa An, cười nói: “Đương nhiên là đi, trở về bẩm lại, chúng ta sẽ nhanh chóng qua đó.”
Kiều Tương lui xuống, Ngụy Thừa An hừ một tiếng, ý tứ kia tựa hồ muốn nói hắn còn chưa đồng ý đi đâu.
Chỉ Hi đi lên đẩy xe lăn, sảnh đường ở ngay bên cạnh, cũng không cần phải đi xa.
Trong sảnh đã bày sẵn bàn rượu và thức ăn, không xa xỉ quá, phần lớn là đồ nhắm rượu, còn có người ở một bên đánh đàn trợ hứng, Úc Thụy nhìn sang, hiển nhiên không phải Liễu lão bản vừa rồi, cũng không phải Đường Sanh công tử tối qua nhìn thấy.
Đường Kính cùng Triệu Hòa Khánh đã ngồi xuống, nhìn thấy hai người tiến vào, Đường Kính nói: “Thụy Nhi lại đây, ngồi bên này.” (giành chỗ cho vợ ngay được, ta có ảo giác giọng anh rất hớn hở =.,=)
Úc Thụy gật đầu, để Chỉ Hi đẩy qua, hắn đương nhiên biết đây là để cho Ngụy Thừa An xem, dù sao Ngụy Thừa An là người dòng chính Ngụy gia, cho dù không phải đích trưởng tử, nhưng mục đích hắn đến Đường gia vấn an Úc Thụy, đơn giản chỉ là kéo gần quan hệ, thêm nữa là thăm dò thật giả.
Đường Kính tự nhiên phải diễn cho hắn nhìn.
Mà ở trong mắt Ngụy Thừa An, Úc Thụy không biết đã tích phúc bao nhiêu đời, có một người cha hiền lành lại có thế lực như thế chờ đợi mình hắn đến ăn cùng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: lão cha thì mặt than, nhi tử thì lãnh tĩnh dấu giếm, cho nên JQ còn cần phát triển, phải từ từ ~(*  ̄︶ ̄)y
— Hết chương 19 —
—————-
CHÚ THÍCH
[1] “bại nhứ tàng kim ngọc”: có nàng nào đã đọc truyện này chưa, thật ra chỗ này ta chém, vì thấy câu này rất hay:))) nghĩa là trong đống bông rách nát có giấu kim cương đó
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT