“Hoàng thượng, mạch tượng của ngài mạnh mẽ, ung dung hòa hoãn, không nông không sâu, long thể an khang.” Chưởng viện Hồ Thái y của Thái y viện bắt mạch cho Minh đế xong, vui mừng nói.

Trước đây Minh đế phái hắn bí mật bắt mạch, điều dưỡng thân thể cho Nguyên Trưng Ung chủ, thật sự làm hắn sợ không nhẹ. Hiện giờ Minh đế bảo hắn bắt mạch cho Minh đế, Hồ Thái y nghĩ rốt cuộc cũng thoái khỏi bể khổ, chỉ thiếu không cảm động rơi nước mắt.

Trong hoàng cung này, làm cho Thái y viện yên tâm nhất chính là sức khỏe của Minh đế. Những chủ tử quý nhân khác trong cung thì luôn luôn bị phong hàn, mắc vài bệnh nhẹ, chỉ có Minh đế là cường kiện, và cả Nguyên Trưng Ung chủ rất hiếu thuận luôn quan sát hắn, không để hắn lao lực quá sức, gần như không hề bị ốm. Lần duy nhất bị thương là vào mười năm trước, cũng rất may mắn chỉ là hữu kinh vô hiểm.

Long thể Minh đế an khang, chính là cái phúc của dân chúng thiên hạ.

Sắc mặt Minh đế không thay đổi, bình tĩnh khoát tay: “Lui ra đi!”

Hồ Thái y đã rất quen khi Minh đế vui buồn thất thường, cung kính cúi người, đi ra ngoài.

Thái giám nội thị Tô Thuận đi từ trong bóng tối ra, quỳ trước mặt Minh đế: “Hoàng thượng, Tô tiên sinh đã nhận được thư, sẽ tới trong vòng ba ngày.”

Minh đế chậm rãi gật đầu, sắc mặt trở nên u ám không rõ.

Trước khi Hồ Thái y bắt mạch, hắn vừa mới nôn ra máu, đây đã là lần thứ hai trong vòng ba ngày.

Minh đế không phải là người giấu bệnh sợ thuốc, tháng nào Thái y viện cũng sẽ bắt mạch cho hắn, lưu giữ mạch án “long thể an khang”. Bản thân Minh đế cũng có biết chút ít về y lý, vẫn không cảm thấy mình không khỏe. Thế nhưng dưới tình huống tất cả mọi thứ đều bình thường, đột nhiên hắn nôn ra máu.

Việc này rất kỳ quặc, bởi vậy sau lần nôn ra máu đầu tiên, Minh đế đã sắp xếp một vài thứ, rồi thản nhiên triệu một Thái y khác tới, kết quả bắt mạch cũng là không có gì khác lạ. Minh đế không tin tưởng kết quả này, lập tức phái người đi tìm Tô tiên sinh. Tô tiên sinh được người trong giang hồ tôn sùng là Y Thánh, có tình bằng hữu vong niên với Minh đế khi còn là thiếu niên. Minh đế chỉ có bệnh nhẹ, Tô tiên sinh sẽ không thờ ơ đứng nhìn. Chỉ là Tô tiên sinh coi bốn biển là nhà, hành tung bất định, dù có nhận được thư của Minh đế gửi cho hắn, trong nửa khắc cũng không thể đến ngay được.

Đến lần thứ hai, sau khi nôn ra máu, Minh đế cho Hồ Thái y đến bắt mạch ngay lập tức. Thế nhưng vẫn không có kết quả, thậm chí ngay cả mạch tượng bất ổn khi nôn ra máu cũng không hề xuất hiện.

Mà ngoại trừ nôn ra máu, Minh đế vẫn không cảm thấy có chỗ nào không khỏe, nhưng trực giác cho hắn biết chuyện này không đơn giản.

Long thể khỏe mạnh có liên quan đến rất nhiều thứ, trước khi tất cả được làm sáng tỏ, ngoại trừ một số rất ít tâm phúc biết rõ tình hình ra, Minh đế không nói cho bất kỳ ai biết, bao gồm cả Đằng Huy Nguyệt ngủ cùng gối với hắn. Bất quá, nguyên nhân không nói với Đằng Huy Nguyệt, chỉ bởi vì không muốn làm cậu quá lo lắng.

Tô tiên sinh hơn sáu mươi tuổi, hạc phát đồng nhan, đã bí mật tiến cung trong khoảng thời gian ngắn nhất. Sau khi bắt mạch cho Minh đế, sắc mặt xưa nay luôn bình thản đạm mạc của Tô tiên sinh cũng phải biến đổi, nhìn Minh đế, định nói lại thôi.

“Nói thẳng.” Minh đế trầm giọng, nói.

Tô tiên sinh nói: “Hoàng thượng, nếu lão phu không đoán sai, người trúng một loại cổ tên là “Khiên mệnh”. Cổ này hút máu nam tử để sống, người trúng không có biểu hiện gì bên ngoài, nhưng sức lực sẽ dần dần giảm xuống, xuất hiện bệnh trạng mệt mỏi, uể oải, thèm ngủ một cách khó hiểu.”

Minh đế nhíu mi: “Thân thể trẫm chưa từng xuất hiện những bệnh trạng đó.”

Tô tiên sinh cũng nhíu mày: “Đó cũng là chỗ độc ác của kẻ hạ độc. Nam tử trúng phải loại cổ này, khi giao hợp cùng nữ tử và văn tử, tiết xuất dương nguyên, cổ trùng trong cơ thể sẽ hút máu rất nhanh, rút ngắn tuổi thọ của kí chủ. Nhưng đồng thời kẻ hạ độc cũng bỏ thuốc cho người, để giảm nhẹ bệnh trạng sau khi trúng cổ ở mức độ lớn nhất. Nếu Hoàng thượng không phát hiện, rất có thể…” Hắn dừng lại.

“… Rất có thể sẽ tử vong trong bất tri bất giác, tạo thành hiện tượng giả chết bất đắc kỳ tử.” Minh đế trầm mặt xuống.

Tô tiên sinh gật đầu: “Hoàng thượng có thể xem lòng bàn tay của người. Sinh mệnh rút ngắn lại, đường chỉ tay sẽ ngắn dần.”

Minh đế xem lòng bàn tay mình, quả nhiên đúng như Tô tiên sinh nói, đường chỉ tay có vẻ ngắn hơn một chút so với trước đây, chỉ là bình thường không để ý đến nó.

Nghe thấy chân tướng khủng khiếp như thế, cảm xúc của Minh đế lên xuống rất mạnh, nhưng suy cho cùng hắn cũng là người phi thường, lập tức trấn tĩnh lại, hỏi tiếp: “Có cách giải không?”

Tô tiên sinh lắc đầu khó xử: “Lão phu biết loại cổ này từ sách, tạm thời chưa có cách giải, vì người trúng cổ không tạ thế đã rất nhiều năm. Trên thực tế, Hoàng thượng có thể bình yên vô sự tới nay, lão phu đã rất kinh ngạc. Xem mạch tượng của người, loại cổ này đã ẩn núp nhiều năm trên cơ thể người.”

Toàn thân Minh đế tản ra một luồng giận dữ âm trầm: “Ẩn núp nhiều năm?”

“Khiên mệnh đi vào cơ thể bằng đường máu. Hoàng thượng đã từng bị thương chưa?”

Minh đế nói ngay: “Tám năm trước, cánh tay.” Vết thương mà thích khách để lại lúc ấy đã lành lặn từ lâu, không còn dấu vết nào. Không ngờ, rốt cuộc hắn vẫn sơ ý!

“Có lẽ đã bắt đầu từ lúc đó.” Tô tiên sinh nói, vẫn đang khó hiểu tại sao Minh đế có thể chống đỡ được đến bây giờ.

“Trẫm không hề thân cận hậu cung tám năm.” Minh đế nói.

Tô tiên sinh kinh hãi. Chỉ e kẻ hạ cổ cũng không thể ngờ Minh đế không thân cận hậu cung nhiều năm như vậy, mới có thể phá hỏng kế hoạch làm Minh đế chết bất đắc kỳ tử.

Tô tiên sinh quyết định rất nhanh: “Hoàng thượng, lão phu không dám chắc chắn về loại cổ này, nhưng trong cung nhất định có đồ vật không ổn. Chuyện này cấp bách, lão phu muốn tìm ra đồ vật không ổn kia trước, mới có thể bốc thuốc đúng bệnh.”

Dù phải đối mặt với chuyện sống chết như thế, nhưng Minh đế vẫn điềm tĩnh lý trí, chỉ có mắt phượng sắc bén khiếp người: “Việc này giao cho ngươi toàn quyền. Trước đó, ngươi bắt mạch cho một người giúp trẫm.”

Tô tiên sinh cực kỳ kinh ngạc. Thiên hạ này còn có ai để Minh đế nói ra một tiếng “giúp” vì người đó?

Tô tiên sinh đi theo Minh đế vào tẩm cung. Bên trong có đốt an tức hương, trên long sàng rộng rãi, một thiếu niên văn tử xinh đẹp đang ngủ say, bên môi còn có nụ cười an tâm ngọt ngào.

Khi Minh đế nhìn thấy Đằng Huy Nguyệt nằm trên giường, dáng vẻ lãnh liệt chậm rãi dịu xuống.

Tô tiên sinh hiểu ra ngay tại sao cổ độc đã ở trong cơ thể Minh đế đã tám năm không hề thân cận hậu cung đến giờ mới có tác dụng. Nhưng nhìn thần sắc Minh đế, dường như không có ý định giận cá chém thớt.

Tô tiên sinh bắt mạch cho người trên giường theo yêu cầu của Minh đế. Một lát sau, trên khuôn mặt bình thản đạm mạc của hắn lại xuất hiện vẻ kinh ngạc.

Minh đế hỏi ngay: “Làm sao vậy?” Còn nôn nóng hơn khi biết bản thân trúng cổ độc khó giải.

Tô tiên sinh hạ giọng: “Cổ khiên mệnh chỉ có tác dụng với nam tử, còn có một ý tứ càng ác độc hơn, chính là muốn người ta đoạn tử tuyệt tôn. Thân thể vị điện hạ này được điều dưỡng không tồi, nhưng thể chất bẩm sinh là khó mang thai…”

Đôi mắt Minh đế trở nên nghiêm khắc: “Trẫm chỉ cần ngươi chẩn đoán cổ độc có làm hại cậu ấy không.”

Tô tiên sinh nói: “Hắn có thai. Tuy mới chỉ hơn một tháng, mạch tượng không rõ, nhưng đúng là có thai.”

Minh đế ngẩn người, trên mặt là vẻ như buồn như vui, vô cùng phức tạp.

Vào lúc cổ độc trong người Minh đế không biết có giải được không, quả thật tin tức này là quá đột ngột.

Tô tiên sinh nói tiếp: “Rất hiếm thấy, có thể là thai nhi duy nhất đời này của hắn.”

Trong đầu Minh đế không khỏi xuất hiện hình ảnh Đằng Huy Nguyệt xoa bụng, dạt dào mong chờ.

Trầm mặc một lúc lâu, Minh đế mới nói với Tô tiên sinh: “Đêm mai, phiền ngươi tới bắt mạch cho cậu ấy.”

Tô tiên sinh định cự tuyệt ngay lập tức. Lúc này, hắn phải chuyên tâm hết sức vào cổ độc của Minh đế, sao có thể phân chia tinh lực cho một văn tử đang mang thai?

Minh đế dứt khoát cắt ngang lời cự tuyệt còn chưa kịp nói ra của Tô tiên sinh, nhàn nhạt nói: “Cậu ấy là mạng của trẫm. Những người khác, trẫm không tin được.”

__Hết chương 80__

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play