Hôn sự của Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu và Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt được tổ chức vội vàng, trên dưới triều đình đều không hiểu, chỉ dám âm thầm suy đoán. Thái Thường tự làm việc đâu ra đấy, chọn được ngày lành, mang sính lễ đến phủ Phúc Khang Trưởng Công chúa, kỳ trân dị bảo, lăng lơ tơ lụa, bảo mã hương xa, nam nữ hạ nhân… Tất cả giống như dòng nước, chảy ào vào phủ Công chúa.

Cho dù là dưới ánh mắt của Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn, cũng phải giật mình về sự phong phú của sính lễ. Chỉ e cưới Hoàng hậu về cũng kém hơn mức độ quý giá của chỗ lễ vật này!

Nhưng nghe nói sính lễ là do chính tay Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu chọn lựa, đã trải qua mắt nhìn của Trịnh Thái hậu và Minh đế, đều được đồng ý. Vì thế dù là vị ngôn quan chính trực nhất, cũng không dám nhiều lời nửa câu.

Phủ Phúc Khang Trưởng Công chúa cũng rành mạch phân minh. Vì đại nhi tử Đằng Huy Nguyệt. Đằng Kỳ Sơn và Tề Mẫn xây dựng khố phòng chuyên dụng dành cho Ung chủ, có thể nói của hồi môn đã được tích trữ từ nhỏ tới lớn. Đằng Huy Nguyệt lớn dần, Tề Mẫn cứ có thời gian là sắm thêm một vài thứ, đến giờ không hề thiếu thứ gì.

Tề Mẫn vẫn ngại không đủ, sau khi nhận được thánh chỉ tứ hôn, đã điều động toàn bộ người của phủ Công chúa, tiếp tục mua thêm các loại đồ dùng.

Đằng Kỳ Sơn không quan tâm chuyện nội trạch, chỉ mở rộng cửa cho thê tử nhà mình, để mặc nàng đi qua đi lại giữa phủ An Quốc công và phủ Công chúa, thích cái gì cứ lấy cái đó.

Kế phu nhân Tề Trân của lão An Quốc công Đằng Hải chỉ biết trơ mắt nhìn Tề Mẫn ra sức chọn lựa mọi thứ trong khố phòng của phủ, đau lòng chỉ muốn ngất xỉu ngay lập tức. Nàng giữ Đằng Kỳ Dật đã qua tuổi cập quan đến năm mười bảy tuổi, chính là để gả cho Hoàng tử, nhất là Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu có khả năng kế vị nhất. Cũng không biết do đâu mà nàng chắc chắn đến vậy, cho rằng nhất định Đằng Kỳ Dật sẽ được chọn, đã âm thầm liệt kê danh sách của hồi môn xong xuôi. Thế nhưng, cuối cùng sự thật đã cho nàng một cái tát quá đau.

Đến cả Đằng Văn Kỳ mang thân phận thấp kém mà cũng được chọn, ngược lại tiểu nhi tử nổi tiếng của nàng thì bị gạt sang một bên. Nhi tế mình vừa ý nhất còn bị Đằng Huy Nguyệt không vừa mắt nhất cướp đi! Tề Trân hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, mà vẫn không thể không tươi cười chúc mừng Đằng Kỳ Sơn và Tề Mẫn.

Tề Mẫn bận trước bận sau, căn bản không rảnh rỗi để quan tâm chút tâm tư nhỏ nhặt đó của Tề Trân.

Hơn nữa, quả thật tình huống của Đằng Huy Nguyệt khiến nàng rất lo lắng. Sau khi nhận được thánh chỉ tứ hôn, cậu tự nhốt mình trong phòng suốt ba ngày, khi ra ngoài, cả người gầy mất một vòng, bình tĩnh như một hồ nước lặng. Cậu hoàn toàn mặc kệ hôn lễ, chỉ làm theo những lời dặn dò của Thái y, ăn uống, hoạt động để có thể thuận lợi sinh đứa trẻ trong bụng ra.

Tề Mẫn đã từng hỏi cậu có phải không thích Tề Minh Diệu không, nên không muốn gả.

Vẻ mặt Đằng Huy Nguyệt không thay đổi, nói: “Thánh chỉ đã hạ, con sẽ tuân mệnh.” Vì tình cảm cũng như lòng trung thành đối với Minh đế, cậu đã từng lập lời thề, đó là dù Minh đế bảo cậu chết, cậu cũng tuân mệnh, huống chi chỉ là gả cho người khác?

Chỉ cần không quan tâm đến nỗi đau như dao cắt kia là được.

“A Việt, nếu con không muốn, dù thế nào a nương và a cha của con cũng sẽ không để con phải chịu ủy khuất…” Tề Mẫn thấy cậu hoàn toàn không có niềm vui sướng mong đợi vì sắp làm vợ người khác, trong lòng đau xót, mới nói như vậy.

Sau đó cả nhà sẽ bị chỉ trích vì kháng chỉ?

Sắc mặt Đằng Huy Nguyệt dịu lại, cố cong khóe môi trấn an Tề Mẫn: “A nương, người đừng lo lắng. Con nguyện ý, A Diệu sẽ rất tốt với con.”

Cậu không còn là trẻ con nữa, sao có thể tiếp tục tùy hứng?

Thánh chỉ được hạ xuống, hôn sự của cậu với Tề Minh Diệu đã là chắc như đinh đóng cột, không còn một đường sống nào để quay đầu. Đối với Minh đế, cậu cũng đã chết tâm, không còn hy vọng vô nghĩa nữa.

Tề Mẫn cũng không biết phải nói thế nào. Dù là mẫu thân, lúc này nàng cũng không đoán ra tâm tư của Đằng Huy Nguyệt.

Dưới tình trạng vô kế khả thi, Tề Mẫn đành phải phái Đằng Huy Nhiên đến bên cạnh Đằng Huy Nguyệt, để Đằng Huy Nhiên dỗ cho cậu vui vẻ. Đằng Huy Nguyệt luôn luôn không thể căng mặt đối với đệ đệ duy nhất này.

Đằng Huy Nhiên đã sắp được mười tuổi, khuôn mặt đầy thịt xụ lại, vô cùng không vui. Không lâu trước đây hắn được cho biết tin tức ca ca mình thích nhất sắp phải thành hôn. Hắn còn nhỏ nhưng cũng đã hiểu chuyện, biết thành hôn = trở thành người của nhà khác = không thể gặp mặt thường xuyên, cho nên cực kỳ tức giận!

Cho dù người mà ca ca sắp gả cho chính là biểu huynh Tề Minh Diệu bình thường rất hòa nhã hữu hảo với hắn!

Đằng Huy Nguyệt thường hay ở trong cung, vốn dĩ Đằng Huy Nhiên đã có rất ít thời gian để chiếm lấy cậu, hiện giờ lại dứt khoát trở thành của người khác, thời gian có thể chiếm được cậu lại ít càng thêm ít. Khi An Quốc công tương lai đang cực kỳ bất mãn rốt cuộc cũng được Công chúa a nương cho phép gặp ca ca, đầu tiên là bổ nhào đến ôm Đằng Huy Nguyệt, lớn tiếng nói: “Ca ca không được xuất giá! Không được thành của người khác!”

Mọi người ở đây đều bị hắn dọa sợ! Nguyên Trưng Ung chủ đang mang thai, làm sao có thể khỏe mạnh đến nỗi chịu đựng được cú va chạm của con nghé con Đằng Huy Nhiên này?

Cũng may võ công của Đằng Huy Nguyệt không bị giảm xuống, đúng lúc giữ được vai hắn, không để hắn bổ nhào vào người mình.

Không thể thân thiết với Đằng Huy Nguyệt, Đằng Huy Nhiên ngẩng đầu nhìn Đằng Huy Nguyệt với vẻ vô cùng đáng thương, chỉ thiếu không khóc lóc rưng rưng nước mắt.

Ngay lập tức, Đằng Huy Nguyệt dở khóc dở cười vì đệ đệ bảo bối hay đùa giỡn này.

Sau một lúc lâu, mới đỡ lấy Đằng Huy Nhiên, chậm rãi nói: “Ca ca có em bé, không thể không gả. Đệ không thể hấp tấp nóng nảy nữa, cẩn thận làm ngoại sanh của đệ bị thương!”

“Bảo bảo?” Đằng Huy Nguyệt biết em bé = bảo bảo, nghĩ đến bảo bảo mềm mại yếu ớt, hắn không nhịn được bắt đầu nhìn khắp xung quanh. “Bảo bảo của ca ca đâu? Đệ muốn xem! Đệ muốn xem!”

Cuối cùng vẻ mặt của Đằng Huy Nguyệt cũng có nét cười, thở dài rồi kéo tay hắn đặt lên bụng mình: “Ở trong đây, vẫn chưa sinh ra.”

Trong đôi mắt hoa đào giống y hệt Đằng Huy Nguyệt của Đằng Huy Nhiên xuất hiện vẻ ngạc nhiên, vuốt ve thật cẩn thận: “Nó là ngoại sanh của Thập Lục? Lớn lên sẽ giống ca ca sao?”

Trong đầu Đằng Huy Nguyệt lướt qua khuôn mặt của Minh đế, nụ cười nhạt dần, gật đầu: “Nó là bảo bảo của ca ca, đương nhiên lớn lên sẽ giống ca ca.”

Đằng Huy Nhiên hưng phấn hẳn lên: “Đệ muốn tiểu bảo bảo!” Trong cái nhìn của hắn, Đằng Huy Nguyệt là văn tử, là người để hắn vừa sùng bái vừa bảo vệ, thế nhưng Đằng Huy Nguyệt xinh đẹp mà cũng mạnh mẽ, căn bản không có đất cho hắn dụng võ. Tiểu nam tử hán Đằng Huy Nhiên không khỏi có chút mất mát. Nhưng, nếu có một tiểu bảo bảo giống ca ca, là có thể thỏa mãn nguyện vọng của hắn rồi!

Đằng Huy Nguyệt xoa đầu hắn nói: “Vậy Thập Lục phải làm một cữu cữu tốt. Phải bảo vệ yêu thương ngoại sanh của đệ, nhưng không thể thân thiết sủng nịch quá mức, để nó quá ỷ lại vào đệ… Chỉ làm một đôi cữu sanh bình thường thôi… Biết không?”

Đằng Huy Nhiên mê muội nhìn Đằng Huy Nguyệt. Hắn không hiểu ý của ca ca lắm, làm cữu cữu mà phải có nhiều quy củ như vậy sao? Bất quá nếu là ca ca nói, hắn vẫn nghe theo: “Đệ biết, ca ca.”

Có Đằng Huy Nhiên bầu bạn, Đằng Huy Nguyệt không còn cảm thấy quá nặng nề nữa.

Đằng Huy Nhiên nhớ kỹ lời dặn của Công chúa a nương Tề Mẫn, học theo dáng vẻ bình thường mọi người trong nhà vẫn chăm sóc hắn, thi triển một năm một mười trên người Đằng Huy Nguyệt, dặn dò ca ca ăn cơm tản bộ y như tiểu đại nhân.

Tuy Đằng Huy Nguyệt luôn cảm thấy không thể hăng hái lên được, nhưng vì đứa bé trong bụng, cũng không đành lòng làm trái ý tốt của đệ đệ, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không làm khó dễ cho cơ thể mình.

Điều duy nhất mà cậu đi quá giới hạn, chính là lúc nhìn thấy giá y mà Thái Thường tự đưa tới, đã cầm kéo cắt bộ giá y đó thành những lỗ hổng, phá hủy bộ giá y hoàn toàn, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, dặn dò Thái Thường tự mang một bộ khác tới.

Bởi vì bộ giá y đó được dệt từ loại vải chức kim vân cẩm. Chức kim vân cẩm, là tượng trưng cho thân phận cao nhất của nữ tử và văn tử!

____ Minh đế đã từng hứa hẹn, hắn sẽ dùng chức kim vân cẩm trân quý nhất làm thành giá y, để Đằng Huy Nguyệt mặc nó gả vào hoàng cung!

Đằng Huy Nguyệt không biết bộ giá y này được mang tới là do vô tình hay hữu ý, nhưng tuyệt đối cậu sẽ không mặc!

Quả thật cậu yêu Minh đế, nhưng cậu cũng là Nguyên Trưng Ung chủ đầy kiêu ngạo! Cậu có thể không hận không thù khi Minh đế phản bội, nhưng suốt đời này, cậu sẽ không cúi đầu trước Minh đế, sẽ không còn mang thái độ như tiểu nữ nhi với hắn, sẽ không còn nhận những ban ơn của hắn!

Tất cả mọi người đều sững sờ vì hành động của Đằng Huy Nguyệt!

Tề Mẫn nhớ lại, lúc trước Đằng Huy Nguyệt kiên quyết muốn dọn ra khỏi Tê Nguyệt tiểu trúc, chuyển đến ở tạm trong Đông Ly các cách Lâm Hoa hiên khá xa, giờ lại cố ý phá hỏng bộ giá y, không khỏi đau đầu. Nhưng thấy vẻ mặt quật cường của Đằng Huy Nguyệt, nàng chỉ có thể trách mắng hạ nhân, sau đó phái người nói lại với Thái Thường tự. Thái Thường tự cũng không thoái thác, vội vàng làm một bộ giá y mới suốt ngày suốt đêm, không dùng chức kim vân cẩm nữa.

Đằng Huy Nguyệt nhìn lướt qua bộ giá y mới, không nói một câu rồi bỏ đi.

Mọi người thấy cậu không làm ra chuyện đáng sợ nữa, trái tim đang đập thình thịch mới trở lại bình thường, nhanh chóng cất bộ giá y thật cẩn thận, tiếp tục chuẩn bị mọi chuyện cho hôn lễ.



Trấn Sa Hà, Tứ Hoàng tử Tề Minh Viêm vừa mới dẫn binh quét sạch một đám mã tặc, đang mang mùi máu tươi nồng đậm trên người, khuôn mặt lạnh như băng giống hệt Tu La tới từ địa ngục, người sống chớ đến gần.

Vì có những chiến công hiển hách, gần đây hắn được thăng chức thành Kiêu Kỵ Tướng quân, sống trong một tòa nhà cũng được đổi tên thành phủ Kiêu Kỵ Tướng quân. Trận chiến với bộ tộc Đột Quyết không lâu trước đây giành được thắng lợi, bộ tộc Đột Quyết bại trận phải tạm thời lui về thảo nguyên. Tình thế ở Sa Hà trở nên yên ổn hơn không ít.

Thế nhưng tin tức Minh đế tứ hôn cho Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu và Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt truyền đến, lập tức tâm tình Tề Minh Viêm rơi xuống đáy cốc. Thư phòng bị chính hắn phá hủy chưa nói, còn dẫn thủ hạ đến đánh hang ổ của mấy đám mã tặc ở những vùng lân cận, đuổi tận giết tuyệt không chừa một ai, tàn nhẫn quyết đoán, làm người ta không dám nói gì.

Trở về phủ Kiêu Kỵ Tướng quân, những binh lính đang vui vẻ vì được chém giết tận hứng khi đi theo Tề Minh Viêm đều rất có mắt nhìn mà tự động tản ra. Bởi vì thần sắc âm trầm của Tề Minh Viêm tỏ rõ tâm tình hắn không hề tốt. Khi tâm tình Tướng quân không tốt thường rất thích kéo người đi thao luyện, những ai xui xẻo bị bắt đi thao luyện tuyệt đối không có kết cục tốt. Nhóm binh lính đã từng trải qua những đợt thao luyện đau thương thảm thiết thấy tình thế không ổn, ngay lập tức chân như được bôi mỡ, chạy trốn mất dạng.

Từ Chỉ là phụ tá mà Tề Minh Viêm nể trọng nhất, cũng là người không thể trốn được, chỉ có thể kiên trì ra đón.

Tề Minh Viêm lạnh lùng liếc hắn một cái, lưng Từ Chỉ bắt đầu xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

Một thiếu niên rõ ràng mới chỉ mười lăm tuổi, nhưng khí thế càng lúc càng mạnh, hơn cả một tướng sĩ đã hai mươi ba mươi tuổi. Khó trách Từ gia không chịu buông tay, cứ muốn quấn chặt lấy hắn.

Thế nhưng Minh đế gác hôn sự của Tề Minh Viêm lại, tạm thời Từ gia không thể dồn ép chuyện này.

Bất quá, Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt sắp gả cho đại hoàng huynh Tề Minh Diệu của Tề Minh Viêm, dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng tin tức này vẫn khiến Tề Minh Viêm phát điên.

Đám mã tặc chết thảm, chính là vật hy sinh cho cơn giận dữ của Tề Minh Viêm.

Từ Chỉ thở dài trong lòng, chắp tay hành lễ, nói: “Tướng quân, người ở Kiến Khang tới.”

Trong lòng Tề Minh Viêm động đậy, hỏi: “Đang ở đâu?”

“Đang chờ ngoài thư phòng.” Từ Chỉ hạ giọng. “Chỉ đích danh muốn gặp ngài.”

Tề Minh Viêm ném bội đao dính đầy máu cho Từ Chỉ, đi tới thư phòng.

Từ Chỉ lúng ta lúng túng nhận lấy bội đao, vừa ảo não vừa chán ghét khi ống tay áo bị dính máu. Dù hắn rất muốn đi thay quần áo ngay, nhưng thật sự lúc này không thể bận tâm, chỉ có thể cầm bội đao, đuổi theo Tề Minh Viêm.

Vừa nhìn thấy dung mạo của nam nhân trung niên đứng ngoài cửa, trong mắt Tề Minh Viêm hiện lên chút ánh sáng khác lạ.

Nam nhân trung niên thi lễ vô cùng cung kính với Tề Minh Viêm, rồi đưa cho hắn một tấm lệnh bài.

Động tác của hắn quá nhanh, đến nỗi Từ Chỉ vừa mới đuổi theo kịp không thể nhìn thấy trên tấm lệnh bài khắc cái gì.

Tề Minh Viêm cũng phải biến sắc, cũng rất hữu lễ đưa người kia vào thư phòng, trước khi đóng cửa còn nói với Từ Chỉ và các thủ vệ: “Tất cả, lùi ra sau hai mươi bước.”

Từ Chỉ vô cùng kinh ngạc, không ngờ Tề Minh Viêm đến cả tộc trưởng Từ gia cũng không coi ra gì, vậy mà lại trịnh trọng như thế, phụ tá tâm phúc như hắn cũng bị đuổi đi, bắt đầu suy đoán xem nam nhân trung niên kia đến đây làm gì.

Nhưng Từ Chỉ không có gan khiêu chiến lòng khoan dung của Tề Minh Viêm, nên vẫn thành thật đứng chờ bên ngoài.

Một lần chờ này, ước chừng khoảng hai canh giờ.

Đến khi Từ Chỉ bắt đầu thấy sợ hãi, lo lắng Tề Minh Viêm xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mới không kìm nén được mà đến gần thư phòng.

“Vào đi.” Trong thư phòng truyền ra giọng nói của Tề Minh Viêm.

Từ Chỉ vội vàng đẩy cửa đi vào, trong thư phòng đã không còn bóng dáng của nam nhân trung niên kia nữa. Chỉ có một mình Tề Minh Viêm đang đứng cạnh bàn, cầm một cuốn sách trong tay, giơ trên ngọn nến để đốt.

Lúc này trời đã tối, ánh nến lập lờ chiếu vào đôi mắt phượng của Tề Minh Viêm, mang theo một ý tứ không bình thường ____

Dã tâm bừng bừng, tình thế bắt buộc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play