Trên đường trở về, bất tri bất giác Đằng Huy Nguyệt lại ngủ mất, khi tỉnh lại đã thấy mình đang ở phủ Phúc Khang Trưởng Công chúa.

Đằng Huy Nguyệt hơi buồn phiền tại sao Trịnh Thái hậu không đưa cậu hồi cung luôn, thế nhưng cũng không để tâm lắm. Trong khoảng thời gian này, tình cảm giữa cậu và Minh đế đang thắm thiết nồng đậm, không muốn xa nhau dù chỉ một lát, lại còn vừa đi cùng Trịnh Thái hậu đến chùa Hộ Quốc cầu phúc một tháng, đã lâu chưa về phủ Công chúa, cũng là lúc nên về một chút.

Sau khi Đằng Huy Nguyệt thức dậy, tẩy rửa một hồi, biết mẫu thân Phúc Khang Trưởng Công chúa đã vào cung, có thể là muốn thăm Trịnh Thái hậu. Mà An Kính Thất chủ Vương Thừa Kiên đã đợi cậu trong phủ được một lúc, nói là muốn gặp Đằng Huy Nguyệt.

Đằng Huy Nguyệt không ngờ Vương Thừa Kiên sẽ đến, lập tức cho người mời hắn vào.

Chỉ chốc lát sau, Vương Thừa Kiên được quản gia dẫn vào, đến Tê Nguyệt tiểu trúc, rồi đi một mình vào phòng ngủ của Đằng Huy Nguyệt.

Đằng Huy Nguyệt ngủ quá nhiều, đến giờ vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn. Không thay quần áo, chỉ khoác một chiếc áo choàng mỏng viền vàng, để tóc xõa ngồi tựa vào giường nhỏ, biếng nhác quyến rũ, toàn thân mang theo hương vị không nói nên lời.

Ăn ngon ngủ kỹ ở chùa Hộ Quốc, còn không có chuyện gì phiền lòng, trông Đằng Huy Nguyệt càng thêm mịn màng hồng hào, khí sắc rất tốt.

“Aizzz, A Kiên, hôm nay ngọn gió nào đưa ngươi tới đây vậy?” Cậu cười nói, nhìn Vương Thừa Kiên không có sắc mặt tốt lắm. “Ai chọc vào ngươi? Tên ngốc Lục Triển Vân kia sao?”

Vương Thừa Kiên thấy dáng vẻ nhàn nhã khoan thai này của cậu, hơi ngớ ra, ngay cả lễ nghi bình thường cũng không làm, nhíu mi ngồi xuống cạnh cậu, nhìn kỹ thần sắc của cậu.

Đằng Huy Nguyệt bị nhìn mà khó hiểu: “Sao vậy?”

“Ngươi không biết?” Vương Thừa Kiên hỏi, ngữ khí cẩn thận dè chừng hiếm thấy.

Đằng Huy Nguyệt nhướng mày: “Ta vừa mới về, biết cái gì?”

Vương Thừa Kiên mím môi, ra hiệu cho Đằng Huy Nguyệt một cái, muốn cậu cho mọi người ra ngoài.

Đằng Huy Nguyệt biết Vương Thừa Kiên là người không có chuyện gì sẽ không bước lên điện Tam Bảo, nụ cười vui vẻ trên mặt nhạt dần, phất tay ra hiệu cho những người hầu hạ trong phòng lui ra, bao gồm cả Liễm Vũ.

Đến khi trong phòng ngủ rộng lớn chỉ còn lại Đằng Huy Nguyệt và Vương Thừa Kiên, Đằng Huy Nguyệt hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy, nói cho ta biết!”

Vương Thừa Kiên luôn dứt khoát rõ ràng, lúc này lại đang chần chừ. Hắn bình tĩnh nhìn Đằng Huy Nguyệt, vô cùng thận trọng, nói: “Ngươi đáp ứng ta trước, không được xúc động. Ngươi phải nhớ kỹ, dù ngươi là Ung chủ, ngươi cũng chỉ là một bề tôi. Sau lưng ngươi còn có rất nhiều người, có thể sẽ vì ngươi mà chịu tội!”

Đằng Huy Nguyệt đã lớn đến chừng này mà chưa có ai nói vậy với cậu, trong lòng như bị lấp kín. Nhưng càng làm cậu quan tâm hơn, chính là ý tứ ẩn hàm trong lời nói của Vương Thừa Kiên.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Đằng Huy Nguyệt nôn nóng. “Là cữu cữu, Hoàng thượng có chuyện gì sao?”

Vương Thừa Kiên nắm chặt tay cậu, ép cậu phải trấn tĩnh lại: “Không phải, Hoàng thượng rất ổn. Người không ổn là ngươi.”

“Ta?” Đằng Huy Nguyệt nghe thấy Minh đế vẫn khỏe mạnh, không còn hoảng hốt nữa. Nhưng Vương Thừa Kiên nói vậy lại làm cậu khó hiểu.

Vương Thừa Kiên nhìn vào mắt Đằng Huy Nguyệt, nói rõ từng chữ một: “Hoàng thượng đưa một nữ tử từ dân gian về, không quan tâm cả triều phản đối, cố chấp muốn lập nàng làm hậu.”

Ầm một tiếng, Đằng Huy Nguyệt cảm thấy tim mình như bị búa tạ giáng mạnh vào, khiến cậu ngay cả thở cũng thấy khó khăn.

“Ngươi… đang đùa cái gì vậy?” Cổ họng Đằng Huy Nguyệt như nuốt phải một vật cứng, ánh mắt nhìn Vương Thừa Kiên như đang nhìn một kẻ lừa đảo – Một kẻ lừa đảo chỉ biết nói nhăng nói cuội.

Thế nhưng, ánh mắt tràn đầu đau lòng xót thương của Vương Thừa Kiên, không hề có ý tứ nói đùa.

Vương Thừa Kiên hạ giọng xuống thật nhỏ. Không lâu trước đây hắn tình cờ biết được quan hệ giữa Minh đế và Đằng Huy Nguyệt, vốn vui mừng thay cho hảo hữu đang vô cùng hạnh phúc của mình, ngờ đâu, chỉ trong một chớp mắt, tất cả đều thay đổi. Sau khi hắn biết tin, điều lo lắng duy nhất chỉ có Đằng Huy Nguyệt. Hắn biết tình ý của Đằng Huy Nguyệt dành cho Minh đế sâu đậm thuần túy thế nào. Đằng Huy Nguyệt đã giao cả thân cả tâm cho Minh đế, toàn tâm toàn ý với hắn. Vương Thừa Kiên không dám tưởng tượng, nếu Minh đế thay lòng đổi dạ, Đằng Huy Nguyệt sẽ có phản ứng gì.

Cho nên hắn mới ở đây trước khi Đằng Huy Nguyệt hồi cung. Thấy Đằng Huy Nguyệt vẫn chẳng hay biết gì, vẻ mặt vẫn tràn đầy thỏa mãn hạnh phúc như trước, Vương Thừa Kiên phải dùng đến ý chí mạnh mẽ lắm, mới có thể nói chân tướng ra.

Nam nhân chỉ biết bạc tình. Lúc sủng ái có thể nâng người ta đến tận trời, một khi đã chán rồi, đó chính là bùn nhão dưới mặt đất, ngay cả liếc mắt một cái cũng thấy phiền.

Vương Thừa Kiên lo lắng nhất chính là, dựa vào tính tình bá đạo của Đằng Huy Nguyệt, cậu sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn trong lúc đố kỵ phẫn nộ.

Cho nên, dù khó khăn đến đâu, hắn vẫn kiên trì nói tiếp: “Ta đã thấy nữ tử kia. Dung mạo của ngươi, giống nàng tám phần.”

Có thể nói hiện giờ Minh đế sủng ái nữ tử kia lên tận trời. Tuy vẫn chưa có danh phận chính thức, nhưng đã được vào ở trong Phi Yến cung chỉ dành cho Hoàng Quý phi, cũng chỉ độc sủng một mình nàng.

Ban đầu Vương Thừa Kiên cũng không dám tin, đã dùng mọi cách để đi theo mẫu thân Giang Hoa Quận chúa Tề Chi vào cung gặp nữ tử kia một lần. Nhìn thấy dung mạo nàng, hắn khiếp sợ tột độ.

Vì dung mạo của nữ tử đó, giống dung mạo của Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt đến tám phần. Chỉ là nữ tử kia ôn nhu dịu dàng, còn Đằng Huy Nguyệt thì sống động hoạt bát.

Nghe nói năm nay nữ tử kia đã hơn hai mươi tuổi, nhưng dung mạo lại trẻ trung xinh đẹp như thiếu nữ hơn mười tuổi. Hơn mười năm trước nàng và Minh đế từng có một mối nhân duyên, nhưng vì cơ duyên xảo hợp, cuối cùng để vuột mất, khiến Minh đế vẫn tiếc nuối nhiều năm nay. Những năm qua Đằng Huy Nguyệt được sủng ái, chính bởi vì dung mạo của cậu rất giống nữ tử đó, nên Minh đế di tình. Minh đế coi Đằng Huy Nguyệt như con của hắn và nàng, nên mới sủng ái đủ điều.

Không ít người lén lút thảo luận, thảo nào Minh đế vốn vô cùng lãnh đạm với các Hoàng tử thân sinh, vậy mà lại sủng ái Nguyên Trưng Ung chủ đến thế, hóa ra là vì giống người trong lòng của Minh đế. Hiện giờ chính chủ được Minh đế yêu thương thật sự đã xuất hiện một lần nữa, tiếp tục duyên phận với Minh đế. Vậy thì kết cục của một thế thân như Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt, không biết sẽ thế nào đây.

Chuyện đã đến nước này, ngay cả Vương Thừa Kiên cũng muốn chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

“Ta không tin…” Đằng Huy Nguyệt run rẩy nói. “Ta tuyệt đối không tin!”

Minh đế cữu cữu của cậu, tuyệt đối sẽ không làm thế với cậu!

Đằng Huy Nguyệt nói xong, ném chăn đi, chạy xuống giường, giống như tiểu phượng hoàng bị chọc giận, cả người như bị bốc cháy: “Người đâu, thay quần áo cho ta!”

Cậu muốn vào cung, gặp Minh đế!

Cho dù không phải sự thật, nhưng Minh đế để mặc cho người khác ăn nói lung tung như thế, cậu cũng phải tức giận!

Đằng Huy Nguyệt nổi giận, ngồi bật dậy rất mạnh, lúc đứng lên thì bị hoa mắt, thân thể lảo đảo.

“A Việt!” Vương Thừa Kiên kinh hô, đỡ lấy cậu.

“Điện hạ!” Liễm Vũ lao tới như mũi tên, thấy sắc mặt Đằng Huy Nguyệt không tốt, đã đứng bên ngoài dùng nội lực để nghe cậu và Vương Thừa Kiên nói chuyện, trên khuôn mặt hiền lành hiện lên vẻ lo lắng.

“Ta không sao.” Đằng Huy Nguyệt nói, tay bất giác sờ bụng.

Dạo này cậu ngủ nhiều, thèm chua, sức ăn rất lớn. Cậu vẫn luôn nhớ kỹ những điều phải chú ý khi mang thai, đã láng máng có dự cảm.

Vốn dĩ, cậu muốn vội vàng vào cung để chia xẻ tin mừng này cho Minh đế…

“A Việt, không phải ngươi…” Sắc mặt Vương Thừa Kiên hơi thay đổi, sợ hãi nhìn cậu.

Đằng Huy Nguyệt kiên định nói: “Ta muốn tiến cung!”

Vương Thừa Kiên cắn răng: “Ta đi cùng ngươi!” Dù có đại nghịch bất đạo, hiện giờ Vương Thừa Kiên cũng muốn mắng thầm Minh đế khinh người quá đáng!

“Không cần, A Kiên. Đây là chuyện của một mình ta.” Đằng Huy Nguyệt nói.

Vương Thừa Kiên lo lắng nhìn cậu.

“A Kiên, cám ơn ngươi.” Đằng Huy Nguyệt nói. “Người đâu, đưa An Kính Thất chủ ra ngoài!” Gật đầu xin lỗi với Vương Thừa Kiên, Đằng Huy Nguyệt được Liễm Vũ đỡ, đi vào gian trong của phòng ngủ.

“A Việt, cánh cửa của phủ An Kính Thất chủ, nhất định sẽ rộng mở vì ngươi.” Vương Thừa Kiên nói.

Đằng Huy Nguyệt dừng lại một chút, không quay đầu lại, nhẹ nhàng gật đầu.



Đằng Huy Nguyệt vốn định dùng mật đạo nối liền Tê Nguyệt tiểu trúc và hoàng cung với nhau để tiến cung. Nhưng Liễm Vũ nói cho cậu biết, cửa mật đạo đã bị niêm phong, không thể đi được.

Có năng lực và quyền lực để niêm phong cửa mật đạo, ngoại trừ Minh đế, không còn người thứ hai.

Khuôn mặt hồng nhuận của Đằng Huy Nguyệt dần tái nhợt đi.

Cậu nhìn chằm chằm vào cửa mật đạo, ngơ ngẩn sững sờ, một lát sau, mới đứng thẳng lưng lên, từ tốn nói: “Chuẩn bị xe ngựa.”

Liễm Vũ nhìn cậu, lần đầu tiên nhận ra, Nguyên Trưng Ung chủ vẫn chỉ là một văn tử mười lăm tuổi, cậu ngây thơ yếu ớt, cần có người che chở cả đời cho cậu. Lúc này, nếu không phải có ý niệm trong lòng chống đỡ, rất có thể cậu sẽ khóc lóc sợ hãi.

Xe ngựa còn chưa chuẩn bị xong, Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn đã trở về từ trong cung. Nàng đến Tê Nguyệt tiểu trúc đầu tiên, hỏi thăm đại nhi tử. Đại nhi tử hoạt bát đáng yêu của nàng đi theo Trịnh Thái hậu đến chùa Hộ Quốc cầu phúc, lúc trở về cũng là nằm. Tuy là biết Đằng Huy Nguyệt quá mệt nên mới ngủ, Tề Mẫn vẫn có chút bất mãn. Vậy mà trong cung lại triệu nàng vào, khiến nàng không có cách nào để trông giữ bên cạnh đại nhi tử.

Nghe thấy Đằng Huy Nguyệt nói vào cung, Tề Mẫn kéo cậu đến bên cạnh, nói: “Con mới về từ chùa Hộ Quốc, cứ nghỉ ngơi một thời gian cho tốt đã. Hiện giờ trong cung đang rất loạn, con không nên đi.”

“… Trong cung xảy ra chuyện gì?” Đằng Huy Nguyệt lẳng lặng hỏi.

“Cữu cữu của con dẫn cữu mẫu về cho con.” Tề Mẫn thở dài. “Vốn dĩ a nương còn nghĩ cữu cữu con là người lãnh đạm, hóa ra là chưa gặp được người thích hợp. Quả nhiên, để tâm rồi là khác ngay. Còn cố ý muốn a nương của con vào cung bái kiến trước.”

Trái tim Đằng Huy Nguyệt trầm hẳn xuống, trống rỗng khó chịu. Nhưng cậu nghiêng đầu, làm như không có việc gì hỏi: “Là người thế nào vậy?”

Tề Mẫn nhớ lại tình cảnh khi gặp nữ nhân kia, không nhận ra Đằng Huy Nguyệt không ổn lắm, nói: “Cũng phải nói, A Việt rất có duyên với người kia đó. Nếu không phải nhìn thấy tận mắt, a nương cũng không biết có người giống con đến vậy. Thảo nào hoàng cữu cữu của con đã tốt với con ngay từ nhỏ, hóa ra là vì con giống nàng. Nàng cũng rất hiếu kỳ về con, muốn triệu con vào cung gặp mặt. A nương từ chối thay con rồi.”

“Sao phải từ chối?” Đằng Huy Nguyệt cong khóe môi.

“Từ nhỏ con đã thích chiếm lấy hoàng cữu cữu của con, hắn cũng để mặc con. Nhưng vị này thì không giống, không thể để mặc cho con dính vào. Nếu con thất lễ với nàng, nhất định hoàng cữu cữu của con sẽ phạt con.” Tề Mẫn nhắc nhở cậu.

“Bảo bối như vậy sao?” Đằng Huy Nguyệt thì thào. “Không phải nói cả triều đều đang phản đối sao?”

“Phản đối?” Tề Mẫn không đồng ý. “Chuyện mà hoàng cữu cữu con muốn làm, không có chuyện gì không làm được. Thái độ của hắn rất cương quyết, nhất định vị kia sẽ trở thành hoàng cữu mẫu của con.”

Đằng Huy Nguyệt vui vẻ cười ha ha, đột nhiên bịt miệng lại, quay đầu đi nôn ọe một trận, làm Tề Mẫn hoảng sợ!

“Không sao. Vì đường đi tròng trành, con mệt.” Đằng Huy Nguyệt ọe xong, lập tức trấn an Công chúa a nương đang định gọi Thái y.

Tề Mẫn sờ trán cậu, lại sờ tay cậu: “Tay con rất lạnh, thật sự không sao chứ?”

Đằng Huy Nguyệt lắc đầu: “A nương, con muốn tiến cung.”

“Không phải nói muốn nghỉ ngơi…”

“Con muốn tiến cung.” Đằng Huy Nguyệt cố chấp nói. “Lập tức, ngay lập tức.”

Tề Mẫn cảm thấy tâm tình cậu hơi kỳ lạ, nhíu mi nhìn cậu, cuối cùng gật đầu thỏa hiệp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play