Cả người Đằng Huy Nguyệt đầy dấu vết hoan ái, ở cổ và ngực đều có chỗ xanh xanh tím tím, thực sự nhìn qua trông có vẻ hơi thê thảm. Nhưng trên mặt cậu vẫn luôn là nụ cười ngây ngốc được như mong muốn, tỏ rõ cậu đang thấy ngọt ngào đến thế nào.
Minh đế nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay mềm mại của cậu, mắt phượng luôn đặt trên người cậu, hiện lên một chút đau lòng. Hắn đã kiềm chế hết mức, muốn lưu lại ký ức tuyệt đẹp trong lần đầu tiên cho bảo bối nhi, nhưng đến cùng vẫn làm cậu bị thương.
Đằng Huy Nguyệt cảm nhận được tâm tình của Minh đế, không quan tâm toàn thân đang đau nhức mỏi nhừ, rúc trong ngực hắn, nhẹ nhàng nói: “Cữu cữu, ta rất thoải mái rất vui sướng, cám ơn người đã đáp ứng ta!”
Kiếp này, đây là lần đầu tiên cậu nếm trải dục vọng, tất nhiên sẽ phải chịu đau khổ một chút. Sự ôn nhu của Minh đế đã giảm đau đớn xuống mức thấp nhất. Chỉ là cậu sống trong nhung lụa quen rồi, da thịt được nuôi dưỡng đến nỗi cực kỳ non mềm, chỉ hơi mạnh tay một chút sẽ để lại dấu vết rất rõ, căn bản không phải lỗi của Minh đế.
Cậu rất thích hoan ái cùng Minh đế. Loại cảm giác nước sữa hòa nhau thế này, chỉ một lần thôi đã làm cậu thấy nghiện. Cậu cũng không muốn Minh đế phải bó tay bó chân vì sợ cậu bị thương như thủy tinh dễ vỡ.
Minh đế ôm chặt nhân nhi thơm thơm mềm mềm: “Một chút cũng không thấy xấu hổ, hmm?” Đối với một văn tử vừa trải qua đêm đầu mà nói, quả thật thái độ của Đằng Huy Nguyệt vô cùng cởi mở.
Đằng Huy Nguyệt cười khanh khách, kéo tay Minh đế cắn nhẹ: “Vậy cữu cữu có thích không? Có hài lòng khi bản cung hầu hạ không?”
Minh đế cười trầm: “Cực kỳ thích, cực kỳ hài lòng.”
Hai tiếng “cực kỳ” liên tiếp, làm cho Đằng Huy Nguyệt đắc ý đến nỗi muốn vểnh đuôi lên. Ở dưới lớp chăn, cậu đưa chân gác lên đùi Minh đế, quấn chặt lại, cực kỳ thích loại cảm giác thân mật hơn một tầng này.
Minh đế xoa quanh eo cậu một chút, cảnh cáo: “Eo không mỏi?”
Đằng Huy Nguyệt co rụt lại, lắc đầu, ngoan ngoãn không động đậy. Đối với người mới trong đêm đầu tiên đã bị làm ba lần, dù có kiêu ngạo như Nguyên Trưng Ung chủ, vẫn nên thu liễm một chút thì tốt hơn.
Thật ra ý của Minh đế cũng là muốn để cậu nghỉ ngơi. Hiếm khi hắn mất lý trí, làm bảo bổi nhi được nâng niu trong lòng bàn tay suýt ngất, rên rỉ khàn cả cổ họng, giờ làm sao có thể tiếp tục chạm vào cậu? Vừa rồi lúc bôi thuốc cho cậu, hắn đã chạm phải hậu huyệt sưng to lên.
Đằng Huy Nguyệt cảm thấy thân thể rất mệt mỏi, nhưng tinh thần thì không tồi. Uống chút nước mật ong làm dịu cổ họng xong, không nhịn được lại lải nhải không ngừng với Minh đế.
Tất nhiên Minh đế sẽ dung túng cậu vô điều kiện.
“Không phải đã nói, không cần gọi “cữu cữu” nữa sao?” Lúc nãy hoan ái, Minh đế bảo Đằng Huy Nguyệt gọi tên hắn. Tiếng gọi mềm dẻo đầy giọng mũi, làm Minh đế động tình một cách khác thường.
Mặt Đằng Huy Nguyệt đỏ bừng, ngửa đầu lên hôn cằm Minh đế: “Cữu cữu… Tề Lược… Lược… Lược…”
“Sau này ở tẩm điện, cũng gọi ta như vậy.” Minh đế nghe mà tâm thần nhộn nhạo.
“Lược…” Đằng Huy Nguyệt lại gọi thêm một lần, rồi nghiêm túc nói: “Thế nhưng, thật sự ta rất thích gọi người là “cữu cữu”. Người chính là cữu cữu của ta, phu quân của ta, Tề Lược của ta…”
Minh đế thấy vẻ tha thiết trên mặt cậu, nói ngay: “Vậy thì, cứ tùy ngươi.”
“Cữu cữu à, cữu cữu…” Đằng Huy Nguyệt vui vẻ, gọi Minh đế một lần tiếp một lần, đôi mắt hoa đào cong lên như trăng lưỡi liềm.
Minh đế mềm lòng: “Ngày mai cữu cữu hạ chỉ, chúng ta nhanh chóng thành hôn, được không?”
“Vẫn cứ chờ đến khi ta cập quan đi, chỉ một năm nữa thôi.” Đằng Huy Nguyệt do dự nói. Dù là bên nào, cậu vẫn chưa thu phục được mà!
“A Việt, ta sẽ không để ngươi uống thuốc tránh thai.” Tay Minh đế, chuyển sang phần bụng bằng phẳng của Đằng Huy Nguyệt. Lúc hoan ái khi nãy, hắn không cố ý tránh đi, mà là phóng thích trong cơ thể Đằng Huy Nguyệt. Tuy rằng văn tử khó sinh con, nhưng với người có vận khí tốt, cũng có thể mang thai trong một thời gian ngắn. Bảo bối nhi của hắn vẫn luôn là một đại phúc khí mà.
Chỉ cần nghĩ đến trong bụng Đằng Huy Nguyệt có thêm một Tiểu A Việt, trong lòng Minh đế tràn đầy mong chờ. Hắn sẽ không để cho một thứ hại thân như thuốc tránh thai được dùng trên người Đằng Huy Nguyệt.
Hắn sẽ bảo vệ bảo bối nhi của hắn, cho cậu thân phận danh chính ngôn thuận, cũng muốn cho đứa con có thể sẽ có của hai người, một thân phận danh chính ngôn thuận.
Nhìn thấy sự chờ đợi trong mắt Minh đế, Đằng Huy Nguyệt đau xót trong lòng. Kiếp trước không sinh con được vẫn là vết thương của Đằng Huy Nguyệt. Cảnh cầm sắt hài hòa giữa cậu và Tề Minh Diệu cũng bị phá vỡ vì chính điều đó.
Cậu rất muốn sinh một đứa con khỏe mạnh đáng yêu cho Minh đế. Nhưng cậu biết rõ, văn tử mang thai, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Tay Đằng Huy Nguyệt đặt lên tay của Minh đế ở trên bụng cậu, giao triền năm ngón tay cùng hắn, gật đầu: “Ta không uống, ta muốn sinh con cho cữu cữu. Chúng ta ước định, được không? Ta sẽ bắt mạch đúng hạn, nếu mang thai, chúng ta nhanh chóng thành hôn. Nếu không, sẽ chờ đến khi ta cập quan. Cữu cữu, được không?”
Đằng Huy Nguyệt cũng không định uống thuốc tránh thai. Chỉ cần có, dù thế nào nhất định cậu cũng phải sinh nó ra.
Minh đế hôn trán cậu, ôn nhu nói: “Được.”
Đằng Huy Nguyệt nhẹ nhàng cúi đầu xuống, che giấu đôi mắt hơi ướt át của mình, hỏi nhỏ: “Cữu cữu thích nam hài tử hay nữ hài tử?”
Minh đế cười nói: “Dù là nam tử, văn tử hay nữ tử, ta đều thích, tốt nhất là giống ngươi.”
Đằng Huy Nguyệt nhăn mũi: “Không sợ nó tùy hứng kiêu căng giống ta sao?”
“A Việt không hề tùy hứng kiêu căng chút nào.”
Đằng Huy Nguyệt không nhịn được mà bật cười.
“Nếu sinh ra rồi, nên đặt tên là gì mới tốt đây?”
“Đứa trẻ vẫn chưa sinh ra, đặt tên chính sẽ không tốt.”
“Ta cũng biết vậy… Còn nhũ danh thì sao?”
“Tên là A Thủ… Bảo vệ tiểu văn cha của nó…”
“Được đó… Cũng phải bảo vệ a cha của nó. Nó có một a cha tốt nhất trong thiên hạ… Cữu cữu, hóa ra người thích nam hài tử…”
“Văn tử cũng tên là A Thủ. Nếu là nữ nhi, thì tên là…”
Hai cữu sanh nói chuyện khe khẽ, mí mắt của Đằng Huy Nguyệt càng lúc càng nặng trĩu, dưới khí tức ấm áp của Minh đế, buồn ngủ.
“… Nói cho cữu cữu, tại sao đêm nay ngươi trốn trong chăn khóc một mình?” Minh đế đến sát tai cậu, nhẹ nhàng dụ dỗ để hỏi. Hắn vẫn để ý mãi khi Đằng Huy Nguyệt không như bình thường ngay từ đầu. Hắn không cho phép Đằng Huy Nguyệt phải chịu ủy khuất ở một nơi mà hắn không biết. Đằng Huy Nguyệt chịu ủy khuất, hắn sẽ đòi lại cho cậu gấp trăm lần nghìn lần.
Đằng Huy Nguyệt sắp ngủ, không đề phòng câu hỏi của Minh đế, trong lòng vừa thấy buồn cười vừa thấy xúc động. Lúc nào Minh đế cũng lo lắng cho cậu.
Nhưng mà giờ nói lại, cậu cũng thấy hơi ngượng ngùng.
Hôm nay Tề Minh Diệu đến phủ Công chúa tìm cậu. Vì Tề Minh Diệu đã biết chuyện giữa cậu và Minh đế, hai người nói chuyện rõ ràng với nhau, rốt cuộc cũng chấm dứt quan hệ lập lờ suốt nhiều năm qua. Thật ra dựa vào sự thông minh của Tề Minh Diệu, chỉ cần ngẫm nghĩ lại một chút, sẽ biết ngay mấy năm nay Đằng Huy Nguyệt không tỏ thái độ gì về hôn sự giữa hai người, kỳ thực là đang lợi dụng hắn. Nhưng Tề Minh Diệu chẳng những không trách cậu, ngược lại còn suy nghĩ đủ chuyện cho cậu, kiên trì muốn làm hậu thuẫn cho cậu. Đằng Huy Nguyệt không thể không cảm động.
Trông cậu thì kiêu căng quá mức, nhưng luôn mềm lòng với những người yêu thương cậu thật tình. Trong suốt hai kiếp, Tề Minh Diệu rất tốt với cậu, dù có phạm sai lầm nhưng khuyết điểm đó không thể nào che lấp được ưu điểm, trái tim Đằng Huy Nguyệt có làm từ sắt đá cũng phải bị hâm nóng. Không hề hối hận, nhưng cứ nghĩ đến chuyện sau này Tề Minh Diệu vẫn luôn yêu thương cậu trở thành người dưng, Đằng Huy Nguyệt vô cùng khó chịu.
Nghĩ đến việc cậu và Minh đế trở thành một đôi, những người bị tổn thương rất có thể không chỉ có một mình Tề Minh Diệu, đột nhiên Đằng Huy Nguyệt thấy sợ hãi. Càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng khổ sở, mệt mỏi đợi đến tận ban đêm, rốt cuộc cậu không thể ngồi yên được, tiến cung tìm Minh đế.
Nỗi bất an và áy náy của cậu, chỉ có Minh đế giúp cậu bình phục.
Nhưng khi đã thật sự đi vào Thái Cực cung, Đằng Huy Nguyệt lại không thể nói rõ ràng với Minh đế. Từng có bài học ở kiếp trước, cậu không thể không quan tâm đến tất cả mọi chuyện, chỉ biết làm một Nguyên Trưng Ung chủ cao cao tại thượng sôi nổi đường hoàng được. Dù sao cậu cũng phải gánh vác một vài chuyện, dùng sức lực không lớn lắm của mình để bảo vệ những người mà cậu có thể bảo vệ.
Minh đế đã vì cậu mà làm đến mức tận cùng, bản thân hắn cũng có rất nhiều thứ phải bận tâm, chính là quốc gia của hắn, chính là thần dân của hắn. Đằng Huy Nguyệt cảm thấy không nên làm phiền hắn vì những chuyện vụn vặt của cậu.
“A Diệu đã biết chuyện giữa ta và người.” Đằng Huy Nguyệt nói úp mở. “Ta và huynh ấy sẽ không thể tốt đẹp như trước đây nữa.” Ngữ khí bình thản.
Minh đế cúi đầu: “Bởi vì hắn và ngươi không thể tốt đẹp nữa, nên ngươi thương tâm như vậy?”
“Huynh ấy từng là biểu huynh tốt của ta.” Đằng Huy Nguyệt gối đầu lên ngực Minh đế. “Ta đã là của cữu cữu rồi.”
Minh đế sờ tóc cậu, ý vị không rõ hỏi: “A Việt, thật sự không thích hắn sao?”
Ý thức của Đằng Huy Nguyệt đã hơi mơ hồ, nhưng nghe thấy vậy vẫn không khỏi sửng sốt, không thể ngờ được Minh đế lại hỏi một vấn đề ngốc nghếch như vậy. Cậu đánh Minh đế mấy cái nhẹ, dùng giọng nói chán chường lẩm bẩm: “Cữu cữu thật ngốc nghếch, ta đã là người của cữu cữu rồi… Người còn hỏi vậy?”
Minh đế câm nín.
Quả thật, ăn người ta sạch sẽ rồi mới hỏi vấn đề này, thật sư rất ngốc.
“Cữu cữu không hỏi nữa. Ngươi ngủ đi.”
“Ừm…” Đằng Huy Nguyệt kéo dài ngữ điệu, buồn ngủ đến nỗi không mở mắt ra được. Chỉ một lát sau, ngủ say sưa trong ngực Minh đế.
Cánh tay Minh đế đang ôm cậu siết chặt lại.
Đến giờ hắn vẫn chưa nói với Đằng Huy Nguyệt, về thỏa thuận giữa hắn và Trịnh Thái hậu. Minh đế yêu thương Đằng Huy Nguyệt đã hơn mười năm, gần như đã trao toàn bộ tình cảm có thể có của mình cho cậu. Cho dù rất chắc chắn tình cảm Đằng Huy Nguyệt dành cho hắn vô cùng sâu đậm, nhưng chung quy vẫn sợ cậu còn nhỏ tuổi, không phân biệt được giữa tình thân và tình yêu, mà cho cậu một cơ hội để chọn lựa. Minh đế hy vọng trên con đường tình này, Đằng Huy Nguyệt sẽ không phải chịu một chút ủy khuất nào.
Cho nên Minh đế mới đáp ứng điều kiện của Trịnh Thái hậu, không thật sự ngăn cản cậu ở chung với những nam nhân khác. Hai năm nay Đằng Huy Nguyệt chứng kiến được những biểu hiện ghen tuông của Minh đế, đã là kết quả của việc áp chế trong áp chế của hắn.
Dù rằng Minh đế cũng không thể tưởng được vạn nhất Đằng Huy Nguyệt thật sự yêu người khác, hắn sẽ có phản ứng gì, nhưng chuyện này không hề xảy ra, tất nhiên không còn gì tốt hơn nữa.
Đại nhi tử Tề Minh Diệu vẫn luôn bị Minh đế coi là mối họa ngầm tiềm tàng lớn nhất. Nhưng có anh minh thần võ như Minh đế, cũng không thể làm gì khi Tề Minh Diệu có Trịnh Thái hậu che chở. Hiện giờ biết Đằng Huy Nguyệt và Tề Minh Diệu nói rõ ràng với nhau, không thể tốt đẹp như trước đây nữa. Không thể không nói, thật sự Minh đế rất vui sướng.
Cho đến khi cướp được sự trong sạch của người thương, loại bỏ được đối thủ tiềm tàng, Minh đế mới chính thức yên tâm.
Không thể ngờ hắn cũng sẽ có một ngày như thế!
Minh đế hôn bảo bối nhi đang cuộn tròn ngủ say trong ngực mình, thở dài: “Đúng là khó khăn mà…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT