“Con chỉ ở trong phủ.” Đằng Huy Nguyệt nói với vẻ đương nhiên.

Sau đêm trừ tịch, mùng một cả nhà đều ăn uống ở trong cung, mùng hai vẫn tiếp tục ở trong cung, trở về phủ Công chúa đã là mùng ba. Trong suốt một năm, khoảng thời gian ở nhà lâu nhất của Đằng Huy Nguyệt cũng chỉ có lúc này. Tất nhiên cậu sẽ ngoan ngoãn ở trong phủ, tận hiếu với cha mẹ.

Bất quá, cậu và Minh đế đang tình nồng ý mật, một ngày không gặp nhau sẽ rất nhớ. Minh đế nghĩ cho cậu, không giữ cậu ở trong cung, mà là thường xuyên đi qua mật đạo để đến gặp cậu, ôm cậu ngủ, giải tỏa nỗi khổ tương tư. Đằng Huy Nguyệt chưa bao giờ biết cậu có thể thích một người đến thế, hơn nữa ngày sau còn thích hơn so với ngày trước, như thể vĩnh viễn không có điểm tận cùng.

Hơn nữa Minh đế đã hứa với cậu sẽ dẫn cậu ra ngoài chơi vào ngày tết nguyên tiêu, chính là ngày mốt, nếu giờ hồi cung rồi lại ra ngoài sẽ không tiện.

Tề Mẫn rất vui mừng khi nghe đại nhi tử nói vậy, nhưng nàng cũng không bị lừa gạt. Hiểu con không ai bằng mẹ, trên mặt Đằng Huy Nguyệt lộ rõ niềm sung sướng từ tận nội tâm, rõ ràng đang ám chỉ một bí mật.

Nhưng Triệu Kính và Vương Tú Quyên đang ở đây, Tề Mẫn không tiện “thẩm vấn” đại nhi tử.

“A nương biết rồi.” Tề Mẫn cười nhìn cậu.

Đằng Huy Nguyệt nhún vai. Cậu nói rất thật mà.

Tề Mẫn bảo thị nữ đưa chén trà xua lạnh cho Đằng Huy Nguyệt, sau đó tiếp tục nói chuyện với Triệu Kính và Vương Tú Quyên.

“Gia Nhu, muội vừa nói, Du di của muội ra ngoài rồi?” Tề Mẫn hỏi. Đã rất lâu nàng không chú ý đến chuyện về Tề Du.

Từ sau tiệc ngắm cúc mà Tề Trân tổ chức để chúc mừng nàng được phong cáo mệnh, Tề Du về Nhữ Nam vương phủ rồi bị giam trong miếu của hoàng thất Tề thị để thanh tu. Tuy rằng vị hôn phu của nàng – đích thứ tôn của Sở Quận hầu phủ Tiền Vũ không hưu thê, nhưng đã nhanh chóng nạp hai thiếp thất, sau nửa năm, hai người lần lượt có tin vui. Trong lúc Tề Du bị giam, hắn đã có thêm hai thứ tử. Nàng đã từng một khóc hai nháo ba thắt cổ, nhưng lần này phụ vương của nàng, Nhữ Nam Vương Tề Triệt lại rất quyết tâm, kiên quyết trừng phạt đích trưởng nữ đã làm cho cả Nhữ Nam vương phủ phải mặt xám mày tro này.

Tề Mẫn cứ tưởng sau lần đó Tề Du sẽ hoàn toàn bị hủy, không ngờ nàng vẫn có thể đứng lên được.

Gia Nhu Huyền chủ Vương Tú Quyên thấy Tề Mẫn có hứng thú với đề tài này, nên nói tiếp: “Là a nương nói cho muội biết. Du di thành tâm nhận lỗi với Nhữ Nam vương phủ và Sở Quận hầu phủ, còn thề sẽ đối xử tốt với hai tiểu thiếp và các con do hai người sinh ra.”

Mẫu thân của Vương Tú Quyên là Giang Hoa Quận chúa Tề Chi. Tề Chi là người thẳng thắn cởi mở, là trưởng tỷ được các huynh đệ muội muội kính trọng nhất trong số những người cùng lứa, tin tức trên tay luôn rất linh thông. Bởi vì Vương Tú Quyên gả cho đích trưởng tử Đằng Phong Lễ của nhị chi chi trưởng Đằng gia, nhị chi chi trưởng lại quả quyết dựa vào Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn, nên quan hệ giữa Tề Chi và Tề Mẫn vốn đã tốt nay càng tốt hơn. Tề Chi thường xuyên nói cho nữ nhi Vương Tú Quyên một vài tin tức, muốn thông qua nàng để nhắc nhở Tề Mẫn, cũng là cho Vương Tú Quyên một thiện duyên. Có Tề Mẫn che chở, bất cứ ai muốn động chạm vào Vương Tú Quyên cũng phải suy nghĩ lại.

Phu quân Tiền Vũ của Tề Du vốn là nam nhân hòa nhã giàu tình cảm, luôn thương hương tiếc ngọc. Hai năm trôi qua, nỗi đau mất con đã phai nhạt đi nhiều, bao nhiêu căm hận với Tề Du cũng không còn lại nhiều, thấy biểu muội mà ngày xưa mình yêu thích giờ tiều tụy hốc hác, gầy gò trơ xương, trong lòng cũng rầu rĩ. Sau cùng hai nhà thỏa thuận với nhau, đón Tề Du ra khỏi miếu, trở về Sở Quận hầu phủ.

Cuối cùng, Vương Tú Quyên cảm thán một câu: “Lần này Du di chịu nhiều đau khổ, tính tình thay đổi rất nhiều, di phụ cũng đối đãi tốt hơn.”

Tề Mẫn và Triệu Kính quay sang nhìn nhau, trong mắt đều xuất hiện chút không tán thành.

Về phần Triệu Kính, chỉ trừ khi đối diện với vị phu quân bất bình thường kia hắn mới có dấu hiệu bị dạy hư, chứ phần lớn thời gian hắn rất thông minh, sở trường của hắn là quan sát lòng người. Số lần hắn gặp Tề Du rất hữu hạn, nhưng cảm giác luôn không mấy tốt đẹp. Nhà hắn không có thân phận để thân quen với Tề Du, nếu đối phương muốn đến gần, nhất định hắn sẽ tôn kính nhưng không gần gũi.

Trong lòng Tề Mẫn trào dâng chút u ám. Tề Du luôn cho nàng một cảm giác không thoải mái lắm.

Trước đây, Nhữ Nam Vương Tề Triệt đưa đích trưởng nữ này vào trong miếu của hoàng thất, tất nhiên là để quở trách nàng, mặt khác, cũng là để bảo vệ tính mạng nàng. Vì sau tiệc ngắm cúc của Tề Trân, Tề Du như bị tâm thần, cứ mở miệng là muốn Tề Triệt gả nàng cho An Quốc công Đằng Kỳ Sơn. Nàng cho rằng chỉ khi được gả cho Đằng Kỳ Sơn, nàng mới có thể được hạnh phúc thật sự. Ý nghĩ này đã trở thành ma chướng trong lòng nàng. Tề Triệt vừa sợ vừa giận, suýt nữa đã tức đến nỗi bất tỉnh. Lúc trước Tề Du làm ra loại chuyện không biết xấu hổ kia cùng sinh mẫu Tiền thị, còn có thể nói Tề Du trẻ người non dạ, là bị Tiền thị xúi giục làm bừa. Hiện giờ Tề Du vẫn nói như vậy, còn quang minh chính đại nói nàng ham muốn người đã có thê tử, luôn ảo tưởng được làm thiếp.

Vô liêm sỉ như vậy, bất chấp luân thường như vậy, quả thực Nhữ Nam vương phủ mất hết mặt mũi! Hơn nữa, nếu chuyện này bị truyền vào cung, toàn bộ vương phủ sẽ gặp tai họa.

Cho nên Tề Triệt mới dứt khoát tàn nhẫn, nhưng đồng thời, cũng khiến cho Tề Mẫn đang tức giận không thôi không thể diệt trừ Tề Du một cách lộ liễu trắng trợn.

Người bị giam trong miếu của hoàng thất đều là những gia quyến hoàng thất phạm vào trọng tội. Một khi đã phải thanh tu, chẳng những có ảnh hưởng rất xấu đến thanh danh, mà từ đó về sau chỉ có thể trải qua một cuộc sống kham khổ. Đối với một gia quyến hoàng thất mà nói, đây là một sự trừng phạt rất nặng.

Nếu Tề Mẫn vẫn còn không muốn buông tha, sẽ đến lượt nàng bị chỉ trích. Hơn nữa, vì Tề Du có tâm tư không thể công khai với Đằng Kỳ Sơn, trong mắt người khác, Tề Mẫn và Tề Du không thù không oán. Những thủ đoạn để Tề Mẫn đối phó Tề Du đều phải che giấu phía sau. Kể từ đó, quả thật Tề Mẫn không tiện ra tay nữa.

Bất quá, Tề Du đã bị giam trong miếu của hoàng thất, Tề Mẫn cũng rất rộng lượng dừng tay lại. Nàng rất yên tâm về những “an trí” ở trong miếu. Những ngày tháng sống trong miếu của Tề Du, tuyệt đối không hề dễ chịu.

Không ngờ mới chỉ qua hai năm, Tề Du đã có thể ra ngoài.

Dù sao Vương Tú Quyên cũng cách mấy người Tề Mẫn một thế hệ, chưa trải qua nhiều chuyện, khi nghe sai đồn sai khó tránh khỏi sẽ tin tưởng một chút. Nhưng Tề Mẫn và Triệu Kính thì không.

Họ cảm nhận được mùi vị bất thường từ chuyện này.

“Biểu cô cô quay về nhà chồng từ miếu, có dẫn theo người nào không?” Đằng Huy Nguyệt vẫn không tham gia vào cuộc nói chuyện của ba người đột nhiên lên tiếng.

Vương Tú Quyên có chút kinh ngạc nói: “Sao điện hạ biết? Nghe nói Du di tin Phật, có đưa ni cô ở trong miếu về Sở Quận hầu phủ để giảng kinh cho mình mỗi ngày.”

Trong đầu Đằng Huy Nguyệt có cái gì đó lướt qua, nhưng không thể nghĩ ra ngay được, nhíu mi.

“A Việt, sao vậy? Có gì không ổn?” Tề Mẫn thân thiết nhìn đại nhi tử.

Đằng Huy Nguyệt lắc đầu: “Không có gì.” Cậu cũng chả có hứng thú lắm với Tề Du.

Tề Mẫn vỗ vỗ cậu: “Đừng lo lắng, a nương sẽ sắp xếp…” Chuyện trước kia của Tề Du, chính là do Đằng Huy Nguyệt phá hỏng trong lúc vô ý. Dựa vào trí tuệ của cậu, dù Tề Mẫn không nói rõ, cậu cũng tự đoán được tám, chín phần. Tề Mẫn thấy cậu lớn dần, những chuyện nội trạch này cũng không giấu diếm cậu, muốn để cậu nghe nhìn nhiều hơn. Không ép buộc cậu phải nắm bắt rõ, nhưng cũng sẽ không để cậu hoàn toàn không biết gì cả.

Đằng Huy Nguyệt không nghĩ ra nguyên do, chỉ có thể bỏ qua một bên. Ngẫm lại, dựa vào sự khôn khéo của Tề Mẫn, cũng sẽ không gặp bất lợi. Tề Du vẫn chưa đủ tư cách để cậu tốn nhiều tâm tư.

Tề Mẫn thấy Đằng Huy Nguyệt không nhíu mày nữa, vừa cười vừa nói sang chuyện khác: “An Kính sắp thành hôn, con chuẩn bị quà mừng xong chưa?”

An Kính Lệnh chủ Vương Thừa Kiên và đích tử của Nam Dương Hầu – Thế tử Lục Triển Vân hiện giờ, sẽ thành hôn vào đầu tháng ba. Vương Thừa Kiên là thư đồng của Đằng Huy Nguyệt, tình bằng hữu giữa hai người bình thản mà sâu sắc. Từ lâu Đằng Huy Nguyệt đã quyết định sẽ xuất hiện trong hôn lễ, chuẩn bị mọi thứ cho thật tốt để hoạnh họe Lục Triển Vân. Lục Triển Vân nhìn thấy Đằng Huy Nguyệt y như chuột thấy mèo, nghe thấy chuyện Đằng Huy Nguyệt muốn đối phó hắn trong hôn lễ, sợ trắng bệch mặt mày, vừa làm nũng vừa kiên quyết năn nỉ Vương Thừa Kiên ngăn cản Đằng Huy Nguyệt. Trong mắt hắn, Vương Thừa Kiên là người duy nhất trong số những người cùng lứa có thể áp chế Đằng Huy Nguyệt. Thế nhưng lần này Đằng Huy Nguyệt cũng giả vờ đáng thương với Vương Thừa Kiên. Vương Thừa Kiên vẫn luôn coi cậu như đệ đệ để quan tâm, hiếm khi thấy Đằng Huy Nguyệt đòi hỏi từ mình, ngay lập tức không thèm để ý đến tiếng kêu rên của Lục Triển Vân, đồng ý cho Đằng Huy Nguyệt tha hồ lăn qua lăn lại, chỉ cần giữ lại một hơi thở là được rồi.

“Chuẩn bị xong rồi.” Đằng Huy Nguyệt nhớ đến khuôn mặt Lục Triển Vân khi bị Vương Thừa Kiên nói cho đến mức nghẹn họng, bật cười. “Mấy ngày nữa con sẽ phái người mang đến đó.” Đối với hảo hữu Vương Thừa Kiên, Đằng Huy Nguyệt không hề keo kiệt, danh mục quà mừng dài vô cùng tận.

“Làm phiền điện hạ phí tâm.” Vương Tú Quyên nói. Vương Thừa Kiên là văn tử đệ đệ của Vương Tú Quyên. Đệ đệ xuất giá, nàng cũng rất vui mừng. Hơn nữa, Vương Thừa Kiên còn có bằng hữu là Nguyên Trưng Ung chủ, là một chuyện vô cùng tốt đối với hắn.

Triệu Kính mỉm cười nhìn nhi tức phụ và Đằng Huy Nguyệt nói chuyện, bất giác nghĩ đến một chuyện khác____

Các Hoàng tử trong cung lần lượt tới tuổi thành hôn. Ở cả hai bên đại chi và kế phu nhân Tề Trân của phủ An Quốc công, đều có ý định đưa tử nữ vào cung.



Phủ Công chúa vào tháng giêng ấm áp vui vẻ, nói cười nhẹ nhàng. Trấn Sa Hà ở biên quan vào tháng giêng, gió trăng rét mướt, lạnh đến thấu xương.

Một người mặc chiếc áo khoác rất dày đẩy cửa thư phòng đi vào, lộ ra một khuôn mặt bình thường. Hắn là đích trưởng tử Từ Chỉ của chi thứ Từ gia ở Kiến Khang, đường biểu huynh của Tứ Hoàng tử Tề Minh Viêm.

Trong thư phòng có chậu than củi đang đốt, sáng rực ấm áp. Từ Chỉ thoải mái thở dài một hơi, cúi người nói với Tề Minh Viêm đang ngồi đối diện sau chiếc bàn lau chùi bội kiếm: “Tứ điện hạ, Kiến Khang gửi thư, gia chủ đồng ý yêu cầu của ngươi, nhưng mà…”

Trải qua cuộc đời quân lữ hai năm, tuy ngũ quan của Tề Minh Viêm vẫn còn hơi non trẻ, nhưng đã có sự lạnh lùng nghiêm khắc. Chiều cao của hắn đã thay đổi rõ rệt, mới mười bốn tuổi, đã cao bằng những tiểu tử mười bảy, mười tám tuổi, thân thể cũng từ gầy gò ốm yếu ban đầu trở thành rắn chắc cường tráng.

Sau khi trở thành thư đồng của Tề Minh Viêm, Từ Chỉ vẫn luôn ở phía sau hắn. Khi Tề Minh Viêm tròn mười tuổi, Từ Chỉ muốn làm thuộc hạ cho hắn, Tề Minh Viêm không thay đổi sắc mặt mà tiếp nhận.

Nhiều năm trôi qua, Từ Chỉ đã biết rất rõ, cho dù là Hoàng tử không được sủng ái nhất, nhưng dã tâm của Tề Minh Viêm lại không hề nhỏ. Hơn nữa, hắn cũng rất tàn nhẫn với bản thân, từ chuyện hắn dám vứt bỏ tất cả ánh hào quang của một Hoàng tử, dứt khoát đi tòng quân vì muốn tranh giành tiền đồ là có thể thấy được.

Hiện giờ toàn bộ Sa Hà này, có ai mà không biết Tướng quân tiên phong Tề Viêm?

Tiểu tướng mười bốn tuổi này dám dẫn binh lính của mình xông pha chiến đấu quyết chí tiến lên, quên sống quên chết, lập nhiều chiến công hiển hách!

Từ Chỉ đi theo Tề Minh Viêm, làm quân sự phụ tá cho hắn, nhìn hắn dần dần đặt chân vào con đường thuộc về riêng mình. Thái độ của Từ Chỉ đối với Tề Minh Viêm, ban đầu chỉ là không xem trọng, đến giờ đã trở thành cam tâm tình nguyện làm hạ thần.

“Nhưng mà?” Tề Minh Viêm hỏi.

Từ Chỉ cắn răng: “Nhưng mà, khi Tứ điện hạ cập quan phải cưới nữ nhi của Từ gia làm chính phi…”

Giọng nói của Từ Chỉ im bặt lại, vì Tề Minh Viêm đang trừng mắt với hắn, ánh mắt tràn ngập tức giận. Từ Chỉ không hề nghi ngờ hắn sẽ vung kiếm chém mình ngay tức khắc.

“Không được.” Tề Minh Viêm nói ra hai chữ như định đóng cột.

Từ Chỉ đi theo hắn đã bao nhiêu năm, sao lại không hiểu tâm tư của hắn?

“Tứ điện hạ… Kiến Khang có truyền tin đồn, trong cung sắp tuyển phi cho các Hoàng tử… Mọi người đều biết, tâm nguyện của Đai điện hạ chính là…” Từ Chỉ nói đến đây thì dừng lại.

Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu thích Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt, đây chính là bí mật bán công khai trong số các thư đồng của Hoàng tử như hắn. Sau lưng Tề Minh Diệu có Trịnh Thái hậu, Trịnh phi, toàn bộ Trịnh gia và cả toàn bộ Lý gia của gia tộc sinh mẫu Lý Hoàng hậu, không một Hoàng tử nào có thể chống lại hắn.

Tề Minh Diệu tuyển phi, người được chọn làm chính phi, ngoại trừ Nguyên Trưng Ung chủ, không còn đến lượt người khác.

Tề Minh Viêm mím chặt môi, trong mắt là vẻ băng hàn, theo bản năng ấn ngực mình. Ở đó có một miếng ngọc bội, có khắc một vầng trăng sáng, là quà sinh nhật mà Đằng Huy Nguyệt tặng cho hắn. Hắn chưa từng để nó rời khỏi mình.

Chỉ cần cho hắn thời gian, nhất định hắn sẽ có thể đạt được đủ thành tựu, có được những thứ mình muốn. Thế nhưng, hắn không có đủ thời gian!

“Đi ra ngoài!” Tề Minh Viêm từ từ nhắm hai mắt lại, nói với Từ Chỉ.

Từ Chỉ nói nhỏ: “… A Viêm, cân nhắc một chút đi…” Dù có thêm Từ gia, thực lực của họ vẫn không thể làm thế lực sau lưng Tề Minh Diệu bị dao động. Huống chi Tề Minh Viêm chỉ có một mình?

Một người cao quý độc nhất như Nguyên Trưng Ung chủ kia, há lại có thể dễ dàng có được sao?

__Hết chương 59__

Chú thích:

Mình xin giải thích một chút về cách xưng hô giữa Tề Mẫn và Vương Tú Quyên: Tề Chi là chị của Tề Mẫn, Vương Tú Quyên là con gái của Tề Chi, xét trong mối quan hệ của Tề gia, Vương Tú Quyên là cháu gái của Tề Mẫn. Thế nhưng cả Tề Mẫn và Vương Tú Quyên đều gả vào Đằng gia, Tề Mẫn là vợ của Đằng Kỳ Sơn, Vương Tú Quyên là vợ của Đằng Phong Lễ, Đằng Kỳ Sơn và Đằng Phong Lễ là hai anh em họ, xét trong mối quan hệ bên Đằng gia thì Tề Mẫn và Vương Tú Quyên cùng thế hệ với nhau. Vì lúc này cả hai đều đã lấy chồng nên mình để hai người xưng hô tỷ muội với nhau theo như bên nhà chồng. Thật ra tiếng Việt thì nó lằng nhằng như thế, chứ theo như bản gốc, cách xưng hô chỉ đơn giản là “ta – ngươi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play