Tháng tư của năm Thái An thứ mười lăm là một tháng tràn ngập bi thương đối với Đằng Huy Nguyệt.
Tằng ngoại tổ phụ Nhữ Nam Vương Tề Lương luôn sủng nịch cậu qua đời vào đầu tháng tư. Đằng Huy Nguyệt đi cùng tổ phụ và cha mẹ đến vương phủ phúng viếng. Ngay cả Minh đế cũng đến đây.
Tràn ngập tầm mắt đều là màu trắng, bên tai là những tiếng khóc vang lên không ngừng. Đằng Huy Nguyệt nhớ lại khi còn nhỏ, cậu đã từng ngồi trên đôi vai cường tráng của Tề Lương để giễu võ giương oai, còn nhổ râu Tề Lương, còn chơi trên xe ngựa mà Tề Lương cho cậu, không nhịn được mà hai mắt đỏ lên.
An Quốc công Đằng Hải có thân phận nữ tế hai tầng, và kế phu nhân Tề Trân khoác áo tang, đều bận trong bận ngoài. Đằng Kỳ Sơn là ngoại tôn ruột thịt, cũng bận rộn giống vậy.
Lần đầu tiên Đằng Huy Nhiên nhìn thấy tang lễ như thế này, bình thường nó vẫn luôn to gan lớn mật mà cũng sợ hãi, cứ rúc trong lòng Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn, không dám ló đầu ra ngoài.
Trong nhất thời, không ai chú ý tới Đằng Huy Nguyệt không được ổn lắm.
Tuy rằng trên mặt Đằng Huy Nguyệt có nước mắt, nhưng cậu vẫn biết mình rất tốt. Cho đến khi Minh đế đến gần ôm cậu vào lòng, đột nhiên cậu không nhịn được, úp mặt vào ngực hắn khóc lớn, bả vai mảnh khảnh không ngừng run rẩy.
____ Nguyên Trưng Ung chủ kiêu căng ngạo mạn, nhưng đối với người thân mà mình quan tâm, trong tim vẫn rất mềm mại.
Trong đôi mắt phượng uy nghiêm của Minh đế xuất hiện chút thương yêu, không hề kiêng dè mà bế cậu lên, đi ra khỏi linh đường.
…
Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn thấy Minh đế đưa Đằng Huy Nguyệt khóc lóc rời đi, trong lòng vô cùng cảm kích. Sau khi dỗ dành một hồi, nàng vẫn bế Đằng Huy Nhiên trong lòng, quả thật không còn tay nào để chăm sóc cho Đằng Huy Nguyệt. Có Minh đế trông chừng đại nhi tử, Tề Mẫn rất yên tâm.
Lúc này, đột nhiên trong linh đường có biến cố phát sinh!
Một nữ nhân tóc tai rối bời, cả người nhếch nhác xông vào!
“Mẫu thân!” Tề Viễn và Tề Trân đều kinh hãi kêu lên.
Triệu trắc phi hoàn toàn không còn vẻ lộng lẫy quyến rũ khi xưa như gặp được cứu tinh, vươn tay với hai người con của mình, kêu lên điên cuồng: “A Viễn, A Trân, cứu mẹ! Cứu mẹ!”
Giọng nói đó thảm thiết như quỷ, mọi người ở đây đều phải rùng mình một cái!
Tề Viễn không đành lòng bước đến, Tề Trân thì kéo hắn lại, không để hắn bị kích thích quá.
Nhưng chỉ một chút như vậy, Triệu trắc phi đã bị hạ nhân áp chế một lần nữa. Bọn họ sợ nàng chạy mất, sức lực trên tay không hề nhẹ, dùng vải bịt miệng nàng lại, ngăn cản nàng tiếp tục kêu gào. Vị trắc phi ngày trước được sủng quan hậu viện trong Nhữ Nam vương phủ, phong quang đến nỗi có thể đối đầu với Vương phi và Thế tử, hiện giờ lại chỉ như súc vật bị kiềm chế, không thể động đậy.
“Sao lại thế này?” Tiết thị đã thăng cấp thành Nhữ Nam Thái phi, bình tĩnh hỏi.
Làm ra sơ suất lớn đến thế, để cho Triệu trắc phi xông vào linh đường, gây huyên náo trước linh cữu của Tề Lương?
Quản gia của vương phủ chảy mồ hôi đầy đầu, đi đến nhận tội với mọi người: “Tiểu nhân làm việc bất lực, xin Thái phi, Vương gia, Vương phi thứ tội! Cho phép tiểu nhân hoàn thành giao phó của tiên Vương gia trước, sau đó sẽ đến nhận phạt.”
Nhữ Nam Vương Tề Lương có bản tính phong lưu, từng trải qua vô số nữ nhân, nhưng nữ nhân mà hắn sủng ái nhất đời này chính là Triệu trắc phi. Vậy mà những nhi tử được hắn yêu quý nhất, có thể làm rạng rỡ cho Nhữ Nam vương phủ nhất lại đều được sinh ra bởi đích phi Tiết thị thanh cao không giống ai khác kia. Tính tình Tề Lương bộc trực thẳng thắn, nhưng không có nghĩa là hắn ngu ngốc, không phân biệt rõ mọi thứ.
Chỉ là đối với thê thiếp, hắn thật sự không có quyết đoán để hoàn toàn bỏ rơi bên nào, cho nên chỉ áp dụng thái độ ngoảnh mặt làm thinh về những tranh đấu giữa Vương phi Tiết thị và Triệu trắc phi.
Hắn không dính líu vào chuyện ở hậu trạch, kết quả của việc bỏ mặc nhiều năm chính là thế lực của Vương phi Tiết thị và Triệu trắc phi đã như nước với lửa, minh tranh ám đấu không thiếu thứ gì. Chờ đến lúc Tề Lương muốn hòa giải, mọi chuyện đã quá muộn.
Triệu trắc phi có được địa vị ngang bằng với Vương phi Tiết thị, tất cả đều nhờ có sự sủng ái của Tề Lương. Nếu Tề Lương qua đời, Triệu trắc phi không còn ô dù chắc chắn không thể chống lại Tề Triệt và Lâm Phàm. Nhi tử nữ nhi mà nàng sinh ra cũng rất có thể không có may mắn thoát được.
Cho nên, khi Tề Lương bệnh nặng đã từng nói để Triệu trắc phi tuẫn táng. So với việc phải chịu nhục sau khi hắn chết, chẳng thà đi cùng hắn trong tôn vinh, còn có thể coi đây là lợi thế, bảo vệ hai con của nàng.
Triệu trắc phi nghĩ trước nghĩ sau cũng đã đáp ứng, nhưng khi chuyện tới ngay trước mắt, chung quy nàng vẫn sợ. Đứng trước cái chết, những cái tình thâm ý nặng vì người quên mình kia đều chỉ là giả.
Tề Lương đến chết vẫn luôn sủng ái nàng, thế nhưng sủng ái đó cũng không thể thực sự làm dao động quyết định của hắn. Nếu Triệu trắc phi không muốn chết trước hắn, hắn không ép buộc… Nhưng sau khi hắn chết, nàng vẫn phải tuẫn táng.
Sau khi Tề Lương qua đời, hôm nay quản gia mới dẫn người đến tiễn Triệu trắc phi theo trình tự. Không ngờ đột nhiên Triệu trắc phi lại bộc phát ra sức lực lạ thường, giãy giụa thoát khỏi kiềm chế, chạy đến linh đường làm ầm lên!
Phải biết rằng hôm nay Minh đế bệ hạ cũng tới phúng viếng!
Quản gia chỉ vừa nghĩ tới chuyện sẽ đụng chạm phải thiên tử, hận không thể ngất xỉu ngay lập tức! Thế nhưng chuyện này, hắn không thể thoát khỏi, chỉ còn cách kiên trì chủ động nhận lỗi, thu dọn tàn cuộc.
Tiết thị nhìn Triệu trắc phi như từ áng mây trên trời biến thành bùn đất dưới chân, vốn dĩ trong lòng có một chút sảng khoái, nhưng bất tri bất giác đã biến đâu mất, chỉ còn sự thương hại bễ nghễ.
Nếu nàng không sinh hạ được hai nhi tử xuất sắc được sủng ái, chỉ e hôm nay kết cục của Triệu trắc phi chính là kết cục của nàng.
Nói đến nói đi, bao nhiêu nghiệt ngã này đều do tên người chết Tề Lương kia. Nếu hắn không làm chỗ dựa cho Triệu trắc phi, nàng sẽ chỉ là một tiểu trắc phi, sao có thể bị dung túng đến nỗi chẳng biết nặng nhẹ như thế?
“Nếu các ngươi bằng lòng buông tha cho những gì Vương gia hứa cho các ngươi, các ngươi có thể đưa Triệu thị đi.” Tiết thị quay đầu, nói với Tề Viễn và Tề Trân.
Lời vừa nói ra, Tề Viễn và Tề Trân đều sửng sốt. Tề Lương dùng tính mạng của Triệu trắc phi, để cho Tề Viễn được áo cơm không lo suốt đời, cho Tề Trân một cơ hội trở thành nữ chủ nhân chân chính của phủ An Quốc công. Mà cứu Triệu trắc phi, cũng đồng nghĩa với việc tất cả mọi thứ đều trở thành mây bay.
Bọn họ đường đường là thứ trưởng tử nữ của Nhữ Nam vương phủ, thành viên của hoàng thất Tề thị, bảo bọn họ không còn gì hết, hai bàn tay trắng?
Nghĩ tới bản thân mình không có sở trường gì, nghĩ tới cả nhà còn ở sau lưng, sắc mặt Tề Viễn u ám không rõ.
Triệu trắc phi nghe thấy Tiết thị nói vậy như nhặt được sợi dây cứu mạng, cố gắng giãy giụa, kêu ưm ưm với Tề Viễn và Tề Trân.
Thế nhưng, vừa nãy Tề Viễn còn thấy không đành lòng định bước lên trước, lại bất giác lùi lại ra sau từng bước một. Lưng hắn đụng vào Tề Trân. Không biết từ bao giờ, Tề Trân đã lẳng lặng trốn sau lưng hắn, cúi đầu không nhìn Triệu trắc phi.
Vừa vặn Tề Trân ngăn cản đường lùi về sau của hắn, Tề Viễn không thể không đứng lại, dùng giọng nói khàn khàn, khó khăn nói ra từng chữ: “… Mệnh cha… không thể trái…”
Cả người Triệu trắc phi cứng còng lại, rồi sau đó, từ từ, người nàng rạp xuống, không hề động đậy, sự tuyệt vọng nguội lạnh bao phủ khắp người nàng.
Tề Viễn gập hai đầu gối, quỳ rầm xuống mặt đất, dập đầu không ngừng với Triệu trắc phi. Hắn dập đầu rất mạnh, trán đập mạnh vào nền gạch đá từng cái một, chỉ chốc lát sau đã bị chảy máu.
Tề Trân thấy vậy, cũng vội vàng quỳ xuống, dập đầu cùng hắn.
Triệu trắc phi hoàn toàn không còn động tĩnh, giống như đã chết lặng. Có lẽ trước đây khi nàng tìm mọi cách để mưu tính cho hai con của mình, không thề ngờ sẽ có một ngày như thế này.
“Thế này…” Quản gia cẩn thận nhìn sang Tiết thị.
Tiết thị lắc đầu, phất tay ra hiệu cho họ đưa Triệu trắc phi rời khỏi linh đường.
Quản gia nhìn kỹ ý tứ trên mặt Tiết thị, cúi người hành lễ xong, đưa Triệu trắc phi ra ngoài.
Tề Viễn và Tề Trân như chưa tỉnh lại, vẫn cứ dập đầu. Nhưng phương hướng dập đầu, không phải là với linh cữu của Tề Lương, mà là phía cửa mà Triệu trắc phi bị đưa đi.
Mọi người trong linh đường đều nhìn bọn họ, thần sắc khác nhau, có người khinh bỉ, có người đồng tình, rất nhiều vẻ mặt.
Tiết thị nói: “Còn thất thần làm gì? Còn không nâng Tề Viễn và Tề Trân dậy?”
Thê tử Cao thị của Tề Viễn và thị nữ đều trắng bệch mặt mày đến nâng Tề Viễn dậy. Tề Trân thì được thê tử Lâm thị của thứ tử Đằng Kỳ Nhạc và thị nữ nâng dậy.
Trán Tề Viễn bị đập vỡ, đang chảy máu không ngừng. Cao thị cầm khăn tay muốn lau giúp hắn, bị hắn giơ tay ngăn cản. Máu tươi đọng lại bên ngoài vết thương, khiến cho khuôn mặt Tề Viễn hung ác dữ tợn hơn nhiều.
Trán Tề Trân chỉ hơi đỏ một chút, không có gì đáng ngại.
Một lần nữa trở lại vị trí của mình, sắc mặt hai người đều không tốt đẹp gì, ánh mắt từ bốn phía như những mũi nhọn đâm vào lưng hai người.
Tang lễ bị cắt ngang được tiếp tục tiến hành.
…
Không nhắc đến trò cười ngoài ý muốn vừa diễn ra ở linh đường nữa.
Minh đế bế Đằng Huy Nguyệt đang khóc thương tâm không ngừng ra ngoài linh đường, đi đến thẳng đài ngắm cảnh ở cạnh núi giả.
Lúc này, tiếng khóc của Đằng Huy Nguyệt đã biến thành tiếng nức nở ngắt quãng, đôi mắt hoa đào to tròn ngập nước, cái mũi đỏ bừng, giống y như con thỏ, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Trên chiếc bàn cẩm thạch ở đài ngắm cảnh đã có không ít đồ vật.
Minh đế bế cậu ngồi xuống, lấy chiếc khăn mặt ấm áp lau mặt cho cậu.
Sau khi phát tiết xong, Đằng Huy Nguyệt cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Tuy rằng vẫn hơi khó chịu, nhưng không còn khóc nữa.
Minh đế sờ đôi môi khô khốc của cậu, cầm chén nước đút cho cậu.
“Cữu cữu, để tự ta…” Đằng Huy Nguyệt nói khe khẽ với giọng mũi, vươn tay muốn cầm chén.
Minh đế không để cậu cầm, vẫn tự mình đút cho cậu.
Chén được đặt bên môi, Đằng Huy Nguyệt ấm áp trong lòng, hơi mở miệng uống nước. Uống hết một chén nước xong, cậu hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ không uống nữa.
Minh đế đặt chén lên bàn.
Từ sau khi năm tuổi, số lần Đằng Huy Nguyệt khóc không đủ mười đầu ngón tay. Khóc lớn thế này chính là lần đầu tiên. Cậu không khỏi có chút xấu hổ.
Minh đế xoa mặt cậu một chút: “Sinh lão bệnh tử là lẽ thường của con người. A Việt, ngươi phải học cách đối mặt với loại chuyện này. Nhữ Nam Vương ở dưới suối vàng biết được, chắc chắn cũng không vui khi ngươi thương tâm như vậy.”
Đằng Huy Nguyệt hơi sững người. Cậu rất kinh ngạc khi Minh đế nói vậy với cậu. Từ xưa đến giờ Minh đế luôn không tin chuyện quỷ thần.
Thật ra, sau khi nói xong Minh đế cũng thấy không được tự nhiên lắm. Nếu là người khác khóc lóc thương tâm vì người thân qua đời, ngay cả liếc mắt một cái hắn cũng chẳng thèm. Nhưng người này là Đằng Huy Nguyệt, Minh đế không thể yên tâm được, cố gắng trấn an cậu.
Đằng Huy Nguyệt yếu ớt tựa vào ngực Minh đế, thì thào: “Ta biết chứ… Nhưng mà, cữu cữu, cho dù biết được, vẫn cảm thấy khổ sở… Rõ ràng trước đây tằng ngoại tổ phụ còn nói chuyện với ta, hỏi ta thích hay không thích Tề Minh Tranh. Tại sao mới chỉ trong chớp mắt, người đã đi mà không nói một tiếng?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT