Chuyện hành thích của tộc Côn Na Lý làm cho năm Thái An thứ chín trở nên không yên bình.
Bởi vì tiểu nhi tử Đằng Huy Nhiên bị bệnh, và cả chuyện Đằng Huy Nguyệt suýt bị thương trong lúc Minh đế bị hành thích, Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn hiếm khi có thái độ ép buộc Đằng Huy Nguyệt về phủ Công chúa.
Trịnh Thái hậu và Minh đế đều cho phép. Nhất là Trịnh Thái hậu, sau khi biết Minh đế có thể thuận lợi thoát khỏi nguy hiểm chính là bởi vì Đằng Huy Nguyệt bị ác mộng dọa sợ, luôn lo lắng cho Minh đế nên đã sắp xếp ám vệ của mình bên cạnh Minh đế, mới giúp Minh đế được cứu viện đúng lúc, quả thật bà cảm thấy Đằng Huy Nguyệt là phúc tinh trời cao ban cho.
Minh đế không có nhiều nhận xét đối với Trịnh Thái hậu luôn cảm thấy may mắn, chỉ là làm theo ý của bà, ban thưởng cho Đằng Huy Nguyệt, chấp nhận công lao của Đằng Huy Nguyệt.
Về phương diện khác, Đằng Huy Nguyệt suýt gặp nguy hiểm vì ám vệ phản bội. Đoàn ám vệ thủ hạ hiện giờ của Minh đế, có một nửa do chính tay hắn bồi dưỡng, một nửa khác là thế lực cũ của Hưng đế. Bọn họ luôn trung thành tận tụy, làm việc đắc lực. Bây giờ lại phản bội ngay vào lúc nguy cấp nhất, chỉ nhiêu đó cũng đủ chứng minh đoàn ám vệ không phải bền chắc như thép. Minh đế rất cảnh giác về chuyện này, hắn bắt đầu thanh tẩy đoàn ám vệ.
Trịnh Thái hậu lo chuyện hành thích làm Đằng Huy Nguyệt sợ hãi, nên để cậu về phủ Công chúa cho đỡ sợ, sau này sẽ không bị ám ảnh đối với hoàng cung.
Minh đế giữ Liễm Vũ ở lại cạnh Đằng Huy Nguyệt, cũng hiếm khi hào phóng gật đầu cho phép Đằng Huy Nguyệt xuất cung, nguyên nhân thì không thể nói với người ngoài.
____ Dù sao thì, Minh đế có anh minh thần võ đến đâu, trong một chốc lát cũng không thể đối mặt được với chuyện bản thân không khống chế được mà hôn môi tiểu ngoại sanh mình yêu thương.
Đằng Huy Nguyệt vẫn chưa kịp nhận ra tâm tư phức tạp của Minh đế, đã được Công chúa a nương của cậu đưa về phủ Công chúa.
Lúc này cậu vẫn chưa biết trong vòng gần nửa năm kế tiếp, cậu đều rất ít gặp mặt Minh đế. Ngay cả sinh nhật bảy tuổi của cậu, Minh đế cũng không lặng lẽ đến Tê Nguyệt tiểu trúc mừng sinh nhật cậu như năm ngoái, mà chỉ phái người mang một món quà quý giá tới. Không phải Đằng Huy Nguyệt không thích món quà Minh đế tặng, nhưng trong lòng luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, cả người đều uể oải ủ rũ.
Bởi vì Đằng Huy Nguyệt gặp nguy hiểm hai lần ở trong cung, tuổi cũng lớn dần, vốn dĩ Đằng Kỳ Sơn và Tề Mẫn đã hạ quyết tâm, mượn chuyện này để không cho cậu hồi cung. Huống chi, bọn họ nghĩ đến lực cản lớn nhất – Minh đế – dường như cũng đã có dấu hiệu buông lỏng, thật sự là một cơ hội tốt! Nhưng thấy đại nhi tử yêu thương nhất cứ rầu rĩ không vui, không còn vẻ hoạt bát đường hoàng như trước, hai người lại bắt đầu mềm lòng.
Chỉ là quả thật ngay lúc này cũng không phải thời cơ tốt để Đằng Huy Nguyệt hồi cung, vì sắp tới Đằng gia có hỉ sự liên tục.
Đầu tiên là Đằng Phong Lễ, đích tử của nhị chi chi trưởng Đằng gia, trước đây đã hứa hôn cùng Gia Nhu Huyền chủ, lần lượt tham dự thi hương, thi đình, thi hội, sau khi trở thành Thám hoa lang của năm Thái An thứ mười, cũng cưới được Gia Nhu Huyền chủ Vương Tú Quyên vào thượng tuần tháng ba.
Tiếp đó là nhị thiếu gia Đằng Kỳ Nhạc của phủ An Quốc công cưới muội muội Lâm thị của Lâm đại nhân trong Hàn Lâm Viện vào hạ tuần tháng ba.
Từng hỉ sự lần lượt đến, Đằng Huy Nguyệt là huyết mạch trực hệ của phủ An Quốc công, dù thân phận cao quý cũng không tiện vắng mặt.
Lần đầu tiên Đằng Huy Nguyệt thật sự tiếp xúc với loại chuyện thành hôn này, còn bị điểm danh làm đồng tử cát tường đi áp giường tân phòng cho biểu tỷ Gia Nhu Huyền chủ Vương Tú Quyên. Ngoại trừ với cữu cữu, ở trước mặt người khác Nguyên Trưng Ung chủ luôn ngạo kiều đoan trang (?), vậy mà dưới cái nhìn của mấy người Vương Thừa Kiên, tự nhiên lại thấy ngại ngùng. Thế nhưng Tề Minh Tranh đã nhảy lên giường trước một bước, tha thiết mong chờ được lăn trên giường cùng cậu, mấy người lớn thì lại trêu đùa ở bên cạnh, Đằng Huy Nguyệt chỉ có thể lộ ra thần sắc thấy chết không sờn lòng, tráng sĩ cắt cổ tay, lăn một vòng trên giường, sau đó thì chạy như chạy trốn, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng cười đùa ở phía sau. Lúc sau cậu quay lại, mấy phu nhân trước đây luôn cung kính với cậu, thế mà giờ lại hữu ý vô ý vươn tay sờ mặt cậu, lực tay không lớn, nhưng đã dọa cho Đằng Huy Nguyệt sững sờ sững sờ, suýt nữa là quát lên “Làm càn”. Điều tốt duy nhất chính là, sau khi các nàng sờ soạng Nguyên Trưng Ung chủ xong, nói chung cũng cảm thấy xấu hổ, đều cởi hết vòng trên tay tặng cho Đằng Huy Nguyệt, coi như phí kín miệng…
Hôn lễ của tân Thám hoa lang mới nhậm chức Đằng Phong Lễ và Gia Nhu Huyền chủ Vương Tú Quyên nhất định sẽ làm người ta nói chuyện hăng say. Không chỉ bởi vì đôi vợ chồng này đúng là trai tài gái sắc, hoàn toàn là tài tử giai nhân, mà còn bởi vì văn cha Triệu Kính của Đằng Phong Lễ. Nghe nói vào ngày thứ hai sau hôn lễ, lúc được tân tức phụ kính trà, vị văn tử phu nhân nghe nói vô cùng hiền lành này có lẽ vì quá vui mừng nên đột nhiên ngất xỉu, làm cho tình cảnh rối loạn một trận. Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn rất thích vị đường thẩm này, lập tức phái Y Sênh luôn đi theo Đằng Huy Nguyệt đến chẩn bệnh.
Kết quả chẩn bệnh lại khiến người ta phải ngơ ngác nhìn nhau, bởi vì Triệu Kính lại mang thai! Văn tử có thai lần hai vốn đã là chuyện vô cùng hiếm gặp, văn tử ngoài bốn mươi còn có thể mang thai lần hai, nhìn khắp toàn bộ Kiến Khang càng cực kỳ hi hữu, giờ lại còn xảy ra đúng vào lúc nhi tử mới cưới tân tức phụ về nhà?
Thứ tử Đằng Hồng của chi trưởng và thê tử Triệu Kính của hắn lập tức cứng lưỡi luôn!
Triệu Kính vẫn không dám tin: “Đại phu, ngươi có cần khám lại lần nữa không?”
Phu quân Đằng Hồng của hắn đã sung sướng sắp bất tỉnh đến nơi, ngây ngốc ôm Triệu Kính reo ầm lên: “A Kính, chúng ta lại sắp có con! Ta giỏi quá!”
Nhi tử khôn lớn thành gia lập nghiệp, người làm phụ thân bao giờ cũng vừa tự hào vừa mất mát. Tự hào vì đã nuôi dạy được một nhi tử xuất sắc, huyết mạch có thể được kéo dài hơn, cũng mất mát vì tuổi tác lớn dần, cả thể xác lẫn tinh thần đều già nua đi. Lúc này, còn có cái gì đáng kiêu hãnh hơn so với chuyện lại làm tức phụ đã nhiều tuổi nhà mình sinh thêm đươc ngọc trai nữa?
Đằng Hồng thật sự cảm thấy có một bảo bối rơi từ trên trời xuống trúng đầu mình!
Mặt mũi Triệu Kính đỏ bừng vì mấy lời xấu hổ này của Đằng Hồng, vùi mặt vào lòng phu quân trong tiếng cười vang sung sướng, quyết định làm rùa đen rụt đầu, không nhìn sẽ không biết gì hết.
Trong cảnh vui mừng này, Đằng Phong Lễ nhìn phụ thân và văn cha ân ái đằm thắm với nhau, lặng lẽ cầm tay thê tử tân hôn Vương Tú Quyên, hai tai đỏ ửng. Vương Tú Quyên cũng nhẹ nhàng nắm tay lại, đỏ mặt cúi đầu, cắn môi cười nhẹ.
Đằng Huy Nguyệt nhìn cả nhà Đằng Hồng hài hòa thân thiết, lại nghĩ đến nhà mình, ai ai cũng yêu thương cậu như bảo bối nhi, không khỏi cười theo, vươn tay chọc chọc Đằng Huy Nhiên trong lòng Tề Mẫn. Đằng Huy Nhiên chỉ còn hai tháng nữa là tròn một tuổi lập tức quay đầu nhìn ca ca, bàn tay đầy thịt nắm chặt ngón tay ca ca, cười tươi để lộ ra bốn cái răng nhỏ như hạt ngô.
Lúc này, không biết ai khinh thường hừ nhẹ một tiếng.
Đằng Huy Nguyệt nhìn sang, chỉ thấy Tề Trân len lén nhìn Triệu Kính, trên mặt là vẻ ước ao đố kỵ lướt qua. Cho dù nàng nhanh chóng cười lại, nhưng cái khăn bị nắm chặt kia vẫn để lộ cảm xúc chân chính của nàng.
Đằng Huy Nguyệt lắc đầu, cảm thấy nàng thật sự chẳng còn thuốc nào chữa được.
Nhìn Công chúa a nương quan tâm nhị chi của chi trưởng như thế, có thể đoán được chi nhà Đằng Hồng đã dựa vào phủ Công chúa. Thông qua hôn sự này, quan hệ với Việt Hầu phủ, với Giang Hoa Quận chúa Tề Chi càng sâu hơn một tầng, vô hình trung Đằng Kỳ Sơn lại có thêm một thế lực ủng hộ mình.
Vậy mà Tề Trân vẫn không biết tự lượng sức mình, ngoài mặt thì đã nhận thua, trong lòng thì vẫn khó bình ổn.
Đằng Huy Nguyệt chỉ có quan hệ lãnh đạm với kế tổ mẫu này, thậm chí còn vì nàng thường xuyên gây khó dễ cho Tề Mẫn mà càng ghét hơn. Bất quá, dựa vào tâm cơ thủ đoạn của Tề Trân, Tề Mẫn vẫn dư sức đối phó với nàng, không cần cậu phải lo lắng.
…
Nửa tháng sau chính là hôn lễ của Đằng Kỳ Nhạc.
Kế phu nhân Tề Trân của phủ An Quốc công dùng hết khả năng của mình để làm cho hôn lễ cực kỳ long trọng, muốn phải nổi bật hơn nhị chi chi trưởng. Thế nhưng muội muội của Lâm đại nhân sao có thể đánh đồng với Gia Nhu Huyền chủ, trong nhà càng không thể so sánh được với Việt Hầu phủ, quan hệ cũng không thân thiết với Giang Hoa Quận chúa Tề Chi giống như trong cung, dù Tề Trân có muốn nổi bật hơn, nhưng vẫn phải tiến hành theo rất nhiều lễ pháp quy củ.
Duy nhất có thể làm Tề Trân thấy được an ủi, chỉ có sự xuất hiện của Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu. Hắn phụng mệnh Minh đế, mang quà mừng tới hôn lễ cho thứ tử Đằng Kỳ Nhạc của An Quốc công.
Phủ An Quốc công lập tức coi Tề Minh Diệu như thượng khách, Tề Trân phái Đằng Kỳ Dật tiếp đón Tề Minh Diệu.
Bất quá, mục đích quan trọng để Tề Minh Diệu đến hôn lễ này là gặp Đằng Huy Nguyệt. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tặng quà, hắn cười vô cùng ôn hòa hữu lễ, bước chân thì đi thẳng đến chỗ Đằng Huy Nguyệt.
Đằng Huy Nguyệt vừa mới nhìn thấy hắn, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đã căng cứng lên. Bởi vì ngoại trừ lần cậu vào cung trong tết nguyên đán nhìn thấy Minh đế từ phía xa ra, đã ba tháng cậu không tiến cung gặp mặt nói chuyện với Minh đế. Ban đầu, dưới thái độ cương quyết của Đằng Kỳ Sơn và Tề Mẫn, Đằng Huy Nguyệt không dám lên tiếng, trong lòng luôn mong ngóng Minh đế sẽ phái người đến đón cậu hồi cung, dần dần đến cả a cha và a nương đều đã mềm lòng, vậy mà trong cung vẫn vô thanh vô tức, Đằng Huy Nguyệt đã có chút buồn bực, giận dỗi đơn phương với Minh đế, cố nhẫn nhịn không chủ động lên tiếng đòi hồi cung.
Đằng Huy Nguyệt tức giận với Minh đế, ngay cả Tề Minh Diệu cũng bị giận cá chém thớt. Dù sao thì tuổi tác tăng dần, càng ngày Tề Minh Diệu càng giống Minh đế, đặc biệt là đôi mắt phượng hẹp dài kia. Chỉ là mắt phượng của Minh đế làm cho Minh đế có vẻ ung dung thâm trầm, còn đôi mắt phượng của Tề Minh Diệu lại khiến Tề Minh Diệu ôn hòa chững chạc.
“A Việt, chờ ta một chút!” Tề Minh Diệu hơi sửng sốt, vội vàng đuổi theo.
Bất quá, Đằng Huy Nguyệt đang muốn tránh hắn, còn quen thuộc địa hình trong phủ An Quốc công hơn hắn, mới chỉ chạy bảy tám bước đã cắt đuôi Tề Minh Diệu ở phía sau, nghiêng người trốn sau núi giả trong hoa viên.
“A Việt, đệ đang ở đâu?” Tề Minh Diệu ôn nhu gọi. “Sao lại trốn tránh ta, ta làm sai chuyện gì à?”
Sai ở chỗ huynh là nhi tử của cữu cữu, diện mạo còn giống cữu cữu như vậy nữa!
Đằng Huy Nguyệt vừa vặt lá cây vừa nói trong lòng.
“A Việt, đệ ra đây được không? Ta cho đệ biết một tin tức tốt…” Tề Minh Diệu dụ dỗ.
Không ra, nhất định không ra! Cho dù huynh tới đón ta hồi cung, ta cũng…
Ấy! Từ từ! Đón ta hồi cung?
Đằng Huy Nguyệt bất giác đứng thẳng lưng, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Thế nhưng Tề Minh Diệu còn chưa kịp nói tiếp, giọng nói của Đằng Kỳ Dật đã vang lên: “Đại điện hạ!”
Sau đó là một giọng nữ nho nhã rụt rè: “Tham kiến Đại điện hạ!”
Đằng Huy Nguyệt nhướng mi, hơi bất ngờ. Vì đó là Đằng Văn San!
Có lẽ vì hôn sự ở kiếp trước có liên quan đến Đằng Văn San, còn cả ánh mắt làm người ta không thoải mái của Đằng Văn San khi cậu và Tề Minh Diệu thành hôn, đến kiếp này, Đằng Huy Nguyệt chú ý đến nàng nhiều hơn, sau đó qua vài lần tiếp xúc, phát hiện nàng mới chỉ tám tuổi mà đã rất biết cách mưu tính.
Đồng thời, lòng dạ nàng còn rất nhỏ nhen, hay mang thù. Bởi vì lần chơi đầu hồ vào sinh nhật năm ngoái, Đằng Huy Nguyệt thắng nàng triệt để, làm tổn thương lòng tự tôn của một tiểu cô nương kiêu căng, cho nên hai người luôn không hợp nhau. Mà Đằng Văn San lại hay ở cùng Đằng Kỳ Dật, người luôn bất hòa với Đằng Huy Nguyệt.
“Đại điện hạ, người đang tìm A Việt sao? Chúng ta có thể giúp.” Đằng Văn San nhiệt tình nói.
Trên mặt Đằng Huy Nguyệt xuất hiện thần sắc cổ quái.
A Việt? Hình như bọn họ đâu có thân thiết đến mức đó?
Rốt cuộc, nàng định làm gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT