Từ lúc Minh đế Tề Lược mới lên tiếng, Tiểu A Việt nằm trong lòng Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn đã dừng việc khoa chân múa tay tự chơi đùa, đôi mắt to đảo qua đảo lại về phía Tề Lược.

Tề Mẫn đã chú ý tới động tĩnh của đứa con lanh lợi nhà mình, trong lòng thấy buồn cười, bế cao bé lên, để cho khuôn mặt bé xíu phấn điêu ngọc mài của bé đối diện với Tề Lược, nói: “Vâng, hoàng huynh! A Việt ngoan, mau thỉnh an hoàng cữu cữu!”

Minh đế bật cười. Một đứa trẻ con mới đầy một tháng làm sao có thể hiểu được người khác nói gì?

Không ngờ Tiểu A Việt nghe thấy Tề Mẫn nói xong, lại cảm nhận được mùi vị khác với người thường của Minh đế, bắt đầu hưng phấn bi ba bi bô, giống như con tằm cố gắng mấp máy, vươn hai tay nhỏ bé về phía Tề Lược, dáng vẻ nôn nóng muốn được bế!

Minh đế ngạc nhiên nhướng mi, nhưng không vươn tay bế A Việt.

Tề Mẫn nói: “Hoàng huynh, xem ra Tiểu A Việt rất thích huynh.”

Tiểu A Việt vẫn không ngừng cố gắng vùng vẫy tay chân với Tề Lược, bi ba bi bô như đang thúc giục. Thấy Minh đế cứ chậm chạp không làm gì, đôi môi cánh hoa hồng nhạt non nớt mở ra khép lại, dường như sắp khóc thét lên.

“Để thần thiếp bế, thật là một đứa trẻ đáng yêu…” Trịnh Quý phi hiền hậu cười nói.

Minh đế không thích gần gũi với người khác lắm, tuy rằng đã có ba Hoàng tử, nhưng chưa bao giờ bế một ai, ngay cả Trưởng Hoàng tử Tề Minh Diệu tôn quý nhất cũng chỉ được hắn vỗ đầu. Huống chi chỉ là tiểu ngoại sanh?

Trịnh Quý phi sợ tình cảnh bế tắc, liền bước đến đằng trước đón lấy Tiểu A Việt. Nàng tự cho rằng lời đề nghị của mình là rất đúng lúc.

Thần sắc Trịnh Thái hậu và Tề Mẫn hơi thay đổi, bất quá sau cùng cũng không nói gì. Sắc mặt Tề Mẫn vẫn bình tĩnh, để mặc cho Trịnh Quý phi bế A Việt.

Vẻ mặt của các phi tần thị quân vẫn đang ở trong Vĩnh An cung khác nhau, nhất là Từ Tiệp dư, trong mắt xuất hiện vẻ vui sướng khi người khác gặp họa. Bọn họ đều là những người tinh ý, tất nhiên đã nhận ra Trịnh Thái hậu và Phúc Khang Trưởng Công chúa có chút bất mãn với Trịnh Quý phi.

Có vết xe đổ ở đó, quả nhiên không ngoài dự đoán của mọi người, A Việt gần như là vừa nằm trong lòng Trịnh Quý phi đã khóc toáng lên, ngọ nguậy giãy giụa không muốn nghe theo.

Nhưng làm cho người ta không thể tưởng tượng được chính là, Trịnh Quý phi quá bất ngờ nên không kịp đề phòng, trong lúc hoảng sợ, buông hai tay ra theo bản năng, để cho A Việt rơi xuống mặt đất!

Sắc mặt Tề Mẫn thay đổi, hét toáng lên: “A Việt!” Nghiêng người muốn đỡ được A Việt!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Minh đế nghiêm mặt lại, nhanh chóng vươn tay đỡ lấy, ôm chặt Tiểu A Việt trong ngực.

Dường như Tiểu A Việt nhận ra điều gì, dùng hết tất cả sức lực bám cả tay cả chân lên người Minh đế, túm chặt long bào của hắn không buông.

Tề Mẫn thấy A Việt bình an vô sự, trái tim như sắp rơi xuống cuối cùng cũng bình ổn lại, sau đó là một luồng tức giận ngập trời trào dâng trong lòng! Nàng nhướng mày lên, bỗng nhiên quay sang phía Trịnh Quý phi, tát mạnh một cái vào mặt nàng: “Tiện nhân!”

Lúc Trịnh Quý phi buông tay đã biết mình xong đời rồi, khuôn mặt đang cười trở nên trắng bệch. Bất quá nàng không thể ngờ khi Phúc Khang Trưởng Công chúa phục hồi tinh thần lại ra tay đánh nàng, còn mắng khó nghe như vậy!

Nàng ngã rạp xuống đất, ôm mặt khóc lóc nhìn Trịnh Thái hậu, vẻ mặt ủy khuất: “Thái hậu, thần thiếp chỉ là bị dọa…”

Bởi vì là đích nữ của gia tộc, trở thành trắc phi của Tề Lược khi hắn vẫn còn là Hoàng ấu tử, tiếp đó còn là Quý phi của Minh đế, mọi chuyện đều có Trịnh Thái hậu là cô cô che chở cho, vị hôn phu Tề Lược cũng nể tình mối quan hệ biểu huynh muội với nàng nên không bạc đãi nàng, ngay cả Hoàng hậu Lý thị đã mất trước đây cũng phải nhượng bộ nàng ba phần, ngoại trừ không có con ra, Trịnh Quý phi vẫn sống cực kỳ như ý. Lúc này phải chịu ủy khuất, theo bản năng muốn Trịnh Thái hậu làm chủ cho mình.

Nhưng nàng lại quên mất Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn mới là viên ngọc quý thiên kiều bách sủng trên tay Trịnh Thái hậu. Chất nữ thân thiết đến mấy, cũng đâu thể thân thiết bằng nữ nhi của mình?

Vừa rồi Trịnh Quý phi suýt làm rơi lại còn là đứa trẻ mà khó khăn lắm Tề Mẫn mới sinh được!

Cho dù là nguyên phối Lý thị của Tề Lược, khi trở thành Hoàng hậu cũng càng thêm hữu lễ với Tề Mẫn, giờ đổi thành Trịnh Quý phi, lại dám không coi Tề Mẫn ra gì như thế!

Trong lòng Trịnh Thái hậu vô cùng thất vọng đối với Trịnh Quý phi. Bây giờ thấy Trịnh Quý phi vẫn muốn bà ra mặt thay cho nàng, không khỏi giận tím mặt. Nàng đặt tình mẹ con của Trịnh Thái hậu và Phúc Khang Trưởng Công chúa ở đâu rồi?

Vẻ thờ ơ của Trịnh Thái hậu khiến Trịnh Quý phi sợ hãi trong lòng, lúng túng nhìn sang Minh đế đang bế Tiểu A Việt, thấy đôi mắt phượng của hắn sâu không thấy đáy, một luồng khí lạnh bao phủ khắp người! Nàng quỳ rầm xuống trước mặt Tề Mẫn, khóc lóc: “Hoàng muội, thần thiếp không cố ý…”

Mặt Tề Mẫn lạnh băng: “Bản cung không dám nhận! Thân mình Quý phi cao quý, sao có thể tùy tiện quỳ như thế?”

Những lời này đã là trách mắng cực nặng! Nói ra như thể Công chúa tôn quý nhất Nguyên Trưng triều còn kém hơn cả một phi tần hậu cung, trên thực tế dù có là chính cung Hoàng hậu, cùng lắm cũng chỉ cùng cấp bậc với Tề Mẫn thôi. Trịnh Quý phi sợ tới mức mặt mày trắng bệch, nước mắt rưng rưng!

Thế nhưng Trịnh Thái hậu và Minh đế đều không nói một lời, không hề dao động vì nàng!

Tề Mẫn vẫn nhìn nàng với sắc mặt không tốt, vô cùng tức giận.

Trịnh Quý phi biết hôm nay sẽ không thể tốt đẹp, nếu còn tiếp tục kéo dài nữa, kết cục của nàng sẽ càng không thể chịu nổi. Nàng nhẫn nhịn khuất nhục quỳ rạp xuống mặt đất: “Thần thiếp thất lễ trước quân, xin Hoàng thượng, Thái hậu trách phạt!”

Sau khi Trịnh Thái hậu trầm mặc một lúc lâu mới yếu ớt nói: “Hoàng thượng, người xem chuyện này?”

Minh đế chẳng thèm ngước mắt lên nhìn, chậm rãi vỗ Tiểu A Việt trong ngực từng cái từng cái một: “Trịnh Quý phi thất lễ trước quân, tước đoạt phong hào Quý phi, giáng làm Trịnh phi, cấm túc ba tháng. Trong lúc Trịnh phi cấm túc, tạm thời giao cung vụ cho Đặng phi xử lý!”

Đặng phi là phi tử của Tề Lược đã sinh hạ Tam Hoàng tử Tề Minh Dũng, vị trí trên hàng phi, chỉ ở dưới Trịnh Quý phi, nhưng từ trước đến nay nàng luôn thành thật an phận, vô sủng vô ái, Tam Hoàng tử đã được hơn một tuổi nhưng chưa biết nói, vóc người khỏe mạnh, đầu óc đơn giản, nhìn qua trông như chậm chạp bất tài. Cho nên nàng ở hậu cung mà giống như người trong suốt, Trịnh Quý phi, không, hiện giờ là Trịnh phi, luôn không coi nàng ra gì. Bây giờ, đột nhiên Minh đế nhắc tới Đặng phi, có vai vế ngang nhau với Trịnh phi, trong lòng Trịnh phi như phiên giang đảo hải, không rõ cảm thụ.

Đặng phi bị điểm danh bước ra khỏi hàng, cung kính cúi người nói: “Thần thiếp tuân chỉ.”

Trịnh phi vô cùng không cam lòng, nhưng chỉ có thể nói: “Thần thiếp tuân chỉ.”

“Đều lui ra đi!” Minh đế nhàn nhạt nói.

Các phi tần ở đây hiểu ý, hành lễ xong rồi lần lượt rời khỏi Vĩnh An cung, chỉ còn là Trịnh Thái hậu, Minh đế, Tề Mẫn và Tiểu A Việt được Minh đế bế trong lòng.

Lúc này Tề Mẫn đã tỉnh táo lại, áy náy nhìn Trịnh Thái hậu và Minh đế, cúi người nói: “Mẫu hậu, hoàng huynh, là con quá phép.”

Nếu việc này do những người khác gây nên, tất nhiên Trịnh Thái hậu sẽ che chở cho Trịnh phi, tức giận với người gây chuyện. Nhưng giờ việc này có liên quan đến viên ngọc quý của mình, hơn nữa Trịnh phi cũng là người thất lễ trước, suýt nữa làm tiểu ngoại tôn kim tôn ngọc quý bị thương. Trịnh Thái hậu đã từng bế ba tôn tử, sắp tới còn có thêm một đứa nữa, nhưng ngoại tôn thì chỉ có một, còn là do nữ nhi yêu thương nhất sinh ra, đây chính là lúc yêu thích nhất. Trịnh Thái hậu vừa nghĩ tới chuyện nếu không phải Minh đế nhanh tay nhanh mắt, không biết Tiểu A Việt giống như tiên đồng kia sẽ có kết cục gì, trong tim như thắt chặt lại, thậm chí còn cảm thấy Minh đế tước đoạt phong hào Quý phi của chất nữ rồi cấm túc vẫn còn là phạt nhẹ. Tuy rằng bà hiểu rõ đây đã là Minh đế nể mặt bà nên mới xử lý nhẹ như thế. Kể từ đây, ngược lại còn cảm thấy có lỗi với nữ nhi, sao còn có thể trách nàng?

Trịnh Thái hậu thở dài: “Nữ tử nhu nhược, vi mẫu tắc cường. Mẫn Mẫn không làm sai.”

Hai mắt Tề Mẫn đỏ lên: “Con vừa nghĩ nếu không phải hoàng huynh kịp thời đỡ được A Việt, có thể A Việt đã… Trịnh phi dám quăng A Việt!” Vô cùng giận dữ.

Trịnh Thái hậu yêu thương nhìn nàng: “Đúng là do nó vô lễ, Hoàng thượng không phạt sai. A Việt phúc lớn mạng lớn, chắc chắn sẽ khỏe mạnh!”

“Mẫu hậu, A Việt là mạng sống của con…” Tề Mẫn nghẹn ngào. Trịnh Thái hậu vội vàng ôm nàng, ôn nhu an ủi, hai mẹ con thân mật thâm tình.

Minh đế không nói một câu, cúi đầu nhìn đứa trẻ trong ngực, đối diện với một đôi mắt to như hạt trái hạnh. Tiểu A Việt không biết suýt nữa mình bị ngã, lại không hiểu mấy lời tâm tình của hoàng ngoại tổ mẫu và Công chúa mẫu thân, chỉ ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực của người làm bé rất thoải mái. Được nhìn kỹ, Tiểu A Việt lập tức cười sung sướng với Minh đế, cái tay nhỏ chân nhỏ ra sức bám chặt vào hắn, bi ba bi bô những lời mà không ai hiểu được, rõ ràng tỏ vẻ mình rất thích Minh đế.

Đây là lần đầu tiên mà Minh đế vốn khiết phích gặp một đứa trẻ có hảo cảm với mình như vậy, đột nhiên trong đầu có một suy nghĩ: Thật ra trẻ con cũng rất đáng yêu.

Vì thế, sau khi lần đầu tiên vỗ về dỗ dành trẻ con xong, lại tiếp tục lần đầu tiên cầm lấy bàn tay bé xíu của Tiểu A Việt đang bám vào hắn, Tiểu A Việt theo phản xạ nắm chặt một ngón tay của hắn, ngay tức khắc Minh đế bị cảm xúc mềm mại yếu ớt lại ấm áp kia mê hoặc một chút, đến khi phản ứng lại, ngón tay đã cho vào trong miệng Tiểu A Việt, bị mút đến nỗi rung động, đầu ngón tay dính đầy nước miếng. Dường như biết Minh đế đang nhìn mình, Tiểu A Việt chớp chớp đôi mắt đen láy, nhìn Minh đế đầy vẻ vô tội.

Minh đế dở khóc dở cười, không nhận ra vẻ mặt của mình khi nhìn Tiểu A Việt vô cùng nhu hòa, hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng như bình thường.

Tề Mẫn khóc một trận trong lòng Trịnh Thái hậu xong, muốn đón lấy A Việt từ trong lòng Minh đế, dù sao thì Minh đế nể mặt nàng mà bế Tiểu A Việt lâu như thế đã là chuyện rất hiếm thấy rồi.

Không ngờ ngước mắt lên nhìn, lại thấy vẻ mặt Minh đế nhìn A Việt, Tề Mẫn kinh ngạc trong lòng, lại không khỏi vui mừng. Dù sao nếu con mình được Minh đế coi trọng, tiền đồ sẽ không tầm thường.

Trịnh Thái hậu cũng đang nhìn Minh đế, cũng kinh ngạc giống vậy. Bà hiểu rõ nhi tử này, trông thì có vẻ dễ nói chuyện, kỳ thật đến lúc tâm ngoan thủ lạt thì lục thân cũng không nhận, tính tình khó nắm bắt, không hề dễ thân cận. Cho dù Lý Hoàng hậu được xem như là nữ nhân được hắn yêu thương nhất, cũng chỉ là vẻ bên ngoài, thực chất cũng là lạnh nhạt bạc tình. Đối với mấy Hoàng tử, trên cơ bản là đối xử bình đẳng, sẽ không vì Tề Minh Diệu là hoàng trưởng tử của hắn mà đối đãi khác biệt. Lúc này, Minh đế và Tiểu A Việt thân thiết như vậy đúng là chuyện có một không hai.

Minh đế lơ đãng nhìn lên, thấy Trịnh Thái hậu và Tề Mẫn đều sững sờ nhìn hắn, hơi mỉm cười, đạm mạc nói: “Hoàng muội, còn muốn hoàng huynh bế tiểu đông tây này giúp muội bao lâu?”

Tề Mẫn xấu hổ, ngại ngùng đến đón lấy Tiểu A Việt, không ngờ lại bị cản trở.

Chỉ thấy Tiểu A Việt túm chặt long bào của Minh đế, ê ê a a vùi khuôn mặt bé xíu của mình vào ngực Minh đế, trở mình một cái với động tác hơi mạnh, quay mông về phía mẫu thân của mình.

Tề Mẫn vừa bực mình vừa buồn cười. Mẫu tử liên tâm, tiểu nhi tử này mới sinh được một tháng, Tề Mẫn đã nhận ra bé thông minh khác với người thường. Bất quá mẹ còn không chê con xấu, huống chi là thông minh? Tề Mẫn càng thêm yêu thương A Việt hơn. Lúc này thấy nhi tử bày ra dáng vẻ như thế, Tề Mẫn biết bé rất thích hoàng cữu cữu của mình, nếu không thích sẽ buông tay ngay.

Nàng giả vờ kéo A Việt ra, quả nhiên bé càng rúc sâu vào ngực Minh đế, thân thể bé tí co lại hết cỡ, bi ba bi bô như đang làm nũng với Minh đế, lại giống như đang kháng nghị với Tề Mẫn, làm cho người ta thích thú đến mức muốn hét lên.

Tề Mẫn không nỡ dùng sức lớn để kéo bàn tay non nớt mềm yếu của nhi tử, không khỏi luống cuống nhìn Minh đế.

Minh đế cũng hiếm khi không biết phải làm sao giống thế này. Lần đầu tiên hắn được một đứa trẻ con trắng mịn mềm mại nằm trong lòng quyến luyến bịn rịn như vậy. Nếu như đã lớn rồi, hắn không cần lên tiếng, chỉ cần giận dữ là có thể khiến người khác sợ hãi lùi lại. Nhưng gặp phải tiểu đông tây không hiểu gì hết, chỉ biết hành động theo bản năng yêu ghét, thật sự là tú tài gặp nhà binh, có lý không thể nói. Huống chi, trong lòng Minh đế đã có chút yêu thích tiểu đông tây này, giống như Tề Mẫn, không muốn dùng vũ lực với bé.

Vì thế hai huynh muội Minh đế và Tề Mẫn đứng cách nhau một Tiểu A Việt, nhất tề dừng lại.

Trịnh Thái hậu nhìn cảnh này, cảm thấy thật thoải mái, chỉ khoang tay đứng nhìn, cười nói: “Xem ra Tiểu A Việt của chúng ta và hoàng cữu cữu rất hợp nhau!” Khuôn mặt trái ngược hẳn với vẻ u sầu vừa rồi.

Tề Mẫn cười, nói tiếp: “A Việt không hiểu chuyện, phiền hoàng huynh lượng thứ!”

Minh đế hơi nhíu mi, Tiểu A Việt trong ngực nhạy cảm quay đầu nhìn hắn, lộ ra một nửa khuôn mặt, đôi mắt to như hạt trái hạnh ướt át nhìn Minh đế. Chút không vui vì chuyện này vừa xuất hiện trong lòng Minh đế lập tức tiêu tan.

“… Nhũ danh là A Việt, phải không?” Ngón tay Minh đế vuốt ve khuôn mặt non nớt của tiểu đông tây trong lòng: “Tên chính là Huy Nguyệt đi! Dữ nguyệt đồng huy, ngọc bích giảo giảo!”

*

Tác giả có lời muốn nói: Lịch trình tâm trạng của Ung chủ vừa sống lại (1)

Đằng Huy Nguyệt (sau khi làm nũng với Minh đế): Hoàng cữu cữu anh minh thần võ nhất phong thần tuấn tú nhất! Hoàng cữu cữu vạn tuế! Hoàng cữu cữu uy vũ! Hoàng cữu cữu yêu thương A Việt nhất, là chỗ dựa vững chắc của A Việt! Muốn ôm đùi trước! (Tiểu Ung chủ là fan cuồng của Minh đế)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play