*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vũ nữ mặc quần áo màu đỏ nhẹ nhàng múa lượn, những tấm vải đỏ rất dài ùn ùn kéo đến, tầng tầng lớp lớp, ngăn cản toàn bộ tầm nhìn.

“Cữu cữu?” Đằng Huy Nguyệt đứng giữa trên bục múa, bị biết bao nhiêu tấm vải đỏ vây quanh, luống cuống đi về hướng đông mấy bước, rồi lại đi về phía hướng tây mấy bước, nhưng mãi vẫn không đi ra khỏi lớp sương mù màu đỏ này.

Một dự cảm khó hiểu trào dâng, tim cậu bất giác như treo trên cao.

“Cữu cữu! Cữu cữu! Người đang ở đâu? Người nói cho ta biết…” Đằng Huy Nguyệt kích động hét to. “Cữu cữu! Cữu cữu…”

“A Việt.” Giọng nói trầm thấp của Minh đế vang lên.

Đằng Huy Nguyệt nhìn sang, lớp sương mù màu đỏ dần dần biến mất, để lộ ra bóng dáng cao lớn ung dung của Minh đế, khuôn mặt hắn lạnh lùng, nhưng trong đôi mắt phượng lại là vẻ nhu hòa, vẫn cười sủng nịch với cậu như vậy.

“Cữu cữu!” Trái tim Đằng Huy Nguyệt lập tức ổn định trở lại, nhanh chân chạy về phía hắn.

Minh đế cúi người xuống, dang rộng vòng ôm ấp với cậu.

Đằng Huy Nguyệt nhào vào trong lòng hắn, được bế lên. Đằng Huy Nguyệt vùi mặt mình vào ngực hắn, đột nhiên cảm nhận được một thứ chất lỏng dinh dính khác thường, cậu nhìn kỹ lại, chỉ thấy xuất hiện trước mắt mình là rất nhiều máu!

Một vết thương rất sâu xuất hiện trên ngực Minh đế, dòng máu đỏ tươi đang chảy ồ ạt ra ngoài…

“Áaaa! Cữu cữu!” Đằng Huy Nguyệt hét lên thảm thiết, bừng tỉnh từ trong giấc mơ!

“A Việt! A Việt…” Minh đế nghe thấy tiếng động của Đằng Huy Nguyệt, mở mắt ra, thân thể còn hoạt động nhanh hơn đầu óc, vội vàng ôm đứa trẻ đang run rẩy cả người vào lòng, nhỏ giọng trấn an.

“Hoàng thượng, điện hạ…” Bên ngoài tẩm điện có tiếng hỏi. Thái giám nội thị Tô Thuận lặng lẽ xuất hiện ở một góc.

Minh đế phất tay ra hiệu cho bọn họ lui ra, nhẹ nhàng vỗ lưng Đằng Huy Nguyệt, giúp cậu thở đều.

“Cữu cữu, cữu cữu…” Đằng Huy Nguyệt hoảng sợ vừa khóc vừa gọi, cậu giãy ra nhìn Minh đế một lượt, thấy Minh đế không bị thương ở đâu, cậu vươn tay ôm chặt Minh đế, như thể hắn sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

“Cữu cữu ở đây. A Việt, đừng sợ, đừng sợ…” Minh đế hôn vào tóc trên đỉnh đầu cậu, ôn nhu hỏi: “Gặp ác mộng?”

Đằng Huy Nguyệt vẫn chưa hết kinh hoảng, cố sống cố chết ôm Minh đế chặt hơn, gật đầu nói lộn xộn: “Ta, máu… Nhiều máu lắm… Cữu cữu…”

Cậu nói không đầu không đuôi, nhớ lại hình ảnh trong giấc mơ, lại run rẩy cả người.

“Chỉ là mơ thôi, đừng sợ.” Minh đế đau lòng. Hắn tự kiểm điểm một chút, có phải vì dạo này Đằng Huy Nguyệt thường xuyên đút thịt sống cho Thương Lẫm và Bạch Nga, nên giờ mới mơ thấy máu?

“Nhưng mà, nhưng mà… Cữu cữu bị thương… Nhiều máu lắm…” Đằng Huy Nguyệt nức nở.

Minh đế sửng sốt, trong lòng thấy ấm áp hẳn. Thảo nào bị dọa thành thế này! Đừng nhìn Đằng Huy Nguyệt còn ít tuổi, cứ nói đến sức khỏe của hắn, bảo bối nhi này cũng chả nể mặt hắn. Đối với vấn đề này, từ trước đến nay Minh đế luôn nhường cậu ba phần.

Huống chi là nằm mơ Minh đế bị thương chảy máu?

Minh đế ôm Đằng Huy Nguyệt, hôn vào hai má mềm mại của cậu, ngón tay lau nước mắt cho cậu, tiếp tục trấn an: “Đó đều là giả thôi. Không ai có thể làm cữu cữu bị thương. Không phải người ta nói giấc mơ trái ngược sự thật sao? Hơn nữa, không phải cữu cữu vẫn có A Việt sao Lúc ngươi mới học dùng roi đã nói gì?”

“… Phải bảo vệ cữu cữu.” Đằng Huy Nguyệt buồn bã nói. Cậu nhớ khi đó mình nói rất hùng hồn. Trên thực tế, cậu cũng nghiêm túc suy nghĩ như vậy.

Đôi mắt Minh đế nhu hòa: “Đúng vậy! A Việt học dùng roi giỏi như vậy, có A Việt bảo vệ, nhất định cữu cữu sẽ khỏe mạnh!”

Đằng Huy Nguyệt vẫn có chút bất an. Cậu có ký ức của kiếp trước, thế nhưng ký ức đó cũng chỉ nhỏ giọt chứ không rõ ràng, lúc ẩn lúc hiện. Có những lúc đột nhiên cậu nhớ ra một chuyện nào đó, có những lúc dù liều mạng nhớ lại cũng không được. Cậu nhớ láng máng vào lễ vạn thọ lúc cậu sáu tuổi đã xảy ra một chuyện lớn, nhưng vì cậu bị cảm lạnh nên về phủ Công chúa nghỉ ngơi chứ không tham dự, cho nên không biết đó là chuyện gì. Nhưng chuyện này khiến cậu không thể vào cung trong một thời gian rất dài. Đến lúc cậu vào cung được, Minh đế đã khỏe mạnh lại, chỉ là tay trái không thể cầm bút được nữa. Sau đó là chuyện Minh đế mất sớm, giống như một cơn ác mộng. Cậu nhớ khi đó mình như kẻ điên, bóp cổ Thái y muốn hắn cứu sống Minh đế, nhưng Thái y nói thân thể Minh đế phải chịu vết thương quá nặng, ngày thường còn vất vả quá độ, không còn cách nào để xoay chuyển…

Không hiểu sao Đằng Huy Nguyệt lại nhớ rất rõ những lời Thái y nói lúc đó, cho nên ở kiếp này, cậu bất chấp tất cả để ngủ lại trong cung, ngủ lên luôn long sàng của Minh đế, vì để thân thể Minh đế khỏe mạnh mà đã làm nũng quấy nhiễu đủ kiểu, không để hắn quá vất vả nữa…

Mà chịu vết thương quá nặng… Là vì chuyện xảy ra trong lễ vạn thọ năm nay sao? Không biết tại sao, lễ vạn thọ càng đến gần, Đằng Huy Nguyệt càng thấy bất an.

“Cữu cữu, người nhất định phải thật khỏe mạnh…” Đằng Huy Nguyệt ôm Minh đế, lo lắng vô hạn.

Minh đế đút cho cậu uống nước ấm, ôm cậu nằm xuống một lần nữa, chỉnh lại chăn cho cậu: “Ừm, cữu cữu sẽ khỏe mạnh, A Việt cũng sẽ khỏe mạnh. Ngủ đi, bảo bối nhi…”

Đằng Huy Nguyệt cuộn tròn trong ngực Minh đế, túm vạt áo Minh đế, âm thầm cho ra một quyết định!



____ Đằng Huy Nguyệt đi theo sau Minh đế y như cái đuôi nhỏ!

Bao nhiêu bài tập gạt hết sang một bên, Minh đế đi tới đâu, cậu đi theo tới đó, còn trưng ra khuôn mặt nghiêm túc, võ trang đầy đủ, giữ chặt chiếc roi giắt bên hông, dáng vẻ lúc nào cũng có thể quất roi.

Cả ngày đều căng thẳng, ai dám tới gần Minh đế trong phạm vi ba bước cậu sẽ trừng mắt với người đó! Ngay cả mấy người Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu cũng không được!

Lúc có buổi đại triều thì cậu trốn ở tấm bình phong sau long ỷ, lúc có buổi tiểu triều ở Ngự Thư Phòng thì cậu trốn dưới long án, dù bị người khác phát hiện ra khuôn mặt vẫn là vẻ đúng tình hợp lý, dứt khoát không quan tâm đến ánh mắt người ngoài, kiên quyết bám theo sau Minh đế. Ai khuyên cậu, cậu nổi nóng với người đó!

Ngay cả Trịnh Thái hậu cũng bị kinh động, gọi Minh đế và Đằng Huy Nguyệt đến để hỏi nguyên nhân.

Đằng Huy Nguyệt mím môi không nói gì, Minh đế nhìn cậu một cái, chậm rãi nói: “Lúc trước A Việt gặp ác mộng, nằm mơ nhi thần bị thương, nên sợ hãi, cảm thấy có người muốn hành thích, cho nên mới… không rời nhi thần một bước.” Nói đến mấy chữ cuối cùng, Minh đế hơi dừng lại một chút, khóe môi còn hơi cong lên.

Hiển nhiên, đối với sự bảo vệ quá mức của Đằng Huy Nguyệt, Minh đế có một loại cảm giác mới mẻ, khụ khụ, vui sướng trong mới mẻ. Minh đế vô cùng thích Đằng Huy Nguyệt quan tâm đến hắn mà không thèm để ý bất cứ cái gì khác như vậy. Nếu không Đằng Huy Nguyệt cũng chẳng được thuận lợi như thế.

Trịnh Thái hậu lườm Minh đế một cái, cảm thấy nghi ngờ nhi tử đang bắt nạt Đằng Huy Nguyệt. Bất quá Đằng Huy Nguyệt có tâm ý này quả thật rất hiếm thấy, chỉ e đến cả nhi tử thân sinh cùng lắm cũng chỉ đến thế.

Ngoại tôn nhi bảo bối này có thể được Minh đế yêu thích như thế không phải không có đạo lý.

Bất quá, Trịnh Thái hậu là lão nhân gia, gần đây thích nghe giảng kinh, có chút tin phục Phật học, nghe chuyện Đằng Huy Nguyệt nằm mơ thấy Minh đế bị thương, trong lòng bà hơi động đậy, không thể coi như không phải chuyện gì to tát giống Minh đế. Huống hồ, chuyện hành thích hoàng tộc cũng chẳng phải xa lạ gì. Cho dù Minh đế ngồi trên đế vị rất yên ổn, có thể nói tất cả quan viên đều thán phục, nhưng không đồng nghĩa với việc không có ai thèm thuồng ngai vàng từ một nơi bí mật nào đó, âm thầm mưu tính chuyện gì. Ví dụ như Thành Sách Quận Vương Tề Hoa có phụ thân là đích tử được kế thất của Cao đế sinh ra; ví dụ như Giang Dương Quận Vương Tề Giản – thứ tử của phu quân Hưng đế của bà; bọn họ, một người tự nhận mình mới là chính thống của Tề gia, một người bị lỡ mất dịp tốt để lên được đế vị, đều không phải ngọn đèn hết dầu…

“Hoàng nhi, tục ngữ nói, thà rằng tin có, không thể tin không. A Việt quan tâm con như vậy, chính con cũng phải cẩn thận một chút.” Trịnh Thái hậu nói. “Nếu thật sự chuyện này xảy ra, con có bản lĩnh có thể thoát được, nhưng A Việt đi theo con sẽ bị liên lụy.” Câu nói này cực kỳ có kỹ xảo. Nếu cứ khuyên thẳng với Minh đế, rất có thể hắn sẽ ỷ vào võ công tốt mà không coi ra gì, chỉ có nhắc tới bảo bối Đằng Huy Nguyệt của hắn…

Quả nhiên, Minh đế nghe xong, hàng mi nhướng lên, sắc mặt trầm tư.

Bản thân Minh đế Tề Lược chính là một anh kiệt văn võ toàn tài, từ khi còn nhỏ đã đi theo Hưng đế ra chiến trường, quân lược bất phàm. Lúc ấy đích trưởng huynh Tề Quảng của hắn là Thái tử vô danh hữu thực, có thể giám quốc thay Hưng đế, ngược lại không am hiểu chuyện chiến trường. Hưng đế định bồi dưỡng Tề Lược thành Đại Tướng quân vương, phụ trợ cho Tề Quảng. Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, sau cùng là ấu tử Tề Lược lên ngôi hoàng đế, trở thành Minh đế. Mặc dù vậy, Minh đế cũng không có ngày nào buông lơi rèn luyện, bản lĩnh ngày một tăng lên. Hắn tự đánh giá võ công không hề kém hơn Cấm vệ quân.

Nhưng Minh đế vô cùng chú trọng đến sự an nguy của Đằng Huy Nguyệt, ban đầu chẳng những phái Cẩn Ngôn và Liễm Vũ hầu hạ bên cạnh, còn sắp xếp những người khác âm thầm bảo vệ.

Sau lần Đằng Huy Nguyệt trúng loại thuốc làm người ta mê man, Minh đế đã trừng phạt Cẩn Ngôn và Liễm Vũ, cuối cùng chỉ có Liễm Vũ có thể tiếp tục ở lại bên cạnh Đằng Huy Nguyệt, còn người âm thầm bảo vệ thì tăng lên gấp đôi.

Chuyện liên quan đến Đằng Huy Nguyệt, Minh đế tuyệt đối không xem nhẹ.

Chịu ảnh hưởng từ Trịnh Thái hậu, sau khi ra khỏi Vĩnh An cung, Minh đế bắt đầu cấm Đằng Huy Nguyệt đi theo hắn, dặn dò Liễm Vũ không được tách khỏi Đằng Huy Nguyệt để bảo vệ cậu. Để trao đổi, thị vệ đi theo Minh đế cũng tăng thêm mấy người. Lúc này Đằng Huy Nguyệt mới miễn cưỡng bỏ qua, không quấn chặt vào Minh đế nữa.

Đặt tay lên ngực tự hỏi lòng, Minh đế cảm thấy có chút mất mát. Nhưng khi nghe thấy Đằng Huy Nguyệt nói rốt cuộc cũng có thời gian để chuẩn bị quà tặng cho Minh đế trong lễ vạn thọ, khóe môi Minh đế lại cong lên, hơn nữa lúc Đằng Huy Nguyệt nói vì cậu phải “bảo vệ” Minh đế, không có nhiều thời gian chuẩn bị quà, cho nên cậu vốn định tặng Minh đế mười nụ hôn, Minh đế làm ra vẻ đương nhiên hắn phải nhận được cả hai món quà.

Đằng Huy Nguyệt vỗ ngực tỏ vẻ không vấn đề gì.

Nhưng trên thực tế, tạm thời Đằng Huy Nguyệt vẫn chưa biết nên tặng quà gì cho Minh đế, hơn nữa cậu cũng chỉ còn nửa tháng để chuẩn bị.

Đằng Huy Nguyệt chạy đi học hỏi kinh nghiệm từ Tề Minh Diệu và Tề Minh Viêm.

Từ sau khi Đằng Huy Nguyệt không phải đến học ở Cẩm Mặc cung nữa, thời gian hai huynh đệ và Đằng Huy Nguyệt ở chung với nhau giảm hẳn, nhiều khi cố ý đến tìm Đằng Huy Nguyệt đi chơi mà gặp phải Minh đế, còn có thể bị lườm. Bọn họ cực kỳ tôn kính và sợ hãi phụ hoàng Minh đế, thấy Minh đế không vui nên không dám thường xuyên ở cạnh Đằng Huy Nguyệt nữa.

Hiếm khi Đằng Huy Nguyệt chủ động đến tìm, cả hai đều rất sung sướng.

Tề Minh Diệu biết thì nói ngay. Hắn ngỏ ý muốn làm một quyển “Hiếu Kinh” do chính tay hắn khắc chữ trên thẻ ngọc. Ngọc bích ôn nhuận trong suốt, khắc chữ ngắn gọn mạnh mẽ, không có gì là không chứng tỏ sự chăm chú tỉ mỉ của hắn. Nghe Tề Minh Diệu nói hắn đã bắt đầu làm từ nửa năm trước, trong khoảng thời gian đó còn phá hỏng không biết bao nhiêu thẻ ngọc, Đằng Huy Nguyệt lặng lẽ rút lui.

Tề Minh Viêm không ở bên cạnh Tề Minh Diệu. Sau khi đi học hai người đều có thư đồng riêng để học và chơi cùng. Tuy rằng Lục Triển Vân thích vui đùa ồn ào, nhưng làm thư đồng của Tề Minh Viêm thì vẫn kiên định đứng bên hắn, tỏ vẻ bọn họ đứng chung một thuyền. Từ Chỉ của Từ gia thì khỏi cần nói.

Bất quá Đằng Huy Nguyệt cảm thấy Tề Minh Viêm đã bị Lục Triển Vân dạy hư rồi! Bởi vì lúc Đằng Huy Nguyệt đến tìm Tề Minh Viêm, sau khi hai mắt Tề Minh Viêm sáng lên thì quay đầu chạy mất, Đằng Huy Nguyệt ngây ra tại chỗ, khuôn mặt đầy dấu hỏi chấm. Trong lúc cậu đang do dự có nên đuổi theo hắn không, Tề Minh Viêm đã cầm một bó hoa dại nhỏ chạy về, đỏ mặt tặng cho Đằng Huy Nguyệt.

Đằng Huy Nguyệt: “…”

Thời tiết vào trung tuần tháng mười một hơi lạnh một chút, muốn tìm được một bó hoa dại rực rỡ như vậy đúng là không dễ dàng gì. Tề Minh Viêm lạnh đến nỗi hai tay trắng bệch, nhưng vẫn giơ bó hoa lên, nhìn Đằng Huy Nguyệt vừa mong chờ vừa kiên trì.

Đằng Huy Nguyệt rối rắm nhận lấy. Tề Minh Viêm thì muốn nhảy nhót tung tăng lên, kéo bàn tay nhỏ bé của Đằng Huy Nguyệt, ngồi xuống bên cạnh cậu.

Đằng Huy Nguyệt nói ra mục đích đến đây.

Tề Minh Viêm nói hắn đang chuẩn bị một bài múa kiếm. Hắn học văn chỉ ở mức bình thường, nhưng học võ thì rất có thiên phú. Hắn không có gia tộc sinh mẫu và gia tộc dưỡng mẫu đứng phía sau ủng hộ giống Tề Minh Diệu, không có hà bao đầy tiền, có thể mua được thẻ ngọc, cho nên đã luyện một bài múa kiếm.

“Ngươi có thể viết một trăm chữ Thọ tặng phụ hoàng.” Tề Minh Viêm vắt hết óc để cho ý kiến. “Ngươi viết chữ rất đẹp.”

Nhưng mà chữ của cậu và chữ của Minh đế đã giống nhau bảy phần rồi. Bị những người khác biết thì không hay!

“Á, ta phải nghĩ tiếp đã, nghĩ tiếp đã…”

__Hết chương 37__

Chú thích:

Thẻ ngọc mà A Diệu khắc chữ lên là kiểu thế này, cũng giống như loại sách thời xưa là viết chữ lên thẻ trẻ ấy, thì ở đây là thẻ làm bằng ngọc.

tải xuống 12images 6

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play