Đầu tháng hai năm Thái An thứ tám, chi Đằng gia ở Đan Dương đến Kiến Khang.

Tộc trưởng của chi trưởng, Đằng Anh, hiện giờ đã năm mươi tuổi, khó khăn lắm mới lên được vị trí Quận úy tứ phẩm ở Đan Dương. Thế nhưng Đan Dương có một tên Quận thủ bỉ ổi, Đằng Anh vừa mới làm Quận úy hết một nhiệm kỳ đã bị tên kia điều đến huyện xa xôi nhất Đan Dương làm Huyện lệnh, đây đã là nể mặt hắn có quan hệ gốc gác với phủ An Quốc công, chứ không có lẽ kết cục đã là bị cách chức, thậm chí là bỏ tù. Đằng Anh thấy tình thế không ổn, sợ thế hệ con cháu bị liên lụy sẽ mất cơ hội tiến xa, không thể không nghĩ cách đến phủ An Quốc công.

Thấy An Quốc công Đằng Hải là công hầu nhất phẩm, nhi tử Đằng Kỳ Sơn còn trẻ tuổi đã làm quan đến chức nhị phẩm, là cận thần tâm phúc của Minh đế, còn cưới được Công chúa, toàn chi đều thấy mà thèm, đồng loạt ủng hộ quyết định của Đằng Anh.

Tộc trưởng trước đây và An Quốc công đời thứ nhất đã trở mặt nhau, may mà Đằng Anh có tài trí hơn người, lại biết nhìn xa trông rộng, mới có thể hòa giải với phủ An Quốc công, khôi phục việc qua lại. Cứ kiên trì như vậy mấy chục năm, sau cùng cũng có được chút ít thành quả. Bất quá, chi trưởng chuyển tới Kiến Khang là một chuyện lớn, An Quốc công Đằng Hải phân vân giữa việc có đáp ứng hay không đáp ứng. Cho dù thái độ của Đằng Anh rất kiên quyết, trong lòng cũng không khỏi lo nghĩ. Cuối cùng, cái gật đầu của Đằng Hải đã làm hắn hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Đằng Anh không phải là người không biết tốt xấu. Trong lòng hắn biết rất rõ, tất cả mọi người của chi trưởng mới tới Kiến Khang, duy nhất có thể dựa vào chỉ có phủ An Quốc công. Cho nên, dù An Quốc công Đằng Hải ít tuổi hơn hắn, lại chỉ là con của chi thứ, nhưng Đằng Anh vẫn đối đãi lễ độ, không hề tự cao tự đại.

Đằng Hải cũng là người hiền hậu, nếu đã đồng ý để chi trưởng ở Đan Dương đến Kiến Khang, sẽ chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho họ. Đằng Anh dẫn đầu mọi người được đưa đến đại trạch ở thành tây. Đại trạch cách hoàng thành không xa, ở gần đó đa số đều là phủ đệ của quan lại, vị trí rất tốt. Ở Kiến Khang tấc đất tấc vàng, có thể tìm được một đại trạch như vật tuyệt đối không phải chuyện dễ. Chỉ dựa vào ba nghìn lượng bạc mà Đằng Anh sai người mang đến phủ An Quốc công, e rằng còn lâu mới đủ. Nhìn kết cấu bố trí của đại trạch, Đằng Anh không khỏi cảm thán.

Đến lúc Đằng Hải tìm cho hắn chức vị tán kỵ thường thị tứ phẩm còn để trống, Đằng Anh lại càng xúc động. Tán kỵ thường thị chịu sự quản lý của Vệ Úy tự cai quản binh mã đất nước, đồng cấp với Quận úy ở Đan Dương, cũng là một chức vị còn trống khó tìm, có thể thường xuyên yết kiến thiên tử, dựa vào lý lịch của hắn cũng chỉ miễn cưỡng được chấp nhận. Tuổi tác của hắn và sự xuống dốc của chi trưởng Đằng gia khiến hắn không dám nghĩ đến vị trí như một miếng bánh ngọt này. Không ngờ Đằng Hải lại tìm một con đường tốt như vậy cho hắn trước một bước. Có chức quan, hắn sẽ có thể tạo dựng được xuất thân tốt để thế hệ tử chất, thế hệ tôn tử có cơ hội học tập trong học viện hoàng thất, sau đó thiết lập mối quan hệ tốt với những người quyền quý ở Kiến Khang, mưu cầu sự phát triển mai sau.

Sau khi Đằng Anh đưa mọi người trong nhà thu xếp ổn thỏa, An Quốc công Đằng Hải gửi thiếp mời tới, hẹn bọn họ đến phủ gặp mặt.

Lần này những người của chi trưởng Đằng gia đến Kiến Khang, gồm có mẫu thân của Đằng Anh, cũng tức là chính thê Thiệu thị của tộc trưởng đời trước, tiếp đó là hai đích tử do Thiệu thị sinh, tộc trưởng đương nhiệm Đằng Anh và đệ đệ của Đằng Anh – Đằng Hồng. Trong đó Đằng Anh cưới một thê bốn thiếp, tất cả ba nhi tử đều do đích thê tiểu Thiệu thị sinh ra. Lão đại Đằng Phong Dự hai mươi tám tuổi, cưới một thê một thiếp, có một đích tử tám tuổi Đằng Văn Trì, một đích nữ sáu tuổi Đằng Văn San, một thứ văn tử sáu tuổi Đằng Văn Kỳ. Lão nhị Đằng Phong Cương hai mươi lăm tuổi, cưới một thê ba thiếp, chỉ có một thứ trưởng tử sáu tuổi Đằng Văn Di. Lão tam Đằng Phong Ninh là văn tử, mười sáu tuổi, chưa xuất giá. Đệ đệ Đằng Hồng của Đằng Anh cưới một văn tử thê và một thiếp, có một đích tử và ba thứ nữ. Cả ba thứ nữ đều đã xuất giá, không đến Kiến Khang, chỉ có một nhi tử Đằng Phong Lễ là ấu tử, năm nay mười tám tuổi, chưa nghị thân.

Đằng Anh dẫn thê tử tiểu Thiệu thị, hai nhi tử Đằng Phong Dự và Đằng Phong Cương, hai tôn tử Đằng Văn Trì và Đằng Văn Di, cùng với đệ đệ Đằng Hồng, văn tử đệ tức Triệu Kính và chất tử Đằng Phong Lễ đến phủ An Quốc công.

Đằng Hải dẫn kế phu nhân Tề Trân, Thế tử Đằng Kỳ Sơn, thứ tử Đằng Kỳ Nhạc, tam tử Đằng Kỳ Xuyên, tứ tử Đằng Kỳ Dật đứng đón ở cửa phủ.

Đằng Anh cũng không thấy bất ngờ khi không nhìn thấy đích trưởng tử tức phụ của Đằng Hải, Tề Mẫn, và nhi tử Đằng Huy Nguyệt rất được hoàng thất sủng ái của nàng. Dù sao thì, một người là Trưởng Công chúa, một người là Nguyên Trưng Ung chủ, e rằng chỉ khi Trịnh Thái hậu và Minh đế đích thân tới, mới có thể khiến cho hai người này tự ra ngoài đón. Đằng Anh tự đánh giá mình không có phân lượng này, cho nên không hề để ý.

Hai nhà chào hỏi nhau thân thân thiết thiết một hồi, từ từ đi vào trong phủ.

Phu nhân lão An Quốc công Nghiêm thị ngồi ở chủ vị trong đại sảnh, tinh thần quắc thước chờ người của chi trưởng đến bái kiến. Năm xưa lão An Quốc công bị trục xuất khỏi Đằng gia, nàng cũng bị chi trưởng chèn ép không ít, hơn nữa phu nhân của tộc trưởng đời trước, Thiệu thị, còn là biểu tỷ của nàng. Bởi vì Thiệu gia có quyền thế hơn Nghiêm gia, lúc nào Thiệu thị cũng nghênh ngang kiêu ngạo trước mặt Nghiêm thị. Hiện giờ phong thủy đã biến chuyển, rốt cuộc người của chi trưởng cũng phải đến cầu xin nhi tử của nàng, ngay cả Thiệu thị cũng tới Kiến Khang, Nghiêm thị vô cùng chờ mong được gặp Thiệu thị để nhìn thấy dáng vẻ thấp kém hơn của đối phương.

Đáng tiếc, tuổi tác Thiệu thị đã lớn, đi đường xa như vậy có chút không chịu được, muốn tĩnh dưỡng ở nhà, không đến đây. Nghiêm thị thất vọng không thôi, hơn nữa thấy tử tử tôn tôn của Thiệu thị nhiều như thế, còn nàng chỉ có một tằng tôn nhi Đằng Huy Nguyệt không thấy bóng dáng đâu, còn là văn tử, trên mặt không nén giận được.

Khi Đằng Anh đưa mọi người đến bái kiến nàng, thái độ của Nghiêm thị chỉ nhàn nhạt, không thân thiết lắm. Kế phu nhân Tề Trân đứng điều đình ở một bên.

Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn mang thai, sự vụ của phu Công chúa giao hết cho trường sử Giang Trường Sinh toàn quyền xử lý. Còn bên phía phủ An Quốc công, cần phải có một nội quyến đứng ra làm chủ mọi chuyện. Dưới tình thế bất đắc dĩ, An Quốc công Đằng Hải chỉ có thể để Tề Trân gánh vác một phần, cùng quản lý với tòng sự lang trung của phủ Công chúa, Ngụy Huống.

Mấy năm sau lại nắm được quyền cai quản, trong lòng Tề Trân cực kỳ vui mừng. Thế nhưng phu nhân lão An Quốc công Nghiêm thị càng già càng hồ đồ, thường thường làm ra những chuyện trái mùa, Tề Trân luôn phải xử lý phiền toái cho nàng.

Đằng Anh chỉ nghĩ rằng lão nhân gia vẫn mang hận khi trước kia bị trục xuất khỏi Đằng gia, cũng không để ý nhiều. Nhị nhi tử của hắn Đằng Phong Cương không được sắc sảo lắm, trên mặt để lộ ra vẻ không vui. Trong mắt hắn, chi trưởng của bọn họ là chính thống, có thể hữu lễ như thế với chi thứ đã là cực hạn. Nghiêm thị lại sĩ diện như vậy, dường như muốn hạ uy của bọn họ, thật sự đáng ghét!

Ca ca của hắn Đằng Phong Dự thấy thế, lặng lẽ kéo áo hắn.

Lúc này, đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói the thé của thái giám: “Phúc Khang Trưởng Công chúa điện hạ đến! Nguyên Trưng Ung chủ điện hạ đến!”

Ngay sau đó, một tiểu đồng vô cùng xinh đẹp khoảng năm, sáu tuổi đỡ một phụ nhân hoa mỹ bụng hơi to đi đến, chậm rãi vào đại sảnh.

Những người trong đại sảnh, ngoại trừ Phò mã Đằng Kỳ Sơn, tất cả đều quỳ xuống hành lễ: “Hai vị điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Phụ nhân hoa mỹ – Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn nhẹ nhàng phất tay, quay về phía An Quốc công Đằng Hải và phu nhân lão An Quốc công Nghiêm thị, nói: “Các vị mời đứng lên.”

Đằng Huy Nguyệt nhân cơ hội trừng mắt với Đằng Kỳ Sơn đã có thói quen sủng thê, để hắn đừng có làm ra hành động mất mặt. Đằng Kỳ Sơn bĩu môi, nhưng vẫn nghe lời, không hề đi đến hỏi han ấm áp với Công chúa thê tử, chỉ dùng ánh mắt nhìn theo nhất cử nhất động của thê nhi. Đằng Huy Nguyệt đỡ Tề Mẫn đến ghế dựa ngồi xuống, bảo thị nữ A Vũ của Tề Mẫn bưng chén trà dưỡng thai tới, sờ vào thấy ấm mới đưa cho Tề Mẫn.

Tề Mẫn cực kỳ hưởng thụ sự hiếu tâm của Đằng Huy Nguyệt, ánh mắt nhìn cậu đều là yêu thương.

Từ sau khi chẩn đoán ra hỉ mạch, phản ứng mang thai của Tề Mẫn rất nghiêm trọng, hầu như ăn cái gì sẽ nôn ra cái đó, buổi tối cũng không được ngủ ngon. Trịnh Thái hậu điều ba Thái y đến chỗ nàng, khó khăn lắm mới giúp nàng làm dịu đi một ít phản ứng. Thế nhưng Tề Mẫn vẫn phải chịu nhiều giày vò. Phu quân Đằng Kỳ Sơn của nàng vừa tràn đầy vui mừng cũng vừa tràn đầy tức giận đối với tiểu đông tây trong bụng nàng, ngày nào cũng nói với cái bụng của Tề Mẫn rằng trước đây ca ca Đằng Huy Nguyệt của nó ngoan ngoãn thế nào thế nào, yêu thương a nương thế nào thế nào, sau khi sinh ra trông đáng yêu thế nào làm người ta yêu thích thế nào, làm cho Tề Mẫn vừa buồn cười vừa tức giận.

Bất quá hai vợ chồng cũng nhận ra dạo này hơi lơ là Đằng Huy Nguyệt, vô cùng áy náy. Nhưng Đằng Huy Nguyệt lại rộng lượng hiếm thấy, không phàn nàn chút nào, ngược lại còn giống y như tiểu đại nhân, chăm sóc Tề Mẫn như thật, muốn nàng lúc nào cũng phải chú ý ăn, mặc, ở, đi lại. Đằng Kỳ Sơn và Tề Mẫn càng cảm động hơn. Hai vợ chồng ôm cậu không còn muốn buông tay nữa.

Đằng Huy Nguyệt rất bình tĩnh an ủi hai người.

Bất quá, sau khi hồi cung, cậu cảm thán thế này với Minh đế: “Hóa ra người lớn cũng thích làm nũng!” Như thể pha trò với Minh đế, khiến hắn ôm cậu cười vô cùng đẹp mặt.

Quả thật thời gian Đằng Huy Nguyệt về phủ Công chúa ở cùng Tề Mẫn đã nhiều hơn một chút, đến cả Tề Mẫn hiểu chuyện cũng phải xoa bụng cảm thán: “Nếu con có được một nửa thông minh ngoan ngoãn của ca ca…”

Thái độ của hai vị đầu trùm trong phủ Công chúa có chút thay đổi, đám hạ nhân tổng kết lại, chính là Nguyên Trưng Ung chủ càng được Thế tử và Công chúa yêu thích hơn. Vốn đã sủng nịch mười phần, giờ thay đổi thành mười hai mười ba phần. Thế tử Đằng Kỳ Sơn thì ngay cả lời của phụ thân An Quốc công Đằng Hải cũng có lúc không nghe, nhưng chỉ cần nhi tử Đằng Huy Nguyệt nói, hắn có thể nghe theo răm rắp.

Mọi người được bình thân đều tự ngồi xuống.

Tề Mẫn kéo Đằng Huy Nguyệt để cậu ngồi xuống cạnh nàng, cười ôn hòa với mấy người Đằng Anh: “Gia đình tộc trưởng đường xa đến đây, vất vả. Thân thể bản cung nặng nề, không tiện đứng lâu, tộc trưởng đừng trách.”

Đằng Anh vội vàng đứng lên nói không dám.

“Ngươi là thân nhân của phủ Quốc công, chính là thân nhân của bản cung. Không cần đa lễ.” Tề Mẫn hòa nhã nói.

Đằng Anh từng nghe nói quý nữ ở Kiến Khang tiên y nộ mã, ngang ngược chua ngoa, không thể ngờ được Phúc Khang Trưởng Công chúa là quý nữ nhất trong các quý nữ lại bình dị dễ gần như thế.

Thân phận Tề Mẫn cao quý, lời của nàng khiến cho các tức phụ của chi trưởng đều cảm thấy vẻ vang thay, không khỏi cười tươi.

An Quốc công Đằng Hải như suy nghĩ điều gì đó, nhìn Đằng Kỳ Sơn và Tề Mẫn.

Hiển nhiên trong lòng đôi vợ chồng này biết nguyên nhân khiến Đằng Hải đồng ý để chi trưởng đến Kiến Khang, hơn nữa còn rất biết cách lợi dụng cơ hội để lôi kéo ngay trước mặt ông.

Tề Trân vốn đang mang dáng dấp nữ chủ nhân của phủ Quốc công, trong mắt hiện lên vẻ không vui. Tề Mẫn vừa tới đã cướp mất sự nổi trội của nàng! Nàng nói: “Lão gia, đến lúc mở tiệc rồi!”

Để chiêu đãi người của chi trưởng tới đây, An Quốc công đã chuẩn bị tiệc rượu.

“Đại trạch bên thành tây, thiếp thân đã sai người tặng hai bàn tiệc qua đó.” Tề Trân bổ sung thêm.

“Thẩm tử thật chu đáo.” Thê tử của Đằng Anh, tiểu Thiệu thị cười nói.

Ở trước mặt người ngoài, Đằng Hải vẫn giữ cho Tề Trân chút thể diện, cũng nói một câu: “Phu nhân vất vả.”

Tề Trân khiêm tốn nói: “Đây là trách nhiệm của thiếp thân.”

Đằng Hải cũng không dây dưa nữa, dẫn các nam nhân và nhi tử của bọn họ đến bàn tiệc bên ngoài. Tiểu Thiệu thị thì dẫn theo văn tử tức phụ của tiểu thúc, Triệu Kính, ở lại bàn tiệc bên trong.

Trước khi mấy nam nhân ra ngoài, Đằng Huy Nguyệt liếc nhìn hai tôn tử của Đằng Anh, Đằng Văn Trì và Đằng Văn Di.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play