Tề Minh Diệu hơi nhíu mi lại. Bởi vì Đằng Kỳ Dật lại dám lườm Đằng Huy Nguyệt như vậy. Nếu bình thường Đằng Huy Nguyệt đều bị đối xử như vậy khi ở phủ An Quốc công…
“A Diệu, sao vậy?” Đằng Huy Nguyệt quơ nắm tay.
“… Hắn rất vô lễ với đệ.” Tề Minh Diệu không vui, nói. Nếu ở trong cung, có người làm như thế, tuyệt đối sẽ bị Đằng Huy Nguyệt quất roi. A Việt chính là Ung chủ điện hạ tôn quý nhất Nguyên Trưng triều do Minh đế sắc phong mà!
“A Diệu thích hắn sao?” Đằng Huy Nguyệt hỏi.
“Đương nhiên là không.” Tề Minh Diệu vội vàng phủ nhận. “A Việt ghét hắn, không phải sao? Vậy ta cũng ghét hắn!”
Đằng Huy Nguyệt rất hài lòng với câu trả lời của hắn. Quả nhiên “dạy dỗ” nhiều năm như vậy, hiệu quả không tồi.
“Ta cũng ghét hắn.” Bất chợt, Tề Minh Viêm chen một câu vào.
Không thể phủ nhận, Đằng Huy Nguyệt nghe xong có chút kinh ngạc. Cậu nghiêng đầu nhìn Tề Minh Viêm mà mình không thể nào thân thiết nổi, chỉ thấy vẻ mặt hắn rất nghiêm túc.
“Ta không chơi với hắn.” Đằng Huy Nguyệt vẫn nhìn Tề Minh Viêm, nói.
“Vậy ta, ta cũng không chơi với hắn.” Tề Minh Viêm có chút căng thẳng, mặt đỏ lên, nói lắp bắp.
Đằng Huy Nguyệt bật cười! Không biết tại sao đột nhiên cảm thấy trông Tề Minh Viêm thuận mắt hơn không ít! Hoặc là, cậu có thể thay đổi một chút xem…
Đằng Huy Nguyệt luôn không coi Đằng Kỳ Dật ra gì. Bất luận là người hay vật gì, Đằng Kỳ Dật cũng muốn tranh giành với cậu. Thế nhưng dựa vào thân phận và địa vị của Đằng Huy Nguyệt, cậu luôn có được những thứ tốt nhất, mà những người có thể bị Đằng Kỳ Dật cướp mất, thật sự trong mắt Đằng Huy Nguyệt chẳng đáng là gì, cho nên Đằng Huy Nguyệt vẫn rất lạnh nhạt.
Đằng Kỳ Dật muốn dùng cậu làm mối để thân thiết với Tề Minh Diệu, nằm mơ đi! Không phải hắn vẫn luôn tưởng tất cả mọi người đều phải vây quanh hắn sao? Đúng lúc cho hắn nếm thử cảm giác bị người ta không đếm xỉa đến đi.
“Không cần để ý, hắn chỉ là kẻ râu ria, không đáng để chúng ta nghĩ đến.” Đằng Huy Nguyệt nói.
Tề Minh Diệu nghe xong, không khỏi nở nụ cười: “A Việt nói đúng. Kẻ râu ria, không đáng nghĩ đến.”
Tề Minh Viêm cũng gật đầu.
Đằng Huy Nguyệt không hiểu tại sao bọn họ lại vui vẻ đến thế, bất quá, nếu cậu đã đáp ứng dẫn hai người đi tham quan phủ An Quốc công, sẽ không nuốt lời.
Trên thực tế, trải qua hai kiếp, Đằng Huy Nguyệt cũng không thuộc đường trong phủ An Quốc công lắm. Từ lúc được sinh ra, cậu không ở trong hoàng cung thì cũng là trong phủ Công chúa, số lần ngủ ở phủ An Quốc công có thể đếm được trên đầu ngón tay. Trong phủ An Quốc công, ngoại trừ tổ phụ Đằng Hải ra, chẳng có ai khác tốt với cậu, Đằng Huy Nguyệt cũng không phí tâm tư đi tìm hiểu về kiến trúc của phủ Quốc công.
Bất quá mấy người lớn bảo Đằng Huy Nguyệt đưa Tề Minh Diệu và Tề Minh Viêm đi dạo, cũng không phải thật sự để ba người cứ đi lung tung trong phủ. Mấy người hầu hạ đi đằng sau ba người một khoảng không xa, khi có thể sẽ chỉ đường cho họ, đồng thời còn thỏa mãn những yêu cầu khác nữa.
Tiền thân của phủ An Quốc công là phủ đệ của Thân vương của Đại Vũ triều – triều đại trước Nguyên Trưng triều, chiếm diện tích khá lớn, phong cách cổ xưa, ngay cả chỗ nhỏ nhất cũng tinh tế nhã trí, nhưng ngược lại khiến cho Tề Minh Diệu, Tề Minh Viêm vốn quen nhìn cảnh trí lộng lẫy cao sang, quy củ nghiêm ngặt có cảm giác không giống vậy.
Đi qua một con đường đá nhỏ, những đình đài lầu các như ẩn như hiện giữa những cây tử đằng. Đình đài lầu các được xây trên một hồ nước nhỏ xanh biếc, trong hồ là hoa sen đan xen vào nhau, nhẹ nhàng đung đưa trong cơn gió nhẹ thổi qua, lục ý tràn đầy, tươi mát dễ chịu.
Ba người đi vào một trong số những đình đài đó, ngồi nghỉ ngơi hóng mát trên chiếc ghế ngọc thạch. Đằng Huy Nguyệt hứng lên dặn hạ nhân mang thức ăn cho cá đến, nằm nhoài lên thanh chắn tung thức ăn xuống hồ, làm cho đám cá bơi đến, tranh giành thức ăn.
Tề Minh Diệu ngồi bên cạnh cậu, cười nhẹ nhìn cậu chơi, mặt khác cũng đỡ lấy eo cậu, để tránh cậu ngã xuống hồ.
Tề Minh Viêm lặng lẽ dịch đến bên cạnh Đằng Huy Nguyệt, mở to mắt nhìn đàn cá, lại nhìn sang Đằng Huy Nguyệt.
Đằng Huy Nguyệt đưa hộp đựng thức ăn của cá cho hắn: “Này, cho ngươi đấy!”
Tề Minh Viêm cong môi, cầm hộp, tung thức ăn xuống hồ. Hắn tung rất ít, chỉ thu hút được mấy con cá chuyển sang chỗ hắn giành thức ăn, còn những con khác vẫn tụ tập ở chỗ Đằng Huy Nguyệt.
Đằng Huy Nguyệt có cảm giác thắng lợi, cười ha ha: “Cá của ta nhiều hơn của ngươi!” Cực kỳ đắc ý!
Tề Minh Viêm nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng: “A Việt lợi hại nhất!”
Đằng Huy Nguyệt nghiêm mặt lại, đánh hắn một cái: “Ngươi lừa ta, rõ ràng ngươi thả thức ăn quá ít!”
Tề Minh Viêm mím môi, không biết phải làm thế nào. Sinh mẫu của hắn có địa vị thấp nhất trong số các mẫu phi của Hoàng tử, không được sủng ái lại mất sớm, hắn là Hoàng tử nhưng không được xem trọng. Bị chuyển tới trong tay đường di mẫu Từ Mỹ nhân, bởi vì sinh mẫu và nàng có thù oán xưa, nên luôn bị chèn ép khó sống, trở nên trầm mặc im lặng, trưởng thành sớm lại biết nhẫn nhịn. Để tự bảo vệ mình, Tề Minh Viêm không cần ai dạy đã học được bản lĩnh lấy lòng người khác.
Tề Minh Viêm đã gặp Đằng Huy Nguyệt rất nhiều lần, thế nhưng Đằng Huy Nguyệt luôn có thể nói chuyện cùng ba hoàng huynh khác của hắn, duy chỉ với hắn là lãnh đạm, như thể chẳng thèm tương giao với hắn. Tề Minh Viêm muốn thân thiết với cậu cũng chả có cách nào. Cứ tưởng nhất định Đằng Huy Nguyệt rất ghét hắn, không ngờ lúc hắn bị người của Tê Hà cung ức hiếp không lâu, Đằng Huy Nguyệt lại ra tay cứu hắn. Hơn nữa, sau đó đột nhiên Từ Mỹ nhân bị biếm vào lãnh cung, hắn được giống như đại hoàng huynh Tề Minh Diệu, người có thân phận cao nhất, được nuôi trong cung của Trịnh phi. Có cơ hội này, bỗng dưng Tề Minh Viêm phát hiện ra mình là nhân họa đắc phúc, có cớ để đến gần Đằng Huy Nguyệt.
Lần này xuất cung cùng Tề Minh Diệu để gặp Đằng Huy Nguyệt, theo bản năng, Tề Minh Viêm cảm thấy Đằng Huy Nguyệt cũng không phải thật sự ghét hắn. Tề Minh Viêm muốn thân thiết với Đằng Huy Nguyệt, chỉ biết dùng đến bản lĩnh mà hắn muốn lấy lòng những người ở trong cung để lấy lòng cậu. Thế nhưng rõ ràng Đằng Huy Nguyệt lại không thoải mái giống đám người trong cung.
Đó là do Tề Minh Viêm không biết, sở dĩ những phụ họa nịnh nọt của hắn hữu dụng với cung nhân, là vì những kẻ đó đều có thân phận thấp kém hơn hắn. Những kẻ như thế là biết nịnh hót nhất, khi thiện sợ ác, nhìn thấy đường đường là Tứ Hoàng tử vốn là chủ tử lại khuất phục trước mình, trong lòng bọn chúng đều có một loại cảm giác thỏa mãn, nên buông lỏng việc gây khó dễ cho hắn. Thậm chí cả Từ Mỹ nhân, cũng vì thấy hắn nhát gan tầm thường mà cảm thấy khuây khỏa, không khắt khe với hắn hơn. Nếu hắn rõ ràng đã không được sủng ái lại còn lên mặt kiêu ngạo, những kẻ đó sẽ càng giày vò hắn. Cho nên lúc đó hắn hạ thấp mình là dùng đúng chỗ.
Còn Đằng Huy Nguyệt thì khác hẳn. Những người sủng ái Đằng Huy Nguyệt đều có thân phận cao quý, hơn nữa phần lớn sủng ái là xuất phát từ thật lòng. Bởi vậy Tề Minh Viêm lấy lòng hắn trông có vẻ cực kỳ giả tạo.
Nhưng ít nhiều thì Đằng Huy Nguyệt cũng biết nguyên nhân khiến hắn làm vậy, bao nhiêu buồn phiền trong lòng cũng nhanh đến nhanh đi. Bất quá, vì muốn trút giận nên lại đánh hắn một cái, hất cằm lên: “Ngươi không cần lừa ta. Ngươi là biểu đệ duy nhất của ta, ta biết chứ.”
Biểu đệ duy nhất…
Trái tim Tề Minh Viêm đập thình thịch, vội hỏi tiếp: “Cho nên A Việt cũng sẽ chơi cùng ta, phải không?”
Đằng Huy Nguyệt nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, vừa chậm rãi vừa kiêu ngạo gật đầu: “Ừ. Ngươi có thể chơi cùng ta.”
Tề Minh Viêm cong môi lên cười, lộ ra một lúm đồng tiền bên má trái, rốt cuộc cũng có được mấy phần dáng vẻ khờ khạo của trẻ con. Hắn không hề để ý đến thái độ kiêu căng của Đằng Huy Nguyệt. Trịnh Thái hậu và Minh đế sủng ái Đằng Huy Nguyệt đến nỗi ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ vỡ, qua bao nhiêu năm đã xác lập được địa vị cao cao tại thượng của cậu trong lòng những người trong cung, đó là phúc khí mà ba đời cũng không tu được.
Thế nhưng tuy rằng Đằng Huy Nguyệt còn nhỏ tuổi, nhưng không dễ lừa gạt một chút nào, những người có tâm tư sai trái đều bị cậu chỉnh đến nỗi kêu cha gọi mạ. Thi thoảng cũng có một vài người làm cậu hài lòng, cho nên một bước lên mây, nổi lên như diều gặp gió. Vì thế quyền uy của Nguyên Trưng Ung chủ đã được xây dựng từng chút từng chút một.
Tề Minh Viêm chịu ảnh hưởng này khá sâu, cho nên khi được chính miệng Đằng Huy Nguyệt cho phép có thể chơi cùng cậu, trong lòng hắn kích động thế nào khỏi cần nói. Đây chính là đãi ngộ mà đến cả nhị hoàng huynh Tề Minh Uyên, tam hoàng huynh Tề Minh Dũng của hắn cũng không có đấy!
Trong một khoảnh khắc xúc động, hắn cố lấy hết can đảm để kéo tay Đằng Huy Nguyệt!
Đột nhiên một đôi tay không đủ khỏe mạnh bao lấy Đằng Huy Nguyệt kéo ra sau!
“A Viêm, không thể!” Tề Minh Diệu cố hết sức ép Đằng Huy Nguyệt vào sát người mình, nói với Tề Minh Viêm.
Tay Tề Minh Viêm rơi vào không khí, ngẩng đầu nhìn hoàng huynh, ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
“… Tay A Việt vẫn đang bị thương.” Tề Minh Diệu nói lời chuẩn xác.
Tề Minh Viêm chớp mắt mấy cái. Hắn đâu có muốn kéo cái tay bị thương của Đằng Huy Nguyệt?
Bất quá vẻ mặt Tề Minh Diệu trông rất nghiêm túc, Tề Minh Viêm hơi kinh sợ, yên lặng rút tay lại.
Đằng Huy Nguyệt bị Tề Minh Diệu áp vào đến nỗi không thoải mái, liếc nhìn hắn một cái, tỏ ý bảo hắn buông ra. Tề Minh Diệu đánh lừa được Tề Minh Viêm, nhưng không đánh lừa được cậu.
“A Việt, sao đệ bị thương?” Tề Minh Diệu nhìn chung quanh một lượt rồi hỏi cậu. Vừa rồi hắn vẫn luôn ở đây, nghe thấy Đằng Huy Nguyệt đồng ý chơi cùng Tề Minh Viêm, trong lòng trào dâng một chút không vui. Hắn nhìn Đằng Huy Nguyệt từ một anh nhi nằm trong tã lót đã trở thành một hài đồng xinh đẹp đáng yêu, Đằng Huy Nguyệt thân thiết với Minh đế nhất, còn trong số những đứa trẻ cùng lứa thì thân thiết với hắn nhất, bình thường chỉ chơi cùng hắn. Giờ Tề Minh Viêm lại chắn ngang một chân, chẳng những được Đằng Huy Nguyệt cho phép chơi cùng cậu, còn muốn cầm tay Đằng Huy Nguyệt! Đến cả Tề Minh Diệu có tính tình khá tốt, cũng có một nỗi xúc động muốn giấu Đằng Huy Nguyệt đi!
Đương nhiên, hắn cũng thật sự quan tâm đến vết thương trên tay Đằng Huy Nguyệt, chỉ là lúc trước vẫn không tìm thấy cơ hội thích hợp để hỏi.
“Không nói cho huynh!” Đằng Huy Nguyệt tránh khỏi tay hắn, nhảy sang bên cạnh.
“A Việt!” Trong mắt Tề Minh Diệu có một chút ủy khuất.
“Huynh đừng quản chuyện này.” Đằng Huy Nguyệt nói. Chuyện này liên lụy ra phạm vi rất rộng, Tề Minh Diệu không biết sẽ tốt hơn là biết.
Tề Minh Diệu hoang mang lại có chút tổn thương nhìn cậu. Hắn cảm thấy mình không được Đằng Huy Nguyệt tin tưởng!
Hai người đang giằng co, bỗng nhiên bên ngoài đình có tiếng động.
Chỉ thấy Đằng Kỳ Dật tao nhã đi về phía này, đằng sau có mấy thị nữ bưng khay đến. Trên khay có bình trà, chén trà và bánh ngọt tinh xảo.
Đằng Kỳ Dật cúi người với ba người Đằng Huy Nguyệt, nói: “Đại điện hạ, Tứ điện hạ, A Việt, ta phụng mệnh tổ mẫu và mẫu thân, mang trà bánh đến cho mọi người.”
Dường như hắn đã được dặn dò tỉ mỉ, cười nhẹ, như thể không hề tồn tại vẻ khó chịu trước đó không lâu.
Hắn còn nhắc đến cả phu nhân lão An Quốc công Nghiêm thị và kế phu nhân Tề Trân, tỏ vẻ đến đây với ý tốt. Tề Minh Diệu là người hiểu chuyện nên cũng không tiện đuổi hắn đi ngay.
Đằng Huy Nguyệt lại quay đầu đi, không nhìn Đằng Kỳ Dật, tùy ý quơ tay: “Để xuống đó đi, ta vẫn chưa đói.” Dứt khoát coi Đằng Kỳ Dật như hạ nhân.
Cho dù đã cố gắng kìm nén, nhưng trên mặt Đằng Kỳ Dật cũng hiện lên chút khó chịu. Hắn cắn môi, yếu đuối nhìn sang Tề Minh Diệu.
Lúc này Tề Minh Diệu cũng bất chấp vừa rồi hơi hục hặc với Đằng Huy Nguyệt, đứng chắn trước mặt Đằng Huy Nguyệt, nói với Đằng Kỳ Dật: “Làm phiền. Đa tạ ý tốt của lão phu nhân và kế phu nhân…”
Đằng Huy Nguyệt tựa cằm vào thanh chắn, tiếng nói chuyện của Tề Minh Diệu và Đằng Kỳ Dật chỉ như gió thoảng qua tai cậu, không vào đầu óc nhưng khiến cậu không vui.
Tề Minh Viêm lặng lẽ đến gần cậu, lấy một viên trân châu từ trong ngực nhét vào tay cậu: “A Việt, cho.”
Đằng Huy Nguyệt cầm viên trân châu, vừa nhìn thấy, trong mắt có chút sửng sốt. Cậu thấy kỳ quái, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Trân châu của ta, tặng cho ngươi.” Tề Minh Viêm nói nhỏ, thấy vẻ mặt Đằng Huy Nguyệt phức tạp, không vui sướng như khi nhận được ngọc bội mà An Quốc công tặng, thấp thỏm: “… Nếu ngươi không thích, cứ vứt đi…”
____ Đây chính là một trong số những di vật ít ỏi mà Uyển Mỹ nhân để lại cho Tề Minh Viêm!
Tuy rằng Uyển Mỹ nhân không phải là mẫu thân xứng với chức vụ, nhưng chung quy vẫn là sinh mẫu của Tề Minh Viêm. Hơn nữa nàng đã ra đi, Tề Minh Viêm cũng chỉ nhớ kỹ những điểm tốt của nàng, khó khăn lắm mới bảo vệ được mấy di vật của nàng.
Kiếp trước Tề Minh Viêm tặng hết di vật của Uyển Mỹ nhân cho Đằng Huy Nguyệt, Đằng Huy Nguyệt lại không biết nội tình, chỉ nghĩ là Tề Minh Viêm muốn lấy lòng cậu, bảo hạ nhân ném hết vào hồ. Tề Minh Viêm phải dùng đến một vài người, khó khăn lắm mới mò được ở đáy hồ, lại cố chấp đưa cho Đằng Huy Nguyệt. Đằng Huy Nguyệt lại ném tiếp, Tề Minh Viêm lại mò tiếp, giằng co suốt cả buổi, Đằng Huy Nguyệt mới không thể không giữ lại cái vật chẳng còn được như lúc đầu… Sau này Đằng Huy Nguyệt mới biết đây là di vật của Uyển Mỹ nhân, được Tề Minh Viêm coi như quà mà sinh mẫu tặng cho tức phụ nhi…
Một chuyện đã rất lâu lại tái diễn, Đằng Huy Nguyệt rối rắm một hồi. Dựa vào tính tình bướng bỉnh cố chấp của Tề Minh Viêm, vật gì đã cho đi nhất định sẽ không lấy lại. Chẳng lẽ cậu thật sự phải ném xuống, sau đó lại để Tề Minh Viêm nhớ thương hồ nước trong phủ An Quốc công, đi mò đồ vật nữa sao?
Đằng Huy Nguyệt do dự một lát, vẫn là nhận viên trân châu kia. Cùng lắm thì chờ đến lúc Tề Minh Viêm cưới vợ, cậu lại tặng lại như đồ trang sức đi!
Tề Minh Viêm thấy cậu nhận, không nhịn được mà cong môi lên cười, lộ ra lúm đồng tiền bên má trái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT