Từ Uyển bảo Từ Chỉ phái người đi bảo vệ Đằng Huy Nguyệt, tất nhiên không phải là bảo vệ thật sự, mà là nhân cơ hội diệt trừ mối họa lớn mang tên Đằng Huy Nguyệt này đối với Từ gia.

Từ Chỉ giật mình với sự cay nghiệt của Từ Uyển, nhưng không thể phủ nhận, trong một chớp mắt hắn cũng có động tâm. Bất quá, rất nhanh hắn đã xóa bỏ ý niệm này trong đầu. Hắn và Tề Minh Viêm lớn lên cùng nhau, hiểu rất rõ chấp niệm của Tề Minh Viêm đối với Đằng Huy Nguyệt. Động vào người khác, Tề Minh Viêm còn có thể nể tình Từ gia có công phụ trợ hắn mà không tính toán. Động vào Đằng Huy Nguyệt, Tề Minh Viêm sẽ quật ba thước đất để điều tra, Từ gia tuyệt đối không có trái ngon để ăn. Tề Minh Viêm cũng chả phải loại người dễ đánh lừa.

Quả thật Từ Uyển rất thông tuệ, từ nhỏ đã có những phán đoán tương đối chính xác về rất nhiều sự việc, luôn có mấy phần địa vị trước phụ tổ, nhưng khi đối mặt với tình địch vẫn không hạn chế được bản thân, không có ánh mắt nhìn xa.

Từ Uyển không ngờ Từ Chỉ lại từ chối, lộ ra thần sắc không cam lòng. Từ Chỉ kiên nhẫn khuyên nhủ an ủi nàng một lúc, cuối cùng cũng thuyết phục được nàng.

Hai huynh muội lại nói chuyện với nhau một lát, Từ Uyển cáo từ rời đi, trở về lều trại của mình. Khi trong lều chỉ có một mình Từ Uyển, nàng ngẩng đầu, giống như nhìn thấy nơi nào đó có Đằng Huy Nguyệt, cười lạnh lùng.

Từ Uyển đã biết từ trước rằng Từ Chỉ là người rất cẩn thận, tuyệt đối sẽ không đồng ý lời đề nghị chặn giết Đằng Huy Nguyệt của nàng, cho nên nàng đã tự động phái tâm phúc đi hoàn thành nhiệm vụ này cho nàng. Tiền trảm hậu tấu rồi lại nói với Từ Chỉ, chẳng qua chỉ để xóa bỏ sự nghi ngờ của hắn với nàng.

Đằng Huy Nguyệt là một cái gai đâm vào máu thịt nàng, nếu không nhổ, sao nàng có thể cam tâm?

Ân oán của kiếp trước, nàng muốn Đằng Huy Nguyệt phải dùng mạng hoàn trả!



Chỉ ít ngày nữa quân chủ lực của Đột Quyết sẽ tới Kiến Khang, Văn đề và các đại thần triều đình thường xuyên nghị sự đến tận đêm khuya.

Đêm nay sắc trời âm u, mây đen nặng trĩu bao phủ bầu trời, tới đêm khuya thì trút mưa to, sấm sét từng trận. Văn đế mệt mỏi đến nỗi không cởi bỏ quần áo đã ngủ mất, bỗng bừng tỉnh trong tiếng sấm, vất vả lao lực quá độ suốt mấy ngày liên tục khiến hai quầng mắt của hắn đen sì, gương mặt hốc hác, mắt phượng ảm đảm không còn ánh sáng.

Bên kia vách tường, Đằng Hoàng hậu đang ngủ say. Văn đế yêu Đằng Hoàng hậu, không đành lòng để cậu ban ngày đã vất vả mà đến tối còn phải thức đêm cùng hắn, cho nên đã ngủ tách phòng.

Nhưng đây chỉ là cách nói đối với bên ngoài. Trên thực tế, Đằng Hoàng hậu thực sự, đã được đưa ra khỏi cung một cách bí mật cùng hoàng trưởng tử A Kiếp.

Cái chết của Đại Tướng quân An Dục là một đòn trí mạng đối với Nguyên Trưng triều. Sau khi chứng thực tin tức, Văn đế nhắc lại đề tài cũ, kiên quyết muốn đưa Đằng Huy Nguyệt xuất cung. Lúc ấy uy tín của Hoàng hậu Đằng Huy Nguyệt ở Kiến Khang là rất cao, việc cậu rời đi nhất định sẽ làm tăng thêm nỗi lo sợ hoang mang, nhưng Văn đế không quản được nhiều chuyện như vậy, hắn chỉ cần Đằng Huy Nguyệt được an toàn. Kiến Khang sắp rơi vào tay giặc, hắn là đế hoàng mà chưa làm hết trách nhiệm, hắn phải gánh vác hậu quả!

Đằng Huy Nguyệt không đồng ý, lại phát sinh một trận khắc khẩu kịch liệt với hắn một lần nữa. Nhưng đến lần này, Liễm Vũ làm cậu ngất xỉu.

Văn đế biết rõ Liễm Vũ. Thái giám thị vệ này đã ở bên cạnh Đằng Huy Nguyệt từ khi cậu còn nhỏ, võ công cao cường, trầm ổn nội liễm, thông minh nhạy bén, là một nhân tài hiếm có. Tuy rằng Đằng Huy Nguyệt không nói ra miệng, thi thoảng còn tỏ vẻ chán ghét Liễm Vũ, nhưng thật ra cậu vô cùng tin tưởng hắn – Có khi còn tin hơn cả Văn đế. Liễm Vũ là người hầu mà đích thân Minh đế lựa chọn cho Đằng Huy Nguyệt. Hồi nhỏ Văn đế đã từng hâm mộ những dụng tâm của Minh đế dành cho Đằng Huy Nguyệt còn hơn rất nhiều bậc so với nhi tử như hắn, sau này đã nghĩ thoáng hơn, rồi thích Đằng Huy Nguyệt, lại cảm thấy có Liễm Vũ bảo vệ Đằng Huy Nguyệt, hắn có thể yên tâm.

Quả thực Liễm Vũ sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ Đằng Huy Nguyệt, nhưng nói cho cùng, tấm lòng trung thành chân chính của hắn chỉ hướng về một người – Minh đế. Từ đầu đến cuối, Liễm Vũ đều nghiêm khắc thực hiện nhiệm vụ mà Minh đế giao cho hắn: bảo vệ Đằng Huy Nguyệt. Vào lúc nguy hiểm cấp bách, lấy tính mạng của Đằng Huy Nguyệt làm trọng, cho dù có phải làm trái ý nguyện của chính Đằng Huy Nguyệt!

Làm Đằng Huy Nguyệt ngất đi xong, Liễm Vũ mang một người đến cho Văn đế – Trân phi quá cố! Thân phận thật sự của Trân phi là một ám vệ, nam tử, tên là Thiên Diện, vô cùng am hiểu thuật dịch dung đóng giả. Nhân vật hóa trang sở trường nhất của hắn, chính là Minh đế và Đằng Huy Nguyệt. Bất luận là Trân phi hay sau này là Minh đế xuất hiện trong đại điển nhường ngôi, đều do một mình hắn giả trang thành.

Đây không phải là ngẫu nhiên.

Từ khi Minh đế phát hiện ra tâm ý của mình với Đằng Huy Nguyệt, muốn giải quyết mối quan hệ này như thế nào, hắn đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp. Bồi dưỡng thế thân cho hai người chỉ là một trong số đó, là một ý tưởng không được hắn để tâm lắm. Lúc ấy mục đích khiến Minh đế bồi dưỡng thế thân, phần lớn là để được tự do dẫn Đằng Huy Nguyệt hiếu động hướng ngoại cải trang xuất cung du ngoạn, vẫn luôn giữ bí mật, chỉ chờ đại hôn của hai người tổ chức xong sẽ cho cậu một niềm kinh hỉ. Minh đế cũng không ngờ cuối cùng lại phải dùng thế thân để làm tổn thương Đằng Huy Nguyệt và thay thế mình chủ trì đại điển nhường ngôi, chỉ có thể nói tạo hóa trêu người.

Nhưng không thể nghi ngờ, sự tồn tại của Thiên Diện đã hoàn toàn giải quyết tất cả những vấn đề khi Đằng Huy Nguyệt không chịu rời đi, giúp Văn đế không còn nỗi lo về sau. Văn đế nghe lời giải thích của Liễm Vũ xong, không chần chừ nửa phần, lập tức để Liễm Vũ sắp xếp người tin cậy đưa Đằng Huy Nguyệt và A Kiếp rời khỏi Kiến Khang từ mật đạo của hoàng cung.

Trước khi họ đi, Văn đế hỏi Liễm Vũ: “Các ngươi định đi đâu?”

“Tịnh Châu, chỗ của Quảng Liệt Quận Vương.” Liễm Vũ trả lời rành mạch.

Chuyện này ít nhiều cũng nằm ngoài dự đoán của Văn đế, đầu óc hắn như được làm sáng tỏ, sắc mặt trầm xuống: “Đây là ý của phụ hoàng?”

Là người được xem trọng trở thành Thái tử nhất, trước khi đăng cơ, Văn đế vẫn rất chú ý đến các hoàng đệ, kể cả là tứ hoàng đệ Tề Minh Viêm đang ở biên quan xa xôi cũng vậy. Vì từng được nuôi dưỡng trong Cam Tuyền cung, quan hệ giữa Văn đế và Tề Minh Viêm gần gũi hơn một chút so với hai hoàng đệ còn lại, nhưng cho tới giờ vẫn không thể thân thiết thật sự. Thứ nhất là vì tính cách trầm mặc như khúc gỗ của Tề Minh Viêm, về phương diện khác, chính là cả hai đều có tình cảm với Đằng Huy Nguyệt, là quan hệ tình địch. Chỉ là bất luận so sánh từ phương diện nào, Văn đế đều không để Tề Minh Viêm tranh được với hắn. Sau này Tề Minh Viêm tòng quân, ở trấn Sa  Hà trường kỳ, hơn một năm trước lại chuyển đến đất phong Tịnh Châu, mà Tề Minh Diệu thì trở thành Đoan Thừa Thân Vương, cưới được Đằng Huy Nguyệt, càng chứng minh kết luận của Tề Minh Diệu không hề sai, Tề Minh Viêm không thể uy hiếp đến quan hệ của hắn với Đằng Huy Nguyệt.

Thế nhưng bỏ chuyện tư tình sang một bên, đất phong Tịnh Châu của Tề Minh Viêm cũng từng khiến Văn đế chú ý đến. Vì sau khi Tề Minh Viêm đến Tịnh Châu, đối mặt với đám cường hào ác bá ở Tịnh Châu, hắn không củng cố vị thế của mình trước, mà là dùng thủ đoạn nhanh như chớp để thu phục đám quan lại cường hào bản xứ, dấy lên một trận mưa máu gió tanh. Loại thủ đoạn tàn khốc này giúp hắn hoàn toàn nắm chắc Tịnh Châu trong tay chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, rồi xưng vương xưng bá. Hơn nữa, toàn bộ quá trình đều lặng lẽ im ắng, thậm chí còn không có một quyển tấu sớ nào buộc tội được trình lên trên.

Văn đế biết sau lưng Tề Minh Viêm có Từ gia tương trợ. Nhưng chi thứ của Từ gia được trọng dụng đang ở Kiến Khang, tuyệt đối không có năng lực biến một sự việc lớn như thế trở thành vô thanh vô tức. Nhất định có một thế lực khổng lồ khác đang ủng hộ Tề Minh Viêm!

Văn đế nghĩ tới rất nhiều khả năng, duy nhất không nghĩ tới chính là, thế lực khổng lồ kia lại đến từ Minh đế. Vì Minh đế đã chọn hắn làm người kế vị, nhường ngôi cho hắn để hắn làm Hoàng đế, nếu còn âm thầm chống đỡ cho phiên vương, đó sẽ là tự mình đánh mình, cho Nguyên Trưng triều thêm nhiều phiền toái…

Vậy mà phỏng đoán không có khả năng nhất, lại chính là chân tướng!

“Chủ tử và Quảng Liệt Quận Vương từng giao hẹn, nếu Hoàng thượng không thể bảo vệ Ung chủ điện hạ, Quận Vương có thể thay thế.” Liễm Vũ nói. Minh đế tự biết mình sống chết không rõ, bất đắc dĩ lắm mới buộc phải gả Đằng Huy Nguyệt cho Văn đế, trong lòng cực kỳ áy náy với Đằng Huy Nguyệt. Hắn tuyệt đối không cho phép Văn đế cô phụ Đằng Huy Nguyệt! Cho nên Minh đế bồi dưỡng cả Tề Minh Viêm, để hắn trở thành một thanh kiếm treo trên đầu Văn đế. Nếu Văn đế dám có hành động khác thường, Tề Minh Viêm sẽ có cơ hội và lý do để chống lại Văn đế.

Về phần huynh đệ tranh chấp, nội loạn bùng nổ? Văn đế đăng cơ thuận lợi như thế rất cần được khảo nghiệm thực tế. Nếu ngay cả việc này mà Văn đế cũng không giả quyết được, sao có thể ngồi yên ổn trên long ỷ? Không bằng thoái vị nhượng hiền từ sớm đi.

Nếu thiên hạ thái bình, tất nhiên Văn đế có thể nghĩ thông suốt về điều then chốt trong đó, quang minh chính đại tranh đấu với Tề Minh Viêm một trận. Đáng tiếc trời không chiều lòng người, chuyện tới nước này, Văn đế chỉ có thể thấy may mắn khi Minh đế tính toán không sót điều gì, còn có người có thể thay thế hắn bảo vệ Đằng Huy Nguyệt.

Văn đế chua sót lắc đầu: “Các ngươi đi đi, chăm sóc điện hạ và tiểu điện hạ cho tốt.”

Liễm Vũ chắp tay với Văn đế, rồi nhanh chóng biến mất trong mật đạo.

Có Đằng Huy Nguyệt ở đây, tuy rằng Văn đế luôn tâm tâm niệm niệm muốn đưa cậu đi, nhưng có cậu bên cạnh, cùng hắn kề vai chiến đấu, trong lòng Văn đế chỉ có kiên định vững chắc. Đằng Huy Nguyệt đi rồi, cho dù cách một bức tường còn có người giống y như vậy, Văn đế vẫn cảm thấy tẩm điện trống rỗng, một nỗi tịch mịch đến thấu xương trào dâng trong lòng.

Văn đế nhắm mắt lại, mặc niệm: A Việt, đệ vẫn bình an chứ?



Mà lúc này, Đằng Huy Nguyệt được không ít người nhớ đến, đang ôm A Kiếp thật chặt trong xe ngựa tròng trành, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play