Mạt thế năm thứ mười hai, đại bộ phận thế giới vẫn bị tang thi tàn sát bừa bãi, nhưng tin tức vĩ độ 30 độ Bắc cũng đã dần dần truyền ra, tin tức không phải rò rỉ ra từ nước Mỹ, mà là Trung Quốc lấy giá cao bán cho các nước Anh, Pháp, … Làm người ta giận sôi chính là, vĩ độ 30 độ Bắc căn bản không có chạy qua nội cảnh nước Anh, Pháp.

Mà nước Mỹ vốn tự cho rằng một mình hưởng bí mật này bị tức giận đến giơ chân.

Hành động hủy đi gốc cây căn nguyên của Trung Quốc rõ ràng không chỉ có lợi cho nước nhà, đối với nước Nga, Mông Cổ tại phía bắc Trung Quốc, Thái Lan, Lào tại phía Nam cũng là có lợi, không tránh khỏi việc Bắc Kinh muốn đòi chút lợi ích, cho nên tin tức này muốn giấu cũng giấu không được, hiệu suất làm việc của Trung Quốc so nước Mỹ nhanh hơn nhiều lắm.

Thẩm Trì nhớ rõ tại hai năm này nước Mỹ cùng Trung Quốc sau khi có lui tới, chỉ nghe nói tình huống tang thi nước Mỹ so Trung Quốc tốt hơn một ít, nhưng cũng không tốt đến nơi nào đi, xem ra tiến triển kế hoạch bí mật của nước Mỹ cực kỳ thong thả.

Nhưng hôm nay, Trung Quốc đã gần như thanh trừ tia bức xạ tại vĩ độ 30 độ Bắc trong cảnh nội.

Nếu tìm được biện pháp rồi, làm gì còn phải tiếp tục khiến người trong nước chịu thêm một ngày nào cực khổ nữa, cho nên động tác của bọn hắn mới có thể nhanh như vậy.

Không thể không nói bản lĩnh của loài người nghỉ ngơi để lấy lại sức tương đối mạnh, lúc này mới qua bao lâu a, rất nhiều thành phố đã có máy tinh lọc mới, người bình thường sau khi được thả ra từ an toàn khu, không bao giờ cần phải phụ thuộc nữa, không bao giờ phải trốn tránh kéo dài hơi tàn, người Trung Quốc từ trước đến nay có truyền thống chịu được khổ nhọc, mặc dù đại bộ phận người sau này thay đổi một cuộc sống an nhàn, nhưng giáo huấn mười mấy năm mạt thế lại làm cho bọn họ học đủ, nhất là một ít thanh niên trưởng thành tại mạt thế, việc xây dựng gia viên mới liền phá lệ liều mạng.

Càng là năm tháng vất vả, càng có thể thúc đẩy con người trưởng thành, mỗi khi Thẩm Trì chứng kiến mấy đứa nhóc bất quá mười mấy tuổi đã một bộ vẻ mặt ổn trọng, liền cảm thấy có chút cảm thán, thanh thiếu niên mạnh thì nước mạnh, mà tuổi trẻ thế hệ này so trong tưởng tượng của hắn còn mạnh hơn nhiều, bọn họ chịu được khổ chịu khó làm, cả đám đều trưởng thành sớm như vậy, đợi đến lúc xây dựng trường học mới, từng đôi từng đôi mắt đói khát nói cho hắn biết, từ nay cùng hơn chục năm về sau, đều không cần phải lo lắng cái gì nữa, tương lai đất nước hoàn toàn tương phản so với mạt thế, một mảnh quang minh.

Khác với nước Mỹ lấy thành trấn gia đình làm đơn vị, do người trưởng thành bảo vệ trẻ nhỏ, an toàn khu Trung Quốc là nơi tụ tập cư ngụ, khiến cho những đứa trẻ này hiểu chuyện, lõi đời, rất nhiều đứa tuổi còn nhỏ sẽ vì nuôi sống bản thân mà bôn ba, mạt thế đã qua, bọn chúng tự nhiên cũng tàn nhẫn đến không cười nổi, học tập đến không muốn sống, tựa như miếng bọt biển điên cuồng hấp thu tri thức, bọn chúng thấy qua rất nhiều người sống cực khổ, so với mấy đứa nhóc do cha mẹ cầm súng bảo vệ bên Mỹ mạnh hơn mấy phần.

Thành phố rách nát được tân trang, lại một lần nữa sửa sang lại ngã tư đường rộng lớn sạch sẽ, rất nhiều phòng ốc thu thập một chút liền có thể vào ở, trong trong ngoài ngoài quét dọn sạch sẽ là đến nơi, chính là thành thị ngày xưa nhốn nháo hiện giờ lại có vẻ trống vắng.

Hơn mười triệu dân cư, hiện giờ chỉ còn lại có chưa tới ba triệu người sống sót, con số này không thể không làm lòng người chua xót.

Hai năm đầu mạt thế bùng nổ, liền giảm mạnh một nửa dân cư, sau lại trong mấy năm nay đã dần dần tốt lên rất nhiều, chính là tổn thất vẫn thảm trọng, tang thi lan tràn như ôn dịch, rất khó ngăn chặn, cũng khó trách mấy kẻ trong sở nghiên cứu sẽ đi sai cửa mà mưu toan nhân tạo dị năng giả, người thường tại thời điểm đối mặt tang thi, rất cố hết sức, thoáng dính vào một chút, cắt qua làn da liền bị cuốn hút.

Thẩm Trì ngồi trong một quán cà phê mới mở, nhìn ánh mặt trời ấm áp rơi bên ngoài cửa sổ thủy tinh, ly cà phê trước mặt nồng đậm mùi cà phê.

Kỳ thật hắn cũng không thích uống cà phê như vậy, chính là hương cà phê đã thật lâu không được ngửi tới, hắn đứng bên ngoài cửa quán bất tri bất giác đã đi vào.

Chẳng sợ tia bức xạ đã rõ ràng, thời tiết không xong này lại không khôi phục nhanh như vậy, hiện tại trái đất vẫn buồn chán chỉ có mùa đông cùng mùa hè, những ngày thấy ánh mặt trời cũng không nhiều, nhưng tổng so những ngày thời tiết không xong lúc trước còn có tang thi tàn sát bừa bãi thực sự tốt hơn nhiều lắm, hiện tại mọi người đều thực thỏa mãn, thành phố mới xây này có một nửa là xanh hóa, dù sao dân cư thiếu, thành thị cũng không còn chen chúc như vậy.

Lại nói tiếp, hiện tại xây dựng thành thị, dị năng giả Thổ hệ cùng Mộc hệ còn có Thủy hệ thật sự là tạo tác dụng trọng đại, tỷ như Thẩm Lưu Mộc, nửa thành phố xanh hóa này đều xuất từ bút tích của y, riêng lấy tiền thuê để làm. Gốc cây căn nguyên bị hủy, loài người sẽ không tiếp tục tang thi hóa, tang thi bị tiêu diệt hầu như không còn, nguyên tinh cũng dần dần tiêu thất, nhớ tới hiện tại, giá cả nguyên tinh tại chợ đen quý đến thái quá, Thẩm Trì bưng lên chén, che lại nụ cười trào phúng.

Trong ba lô của hắn còn có một lượng lớn nguyên tinh, có lẽ tồn trữ so quốc gia còn nhiều hơn một ít, mấy kỹ năng thông qua vài ngày này đã toàn bộ biến thành của hắn, hiệu suất giết tang thi được tăng cao rất nhiều, trong kế hoạch tiêu diệt tang thi hậu kỳ hắn là lập công lớn, nguyên tinh rất nhiều cũng chính là từ nơi này.

Kỳ thật Thẩm Trì đối sức mạnh không có mong muốn theo đuổi lớn đến như vậy, đời trước đều đem cơ hội thăng cấp lưu cho người khác, đời này cũng không lười biếng, bất quá chỉ là vì không có cảm giác an toàn mà thôi, hắn chưa bao giờ nghĩ đến giỏi hơn, áp đảo mà đứng trên mọi người làm đệ nhất thiên hạ, lúc đứng tại dưới tàng cây căn nguyên, hắn đã nghĩ qua có nên bẻ một nhánh cây phóng vào trong ba lô hay không, như vậy bản thân không phải có thể luôn luôn trở nên mạnh mẽ?

Nhưng ngẫm lại vẫn không có thực hiện.

Thứ gì đặt trong ba lô đối hắn là vô ích, nhất định phải lấy ra mới được, vạn nhất hắn tại nơi nào lấy ra, địa phương xung quanh vừa vặn có người chết đây? Chẳng phải là lại muốn tạo ra tang thi, cần gì chứ, nhiều ngày như thế trôi qua, năng lực của hắn đã muốn mạnh hơn dị năng giả khác nhiều lắm, hiện tại có người nào dám gây sự với hắn?

Vốn là không có tự tin, bây giờ cho dù đã tiết lộ thân phận, những kẻ tại Bắc Kinh không phải vẫn đối hắn khách khách khí khí sao.

Ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối, hết thảy âm mưu quỷ kế đều là mây bay, trói không được, giết hắn cũng không nổi, thế nhưng hắn có bản lĩnh một kích tất sát, ai cũng không cản được hắn có bách phát bách trúng tên Xuyên Vân cùng độc thuật khủng bố khiến người thịt tiêu cốt tan.

Thẩm Trì Đường Môn, hiện giờ ai dám không nhường ba phần!

Chính là trên cổ của hắn có đeo một cái lọ thủy tinh nhỏ bằng một lóng tay, trong bình phảng phất có ánh kim quang lóe ra, xinh đẹp cực kỳ, đây không phải thứ nào khác, chính là hoa nhỏ xinh đẹp của gốc cây căn nguyên, hắn hái xuống cho vào trong bình, lại phát hiện chúng nó không biết vì sao vĩnh viễn không khô héo, vẫn nhìn đẹp như vậy, hắn liền làm bốn, hắn, Thẩm Lưu Mộc, Kỷ Gia cùng Minh Nguyệt mỗi người một lọ, có lẽ, đây là thứ cuối cùng gốc cây căn nguyên để lại trên đời này.

Cửa quán cà phê bị đẩy ra, thanh âm đinh linh đinh linh êm tai dễ nghe.

Mấy cô bé đang cùng nhau chen chúc lặng lẽ nói cái gì nhất thời an tĩnh xuống.

“Thẩm Trì!”

Thẩm Trì ngẩng đầu, thấy Thẩm Lưu Mộc nhấc chân đi tới.

Thẩm Lưu Mộc đã sắp hai mươi tuổi, đã hoàn toàn là một thanh niên, ân, thấy thế nào vẫn là một thanh niên đẹp trai, chẳng thế trách mấy cô bé kia lập tức an tĩnh trong chốc lát đâu, các nàng cho là mình không nghe được, nhưng không biết thính lực của mình người thường xa so không bằng, những lời mê trai của các nàng chính mình nghe được nhất thanh nhị sở.

Thấy không, hiện tại lại bắt đầu cuồng nhiệt thảo luận, đương nhiên đối tượng thảo luận là Thẩm Lưu Mộc.

Bất quá đứa nhỏ này thật sự là càng ngày càng không đáng yêu, hai năm trước ngẫu nhiên còn gọi hắn ba ba —— ặc, tuy rằng nhiều nhất là lúc trên giường… Hiện tại đã hoàn toàn không gọi, hắn thậm chí đã thói quen y kêu tên hắn.

Cũng tốt, hiện tại Thẩm Lưu Mộc hai mươi tuổi, nếu tiếp tục gọi Thẩm Trì nhìn nhiều lắm cũng chỉ hai mươi bốn hai mươi lăm là “ba ba”, phỏng chừng sẽ làm người nghe cả kinh mắt rơi đầy đất.

Từng ấy năm tới nay, Thẩm Trì trẻ trung nửa điểm không thay đổi, ngay cả nếp nhăn cũng không xuất hiện một cái.

Không quá bao lâu, tầm mắt Thẩm Trì liền thấy được Kỷ Gia một thân quần áo trắng, nàng mười tám mười chín tuổi, đúng là độ tuổi nảy nở rực rỡ, toàn thân đều lộ ra một cỗ sức sống, mà Minh Nguyệt đứng bên người nàng lại cao gầy thon dài, mặt như quan ngọc, cũng là một bộ tướng mạo tốt, cứ như vậy sóng vai đi tới, chỉ nhìn thôi cũng chính là một loại hưởng thụ, riêng bàn về diện mạo là hoàn toàn xứng đôi.

Vừa tiến vào Kỷ Gia vẫn cứ ôn ôn nhu nhu kêu một tiếng: “Thẩm thúc thúc.”

Thẩm Trì vừa lòng gật đầu, xem Gia Gia nhà người ta ngoan như thế nào a! Chẳng sợ trưởng thành người lớn, thời điểm xưng hô với người lại chưa bao giờ hàm hồ.

Nguyên bản cảm xúc của Thẩm Lưu Mộc coi như không sai, nhưng khi nhìn thấy Minh Nguyệt móc ra hai bản bìa hồng đặt lên bàn tựa như khoe khoang thì khóe miệng Thẩm Lưu Mộc liền chúc xuống.

Đầu năm nay dân cư giảm mạnh, sớm không còn kế hoạch hóa gia đình gì, Kỷ Gia mới mười tám tuổi nửa năm, đã có thể đi đăng ký kết hôn, Minh Nguyệt dương dương tự đắc, từ hôm nay trở đi, Kỷ Gia liền chính thức là vợ yêu của cậu!

Vốn thế, hai đứa nhỏ này không có người thân, chuyện kết hôn nói với Thẩm Trì một tiếng là được, Thẩm Trì nhìn hai tờ bìa đỏ au vui mừng một chút, chân thành nói: “Chúc mừng, Minh Nguyệt, Gia Gia sau này liền giao cho ngươi, nhưng không cho khi dễ Gia Gia.”

“Đó là đương nhiên!” Minh Nguyệt ưỡn ngực nói.

Kỷ Gia nở nụ cười, hoàn toàn không có một chút ngượng ngùng, nàng cùng Minh Nguyệt đã quá quen có được hay không, muốn ngượng ngùng cũng không ngượng ngùng dậy nổi a, “Yên tâm đi Thẩm thúc thúc, cậu ta nào dám khi dễ ta.”

… Đúng vậy a, giá trị vũ lực của Kỷ Gia so với Minh Nguyệt cũng không thấp, hơn nữa nàng đâu đâu cũng có quân đoàn rối gỗ, muốn giấu giếm được nàng đi tìm tiểu tam chẳng hạn, đây là việc so lên trời còn khó hơn đi!

“Chuyện Minh gia như thế nào?” Thẩm Trì đột nhiên hỏi.

Nụ cười vất vả lộ ra trên mặt núi băng của Minh Nguyệt liền phai nhạt, “Có thể như thế nào, tại trong lòng ta bọn họ so ra kém xa sư phụ, đương nhiên cũng so kém xa Thẩm thúc thúc cùng Gia Gia.”

Thẩm Trì thở dài, kỳ thật vốn quan hệ của Minh Nguyệt cùng Minh gia sẽ không trở nên bết bát như thế, Minh Thụy đối việc con trai quay về tương đối có thành ý —— đúng vậy, Minh Nguyệt thực sự là nhi tử của Minh Thụy, nhưng bất hạnh là Minh Thụy có một heo đồng đội, lúc Minh Trạch còn sống, người vợ đương nhiệm của Minh Thụy giúp nó đính hôn với cháu gái của dì của mình, vị cô nương này gọi Minh Thụy là dượng, tốt xấu gì cũng sinh ra trong quân khu đại viện, lại còn không thua kém gì sở hữu dị năng, tuy chỉ có cấp ba. Năm đó Minh Trạch cùng cô ta đính hôn, thậm chí cô ta không quá để ý Minh Trạch, dù sao cô ta biết Minh Trạch chỉ là một cô nhi nhặt được, nào biết Minh Trạch lại chết, mà Minh Nguyệt lần đầu tiên đi Minh gia, vị tiểu thư được nuôi dưỡng tại Minh gia này liếc mắt một cái liền trúng ý Minh Nguyệt!

Dù nói thế nào, dáng vẻ Minh Nguyệt này tuyệt đối là thượng đẳng, so Minh Trạch còn tuấn mỹ hơn.

Vốn Minh Thụy không có ý tứ muốn đứa con thân sinh của mình cưới vị cháu gái này, năm đó Minh Trạch cùng cô ta đính hôn Minh Thụy cũng có chút từ chối cho ý kiến, chính là vợ Minh Thụy lại thuyết phục được Minh Trạch, Minh Thụy cũng chỉ có thể đáp ứng, tuy bản thân biết Minh Trạch hơn phân nửa là do cảm động và nhớ nhung ân tình của bà vợ mà không có cách nào cự tuyệt mà thôi, cho nên lúc này Minh Nguyệt biểu lộ đối với bà ta chán ghét —— 

Đúng vậy, tên Minh Nguyệt đến lương tâm đều đen thùi này đừng tưởng rằng cậu ta đối với ai chán ghét sẽ cho sắc mặt tốt cái gì.

Minh Thụy cũng muốn từ bỏ, nào biết đâu vị tiểu thư kia nghe nói đến Kỷ Gia, lại có thể to gan lớn mạt đến thừa dịp Minh Thụy gọi đi Minh Nguyệt mà tìm một đám người động thủ đối Kỷ Gia, hạ chính là lệnh phải giết, nhưng dù ác độc hung hăng càn quấy hơn nữa, chính là, Kỷ Gia là ai, hiện tại chính là dị năng giả cấp bảy! Vị tiểu thư này thúc ngựa đều cản không nổi có được hay không? Vị tiểu thư không tài nguyên tình báo, không tìm hiểu tường tận này vừa mới nâng tay đã bị tiêu diệt, hoàn toàn là tự đem mình tới cửa để bị ngược, không những không thương tổn được Kỷ Gia, chuyện này còn hoàn toàn đạp lên nghịch lân của Minh Nguyệt!

Bởi vậy, vị tiểu thư này xui xẻo ngã một vố đau, trực tiếp lặng yên không một tiếng động biến mất trên thế gian này, có điều Minh Thụy cũng bị giận chó đánh mèo, Thẩm Trì nhìn Minh Nguyệt trong thời gian ngắn là tuyệt đối không muốn nhận thức lại vị phụ thân Minh Thụy này. Dù sao Minh Nguyệt cũng không tại Minh gia lớn lên, đối người cha xa lạ kia vốn cũng không nhiều cảm tình.

Đấy ngươi xem, kết hôn cũng không đi báo cho phụ thân cái gì…

“Thẩm Trì, chúng ta cũng kết hôn đi!”

Thẩm Trì trong chốc lát mới kịp phản ứng, lập tức trừng mắt nhìn Thẩm Lưu Mộc, “Ngươi nói cái gì?”

“Chúng ta kết hôn!”

“Đừng đùa! Nam cùng nam kết hôn như thế nào!”

“Sao lại không thể!”

Thẩm Trì dừng một chút, lúc này mới nhớ tới Thẩm Lưu Mộc tại mạt thế trưởng thành còn thật sự không biết đến khái niệm nam nhân cùng nam nhân không thể kết hôn… “Ít nhất bây giờ còn không thể.”

“Niếp Bình nói, bản dự thảo hôn nhân cùng giới đã phát ra ——”

“Ngươi lúc trước đi tìm anh ta chính là vì hỏi vấn đề này?”

“Cho nên chúng ta cũng kết hôn đi Thẩm Trì.”

Thẩm Trì nhìn khuôn mặt thật lòng của Thẩm Lưu Mộc, nhất thời nghẹn họng, lại còn không nói được lời phản bác.

Kỷ Gia cùng Minh Nguyệt lại không có bao nhiêu kinh ngạc, nếu sớm chiều ở chung lâu như vậy còn không nhận ra chẳng hạn, kia căn bản không có khả năng.

“Thẩm Trì ——” Thẩm Lưu Mộc kêu tên hắn, “Chúng ta kết hôn, sau đó đi du lịch được không?”

“Du lịch sao? Chúng ta cũng muốn đi cùng.” Kỷ Gia nở nụ cười, không để ý tới Thẩm Lưu Mộc trừng nàng, “Có ta ở không phải sẽ thuận tiện rất nhiều sao.”

Minh Nguyệt chống cằm, “Từ nơi nào bắt đầu thì tốt đây?”

Sắc mặt Thẩm Lưu Mộc lúc này mới tốt hơn, đúng vậy, mang theo Kỷ Gia sẽ thuận tiện hơn, mới bắt đầu gia nhập thảo luận, “Lúc trước chúng ta hướng phía biển đi, không bằng lần này đi phía Tây đi?”

Thẩm Trì: “…”

Này ngược lại không sai, nhưng là, cảm giác có chỗ nào không đúng…

A, hắn khi nào thì đáp ứng kết hôn với Thẩm Lưu Mộc!

Có Niếp Bình trong đám thượng tầng, mà hắn và Từ Mộng Chi từ sau khi đi Thần Nông Giá trở về mới hòa hợp lại, mắt thấy ánh mắt anh ta xem Từ Mộng Chi một lần so một lần sâu thẳm, lần trước Từ Mộng Chi cùng cô nương trợ lý kia đầu chạm đầu nói chuyện một lúc lâu, anh ta thậm chí còn kỳ quái một câu: “Em tại viện nghiên cứu đều nói chuyện cùng nhóm trợ lý như vậy sao?”

Hoàn toàn không giống tính tình thường ngày của Niếp Bình, cho nên, bản dự thảo thông qua hôn nhân cùng giới hẳn là chuyện sớm hay muộn đi?

Thẩm Trì nheo lại mắt, ánh mặt trời rơi ngoài cửa sổ đầy sáng lạng, giờ khắc này, nghe ba đứa nhóc một tay hắn nuôi lớn thảo luận nên đi hướng nào nên chạy tới đâu, muốn đi xem Kim Tự Tháp cùng tượng Nhân Sư, nhất thời cười khẽ.

Đây là ngày mà hắn luôn luôn trông mong sau mạt thế.

Đinh linh đinh linh, chuông gió cửa quán cà phê lại vang lên lần nữa, chóp mũi đều là hương cà phê nồng đậm, âm nhạc êm dịu lưu luyến bên tai.

Thời gian yên bình, năm tháng tốt đẹp.

Cả đời này, không có phản bội, không có thống khổ cùng bi thương.

Cả đời này, hắn cảm giác mình thực hạnh phúc.

Tim của hắn cũng chỉ lớn có vậy, cho nên hắn thực thỏa mãn.

Như thế liền đã đủ.

=== ====== ========= 

Suy nghĩ của tác giả: kết thúc chính văn, lẳng lặng chờ ngoại truyện đi ~(≧▽≦)~

Cám ơn địa lôi của Letitia, Anh Đào Ngạc Ngư, Nhàn Vân Dã Hạc, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮

Đã mở tân văn, sảng văn làng giải trí, hoan nghênh qua xem

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play