Khang Huy ngồi một mình trên xe lăn, lẳng lặng nhìn một con bướm đang bay múa ở bụi hoa gần hồ. Chăn đắp trên xe lăn rất dày, hắn lại không hề động đậy, một người hộ lý cao lớn đứng bên cạnh khom người xuống, nhẹ nhàng kéo chăn lên gần cổ hơn cho Khang Huy, lại giúp hắn uống một chút nước, nhẹ nhàng nói: “Khang tiên sinh, cậu có muốn đi vệ sinh không?”
Khang Huy chỉ ngơ ngẩn nhìn ra xa, một câu cũng không nói. Nam hộ lý mới tới không lâu cũng không biết tính cách của cố chủ, không để ý lắm, chỉ yên lặng đứng bên cạnh hắn. Đột nhiên lúc này lại nghe thấy Khang Huy nói: “Lấy cho tôi con bướm đó!”
Tuy rằng không biết chủ của mình muốn bắt bướm để làm gì, nhưng vừa thấy sắc mặt khó coi kia của Khang Huy hắn vẫn vội vội vàng càng tìm cái lưới, nhảy xuống dưới hồ bắt bướm. Sau đó lấy một cái bình thủy tinh, bỏ con vật kia vào. Hắn đang muốn đậy nắp lại mới phát hiện cái nút này là kín đặc mà không phải loại có lỗ hổng nhỏ để cho không khi lưu thông, nhất thời dùng lại, nhỏ giọng nhắc nhở Khang Huy: “Khang tiên sinh, như vậy con bướm này sẽ chết mất!”
Khang Huy liền hướng về phía hộ sĩ mà lạnh lùng liếc mặt một cái nhưng cũng có chút khó khăn. Chẳng qua sắc mặt khó coi quá mức rõ ràng, nam hộ sĩ cũng thấy được ánh mắt đỏ rực của hắn, bị dọa đến mức lập tức lui về phía sau một bước.
“Thực xin lỗi, Khang tiên sinh, Tiểu Cố mới tới không hiểu chuyện!” Quản gia lập tức đi tới, chộp lấy con bướm trong tay hắn. Sau đó lập tức đậy nắp lại, bỏ vào trên bàn: “Khang tiên sinh, cậu từ từ coi. Tôi trước dẫn Tiểu Cố đi, giảng cho cậu ấy một ít quy củ.”
“Này?!” Nam hộ sĩ bị lôi đi, đã có thể nhìn thấy con vật nhỏ kia ở trong bình bay loạn tìm lối thoát.
Quản gia kéo hắn vào trong phòng, liền đối với hắn hít một hơi rồi nói: “Tiểu Cố, cháu đứa nhỏ này sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ hả? Ngay ngày đầu tiên đã khiến Khang tiên sinh mất hứng. Không phải đã nói cho cháu từ trước rồi sao? Đối với Khang tiên sinh cậu ấy nói gì nghe nấy. Cái gì gọi là nói gì nghe nấy có biết không?!”
“Vậy cái gì gọi là nói gì nghe nấy ạ?” nam hộ sĩ vẻ mặt không thể hiểu nổi: “Cậu ấy muốn cháu bắt bướm, còn muốn để cho nó nghẹt chết. Chẳng nhẽ muốn giết người cháu cũng phải cầm dao mới được ạ?!!!!”
Quản gia vẻ mặt mất hứng: “Chẳng qua chỉ là con bướm, Khang tiên sinh từ nhỏ đã thích bướm, cần nó làm tiêu bản mà thôi. Cho cháu tiền lương cao như vậy, chỉ là bắt cho người ta mấy con bướm nhỏ thì có vấn đề gì chứ!”
“Nguyên lai là làm tiêu bản a! Cháu còn tưởng rằng…” cậu ấy là bị tâm thần đâu. Nam hộ sĩ gãi gãi đầu, haha cười: “Thì ra là cháu hiểu lầm, lát nữa cháu sẽ giải thích với cậu ấy. Không nghĩ tới cậu ấy lại có sở thích trẻ con đến vậy!”
Tiểu Cố mười phần xin lỗi, đúng lúc này lại chợt nghe thấy âm thanh của dì Vương đột nhiên từ phòng bếp đi ra, hừ một tiếng: “Tôi nói này ông lão kia. Ông cũng đừng gạt người, giấy có thể gói được lửa sao. Tiểu Cố cũng không phải chỉ ở đây một hai ngày. Đứa nhỏ này sớm muộn gì cũng biết, còn không bằng nói rõ từ trước đâu. Hộ sĩ trước sau đã đi bao nhiêu người rồi đó!”
“Đã đi hai mươi lăm người!” Tiểu Cố đếm đếm đầu ngón tay, chuyện này ngay trước khi cậu đến mới biết. Cậu năm nay tốt nghiệp, khi đó cũng không biết làm sao mình có thể chọn trúng cái nghề nghiệp lừa đảo này. Nam hộ sĩ, khi mới nhập học đưa mắt nhìn quanh thật giống như là đi vào nữ nhi quốc. Toàn trường, tính cả người nhiều tuổi, nam sinh cũng chỉ có mười người mà thôi, người ngu ngơ mà đi vào cũng chỉ có mình cậu.
Cậu ở trong trường học, giữa một đám nữ sinh xinh đẹp thăm thú cả một ngày, ngày hôm sau liền quyết tâm bỏ nghề. Cậu tình nguyện đi học thêm một năm nữa. Cuối cùng vẫn bị một cô hộ sĩ trẻ khuyên ở lại. cô gái chỉ nói một câu: “Cháu trai à, cháu có biết làm một người hộ sĩ cao cấp, lương cô một năm là bao nhiêu không? Hơn nữa nghề này của chúng ta, đàn ông lại càng thiếu. Hiện giờ có nhiều người có tiền thích tìm hộ sĩ nam. Lương của cháu khẳng định sẽ rất cao!”
Tiền lương Tiểu Cố quả thật cực kỳ cao, ước chừng tổng cộng vào cao hơn nữ hộ sĩ gấp ba lần.
Vì tiền lương cao, Tiểu Cố rất là mất công để tìm hiểu công việc của mình. Vừa thấy người thuê đuổi một hơi hai mươi lăm người hộ sĩ, cậu còn đặc biệt gọi cho tất cả hai mươi lăm người, bọn họ trăm miệng một lời tính tình của cố chủ rất nóng nảy!
Tiểu Cố khi đó nghĩ, nóng tính thì có là gì, liệt nửa người còn có thể tốt tính mới gọi là lạ ấy chứ. Người ta cho mình tiền lương cao như vậy, nhịn nhịn một chút chẳng lẽ không được sao.
Tiểu Cố tự cho là mình biết nguyên do tiền lương cao, cũng yên tâm. Lúc này cậu mới kinh ngạc nói: “dì Vương, nghe dì nói như vậy, hình như còn có nguyên nhân khác. Lúc trước những người hộ sĩ đó không phải là chịu không nổi tính cách của Khang tiên sinh mới đi sao?”
Dì Vương trừng mắt nhìn chồng mình một cái: “Lại lừa người ta nữa, tôi chống mắt lên nhìn, chờ Tiểu Cố đi rồi, các người còn đi đâu để lừa người khác nữa đây.”
“Còn không phải là do không có cách nào khác sao.” Quản gia cười khổ: “Được rồi, bà đi làm cơm chiều đi, lát nữa cậu chủ sẽ về đó.”
Tiểu Cố lập tức theo đuôi dì Vương vào phòng bếp, một bên giúp bà dọn đồ ăn, một bên nghe bà lải nhải: “Nghiệp chướng a, Khang Huy muốn bắt bướm không phải vì muốn làm tiêu bản. Hắn chính là muốn bắt những con vật còn sống đó cho vào cái chai đến chết. Bản thân hắn không thể nhúc nhích, chỉ tháy người ở trước mắt mình có thể bay nhảy liền hận không thể giết người. Cũng chỉ có thể trút giận lên những con bướm đó, cứ thấy chúng là phải bắt. Nghiệp chướng quá, có một lần cư nhiên bắt mấy chục con, đem một bình lớn nhét đầy. Mấy con bướm liền như vậy mà chết, chúng càng thảm, hắn lại càng vui vẻ. Một hai lần còn chưa tính, ngày ngày cứ âm u như vậy, ai mà chịu nổi chứ. Hắn cứ độc ác như vậy đi, chờ đến khi cậu chủ thấy, xem hắn sống sao!”
Tiểu Cố cũng biết quan hệ của Khang Huy với cậu chủ trong miệng dì vương là quan hệ gì, cậu nhớ tới mấy con bướm, tức giận nói; “Cậu chủ không quản sao?”
Dì vương ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rầu rĩ không nói gì. Lát sau mới nói: “Tiểu Cố, chúng ta là không đi được, cháu vẫn nên đi nhanh lên đi. Nhắm mắt làm ngơ, đừng ở chỗ này đồng lõa làm đao phủ!”
Tiểu Cố cũng hiểu được, nói như vậy những người trước là không chịu được áp lực tâm lí tích lũy từng ngày cho nên mới đi. Nhưng lại không dám đắc tội chủ nhà này có tiền có thể, hoặc là trước khi ra đi được cho một khoản phí im lặng cho nên cái gì cũng không dám nói. Cậu nhìn xuyên qua cửa sổ, thừa dịp dì vương không để ý liền chụp ảnh Khang Huy đang ở trong vườn hoa một cái. Cậu không bao giờ cảm thấy người kia đáng thương, tương phản, cậu cảm thấy mình cần đem loại hành vi biến thái này đưa ra ánh sáng, cậu liền lập tức bỏ ảnh chụp vào trong túi của mình.
Dung Việt Trạch đến giờ cơm chiều cũng chưa về, khi về đến nhà đã gần mười giờ tối. Vừa vào đến cửa liền ôm Khang Huy ở trên giường vào lòng, tắm rửa cho hắn. Dung Việt Trạch thương lượng với Khang Huy: “Tiểu Huy, nếu lần sau anh về muộn, em để hộ sĩ tắm cho mình, tự mình ngủ ngon trước không được sao?”
Khang Huy thủy chung không chịu để người khác ngoài Dung Việt Trạch tắm rửa cho mình. Lúc mới bị, để người ta giúp mình đi vệ sinh cũng không đồng ý. mỗi ngày đều tự ép bản thân uống ít nước, chờ Dung Việt Trạch về ôm mình đi vệ sinh, có một lần thậm chí còn tiểu ở trên giường. Hiện giờ đã sửa một chút, nhưng việc tắm rửa nhất quyết không chịu thay đổi.
Khang Huy trầm mặc một lát: “Anh rốt cuộc cũng cảm thấy em phiền chán rồi.”
Dung Việt Trạch không nói gì, chỉ cần nói một chút thôi, Khang Huy sẽ kích động lên. Hắn theo thói quen sờ sờ bụng người yêu mình, phát hiện bụng của Khang Huy có chút nhô ra liền không tiếng động hít một hơi, bắt đầu từ phòng tắm lấy một cái ống, dùng để đựng nước tiểu.
Khang Huy thấy món đồ này liền kích động cực kỳ, nếu hắn nói sai một chút, nhất định sẽ nhảy dựng lên: “Em không cần, em không cần dùng loại đồ vật này!”
Khang Huy vĩnh viễn cũng không có thói quen dùng bình đứng nước tiểu, hắn tình nguyện tiểu ở trên giường. Hắn không sợ bị Dung Việt Trạch thấy mình là trò hề, thậm chí còn muốn thấy mình như vậy. Những chuyện như thế này sớm muộn gì Dung Việt Trạch cũng sẽ nhìn thấy, nếu hắn không chấp nhận được, không bằng rời đi sớm một chút.
Khang Huy biết tình cảnh của mình hiện giờ, đã không có người nào muốn quan tâm đến mình. Thân thể hắn yêu cầu phải có rất nhiều tiền mới có thể duy trì được. Hắn cũng biết Dung Việt Trạch đã ở trên người mình tiêu bao nhiêu tiền. Hắn rời khỏi Dung Việt Trạch chỉ sợ một ngày cũng không sống nổi. Nhưng là, mình hiện tại người không giống người quỉ không giống quỷ, sớm muộn gì cũng sẽ khiến hắn cảm thấy phiền chán.
Hắn tình nguyện để thời gian ấy đến sớm một chút, Khang Huy tự ngược muốn Dung Việt Trạch sớm một chút nhận rõ hiện tại.
“Tại sao hôm nay anh không về nhà ăn cơm?” Khang Huy mặc cho Dung Việt Trạch cởi quần áo của mình, sau đó lại nhẹ nhàng đặt mình vào trong bồn nước ấm áp.
“Anh hôm nay có chút việc!” không thể ngay cả một bước cũng không rời em được. Dung Việt Trạch đã sớm bị Khang Huy làm cho phiền muộn. Hắn có đôi khi sẽ nghĩ, hắn thật sự phải ở cùng Khang Huy cả đời như vậy, không có vợ, không có con, thậm chí ngay cả tình cảm cũng không có.
Nhưng là hắn không dám vứt bỏ Khang Huy, không chỉ bởi vì Khang Huy không có mình sẽ chết. càng bởi vì trong lòng đã khắc sâu sợ hãi, sợ nếu mình bỏ Khang Huy, như vậy những thứ trước giờ bản thân kiên trì, quả thực so với chuyện cười còn nực cười hơn.
“Anh là vừa về nhà đúng không? Ăn cơm cùng cha mẹ mình? Cha mẹ anh có phải lại khuyên anh nên bỏ mặc em ở đây, bọn họ còn nói em sẽ liên lụy anh cả đời, khuyên anh kết hôn. Sau đó ra vẻ từ bi mà cho phép anh nuôi em cả đời,…” Khang Huy si ngốc cười: “Em đã sớm biết sẽ có chuyện như vậy, em đã sớm biết…”
Dung Việt Trạch bình tĩnh rửa chân cho Khang Huy, ban đầu khi hắn mới tắm rửa cho Khang Huy. Bởi vì không có kinh nghiệm, còn đã từng suýt chút nữa khiến Khang Huy sặc chết. hiện tại bồn tắm chỉ để sáu phần nước.
“Anh không đáp ứng.”
“Nhưng là sớm hay muộn đều sẽ đáp ứng …” Khang Huy cuồng loạn quát: “Đừng cho là em không biết, bọn họ tại sao lại không ngăn cản anh ở với em. Không phải bởi vì em đã thành cái dạng này sao. Em bây giờ có thể làm cái gì đây. Em hiện tại ngay cả uống miếng nước, còn cần nhờ anh. Nếu như không cho em, em chỉ có thể chết khát. Em chỉ có thể mỗi ngày giống như người chết, nằm ở trên giường. Bọn họ đang đợi anh coi em như rác rưởi mà ném đi. Họ muốn nhìn anh ném em vào thùng rác, họ nên xuống địa ngục…”
Ba một tiếng, Dung Việt Trạch giơ tay đánh thật mạnh vào mặt Khang Huy.
“Anh đánh em…” Khang Huy nhìn chằm chằm dvr, lệ rơi đầy mặt: “Anh cư nhiên đánh em!”
Dung Việt Trạch cũng nhìn chằm chằm bàn tay của mình, nửa ngày mới có chút sợ hãi sờ bên mặt lằn vết tay của Khang Huy: “Thực xin lỗi, Tiểu Huy, anh không cố ý…”
“Con mẹ nó, anh chính là cố tình, anh rốt cuộc cũng đã bắt đầu ghét bỏ em.” Khang Huy trở nên hung ác như sói đói. Đột nhiên mở miệng hung tợn mà cắn bàn tay Dung Việt Trạch. Hung hăng dùng ánh mắt mà trừng Dung Việt Trạch, máu theo cằm hắn chảy xuống, rơi xuống bồn tắm, lại hòa tan ở trong nước…
Khang Huy cơ hồ cắn đứt một miếng thịt của Dung Việt Trạch, mơ hồ có thể thấy cả xương trắng bên trong, Dung Việt Trạch chuẩn bị tốt cho Khang Huy, để hắn ở trên giường, bàn tay ở trong nước đã có chút trắng bệch. Dung Việt Trạch giúp Khang Huy sấy tóc, khi nâng đầu của hắn để lên gối Khang Huy lại dùng miệng cắn ống tay áo của hắn.
Dung Việt Trạch đứng bất động: “Tiểu Huy em ngủ trước đi, anh đi xử lý miệng vết thương một chút!”
Khang Huy trong lòng phát ra một tiếng cười lạnh, anh đi xử lý miệng vết thương? Anh ra ngoài tìm đàn bà mới đúng. Hắn đi xuống ngắm, nhìn chằm chằm hạ thể căng phồng của Dung Việt Trạch: “Anh đến đây…”
Dung Việt Trạch xấu hổ hiện rõ lên mặt, xoay người muốn đi: “Anh đi ra ngoài trong chốc lát.”
Khang Huy tay chân không thể động, duy nhất có thể cử động chỉ có miệng, chỉ nghe thấy hắn lạnh lùng nói: “Em hiện giờ thành cái dạng này không có cách nào có thể ngăn cản được anh. Nhưng là nếu anh dám bước ra khỏi cánh cửa này, anh có tin em chết cho anh xem hay không?”
Dung Việt Trạch trong lòng ngập tràn một cỗ bi ai, hắn không biết tại sao bản thân và Khang Huy lại biến thành cái tình trạng này, mỏi mệt quay đầu: “Khang Huy, em tại sao lại lấy mạng sống của mình để uy hiếp anh vậy.”
“Vậy anh cảm thấy hiện giờ trừ bỏ cái mạng của mình, em có thể dùng cái gì để uy hiếp anh.” Nước mắt Khang Huy không tiếng động chảy xuống: “Anh ghét bỏ em, từ trước đến giờ anh chưa hề đánh em. Hơn nữa, anh thích thân thiết với em. Hiện giờ chỉ sợ anh nghĩ đến em khi trần truồng đã buồn nôn đúng không, Việt Trạch, anh có nhớ hay không mình đã bao lâu rồi không muốn em. 184 ngày, mấy tháng nay ngay cả hôn em anh cũng không muốn. Anh có biết em sợ anh không cần mình đến như thế nào không!”
Dung Việt Trạch nghe được thập phần xót xa, quay lại, cầm lấy tay Khang Huy: “Em như vậy… anh không muốn tăng thêm gánh nặng cho em. Nhưng em có biết không, trừ em ra anh không có người nào.”
Dung Việt Trạch là một người đàn ông, hắn hiểu được cảm giác một người nam nhân đối với người khác sinh ra dục vọng sẽ như thế nào, càng hiểu được nếu đối với người kia mất đi tính thú sẽ như thế nào. Hắn chưa từng cảm thấy thân thể Khang Huy xấu xí. Nhưng hắn đối với Khang Huy lại không có bất kỳ xúc động nào. Chính là, nếu nói bản thân căn bản không hề yêu Khang Huy, ngay cả Dung Việt Trạch cũng cảm thấy tình yêu trong dĩ vãng của mình quá mức rẻ mạt.
Hắn không thể nói lên lời không hề yêu Khang Huy, càng không chấp nhận được sự thật rõ ràng này. Chẳng sợ trong lòng hắn hiểu rõ.
Dung Việt Trạch cuối cùng vẫn là không đi. Miệng vết thương bị thương cũng không xử lý, cởi quần áo nằm bên người Khang Huy: “Được rồi, Tiểu Huy, ngủ đi!”
Trong phòng im ắng. Khang Huy nhìn chằm chằm trần nhà, đột nhiên thanh lãnh nói: “Đêm qua, em nghe thấy anh gọi tên Dư Lãng, anh gọi tên y, nói mình yêu y!”
Hô hấp của Dung Việt Trạch đột nhiên cứng lên, rồi giống như không nghe thấy, chậm rãi thở đều, lâm vào trong mộng.
Dung Việt Trạch luôn luôn nằm mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ hắn luôn thấy mình và Dư Lãng vô cùng vui vẻ mà ở cùng một chỗ. Giấc mộng này và hiện thực hoàn toàn không giống nhau, trong mộng quan hệ của hắn và Dư Lãng vô cùng tốt. Khi hắn và Dư Lãng là an hem họ, hắn quen Khang Huy, Khang Huy cho hắn cảm giác hoàn toàn khác Dư Lãng. Vào thời điểm đó, hắn mơ màng phân biệt rõ tình cảm gia đình và tình yêu, hắn lén lút yêu đương với Khang Huy.
Thẳng đến khi Dư Lãng một lần lại một lần đánh Khang Huy. Hắn ở bên cạnh lại bất lực, không thể nhúng tay vào việc tranh giành thừa kế giữa hai người. Bọn họ nhất định có một người sẽ thua, Khang Huy phẫn nộ chất vấn hắn, anh rốt cuộc là giúp em hay là giúp Dư Lãng!
Dung Việt Trạch không nói được lời nào, ngược lại còn khuyên người yêu. Nếu Dư Lãng không có Dư gia sẽ hai bàn tay trắng. Nhưng em không giống, Khang gia đủ cho em tiêu xài hoang phí cả đời.
Bọn họ cãi nhau kịch liệt như vậy, vài ngày sau, hắn nhìn thấy Khang Huy đang cùng với một cô gái ở trong phòng hai người bọn họ, ở trên giường tình cảm mãnh liệt quay cuồng.
Dung Việt Trạch còn có thể nói cái gì được đây. Hắn cứ như vậy chia tay Khang Huy.
Ngay sau đó Khang Huy cùng vị tiểu thư họ Lưu kia chính thức đính hôn, nhìn bọn họ tới lui với nhau. Dung Việt Trạch thực sự giận điên lên, trong cơn tức giận, hắn bắt đầu thân thiết hơn với Dư Lãng. Hắn đó là đang cố ý chọc giận Khang Huy. Nhưng chính hắn lại không ngờ được, tình cảm của mình với Dư Lãng xảy ra biến hóa. Quan hệ của bọn họ từ anh em bà con, biến thành mối quan hệ yêu đương đồng tính.
Tối hôm đó, hắn lại mơ thấy Dư Lãng, bên trong còn có Khang Huy.
“Có thể cho em vào trong sao?” Khang Huy cầm một bình rượu trong tay men theo vách tường ngã trên mặt đất.
Hắn đành phải đem Khang Huy kéo vào: “Anh sẽ gọi điện cho lái xe của em, để hắn đón em về!”
“Em không muốn về…” Khang Huy ô ô khóc lên, thất tha thất thểu từ ghế salong đứng lên, đoạt lấy điện thoại của hắn, ném vào tường. di động của hắn đụng vào trên tường, lập tức liền biến thành mấy mảnh, Khang Huy trượt chân, nhào vào ngực Dung Việt Trạch: “Việt Trạch, anh nhìn em đi, em là Khang Huy a. Trước kia anh yêu em nhất, anh đừng đưa em về nhà được không, trong nhà không có anh.”
Dung Việt Trạch nhanh chóng liên đẩy Khang Huy từ người mình ra. Hắn còn cẩn thận nhìn thoáng qua cửa ra vào, nếu cái tình cảnh này bị người tính tình không nhỏ kia nhìn thấy, chỉ sợ sẽ nháo tung trời mất.
“Anh không cần sợ Dư Lãng sẽ nhìn thấy, mấy ngày hôm nay anh không gặp y đúng không, em nói cho anh biết y ở đâu được không?”
Dung Việt Trạch sửng sốt, Khang Huy thừa dịp nhân cơ hội lại đè lên hắn, cưỡi ở trên người hắn: “Hì hì, anh bị em lừa rồi, em mới không nói cho anh biết y ở nơi nào đâu. Nói cho anh, anh liền bỏ lại em, lại đây, chúng ta uống rượu…”
Dung Việt Trạch đối với hành vi trả đũa của khan huy rất phẫn nộ, còn chưa chờ hắn làm gì, bình rượu liền hướng về miệng của hắn mà đổ lại…
Không cần, không cần uống cái thứ rượu này.
Có cái gì đó không đúng.
Dung Việt Trạch giống như một cái hư ảnh đứng ở bên, liều mạng kêu to, lại chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn hai người kia thoát hết quần áo. Khi Dư Lãng mở cửa khuôn mặt tươi cười, bị kích động liền đẩy cửa phòng ngủ, sau đó thất thểu đi ra ngoài…
Dung Việt Trạch trong lòng một mảnh bi ai, mở to mắt, sờ sờ mặt mình, phát hiện trên mặt một mảnh lạnh lẽo. Hắn xốc chăn xuống giường, cửa vừa mở ra, Khang Huy cũng mở mắt.
“Dung Việt Trạch, anh có biết hay không, hôm nay anh gọi tên Dư Lãng hai mươi mốt lần …”
Cửa lại mở ra, dì Vương mang theo một bản mặt đen sì đi vào, bưng một chén cháo loãng, đặt thật mạnh ở trên mặt bàn: “Nghiệp chướng quá, cũng không biết kẻ nào thiếu đạo đức như vậy, cư nhiên cắn tay cậu chủ nhà ta thành cái bộ dáng kia. Thật sự là lòng lang dạ sói! Cho dù nuôi dưỡng một con chó, nó cũng biết hướng về chủ của mình mà lắc lắc cái đuôi, những kẻ lòng lang dạ sói quả thật là chó cũng không bằng!”
Khi dì Vương đi ra ngoài, vẫn còn đang lải nhải: “Tôi phải nói với cậu chủ, lần sau không bao giờ được dẫn chó mèo linh tinh vào nhà, thật sự là một chút cũng không quen!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT