Dư Lãng bị hắn làm cho có chút thảm, Dư Hải Thiên thì ngược lại không lo lắng y không tiếp thu được loại chuyện này. Tâm hồn y không bị thương tổn, y bị thương hoàn toàn chỉ có thân thể mà thôi. Dư Lãng tiếp thu rất dễ dàng, giống như là một người thầm mến từ lâu rốt cuộc đợi được người yêu, nước chảy thành sông, không có một điểm kháng cự.
Đêm hôm đó Dư Hải Thiên làm điên cuồng như vậy, một mặt là chờ mong lâu quá, áp lực lâu quá nên lúc đối mặt với Dư Lãng như xuân dược khiến hắn có chút không kiềm chế được. Về phương diện khác thì trong lòng của hắn nghĩ khó có một lần được ăn no. Nếu Dư Lãng không tiếp thu, như vậy hắn nếu muộn chạm vào Dư Lãng lần nữa sẽ khó khăn. Dư Hải Thiên không ngừng, muốn ăn cho đủ, thậm chí hắn còn muốn đem những lần về sau đều bổ sung luôn.
Nhưng đợi cho Dư Hải Thiên phát hiện Dư Lãng hoàn toàn không có kháng cự, dục vọng lại giống như hồng thủy phá vỡ kìm hãm mà phát ra. Nếu không phải cố kỵ Dư Lãng bị thương, chỉ sợ Dư Lãng sẽ thương càng thêm thương. May là như vậy, khi Dư Lãng bị thương, Dư Hải Thiên trừ bỏ không có đem mấy vật lạ lạ bỏ vào, những thứ khác đều đã làm.
Dư Lãng trong lòng tiếp nhận Dư Hải Thiên rồi, nhưng là y quản không nổi thân thể của mình. Còn nhỏ tuổi, thân thể căn bản còn chưa phát dục hoàn toàn nên khá yếu đuối, mà Dư Hải Thiên hoàn toàn là một nam nhân tráng niên. Thân thể hai người không cân xứng, Dư Hải Thiên lại tính dục mười phần. Dư Lãng ở dưới thân Dư Hải Thiên chỉ có thể cảm nhận được đau đớn.
Dư Hải Thiên biết rõ dục vọng đối với đàn ông là chuyện trọng yếu như thế nào, có thể nói, chỉ cần ở trên giường được thoải mái, xuống giường thì chuyện gì cũng có thể nói được. Kể cả Dư Lãng còn nhỏ cũng sẽ áp dụng được đạo lý này. Chính là bởi vì y còn nhỏ nên hắn mới không muốn y sinh ra sợ hãi đối với chuyện giường chiếu. Nhưng bắt hắn không chạm vào y là không có khả năng a.
Dư Hải Thiên tận sức khiến cho Dư Lãng ở phía trước cũng cảm nhận được khoái cảm. nam nhân không phải không thể thông qua loại quan hệ này để có được khoái cảm. Dư Lãng bị thương, hắn không thể chạm vào được địa phương đó, nhưng không phải là hoàn toàn không thể chạm vào. Ngày thứ ba, Dư Hải Thiên liền đem một ngón tay duỗi vào. Ba ngày sau lại thành hai ngón, tại hậu huyệt của Dư Lãng trừu sáp.
Dư Lãng cầu xin Dư Hải Thiên, hắn cũng không dừng, ngay từ đầu hắn còn sờ sờ phía trước giúp y. Chờ khi Dư Lãng có thể cương lên, ngón tay của hắn sẽ mò đến mặt sau, lâu dần đến sờ mặt trước cũng không làm. Dư Hải Thiên không giúp vật nhỏ của Dư Lãng cứng đến mức nhất định, nó sẽ không tiết được, vì vậy Dư Hải Thiên hay dùng miệng hút cho y.
Dư Hải Thiên cách một ngày làm một lần, Dư Lãng liền khuyên hắn không cần túng dục như vậy nhưng không được, Dư Lãng ngăn không được hắn.
Dư Hải Thiên ở trên giường nói một không nói hai, xuống giường liền hoàn toàn đứng ở bên Dư Lãng, cơ hồ trăm y ngàn thuận, ăn uống tắm táp đem Dư Lãng hầu hạ cẩn thận. Chẳng sợ Dư Lãng đi WC hắn cũng có thể ở một bên cầm giấy vệ sinh. Hắn cũng không đến công ty, chỉ ở nhà xử lý tài liệu, trừ bỏ xuống dưới tầng nấu cơm, Dư Lãng hoàn toàn không rời khỏi mắt của hắn.
Đáng tiếc Dư Lãng hoàn toàn không có lĩnh tình, y từ trước cũng đã biết hắn là loại người thô bạo lãnh tĩnh. Chính là Dư Hải Thiên dù sao cũng rất thương y, y ở trên người Dư Hải Thiên càng cảm nhận được sự sủng nịnh dung túng. Nhưng là Dư Lãng có đôi khi không tình nguyện thì y có van cầu hắn, Dư Hải Thiên cũng sẽ miễn cưỡng làm theo ý của y. Một mặt thô bạo lạnh lùng kia, Dư Hải Thiên rất ít khi dùng với y. Cho dù là trước kia hắn có làm với y một lần, là lúc biết y có quan hệ bất minh với Dung Việt Trạch, lần đó y mới có thể cảm nhận được.
Đáng nói là, Dư Lãng ở trên giường hoàn toàn cảm nhận được bộ mặt mà Dư Hải Thiên chưa từng bộc lộ kia. Hắn cường ngạnh, không cho phép người khác cự tuyệt. Mặc dù Dư Hải Thiên nắm giữ đúng mực, không khiến y bị thương tổn. Nhưng Dư Lãng có cầu xin thêm nữa, để đạt được mục đích hắn cũng không dừng tay, hoặc lừa gạt, hoặc dụ dỗ, hoặc cường bách thì hắn chung quy đều làm bằng được.
Dư Lãng rõ ràng cảm giác, Dư Hải Thiên không hề nghe lời y như hắn vẫn tỏ ra như vậy.
Dư Lãng mỗi ngày nằm ở trên giường, giống như cây non bị bão táp tàn phá, thê thê thảm thảm.
Dư Hải Thiên xuống giường liền đối với y tốt hơn gấp bội, cũng hoàn toàn không thể triệt tiêu sự tàn phá của hắn đối với y khi ở trên giường. Hơn nữa, Dư Lãng có thể đòi hỏi cái gì a? Bị thương ở cái nơi khó nói như này, để mình không cần chịu tội thêm y cũng chỉ có thể ăn kiêng. Cho dù là Dư Hải Thiên tự tay làm, cháo loãng thì vẫn là cháo loãng, không thể tự sinh thành hải sản được.
Hơn nữa, Dư Hải Thiên bộ dáng ân cần, vừa không giống như là một người cha yêu thương đứa con của mình, cũng không giống một người đang lấy lòng người yêu, lại càng không giống như vì hắn đem y thành bộ dạng như thế này mà bồi tội. Hắn cẩn thận chiếu cố như vây, sốt rột như vậy, càng giống như là chờ y khỏi bệnh, lại một hơi chén sạch.
Khi Dư Lãng bị bệnh, hoặc là nói Dư Hải Thiên để có được y, đùa bỡn y đến phát bệnh, thời cơ phi thường tốt, bởi vì khi đó, Dư Lãng đã tham gia xong cuộc thi, đã tiến vào giai đoạn nghỉ đông. Dư Lãng thậm chí không thể chạy trốn đến trường học. Toàn bộ thời gian y đều phải ở bên cạnh hắn. Dư Hải Thiên có thể tận tình tiến hành hành động khoái hoạt hài hòa.
Đương nhiên, chuyện này đối với Dư Lãng cũng có điểm thảm. Y thậm chí không dám ra khỏi nhà. Bởi vì dấu hôn trên cổ y, cho tới bây giờ đều chưa từng biến mất. Dung An Thụy gọi điện thoại cũng không dám cho hắn lại đây.
Dư Lãng bệnh tám chín ngày, Dung An Thụy rốt cuộc cũng cố lấy dũng khí đến xem y. Trước khi đi hắn còn suy nghĩ có phải hay không chuyện Dư Lãng bị bệnh là do hắn lúc trước nói loạn mà thành. Dư Hải Thiên bởi vì Khang Huy tức giận, lại biết Dư Lãng chen một chân đi vào, cho nên giáo huấn Dư Lãng một trận đi.
Trên thực tế, Dung An Thụy cho tới bây giờ vẫn không cảm thấy chuyện mình dẫn Khang Huy qua đây là sai. Chẳng sợ hắn biết Dư Hải Thiên sẽ đến, còn trùng hợp bắt gặp cảnh này hắn cũng sẽ làm như vậy. nhiều nhất hắn sẽ cho hai người họ đổi phòng mà thôi. Hắn lại càng không cho rằng Dư Lãng làm sai. Dung An Thụy cũng không ngốc, hắn mơ hồ có thể đoán được Dư Lãng có khả năng là cố ý đào hố Khang Huy nhưng hắn cũng không cho rằng Dư Lãng sai. Dù sao Dư Lãng cũng không có cưỡng bức Khang Huy và Dung Việt Trạch nói chuyện yêu đương a.
Vấn đề là Dư Hải Thiên có biết Dư Lãng sai hay không và Dư Hải Thiên muốn làm gì Dư Lãng. Dù sao Dư Hải Thiên cũng thương yêu Dư Lãng như là tâm can của mình, hắn có thể làm gì y a, cùng lắm chỉ là cấm đoán vài lần mà thôi.
Dung An Thụy nghĩ như vậy, lúc thấy Dư Lãng liền sợ hãi nhảy lên, cũng không phải bộ dáng Dư Lãng có bao nhiêu thê thảm. Tay nghề nấu nướng của Dư Hải Thiên giống như vô sự tự thông, các loại dinh dưỡng thang phẩm như nước chảy vô cái bụng của y, chờ mong y mau khỏe mạnh. Dư Lãng bị bồi bổ đến mức mặt mày hồng hào, sắc mặt này thật sự không dám có tý dính dáng gì với hai chữ tiều tụy. Chẳng qua biểu tình của y tương đối thê thảm, ánh mắt tiều tụy, hơi thở mong manh, giống như giây tiếp theo liền trực tiếp tắt thở, vô cùng suy yếu nằm ở trên giường, chăn còn bị kéo đến dưới cằm.
Thấy Dung An Thụy đến đây, Dư Lãng liền đứng lên, Dư Hải Thiên nhị thập tứ hiếu lập tức vén tay áo lên, tự tay lấy bốn cái đệm đặt lên ghế sa lông, lại lấy một cái thảm trải đem bọc Dư Lãng lại. Rồi hắn mới ôm Dư Lãng lại đây, vô cùng thỏa đáng đặt ở trên ghế sa lông, đắp thảm cho Dư Lãng xong mới nói: “Lãng Lãng muốn ăn cái gì sao? Baba làm sườn xào chưa ngọt và cá nướng cho con nhé? Muốn ăn tổ yến đường phèn không? Hay vẫn là ăn cá hấp thuốc? Có đói bụng hay không, muốn ăn bánh ngọt trước không?”
Dư Lãng suy yếu lắc đầu, “ba” một tiếng gạt cái tay Dư Hải Thiên đang đặt ở trên thảm để vuốt ve y ra, ác thanh ác khí: “Ăn cái gì mà ăn cơ chứ! Ba làm một chút cũng không ngon!!!”
Dung An Thụy cho rằng Dư Lãng chắc chắn sẽ bị giáo huấn lại nhìn thấy cái cảnh Dư Lãng làm càn với Dư Hải Thiên như vậy. Chính hắn cũng không dám nói như vậy với ba mình đâu, khiến hắn trợn mắt há mồm.
Ngay cả tạm dừng cũng không có, Dư Hải Thiên lập tức tốt tính cười cười, một lần nữa đem thảm đắp cho Dư Lãng: “Được, baba tiếp tục cố gắng, nhất định sẽ khiến cho con ăn ngon miệng, chờ con muốn ăn cái gì thì nói … Đúng rồi, Tiểu Thụy muốn ăn không?”
Tiểu Thụy? Dung An Thụy lập tức nổi hết da gà, hắn và Dư Lãng quen nhau mười mấy năm, cũng biết Dư Hải Thiên mười mấy năm nay. Hắn còn chưa từng nghe thấy Dư Hải Thiên đối với hắn thân thiết đến như vậy. Thậm chí trước kia Dư Hải Thiên ngay cả “Dung An Thụy” cũng lười gọi hắn, chỉ gọi hắn là “Dung gia nhị tiểu tử”. Dung An Thụy nhất thời kích động, cơ hồ thụ sủng nhược kinh đi theo sau mông Dư Hải Thiên xuống dưới tầng, đem thức ăn để lên trên mâm bê về phòng.
Dư Lãng tiếp tục suy yếu đến tựa vào trên ghế sa lông, hữu khí vô lực hỏi: “Ba ba của tớ đâu?”
Dung An Thụy lập tức đem khay thức ăn để lên bàn, nhanh chóng đi qua giúp đỡ Dư Lãng một tay: “Baba của cậu còn ở dưới kia, không đi lên cùng. Cậu làm mình làm mẩy với baba cậu sao, ông ấy đánh cậu à?” Nói xong hắn nhìn nhìn một tầng đệm ở dưới thân Dư Lãng, giương mắt nhìn hắn một cái. Hắn còn giống như thấy trên cổ Dư Lãng một khối bầm, lập tức biến sắc: “Baba của cậu thực sự đánh cậu? Vì cái tên Khang Huy kia?”
Dư Lãng nhìn thấy thức ăn, ánh mắt sáng lên, nhất thời giống như mãnh thú, “tăng” một cái nhảy từ sa lông ra ngoài, trực tiếp dùng tay cầm lấy một miếng sườn xào chua ngọt gặm lấy. Y vừa ăn vừa hướng về phía Dung An Thụy nói: “Nhanh, đi đóng cửa khóa lại cho tớ! Nhanh lên!!!”
Dư Lãng giống như quỷ chết đói đầu thai, ngay cả lễ nghi bàn ăn cũng không để ý, một bên cầm sườn xào mà gặm, một bên cầm thìa ăn canh. Dung An Thụy trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm Dư Lãng nửa ngày mới tìm lại được âm thanh của mình: “… Chẳng lẽ baba của cậu không đánh cậu mà bỏ đói cậu? ông ấy không cho cậu ăn cơm?”
“Nha, nói cái gì mà vô nghĩa vậy, cậu nhanh khóa cửa cho tớ!! Trong lát nữa baba tớ có đi vào, ba tớ làm thịt tớ, tớ khẳng định sẽ thịt cậu trước.” Dư Lãng đã muốn gặm xong một mẩu xương, trong tay lại cầm thêm một miếng nữa, muốn hướng về phía Dung An Thụy mà ném qua lại sợ xương rơi trên mặt sàn khiến dầu mỡ dính vào thảm mới từ bỏ.
Dung An Thụy phẫn nộ đi khóa cửa, liền như vậy không lâu sau khi hắn trở về trên mặt bàn uống nước đã có vài miếng xương. Hắn nhìn ra được đúng là Dư Lãng đói bụng. Đều đã đói thành cái dạng này, hắn lấy cho Dư Lãng một chén nước rồi nhìn y ăn.
Chờ Dư Lãng ăn không sai biệt lắm, tốc độ chậm dần y mới chậm rãi cầm khăn ăn xoa xoa tay, lau miệng, uống một hụm nước, một lần nữa cầm đũa để ăn.
Dung An Thụy nóng nảy: “Ba ba của cậu không phải vì tên hỗn đản Khang Huy này, không cho cậu ăn cơm chứ?”
Những người giống như Dung An Thụy là con trong giá thú thì luôn luôn có vòng luẩn quẩn của mình, lập trường trời sinh khiến bọ họ luôn bài xích những đứa trẻ ở bên ngoài. Gia đình họ, không thể tránh khỏi trường hợp xuất hiện vài đứa nhỏ được sinh ở bên ngoài. Từ những gia đình như họ còn đỡ nhưng luôn có nhiều hoặc ít, một vài đứa nhỏ ngoài dã thú leo lên nắm quyền, đem con trai trưởng dòng chính đạp xuống. Nếu nhà ngoại còn có năng lực thì còn tạm được, nếu bất hạnh nhà ngoại đã bị xuống dốc thì chỉ có thể để mặc người xâm lược.
Dung An Thụy là loại người thứ nhất, Dư Lãng thì ngay cả xếp ở loại sau cũng không được tính. Loại người như Dư Lãng là thảm nhất, ngay cả bản thân cũng không được tính là danh chính ngôn thuận trong giá thú. Được nuôi ở bên người Dư Hải Thiên nhưng là mẹ y lại không phải là Dư phu nhân chân chính. Hơn nữa, nhà ông bà ngoại của Khang Huy so với Dư Lãng hiển hách hơn nhiều.
Dư Lãng ở lại Dư gia, địa vị hoàn toàn là dựa vào sự sủng ái của Dư Hải Thiên. Nếu Dư Hải Thiên không thích y nữa, nếu ông ấy hướng Khang Huy. Chẳng sợ để Dung An Thụy nói bất công, ngay cả Dư Lãng cái dạng này chống lại Khang Huy cũng không dễ dàng.
Dung An Thụy lo lắng mà tức giận nhìn Dư Lãng, không nghĩ tới Dư Hải Thiên luôn tỏ ra thương yêu Dư Lãng như vậy nhưng khi có chuyện thật sự xảy ra lại không đáng tin đến như thế. Bất quá may mắn, Dư Lãng có rất nhiều tiền riêng, mảnh đất mà hai người bọn họ cùng nhau mua kia đều cho Dư Lãng đi, coi như cho y một cái đường lui.
“Không, baba không phải không cho tớ ăn cơm.” Dư Lãng gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, lại dùng thìa ăn cháo hải sản: “Là tớ tự mình đòi tuyệt thực mà thôi.”
Dung An Thụy sửng sốt, nhìn bàn thức ăn mà hắn mang tới chỉ trong thời gian ngắn đã bị Dư Lãng biến thành hư không, chỉ còn lại xương, thanh âm tràn ngập khó tin: “Cậu nói cậu hiện giờ đang tuyệt thực? Cậu nhìn lại bộ dáng cậu hiện giờ, nơi nào giống một kẻ đang tuyệt thực hả?”
“Đúng vậy, tớ đang tuyệt thực để kháng nghị.” Dư Lãng ngậm cái thìa, hung hăng nghiến răng. Dung An Thụy kỳ quái hỏi: “Cậu muốn kháng nghị cái gì a? baba của cậu muốn cho Khang Huy nhận tổ quy tông?” “Hắn đừng có mơ!” Dư Lãng cắn răng. “Baba của cậu vì Khang Huy mà mắng cậu?” Dung An Thụy lo lắng hỏi lại. “Hắn dám!!” Dư Lãng vẫy thìa, hướng về phía Dung An Thụy mở to hai mắt nhìn, giống như Dung An Thụy chính là Dư Hải Thiên mà trừng. “Baba của cậu đánh cậu?” “Tớ thách ông ấy có gan đó!!!” Y đã bị thành ra thế này, Dư Hải Thiên còn dám lộ ra gương mặt tươi cười với Khang Huy. Y còn không thừa dịp Dư Hải Thiên ngủ say đập cái nồi vô mặt hắn.
“Vậy cậu kháng nghị cái rắm a!” Dung An Thụy cảm thấy Dư Lãng đây là sống thoải mái quá, không có việc gì thì bới ra để làm. Hắn nhìn thoáng qua, trước mặt Dư Hải Thiên tinh thần, sắc mặt như người có bệnh, nhìn như chỉ còn một hơi tàn. Hiện tại Dư Lãng sinh long hoạt hổ, rốt cuộc khiến hắn nổi giận. Một người, hai người các cậu lừa gạt tình cảm của người khác đến nghiện hả: “Vậy cậu tự làm mình thành ra thế này là vì cái gì? Nói mau!”
Dư Lãng nghẹn họng, y ủy khuất sờ sờ mông của bản thân, mấy ngày nay mông y như chịu tội lớn. Tất cả là tại cái lão nam nhân Dư Hải Thiên, từ khi phát tình thì ngày càng lợi hại. Nếu không phải y nhất quyết ngăn cản, cứ mỗi khi bôi thuốc hắn lại ở bên trong khuấy động nửa ngày. Hôm nay khi y tỉnh ngủ, cái tên hỗn đãn kia đã để ba ngón tay ở bên trong y một lúc. Y biết hắn muốn làm gì, tên hỗn đản đó còn không phải chờ ngày hôm nay để ăn y đi.
Hôm nay hắn thiếu chút nữa làm ra mãn hán toàn tịch để nhét vào trong miệng mình. Ánh mắt hắn nhìn mình đều phiếm lục quang, khiến Dư Lãng thực sự hoảng sợ.
Hắn một chút cũng chưa làm gì được Dư Lãng. Y còn bị thương chưa khỏi mà! Chính là dù y đã không sao, y nói không tốt thì sẽ là không tốt, dù cơ thể thực sự có tốt đến mấy cũng thành không tốt.
Dung An Thụy lại càng tức giận, khí thế vội vàng ngồi xuống bên người Dư Lãng. Trên ghế sa lông được lót đệm rất mềm, hắn ngồi xuống thiếu chút nữa liền bị lọt thỏm ở trong. Nếu Dư Lãng quả thực bị bệnh hắn liền không so đo loại khoa trương này. Nhưng là y không bị bệnh a: “Cậu không có chuyện gì làm hay sao hả? Cũng chỉ có baba cậu thương cậu đến như vậy mới có thể chiều cậu. Đổi thành baba của tớ, một ngày đánh cậu ba trận luôn. Ba của cậu quá chiều cậu rồi.”
“…” Dư Lãng sắp bị tức chết, nâng lên chân liền dùng sức đạp Dung An Thụy một cái: “Cút đi, cậu là cái đồ có mắt không tròng!”
Dung An Thụy bị ngạnh một chút, biểu tình của Dư Lãng quả thật là rất bi phẫn. Hắn nghĩ nghĩ, muốn nói cái gì đó an ủi một chút. Chính là nửa ngày cũng không tìm ra chỗ nào ở Dư Lãng cần người ta an ủi. So với Dư Lãng, hắn thì mẹ mất sớm, có mẹ kế liền có em gái càng cần được an ủi đúng không. Ít nhất Dư Hải Thiên chưa có tìm mẹ kế cho y a.
Nửa ngày, Dung An Thụy mới có một chút vui vẻ: “Khang Huy làm ra loại chuyện này, lại bị baba của cậu tự mình nhìn thấy. Ba của cậu nhất định sẽ không nhận Khang Huy. Hắn biết mình không chiếm được lợi ở Dư gia, Khang gia đối với hắn lại tốt như vậy chắc chắn sẽ ở lại Khang gia. Hắn sẽ không còn sinh ra bất cứ uy hiếp nào với cậu nữa.”
“Hừ!” Dư Lãng chỉ tin tưởng một câu, chỉ có người chết mới có thể thật sự không có uy hiếp. Càng huống hồ, Khang Huy hoàn toàn di truyền gen từ An Huệ Lan, cũng không biết điều thấy khó mà lui, dã tâm lớn lại hẹp hòi. Y lệch qua trên ghế sa lông hừ lạnh một tiếng: “Nếu ở lại Khang gia cũng không có được gì thì sao?”
“Không thể nào, Khang gia ở T thị coi như là một gia tộc lâu đời. Sao có thể không có gì a? Không nghe nói Khang gia gặp phải khó khăn nào a.” Dung An Thụy ngây dại, lại giống như suy nghĩ gì đó: “Bất quá, Khang gia nếu không còn như lời cậu nói…”
“Lý Kham khẳng định là sẽ không coi hắn như con đẻ nữa, nhiều nhất là cho hắn miếng cơm mà thôi. Hơn nữa, chơi nam nhân thì sao a. Chỉ cần nói riêng T thị này, ai mà chẳng mùa nào thức ấy a. Khi nào chơi chán phụ nữ rồi thì đi tìm nam nhân thôi. Cho dù là thích đàn ông, cũng không ảnh hưởng tới chuyện cưới vợ sinh con, nối dõi tông đường.”
Dư Lãng ngửa đầu nhìn trần nhà, y không phải là con đẻ của Dư Hải Thiên, nhưng là hắn lại chỉ có y và Khang Huy. Nhìn vào bộ dáng của Dư Hải Thiên đối với y, sợ là hắn sẽ không đi tìm phụ nữ nữa. Y cũng không có trông chờ vào chuyện kế thừa tài sản của hắn. Chính là y cũng không muốn tiện nghi cho cái tên Khang Huy kia, tiện nghi con cháu của tên đó cũng không được.
“Khang Huy sớm muộn gì cũng trở về tìm baba của tớ, chuyện này không xong.”
“Không nghĩ tới cậu cũng là một người không phải không có đầu óc nha.” Dung An Thụy không phải không thừa nhận Dư Lãng nói có đạo lý, hắn ngạc nhiên nói: “Tớ nghĩ cậu chỉ biết có ăn thôi đâu. Xem ra tớ không cần quá lo lắng đến chuyện cậu bị Khang Huy ăn đến xương cốt chẳng còn.”
“Tớ còn sợ mình sẽ ăn sạch hắn luôn nha.” Chỉ bằng việc mình ở trên giường trả đại giới, Dư Lãng cảm thấy xử lý Khang Huy thuận đường đem An Huệ Lan và Khang An dọn luôn một thể cũng không cần mình động tay dù chỉ ngón út. Không biết trên đời này lợi hại nhất là gió thổi bên gối sao? Dư Lãng đối với sự lợi hại của Dư Hải Thiên vừa yêu vừa hận. Yêu Dư Hải Thiên đối với người ngoài lợi hại, nhưng là y lại không thích Dư Hải Thiên dùng sự lợi hại này ở trên người mình, đặc biệt là ở trên giường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT