Edit & Beta: Linh

Dư Lãng muốn tìm được Bạch Thiềm Tài nhanh nhất có thể, y không biết đời trước hắn có gặp phải loại truyện này hay không nhưng là giống như Dung An Thụy nói. Loại người như Bạch Thiềm Tài này, nếu không bị ép buộc đến mức đường cùng hắn sẽ không làm chuyện như vậy. Đang sống yên lành, ai lại muốn bị người phá hỏng a.

Dung An Thụy cảm thấy Thiên Thượng Nhân Gian là đang bắt ép Bạch Thiềm Tài làm loại chuyện này cho nên đối với người ở đây không hề tỏ ra hòa nhã. Cưỡng bức trẻ vị thành niên mại dâm chính là phạm pháp nha. Nếu không phải hắn biết lai lịch Thiên Thượng Nhân Gian không nhỏ, hơn nữa loại hiện tượng này căn bản là không thể ngăn cấm nổi, lại sợ gây phiền phức cho ba hắn, Dung An Thụy đã sớm báo cảnh sát.

Đối với loại chuyện này, Dư Lãng ngược lại cảm thấy bình thường, y biết Thiên Thượng Nhân Gian sạch sẽ, cũng kỳ quái sao Bạch Thiềm Tài có thể tìm đến được chỗ này. Nếu Bạch Thiềm Tài muốn kiếm loại tiền này, Thiên Thượng Nhân Gian đúng là lựa chọn tốt nhất. Nơi này thu nhận trẻ vị thành niên nhưng không phải ai cũng nhận. Người bị lừa tiền vào, bị bán vào, không cẩn thận vào đều không cần. Người bị cùng đường muốn vào, kiếm đủ tiền muốn đi ra ngoài cũng thực dễ dàng.

Bạch Thiêm Tài tìm ra chỗ này không dễ dàng, đi vào, ra không được, cũng rất không dễ dàng.

Dư Lãng cầm thẻ của Dư Hải Thiên, không cần nói ra tên của hắn đã có người nhìn giống quản lý dẫn họ đến khu ghế VIP, còn có bộ dáng rất thành thật nhận sai: “Người cậu muốn tìm còn đang ở bên trong tiếp khách. Dựa theo qui định  vì nhân viên phục vụ chúng tôi không thể lộ hành tung của khách ra ngoài cũng không thể gọi nhân viên ra ngoài trong khi đang tiếp khách. Tôi chỉ có thể cho cậu số phòng và để cậu tự đi tìm thôi …”

Dung An Thụy rốt cục  nổi nóng, tên hỗn đản này không dẫn bọn họ đi tìm Bạch Thiềm Tài có phải muốn kéo dài thời gian để cho Bạch Thiềm Tài bị người làm nhục đúng không? Y túm cổ áo của tên quản lý đó lắc mạnh: “Tôi khinh, Bạch Thiềm Tài vào hợp đồng lao động như thế nào ông mau mang ra cho tôi nhìn, vạn nhất bị người khác làm nhục Thiên Thượng Nhân Gian các ông có thể bồi thường được hay không?”

Dư Lãng cảm thấy Dung An Thụy có hơi quá phận, người ta là quản lý cấp cao ở đây đạo đức có thừa. Đổi sang góc độ khác mà nói, nếu y mà đến đây tìm mấy em gái để vui vẻ nếu gặp phải cái loại như Dung An Thụy này.  Đột nhiên chạy đến, đá cửa xông vào muốn đoạt người với y khi cô ta còn đang ở dưới thân mình, y cũng không cảm thấy thoải mái, Như vầy thêm mấy lần nữa còn không dọa mình liệt dương.

“Buông tay, buông tay.” Dư Lãng nhanh chóng gỡ quản lý từ trong tay Dung An Thụy bỏ ra: “Tiểu Nhị Tử, chúng ta chính là dùng tên của ba tớ mà tới đó, không cho cậu phá hỏng thanh danh của ba tớ!!!”

Dung An Thụy lập tức cảm thấy khó thở, quay sang quát Dư Lãng: “Được rồi, tớ không thèm dùng đến danh nghĩa của ba cậu. Cậu ngược lại nhanh chóng tìm Bạch Thiềm Tài cho tớ đi.”

Dư Lãng thấy Dung An Thụy gấp đến như vậy rất là kỳ quái, Bạch Thiềm Tài rốt cuộc lừa gạt lấy của Dung An Thụy bao nhiêu tình cảm a. Bản thân hắn tự mình làm ra loại chuyện này, Dung An Thụy cũng biết chuyện đó. Nói hơi quá một chút thì chuyện còn chưa đến mức nào đâu, bởi vì mọi người biết y là con trai Dư Hải Thiên nên không dám động vào y nhưng Bạch Thiềm Tài thì xong rồi. Người khác muốn làm gì hắn, hắn chỉ có thể chấp nhận nằm trên giường như vậy.

Suy nghĩ như vậy, Dư Lãng liền cân bằng tâm lý, y nhìn Dung An Thụy tức giận, bình tĩnh xoay người hỏi người bị hắn kéo cổ một lúc lâu: “Tôi biết là các anh không có khả năng mang chúng tôi đi tìm Bạch Thiềm Tài. Không bằng như vậy, anh tra một chút, người khách gọi Bạch Thiềm Tài là ai, gọi điện thoại hỏi qua một tiếng vị khách nhân kia, có muốn gặp chúng tôi một lát hay không. Không chừng chúng tôi và vị khách kia còn quen biết nhau đâu.”

Dư Lãng đã đến đây nhiều lần tự nhiên biết quy định, nhưng qui định là chết người thì sống. Bọn họ khôn thể bắt Thiên Thượng Nhân Gian phá bỏ quy củ là bởi vì họ không có đủ trọng lượng. Giống như Dư Hải Thiên, đời trước y trốn cả trong nhà vệ sinh mà Dư Hải Thiên còn có thể bắt người tìm cho ra nữa là.

Phân lượng không đủ đem Bạch Thiềm Tài từ trong phòng tiếp khách đi ra nhưng khả năng bắt người của Thiên Thượng Nhân Gian gọi điện thoại, hỏi một chút vị kia có nguyện ý thấy bọn họ hay không vẫn là có thể. Đương nhiên, người ta có muốn gặp hay không chưa bàn đến vội.

Cho nên y mới muốn mang Dư Hải Thiên cùng tới, Dư Hải Thiên có mặt, chỉ cần ngồi im liền có thể chờ người đưa Bạch Thiềm Tài đến trước mặt họ.

Dung An Thụy cũng nhanh chóng hiểu được ý của Dư Lãng, nhưng là như vậy ai biết là tốn bao nhiêu thời gian đây. Vạn nhất chuyện … Bạch Thiềm Tài liền xong rồi: “Tớ chờ không được, như vậy còn không bằng tớ đi tìm từng phòng một đâu.”

Nói xong, Dung An Thụy liền “phanh” một tiếng mà mở mạnh một cánh cửa.

Dư Lãng muốn khuyên hắn, cậu mà tìm như vậy thì phải tìm đến ngày tháng năm nào, hơn nữa cũng đắc tội với nhiều người đó. Chỉ thấy Dung An Thụy đá văng cửa ra, lộ ra gương mặt rất quen thuộc, vẻ mặt vô cùng vui mừng.

Quản lý đứng một bên như tượng gỗ, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng. Có đôi khi người ta không phải rất thông minh, không có đầu óc lớn linh quang tốt, chỉ cần…

Dung An Thụy tìm ra Bạch Thiềm Tài cũng rất vui mừng, bất quá nghĩ lại cũng nhớ tới đây là dạng địa phương nào. Bạch Thiềm Tài lại mắc lỗi gì, mặt liền ngay lập tức thối lên. Nhìn thấy Bạch Thiềm Tài chỉ nhìn Dư Lãng, coi mình như không khí lại càng không vui vẻ gì, quay đầu đã muốn đi.

Bạch Thiềm Tài không phải không nhìn thấy Dung An Thụy, dù sao cửa cũng là do hắn đá ra, Dư Lãng còn ở phía sau hắn đâu. Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra Dung An Thụy, hắn cũng nhìn ra hai người họ là bạn bè. Vốn bất đắc dĩ gọi Dư Lãng đến nơi này hắn đã rất xấu hổ, lại còn gặp phải người bị mình lừa tiền hắn lại càng xấu hổ hơn nữa, thiếu chút nữa không ngẩng đầu lên được.

Thấy Dung An Thụy muốn bỏ đi, Bạch Thiềm Tài nhanh chóng đi theo, nhưng là hắn lại quên mất là bên cạnh mình còn một người nữa đâu. Người này mới là người khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi, là nguyên nhân khiến hắn gọi điện thoại cho Dư Lãng. Người mà không biết vì cái gì tự dưng lại nhìn trúng Bạch Thiềm Tài, uống quá nhiều liền lôi kéo hắn không chịu buông tay, đến bây giờ vẫn còn đang cầm tay hắn đó. Bạch Thiềm Tài tiến lên như vậy, người kia liền cảm giác được là hắn muốn chạy liền lao lên ôm thắt lưng hắn kéo hắn vào ghế sa lông.

Bạch Thiềm Tài dùng sức đẩy người kia ra nhưng không được, lần này hắn đã nghĩ ra. Hắn mới quen với Dư Lãng, chỉ cần nghĩ qua là biết nếu bắt Dư Lãng chọn y khẳng định sẽ không từ bỏ Dung An Thụy mà giúp mình. Hắn càng cần phải lấy lòng Dung An Thụy. hắn không nhìn Dư Lãng nữa mà mặt đầy nước mắt nhìn Dung An Thụy. (Mỹ nhân kế J)))

Nhìn chằm chằm Dung An Thụy nha, khiến cho hắn tức giân ngập đầu liều tiêu một nửa. Không nói đến chuyện hoàn toàn hết giận nhưng ít nhất cũng phải đỡ một phần ba. (Dại trai thấy mẹ =))))

Tốt lắm, nhìn cái bộ dạng này, nhìn hai người này có lẽ mình và Bạch Thiềm Tài không phải bạn bè nhưng y và hắn nhất định là bạn. Sợ Dung An Thụy lâm vào thế bí, Dư Lãng nhanh chóng cho Dung An Thụy một bậc thang. Y lấy khửu tay đụng vào người hắn, chỉ chỉ người dựa vào Bạch Thiềm Tài: “Này, Tiểu Nhị Tử, tên kia hình như là anh em nhà cậu đó!”

“ Dư Tiểu Lãng cậu đừng có mà nói bậy nha, nhà tớ làm gì có loại họ hàng như vậy a.” Vì chứng minh Dư Lãng nói lung tung, Dung An Thụy lập tức đi đến bên cạnh ghế lô, lôi cái người đang dựa vào Bạch Thiềm Tài, còn đặt đầu vào trên cần cổ nhỏ xinh của Bạch Thiềm Tài kéo ra ngoài. Đang muốn đánh cho hắn một trận chính là vừa nhìn thấy mặt hắn. Cho dù ánh đèn ở trong phòng có tối đi chăng nữa cũng không thể khiến cho Dung An Thụy ngay cả anh họ cũng không nhận ra.

Người kia là anh họ Dung An Thụy, Dung Việt Trạch. Hắn uống quá nhiều, không có Bạch Thiềm Tài liền hướng về phía Dung An Thụy mà đánh móc từ phía sau gáy ôm được vào tay liền không buông ra.

Dung An Thụy nghĩ nghĩ, nếu anh họ hắn nhất định phải ôm lấy một người thì ôm hắn so với ôm Bạch Thiềm Tài tốt hơn. Dù sao anh ấy cũng không thể làm gì mình. Dung Việt Trạch liền để cho hắn ôm, lại nhìn thấy Bạch Thiềm Tài muốn tiến lại gần nhưng không dám liền hướng về phía y nói: “Bạch Thiềm Tài cậu ngồi ở bên kia đi!!!”

Bạch Thiềm Tài chần chờ một chút, hắn không biết Dung An Thụy và Dung Việt Trạch có quan hệ như thế nào nhưng là Dung Việt Trạch luôn ôm lấy hắn. Tuy rằng chưa có thực sự làm chuyện gì nhưng là cũng khiến hắn bị dọa sợ. Hắn đến nơi này cũng không phải là chưa từng chuẩn bị tâm lý, chính là chuyện xảy ra trước mắt hắn mới cảm thấy không chịu nổi. Người này tuổi tác cũng không khác mình lắm, chẳng may gặp phải người có thể chèn ép hắn, hắn lại càng không thể nào chịu nổi.

Hắn không chịu được, cảm giác thực sự rất đáng ghê tởm, Dung An Thụy so với hắn càng trân quý hơn chắc cũng cảm thấy như vậy. Huống hồ, chuyện này căn bản không liên quan đến Dung An Thụy nhưng hắn lại hãm hại Dung An Thụy không hề ít.

Bạch Thiềm Tài rất muốn tránh xa Dung Việt Trạch một chút, chính là không thể để cho Dung An Thụy làm việc này thay mình đi. Hắn không ngồi vào bên kia ghế sa lông mà an vị ngay bên cạnh Dung Việt Trạch, kéo hắn dựa vào mình. Chỉ là hôn hôn vài cái mà thôi, hắn nhẫn một chút liền được. Có mấy người Dư Lãng ở đây hắn cũng không thể làm gì mình.

Dung An Thụy phát hỏa với Bạch Thiềm Tài, nhìn thấy người hiếp đáp hắn là anh họ mình xong liều tiêu khí gần hết. Hắn còn chưa kịp chấp nhận nghề nghiệp của Bạch Thiềm Tài, theo bản năng sẽ không nghĩ rằng hắn bán mình. Dung An Thụy thấy anh họ mình bắt nạt Bạch Thiềm Tài, làm một người em họ khiến hắn gần như đuối lý. Hiện tại phải nhìn … nữa, Bạch Thiềm Tài rõ ràng vô cùng sợ hãi còn cố nén tình nguyện để mình bị bắt nạt cũng không muốn để người khác làm tổn hại đến hắn khiến hắn một điểm tức giận cũng không còn.

Dung An Thụy nhanh chóng kéo anh họ của hắn lại bên mình, anh hắn vẫn là ôm hắn đi, giải thích với Bạch Thiềm Tài: “Cậu cách xa anh ấy một chút đi, tớ không có việc gì đâu, đây là …”

Dư Lãng nhìn hồi lâu, vừa vào liền đóng cửa lại, nói tiếp lời Dung An Thụy: “Bạch Thiềm Tài cậu không cần lo lắng cho Tiểu Nhị Tử, cái tên hư hỏng kia là người nhà của hắn, anh họ hắn. Chậc chậc, không nghĩ tới còn nhỏ như vậy đã biết khi nam bá nữ a. Tiểu Nhị Tử gen nhà cậu thật là tốt nha.”

Dư Lãng ngồi rất xa, miễn cho Dung Việt Trạch nhào vào người mình. Dung An Thụy thấy bộ dáng của Dư Lãng hận không thể mài răng cho đỡ ngứa. Hắn làm chuyện dọa người cũng không muốn để cho Dư Lãng sống khá giả. Lập tức kéo Dư Lãng xuống nước cùng: “Đây là anh họ nội nhà tớ, chẳng nhẽ không phải là anh họ ngoại nhà cậu sao, cậu cũng có họ với anh ấy đó!”

Dư Lãng rất muốn phản bác mình và cái loại không ra hình người này không có một chút quan hệ nào chính là không có chứng cớ để nói ra khỏi miệng.

Dung An Thụy còn hướng về phía Dư Lãng mà nã pháo: “Dư Tiểu Lãng cậu lăn lại đây cho tớ, đây là anh họ nội của tớ, là anh họ ngoại của cậu. Xét theo quan hệ thì hai ta đều không khác nhau nhiều lắm, lại đây! Để anh ấy cũng ôm cậu một lát đi!”

Dư Lãng kiên định mà lắc đầu, y mới không tự tìm phiền toái đâu. Y sợ tới gần Dung Việt Trạch sẽ đá hắn một cước dính vào góc tường đi: “Anh ấy rõ ràng thích cậu hơn.”

“Phi! Cậu nói cái gì vậy?” Dung An Thụy trợn mắt nhìn Dư Lãng, nếu không phải trên người còn có Dung Việt Trạch, đã sớm nhào vào người Dư Lãng. Dung Việt Trạch đã muốn lao về phía Dư Lãng, lập tức không có người giữ, rầm một cái, hắn đã bị ngã xuống đất.

Bị như vậy ngược lại khiến cho Dung Việt Trạch tỉnh táo hơn một chút, hắn nhu nhu đầu, nhìn thoáng qua Dung An Thụy, lại ngơ ngác nhìn Dư Lãng, cuối cùng vẫn là nhìn chằm chằm Bạch Thiềm Tài. Đứng dậy lắc lắc lắc lắc, say khướt đi đến bên người Bạch Thiềm Tài mà lôi kéo y: “Lại đây!!!”

Dung An Thụy nhanh chóng ôm lấy người, lấy hai tay giữ mặt dung việc trạch: “Này này, anh, anh tỉnh lại đi a, rốt cuộc anh uống bao nhiêu vậy?”

“Hai chai!!!” Còn chuốc mình một chén, Bạch Thiềm Tài chỉ chỉ rượu trên bàn: “Anh ấy còn để bụng rỗng mà uống rượu!”

Nhìn như vậy, Dư Lãng suy nghĩ, y nhìn thấy trên bàn còn mở mấy chai rượu, rót vào ly, đứng thật xa mà hất vào trên mặt Dung Việt Trạch. Hành động này càng  không được. Trước khi bọn họ tới Dung Việt Trạch đã uống đến mức hồ đồ, nếu họ không đến hắn ôm Bạch Thiềm Tài một lát không chừng lại ngủ mất tiêu luôn, Bị Dung An Thụy ném trên mặt đất, ném đến mức tỉnh rượu phát điên. Hiện tại Dư Lãng lại hất ly rượu vào mặt cư nhiên khiến Dung Việt Trạch biến thành tám phần tỉnh.

Dung Việt Trạch lại nhớ đến lý do mà hắn đến đây, cư nhiên dùng sức đẩy Dung An Thụy ra. Dung An Thụy giữ người lại không được liền lui đến bên người Bạch Thiềm Tài, hắn đến là để bảo vệ Bạch Thiềm Tài nha.

Dư Lãng âm thầm mắng cái tên tiểu tử này không có nghĩa khí, y tuyệt đối so với Bạch Thiềm Tài càng cần Dung An Thụy bảo hộ nha, bởi vì Dung Việt Trạch là hướng về phía y mà nhào tới a.

Không trông cậy vào Dung An Thụy được, Dư Lãng nhanh chóng cầm hai chai bia ở trong tay. Nếu Dung Việt Trạch dám đến gần mà khi dễ y, y quyết không nương tay!

Sự thật chứng minh Dư Lãng tương đối tự mình đa tình, đời trước Dung Việt Trạch thích y, không có nghĩa là đời này Dung Việt Trạch còn thích a.

Dung Việt Trạch là hướng về phía chai rượu trên bàn mà nhào qua, cầm một chai dốc thẳng vào miệng mà tu ừng ừng. Uống đến mức quên trời quên đất, đảo mặt một cái đã hết nửa chai, trong đó ít nhất là hơn phân nửa theo cằm hắn lưu lại trên quần áo. Nhoáng một cái đã đi một bình rượu, Dung Việt Trạch lại lấy thêm bình khác.

Dư Lãng còn ước chi người này trúng độc rượu thì càng tốt đâu, thừa dịp hắn đang uống rượu,  y liền đi tìm Dung An Thụy, thương lượng với nhau: “Chúng ta vẫn là nhanh đi ra ngoài thôi, hắn uống đến không biết trời đất rồi, lát nữa không biết có lại đùa giỡn gì không nữa.”

Dung An Thụy không đồng ý, dù sao đó cũng là anh họ hắn, quan hệ giữa hai người cũng không tệ. Sao hắn có thể ném người lại nơi này a? Thiên Thượng Nhân Gian là cái loại địa phương gì a? Trong mắt Dung An Thụy, Bạch Thiềm Tài là bị cưỡng ép, khó bảo toàn là sẽ không xuất hiện một người đem anh họ hắn làm trò xằng bậy. Nơi này quá nguy hiểm, đương nhiên, thời gian bọ họ tới đây cũng quá dài, ở lại nơi như thế này, chính họ cũng không an toàn.

Dung An Thụy tự cảm thấy bộ dạng mình còn tạm được, nhìn bên trái thì thấy Dư Lãng như một cọng hành lá, bên phải thì là Bạch Thiềm Tài như một đóa hoa nhỏ ( ví von khéo quá ha =))) ) Cái này, vừa nhìn đã thấy không ổn a. Trang phục trên người Bạch Thiềm Tài là tiêu chuẩn trang bị cho nhân viên phục vụ của Thiên Thượng Nhân Gian, áo sơ mi trắng, quần tay màu đen. Bạch Thiềm Tài thân mình thon dài, mặc thêm một cái áo khoác, lại đeo một cái nơ nhỏ, thắt lưng nhỏ khiến lộ rõ đường cong trên lưng, chặt chẽ bó lại, phá lệ câu nhân, chỉ khiến cho người ta muốn đem tay đặt lên trên lưng của hắn. Đây hoàn toàn là loại trang phục câu dẫn, trong trẻo ngây thơ, đúng là chuyên dùng để câu dẫn mấy lão già biến thái thích trẻ con a.

Dung An Thụy nhanh chóng giúp Bạch Thiềm Tài cởi bỏ loại trang phục này xuống, lại nghĩ tới Bạch Thiềm Tài làm loại chuyện sa đọa này, khiến hắn tức giận không nhẹ, đối với Bạch Thiềm Tài răn dạy: “Cậu nói đi, cậu a, thiếu tiền đi lừa người khác còn chưa tính, miễn cưỡng có thể coi là cướp của người giàu chia cho người nghèo. Không biết làm gì để kiếm ăn còn có thể tìm loại người không thiếu tiền như tớ để lừa, cũng không tính là quá thiếu đạo đức, được không? Nhưng tiền này còn chưa đủ cho cậu tiêu sao, còn thiếu tiền, tiếp tục đi lừa a? Cậu nói cậu chạy đến nơi này làm gì a, loại địa phương này cậu có thể tới sao, hả!!!”

Dung An Thụy nói là cướp của người giàu chia cho người nghèo Dư Lãng liền vui vẻ, đạo lý kia nói ở nơi này là bất công cho nó a. Lừa gạt cũng kêu là cướp của người giàu chia cho người nghèo? Dư Lãng coi như được mở rộng tầm mắt, quả nhiên không có vô sỉ nhất, chỉ có vô sỉ hơn.

Bạch Thiềm Tài ở một bên bị Dung An Thụy nói đến ánh mắt đều đỏ, chính là vì Dung An Thụy định nghĩa hành vi của hắn thành cướp của người giàu chia cho người nghèo. Hắn cũng không cảm thấy mình thật sự là làm như vậy. Hắn là chuyên tâm làm chuyện xấu a. Cũng chính là vì gặp phải loại người như Dung An Thụy không thiếu tiền thì loại sự tình này mới không quá thiếu đạo đức như vậy, nhưng là cũng không thể thay đổi được bản chất việc này là thiếu đạo đức.

Dung An Thụy cư nhiên còn tìm lý do giải vây a cho hắn, càng nghĩ, nước mắt Bạch Thiêm Tài liền rơi xuống, cầm tay áo sờ sờ, lau lệ liền giải thích với Dung An Thụy: “Thực xin lỗi, tớ lừa tiền cậu…”

“Bỏ đi, dù sao cũng không phải tiền của tớ.” Dung An Thụy nhìn thoáng qua Dư Lãng, tiền của hắn đều là lấy từ Dư Lãng. Hắn và Dư Lãng cũng không quá để ý đến chút tiền đó, hắn tức giận chủ yếu là do bị người lừa gạt mà thôi. Hiện tại nhìn thấy Bạch Thiềm Tài đáng thương như vậy, dù có tức giận hơn nữa hắn cũng không thể tức nổi.

Bạch Thiềm Tài lại khóc, Dung An Thụy đối với hắn tốt quá: “Chờ tớ được trả lương, tớ sẽ đem tiền trả lại cậu.”

Hắn vừa nói như thế Dung An Thụy liền bùng nổ: “Mẹ nó, cậu còn muốn ở lại đây làm việc hả, còn muốn lĩnh lương? Cậu đây là không phải muốn tìm người cưỡng gian mình đúng không. Một người không đủ, còn muốn tìm người khác, không chừng chính là bọn tớ phá hỏng chuyện tốt của cậu đúng không?”

Bạch Thiềm Tài lập tức liền đỏ bừng mặt, Dung An Thụy nói tương đối khó nghe, tuy rằng chưa kịp làm, nhưng là hắn đã chạy đến nơi này, hắn cũng chuẩn bị làm loại chuyện này. Nếu không phải gặp được Dư Lãng, Dư Lãng cho hắn mượn tiền. vì mẹ mình, về sau hắn chắc chắn sẽ làm. Dung An Thụy coi như cũng không phải oan uổng hắn, hắn không có mặt mũi nào giải thích,

Dung An Thụy lại giống như gà bị chọc tiết, hắn không thể nào hiểu được, lý do Bạch Thiềm Tài không thể không tới nơi này: “Cậu đến đây bằng cách nào a, có phải bị người ta lừa vào hay không? Bị người bán vào? Hay là thiếu tiền bọn cho vay nặng lãi?”

Bạch Thiềm Tài há to mồm định nói, hắn có thể thiếu tiền bọn cho vay nặng lãi sao, những người đó đều không có nhân tính. Hắn thà rằng đi bán mình còn hơn. Hắn chính là đi tìm nơi để bán thận mới quen một hồng bài thiếu gia của Thiên Thượng Nhân Gian, được đảm bảo mới vào được nơi này. Đương nhiên hắn càng muốn đi bán thân hơn, nếu không phải hắn không thể tìm được nơi bán thận. hắn thực sự sẽ làm việc này. Bạch Thiềm Tài cúi đều, có chút hụt hơi nhỏ giọng nói: “Tớ ở đây là làm nhân viên phục vụ thôi, còn chưa kịp là thiếu gia đâu. Là người này thấy tớ, kéo tớ vào đây…”

Dư Lãng hiểu được, Bạch Thiềm Tài phỏng chừng là chưa có quyết định bước chân vào nghề này đâu. Đang bồi hồi suy nghĩ thì gặp mình và Dung An Thụy liền nhảy ra.

Dung An Thụy cũng hiểu được: “Cái gì gọi là còn chưa kịp hả, cậu là muốn đi làm cái gì thiếu gia đó đúng không?”

Bạch Thiềm Tài thật sự gật đầu, ngẩng đầu, đỏ mắt nhìn Dung An Thụy: “Tớ không nói dối cậu, tớ lừa cậu một lần là đủ rồi, tớ biết tớ đã nói với cậu, cậu khẳng định sẽ khinh thường tớ, cảm thấy tớ bẩn. Chính là tớ vẫn phải nói sự thật với cậu, tớ quả thật muốn làm thiếu gia. Nếu các cậu tới đây chơi không chừng có thể gặp phải tớ đó. Tớ cần tiền, không phải chỉ là bồi nam nhân sao, tớ làm. Chỉ cần ở Thiên Thượng Nhân Gian hai ba năm, tớ có thể cứu tớ, tớ còn cảm thấy vô cùng may mắn bộ dạng mình không tồi, bằng không ngay cả con đường này tớ còn không đi được, tớ chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ chết đi.”

Dung An Thụy sắc mặt tốt, thì thào nói: “Nhưng này có thể hủy cả đời cậu!”

Bạch Thiềm Tài ngược lại lãnh tình, còn hướng về phía Dung An Thụy cười cười: “Tớ không quản được nhiều như vậy, chuyện này cách tớ quá xa, hiện tại tớ sắp sống không nổi, làm sao tớ có thể nghĩ đến chuyện về sau a.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play