Hưng Võ đế trong nội tâm một mực nghi vấn, có thật sự là La Duy ngẫu nhiên bắt được người đưa tin sang Bắc Yến, mới tương kế tựu kế thắng trận này? Nhưng đối mặt La Duy, Hưng Võ đế lại nói không nên lời, sợ nếu hỏi, sẽ khiến La Duy từ nay về sau càng xa cách ngài hơn. Nếu như không có tín nhiệm, quân thần sẽ không có cách nào ở chung, phụ tử càng không thể nói.
La Duy được Hưng Võ đế đỡ lên, Liễu thị rớt đài, y lại không hề có cám giác vui vẻ, lại càng không cảm thấy khổ sở, tựa như tâm đã chết, cảm giác cũng không có nữa.
“Tự làm bậy không thể sống.” Hưng Võ đế nói: “Duy nhi nói rất đúng, không có ai giết lão, là Liễu Song Sĩ tự tìm đường chết.”
La Duy trầm thấp “Vâng” Một tiếng.
“Duy nhi, ngươi còn có nơi nào muốn đến?” Hưng Võ đế lúc này lại thử thăm dò La Duy.
La Duy nói: “Tiểu thần không thích đi đến nơi nào cả.”
“Giang sơn Đại Chu ta không có nơi nào khiến ngươi thích thú?”
La Duy không biết tại sao Hưng Võ đế đột nhiên hỏi y vấn đề này, Đại Chu có phong cảnh danh thắng gì, y đều biết, nhưng chưa từng quan tâm.
“Không vội, ngươi cứ từ từ nghĩ đi.” Hưng Võ đế bây giờ đối với lời của Phất Y đại sư cũng bán tín bán nghi, ngài có chút không tin, có ngài che chở, La Duy sao có thể đau khổ cả đời?“Ngươi hãy nghĩ kỹ, rồi nói cho trẫm một tiếng.”
“Thần tuân chỉ.” La Duy không hiểu, nhưng vẫn tuân chỉ.
“Bệ hạ.” Triệu Phúc lúc này vội vàng chạy đến từ chính điện.
“Chuyện gì?” Hưng Võ đế hỏi.
“Nhị điện hạ vừa mới té xỉu.” Triệu Phúc vội vàng bẩm.
“Té xỉu?” Hưng Võ đế nhấc chân muốn đi về chính điện, nhưng vừa đi được hai bước, lại dừng lại nói: “Đưa nó về điện Khuynh Văn, tìm thái y đến.”
Triệu Phúc nhận lệnh lại vội vàng chạy đi.
“Duy nhi cũng tới đó xem sao.” Hưng Võ đế nói với La Duy: “Hôm nay không cần phải theo trẫm vào triều.” Nói xong lời này, Hưng Võ đế liền đi vào triều.
La Duy bước vào phòng ngủ của Long Huyền trong điện Khuynh Văn, thái y đang thi châm cho Long Huyền.
“Công tử.” Phúc Vận thấy La Duy đến, vội lau khuôn mặt tèm lem nước mắt, chạy tới hành lễ với La Duy.
“Bệ hạ lệnh cho ta đến xem sao.” La Duy nhẹ giọng nói với Phúc Vận: “Ngươi đi hầu hạ điện hạ đi, không cần để ý ta.”
Phúc Vận vội vã gật đầu, nghiêng mình mời La Duy.
La Duy đến trước giường Long Huyền, hỏi thái y bên cạnh: “Điện hạ làm sao vậy?”
“Hồi bẩm công tử.” Thái y vội vàng đáp lại La Duy: “Điện hạ hôm qua bị phong hàn, vừa rồi thể lực không chống đỡ nổi nên mới ngất.”
La Duy nhìn Long Huyền hai mắt nhắm nghiền: “Sao còn chưa tỉnh?”
“Đã thi châm.” Thái y nói: “Điện hạ nghỉ ngơi một lát sẽ tỉnh. Công tử…” Thái y đến gần La Duy hai bước, nhỏ giọng nói với La Duy: “Người ở đây quá nhiều, có thể để bọn họ lui ra ngoài không?”
La Duy nhìn quanh phòng ngủ Long Huyền, một đám người hầu đều đứng ở đây, liền ngoắc tay gọi Phúc Vận tới: “Ngươi bảo bọn họ chờ bên ngoài đi.”
La Duy là phụng chỉ mà đến, Phúc Vận lo lắng cho La Duy ở trong này một mình, thế nhưng chỉ có thể nghe lời La Duy. Chủ tử của gã hiện tại đã tụt lại trên con đường quyền thế, một nô tài như gã cũng không dám mạo phạm đến tâm phúc của hoàng thượng.
Mọi người lui xuống, thái y đi đến phía trước cửa sổ, mở một cái cửa sổ, để phòng ngủ thoáng hơn một chút.
Khi thái y đang thi châm, Long Huyền tỉnh lại.
“Điện hạ còn choáng váng không?” Thái y vội vàng hỏi
Ánh mắt Long Huyền lướt qua thái y, rơi trên người La Duy, sao y lại ở chỗ này?
“Điện hạ?” Thấy Long Huyền không đáp, thái y đành hỏi lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT