Hai phụ tử đang nói chuyện, bên ngoài báo lại, Trữ Ngu hầu Khâu Triệt tới thăm.
La Duy nói: “Hài nhi tránh mặt thì hơn.”
La Tri Thu gật đầu nói: “Ngươi đi gặp gặp mẫu thân ngươi đi.”
La Duy đứng trong cửa vách, nhìn La Tri Thu đón tiếp Trữ Ngu hầu vào phòng khách. Không ngờ y hạ gục Liễu Song Sĩ, Khâu Triệt này lại có cơ hội, hết lần này tới lần khác, y không hề có một chút ấn tượng với người này.
“Công tử.” La Duy còn đang suy nghĩ, sau lưng lại truyền đến tiếng nói.
“Làm sao vậy?” La Duy quay lại hỏi.
Người kia nói: “Ngũ điện hạ đến đây, nói là muốn gặp người ở cửa chính.”
Long Tường tìm đến, La Duy cũng không có vẻ đắc ý: “Ta sẽ ra đón hắn.” La Duy nói, rồi đi về phía cửa chính.
Hạ nhân nói: “Ngũ điện hạ nói hắn không vào phủ, chỉ muốn cùng công tử nói vài lời.”
“Ừ.” La Duy lên tiếng, tỏ vẻ đã biết.
Long Tường một mình đứng trước đại môn La phủ, có vẻ như đã đợi La Duy thật lâu.
“Sao lại không vào?” La Duy đi xuống bậc thang, đứng trước mặt Long Tường hỏi.
Long Tường nhìn La Duy như người xa lạ: “Ta đi thăm cữu cữu ta.”
La Duy thở dài: “Điện hạ, hữu tướng phạm tội lớn như vậy, người nên giữ khoảng cách thì tốt hơn.”
Long Tường nói: “Cữu cữu ta nói, chính là ngươi đã hại người.”
La Duy lẳng lặng nhìn Long Tường: “Cái gì? Điều này có thể sao?”
Long Tường nói: “Cữu cữu nói ngươi sẽ không thừa nhận.”
La Duy ngắt lời: “Sao nào, đến bây giờ hữu tướng vẫn nói mình oan uổng sao?”
Long Tường nói: “Người nói người bị trừng phạt đúng tội danh, để cho ta không đến thăm người nữa.”
La Duy nói: “Vậy không có người hại lão, là hữu tướng gieo gió gặt bão.”
Long Tường chỉ nhìn La Duy: “Ta chỉ muốn ngươi nói thật một câu, là ngươi hại người?”
La Duy không chút nghĩ ngợi: “Không phải.”
“Cữu cữu nói là ngươi, Ngộ Sinh biểu ca cũng nói là ngươi!” Long Tường lui một bước nữa rồi dừng lại: “Chẳng lẽ hai người sắp chết còn gạt ta?”
“Điện hạ đã tin hữu tướng và Liễu Tướng quân…” La Duy nói: “Cần gì phải tới hỏi ta nữa?”
Long Tường nói: “Bởi vì ta không muốn xem ngươi là kẻ địch!”
“Loại sự tình này không phải ngươi muốn hay không.” Long Huyền đi tới sau lưng Long Tường.
“Ca!” Long Tường không ngờ Long Huyền cũng tới, cả kinh.
Long Huyền đứng bên cạnh Long Tường: “Ta sẽ biết ngươi sẽ tới tìm y.” Hắn nhìn La Duy đối diện Long Tường.
La Duy hành lễ với Long Huyền.
Long Huyền lạnh lùng nhìn La Duy.
La Duy cũng nhìn Long Huyền, Long Huyền trông thật mỏi mệt, trong trí nhớ của La Duy, Long Huyền chưa bao giờ tiều tụy như lúc này. Nhìn người mình hận lâm vào khốn cảnh, sứt đầu mẻ trán, La Duy đã tưởng rằng mình sẽ rất vui vẻ, nhưng y tuyệt không vui vẻ, tâm vẫn trống không, tại sao có thể như vậy chứ?
Long Huyền nắm tay siết chặt, móng tay gắt gao đâm vào lòng bàn tay. Mấy năm bày mưu tính kể nay chỉ là giấc mộng hoàng lương, Liễu thị trăm năm thế tộc cứ như vậy hủy hoại chỉ trong chốc lát, Long Huyền thật hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng. La Duy đứng ở nơi đó, nhìn không ra chút bóng dáng trong quá khứ, thần sắc bình tĩnh, hai mắt lại lạnh như băng, Long Huyền cũng không biết bản thân bị làm sao rồi, rõ ràng hắn phải hận người này, thế nhưng lúc này chỉ cảm thấy bi thương. Tại sao lại là La Duy, vì cái gì hết lần này tới lần khác đều là La Duy?
Long Tường nhìn Long Huyền, lại nhìn La Duy, trước khi đi Nam Chiếu rõ ràng mọi chuyện đều tốt đẹp, tại sao sau khi hắn trở về hết thảy đều thay đổi? Long Huyền cũng thế, La Duy cũng vậy, không ai nói cho hắn biết.
La Duy rốt cục mở miệng nói: “Hai vị điện hạ, đêm đã khuya, mời trở về đi.”
“Ngươi có thể cứu bọn họ chứ?” Long Tường lại đột nhiên hỏi.
La Duy bật cười, Long Tường vĩnh viễn không biết thế gian khó khăn nhường nào!
Long Huyền lại nói với Long Tường: “Ngươi còn định hồ đồ tới khi nào? Phụ tử Liễu Song Sĩ thông đồng với địch bán nước, tội không thể tha thứ, ta nói mấy lần ngươi mới có thể thanh tỉnh?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT