Liễu Ngộ Sinh những ngày này tựa như thân hãm trong liệt hỏa chịu dày vò. La Khải nhất định biết rằng bọn họ trước đó đã ước định cùng Tư Mã Tru Tà, bằng không trận chiến sẽ không thay đổi đến thế. Sao La Khải lại biết? Liễu Ngộ Sinh không cách nào tra rõ ràng, nhưng hắn cho rằng việc này có bàn tay của La Duy. Trước khi rời kinh, phụ thân Liễu Song Sĩ đặc biệt nhắc nhở hắn phải đề phòng La Duy, người này giả ngây giả dại bên cạnh Long Huyền mấy năm, trời biết y đến tột cùng đã biết được bao nhiêu chuyện của Long Huyền! Liễu Ngộ Sinh đem chuyện La Duy thủ thành Nghiệp Già nói cho Tư Mã Tru Tà, một là để Tư Mã Tru Tà chọn tuyến đường đi thành Nghiệp Già, theo Ô Sơn cổ đạo bỏ chạy, hai là muốn mượn thế lực của Tư Mã Tru Tà để trừ khử La Duy.

Điều khiến Liễu Ngộ Sinh không nghĩ tới chính là, La Duy lại bảo vệ thành Nghiệp Già, điều này làm cho con chim vốn sợ cành cong Liễu Ngộ Sinh càng thêm đứng ngồi không yên. La Duy còn sống và trở lại, hắn nên làm cái gì bây giờ?

“Liễu Tướng quân đang suy nghĩ gì vậy?” Một giọng nói thanh nhuận vang lên khiến Liễu Ngộ Sinh tỉnh lại từ trong suy tư hỗn loạn.

“Tam công tử.” Liễu Ngộ Sinh nhìn La Duy trước mắt, gió lạnh thấu xương, người này lại dương dương tự đắc vô cùng.

La Duy cười nói: “Chúng ta nói chuyện đã lâu, Liễu Tướng quân không tham gia sao?”

Liễu Ngộ Sinh khuôn mặt cứng ngắc, nhìn Tư Mã Tru Tà vàTư Mã Thanh Sa đối diện, hắn có còn lời nào để nói?

Tư Mã Tru Tà nhìn Liễu Ngộ Sinh. Y cùng với Tư Mã Thanh Sa tướng mạo có chút ít tương tự, nhưng tục tằng hơn một ít, người miền Bắc Trung Quốc có dáng người đặc biệt cao lớn.

Tư Mã Thanh Sa tỏ vẻ không mừng không bi, nhìn không ra người này đang suy nghĩ cái gì.

La Duy quay đầu nhìn nước đã sôi, nói với Liễu Ngộ Sinh: “Liễu Tướng quân sẽ châm trà cho hai vị điện hạ chứ, nước này đã sôi rồi.”

Liễu Ngộ Sinh cúi đầu châm bốn chén trà, đặt hai chén trên bàn trước mặt La Duy, rồi định rót hai chén khác cho Tư Mã Tru Tà và Tư Mã Thanh Sa.

“Chờ một chút.” La Duy lại gọi Liễu Ngộ Sinh, đầu ngón giữa tay trái gảy nhẹ trong chén trà: “Có con sâu nhỏ.”

Tư Mã Thanh Sa lạnh giọng nói: “Xem ra đến con sâu nơi Ô Sơn cũng biết văn nhã, lại thích uống trà.”

La Duy giơ chén trà, nhấp một ngụm: “Ta thường nghe người ta nói Ô Sơn là núi hoang, bất quá bây giờ nhìn cảnh băng tuyết trắng xóa ngàn dặm, tại hạ lại cảm thấy cảnh trí Ô Sơn thật đáng hưởng thụ.”

Tư Mã Thanh Sa lạnh lùng nhìn La Duy, một ngụm uống cạn trà trong chén, sau đó nói với Tư Mã Tru Tà: “Hoàng huynh cũng nếm thử trà Đại Chu đi, so ra kém xa trà của Bắc Yến chúng ta.”

Tư Mã Tru Tà nhìn Liễu Ngộ Sinh, vẻ mặt hắn hoảng loạn, Long Huyền sao lại phái một phế vật như thế này đến? Tư Mã Tru Tà thầm mắng, cũng học Tư Mã Thanh Sa, một ngụm uống cạn trà Liễu Ngộ Sinh đưa tới.

La Duy cười: “Người hành quân sao có thể mang theo trà ngon? Ngày khác, nếu chúng ta quay về nước, La Duy nguyện ý dâng trà ngon tới hai vị hoàng tử.”

Tư Mã Tru Tà nói: “Điều kiện của La tam công tử chúng ta đã biết, ba ngày sau sẽ cho các ngươi câu trả lời thuyết phục.”

La Duy nói: “Yêu cầu của chúng ta không hề quá phận, Tru Tà Thái Tử nên cân nhắc kỹ càng.”

Tư Mã Tru Tà đứng dậy, hắn chưa từng lâm vào cảnh uất ức như hôm nay, trong nội tâm đem Long Huyền ra chửi bới, thế nhưng nửa câu cũng không thể phun ra khỏi miệng.

Tư Mã Thanh Sa theo sát Tư Mã Tru Tà, nhìn thoáng qua La Duy đang ngồi bất động, đi theo sau Tư Mã Tru Tà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play