“Nhị ca…” La Duy kéo tay La Tắc, muốn ngăn La Tắc lại.

Triệu Quân Nghị cũng phản bác lại: “ Đệ đệ ngươi không hiểu chuyện, chính là do các ngươi quá nuông chiều!”

La Tắc trừng mắt nói: “Nó là đứa nhỏ nhất trong nhà, chúng ta chiều nó một chút là phạm vào vương pháp à?”

“Nhị ca!” La Duy ngăn La Tắc lại, không để La Tắc nói thêm gì nữa. La Tắc cùng Triệu Quân Nghị kỳ thật là huynh đệ tri giao, có thể bởi giao tình quá sâu, cho nên nói chuyện thường không quá để ý, hai người này cứ gặp mặt sẽ lại cãi nhau. Kiếp trước La Duy từng tưởng rằng hai người là kẻ thù, nhưng khi La Tắc bị hạ độc mà chết, chính là Triệu Quân Nghị này không để ý lệnh vua, vượt ngàn dặm phù quan, đưa thi thể La Tắc về quê cũ của La gia an táng, hơn nữa khi hai đứa con của La Tắc bị Bình Chương đế Long Huyền ám hại, người này đã thẳng thừng mắng Long Huyền ở trên triều, cuối cùng bị biếm làm thứ dân, cũng không hề hối hận, khi đó La Duy mới biết được cái gì gọi là tình bằng hữu.

“Cứ sủng đi!” Triệu Quân Nghị thấy La Tắc bị La Duy ngăn cản, càng hưng phấn  nói: “Các ngươi cứ sủng nó đi, tiểu tử này về sau không biết sẽ trở thành loại người nào đây!”

La Duy khom người hành lễ với phụ tử Triệu thị, nói: “La Duy không dám như vậy nữa, nếu tái phạm, Triệu đại ca cứ đánh chết La Duy là được rồi.”

La Duy kiêu ngạo ương ngạnh chẳng ai ưa, nhưng La Duy khiêm nhường lễ độ hiện tại cũng không thể đón nhận ngay được. Phụ tử Triệu gia cùng La Tắc đều sửng sốt một hồi lâu.

“Duy nhi nghĩ được như vậy là tốt rồi.” Triệu Hạc Niên lúc này cao hứng thay cho hảo hữu La Tri Thu, La Tri Thu vì tiểu nhi tử không hiểu chuyện này mà lao tâm khổ tứ, hiện tại La Duy đã biết quay đầu, La Tri Thu cũng có thể thư thái vài ngày.

“La Duy.” Phía sau truyền đến tiếng gọi.

La Duy quay lại, là Long Huyền, phía sau hắn là một đội tùy thị.

“Thân thể ngươi sao rồi?” Long Huyền đứng trước mặt La Duy, vẫn giữ thái độ bề trên hỏi La Duy.

“Rất tốt ạ.” La Duy đeo chiếc mặt nạ khách khí tươi cười, nếu có thể, y tình nguyện cùng Long Huyền đồng quy vu tận, nhưng y biết y không thể. Long Huyền là hoàng tử, nếu y làm như vậy, người nhà của y đều sẽ mất mạng.

Long Huyền trên mặt không có chút ý cười, sự khôn khéo giúp hắn nhận ra nụ cười trên mặt La Duy lúc này là giả dối, “Vậy ngày mai ngươi hãy đến Thượng thư phòng đi.” Long Huyền kiêu ngạo không cho phép bản thân đi lấy lòng La Duy, lạnh lùng nói.

La Duy là thư đồng của Long Huyền, y từng cảm thấy đây là một vinh quang vĩ đại, nhưng hiện tại y chỉ thầm mong chạy trốn. “Vâng.” La Duy lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ cách thoát khỏi hai chữ thư đồng đáng ghét này.

Long Huyền do dự một chút, vươn tay xoa đầu La Duy, đây là cách an ủi tốt nhất hắn có thể dành cho La Duy.

La Duy nổi da gà, lại chỉ có thể chịu đựng.

“Xem ra nhị điện hạ đối với ngươi cũng không tệ lắm.” Long Huyền đi rồi, Triệu Quân Nghị trào phúng nói với La Duy.

La Duy cười, “Đệ chỉ là một thư đồng mà thôi, nhị điện hạ tốt hay không, cũng không liên quan gì đến đệ.”

La Tắc cảm thấy bản thân nên đi thắp hương bái Phật một lần, hắn còn tưởng rằng đời này chẳng thể nào nghe từ miệng La Duy câu nói không liên quan gì đến Long Huyền, không ngờ hôm nay lại nghe được.

Triệu Quân Nghị bấy giờ mới nở nụ cười, hắn dùng lực vỗ vỗ bả vai La Duy, “Thế này mới đúng chứ!”

La Tắc lập tức đẩy Triệu Quân Nghị ra, “Bả vai nó bị thương, ngươi không biết sao?” Hắn gào lên với Triệu Quân Nghị.

Hai tên oan gia lại bắt đầu cãi vã.

Triệu đại công tử Triệu Quân Bác giữ chặt hai vai La Duy, “Tiểu Duy, ngươi nên nói như vậy từ lâu rồi!” Hắn nói.

La Duy nhìn Triệu Quân Bác cười cảm kích, chỉ một tiếng Tiểu Duy, y liền biết vị huynh trường lớn hơn đại ca y ba tuổi này đã tha thứ cho y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play