“Cách thành một trăm dặm có một thương trấn tên là Huỳnh Sa.” La Duy tự tay triển khai một quyển địa đồ, chỉ điểm cho Tư Mã Thanh Sa xem: “Điện hạ mang binh đi diệt trấn này, lấy chút ít vàng bạc châu báu, nữ nhân, tù binh về là được.”

Tư Mã Thanh Sa nói: “Ta là tù nhân của công tử, nào có binh lính?”

La Duy nói: “Đám trung quân của điện hạ một mực đuổi theo ngài, muốn cứu điện hạ, điện hạ không biết sao?”

Tư Mã Thanh Sa nhìn chằm chằm La Duy: “Ngươi cam lòng dâng một thương trấn của Đại Chu?”

“Bình Nam Đại tướng quân Từ Khoát của chúng ta hiện đóng quân ở Huỳnh Sa.” La Duy nói.

“Từ Khoát?” Tư Mã Thanh Sa nói: “Kẻ này có uy danh, ta không chắc chắn sẽ toàn thắng.”

La Duy nói: “Một con chó của Long Huyền mang binh xuất quan, vì cái gì đúng lúc đại ca ta thất bại, dùng lý do cứu viện đoạt lấy cơ hội thăng quan tiến chức. Điện hạ không cần lo ngại, ta sẽ giúp điện hạ đánh úp.”

“Còn dân chúng Đại Chu trong trấn?” Tư Mã Thanh Sa hỏi.

“Sau khi chuyện thành công, mọi người sẽ bị Từ Khoát diệt khẩu.” La Duy nói: “Nhứng người đó nhất định phải chết, là ta muốn hay sao? Nếu điện hạ có tâm, thì nên giết đi một ít mới phải.”

Tư Mã Thanh Sa rốt cục cũng cười, người xứng để liên thủ với Tư Mã Thanh Sa không nhiều lắm, La Duy thế nhưng lại vô cùng xứng đáng. “Sau khi ta trở lại thì sao? Công tử sợ là đã vì ta mà lo lắng chu toàn rồi?”

La Duy nói: “Tại hạ tất nhiên là muốn giúp điện hạ tranh cao thấp với Tru Tà một phen.”

Khánh nguyên năm thứ sáu, đầu mùa tuyết, thành Nghiệp Già đại tuyết bay tán loạn.

Tư Mã Thanh Sa đứng trong gió tuyết nhìn lại, trên cổng thành, cẩm y thiếu niên cười tựa xuân phong.

Một ngày sau, trấn Huỳnh Sa bị Tư Mã Thanh Sa của Bắc Yến lãnh binh công phá.

Bình Nam Đại tướng quân Từ Khoát bại trận, tự sát. Ba tháng sau, đứa con thứ năm của Từ Khoát bị Hưng Võ đế chém chết bên ngoài Ngọ Môn, Từ thị từ dòng họ khai quốc công thần đến đây xuống dốc.

La Duy sau khi nhận được tin trấn Huỳnh Sa bị chiếm, liền chuẩn bị lãnh binh rời khỏi thành Nghiệp Già, nhưng ngày đó Nghiệp Già nổi bão tuyết, binh mã không cách nào tới được, chỉ có thể tạm hoãn.

“Công tử!” Tối đó, quan tổng binh Bành Hổ xông vào phòng ngủ La Duy.

Tư Mã Tru Tà cùng hơn ba vạn quân đã bao vây thành Nghiệp Già.

La Duy nhìn quân Bắc Yến dưới thành, lúc này Long Huyền có lẽ chưa biết được sự biến hóa của cuộc chiến, xem ra là Liễu Ngộ Sinh muốn giết y.

“Công tử, mạt tướng liều chết cũng phải chiến đấu.” Tướng quân Hứa Xuyên nói với La Duy: “Hộ vệ công tử ra khỏi thành đi.”

La Duy thở dài một hơi: “Nói như vậy, thành Nghiệp Già sẽ không thể bảo vệ. Hơn một vạn người dân phải làm sao bây giờ?”

Vài tướng quân đều tức thời trầm mặc.

“Ta thấy thành trì này rất chắc chắn.” La Duy nói: “Chúng ta tử thủ mấy ngày cũng không thành vấn đề.”

Các tướng quân trao đổi suy nghĩ, trong thành chỉ có một vạn binh lính, mà ngoài thành là ba vạn quân Bắc Yến tinh nhuệ, cuộc chiến này làm thế nào đây?

La Duy nhìn vài tướng quân thủ hạ của đại ca La Khải, cười: “Chuyện điều động ba vạn quân hẳn là khó giấu, đại ca của ta biết thành Nghiệp Già bị vây, nhất định sẽ phát binh tới cứu.”

La Duy không phải võ tướng, nhưng không thể phủ nhận y là tâm phúc của mọi người trong thành Nghiệp Già, mọi người thấy y bình tĩnh không hề sợ hãi, tâm trạng bối rối chậm rãi khôi phục. Một vạn người đấu với ba vạn người, nhận lấy cái chết là điều không thể nghi ngờ, chính là nếu tử thủ thành trì, chờ đợi cứu viện, có khi lại nắm chắc năm phần sống sót.

“Người tòng quân đâu phải những kẻ ham sống sợ chết!” Thanh âm của La Duy truyền đi rất xa theo gió tuyết: “Da ngựa bọc thây đổi lấy một thành dân chúng bình an, đổi lấy sự phú quý của người nhà, cũng không uổng cả đời làm người!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play