Ba cha con La thị, Tạ Ngữ ngồi cùng nhau bàn chuyện, bọn họ không nói đến việc La Duy đi Vân Quan, mà là bàn chuyện Ích Châu. La Tắc không tinh thông chính sự chỉ có thể ngồi ở một bên lắng nghe La Tri Thu cùng La Duy, Tạ Ngữ trao đổi.
Ý kiến của Tạ Ngữ là, hiện tại bắt đầu chiến sự, là thời điểm nên lui về vài bước. “Khí thế bức người quá cũng không hay” – Tạ Ngữ nói – “Trần Du đại nhân không có khả năng giết chết hay đuổi toàn bộ quan viên cũ của Ích Châu đi, đánh mấy roi, coi như xử nhẹ.”
La Duy nói: “Chỉ sợ chúng ta nương tay, hữu tướng bên kia lại ép sát.”
Tạ Ngữ đáp lời: “Chúng ta lùi bước, hữu tướng lại từng bước ép sát, sẽ làm bệ hạ giận dữ, bệ hạ sẽ không thích một cấp dưới không thức thời.”
La Duy cười: “Hữu tướng giỏi nhất là nhìn sắc mặt người khác, lão sẽ tập trung giải quyết vấn đề thực sự.”
Tạ Ngữ nói: “Vậy càng tốt, Trần đại nhân càng có thời gian chỉnh đốn chuyện Ích Châu. Có thể mượn sức hãy mượn sức, nên xa lánh thì xa lánh.”
La Duy điểm đầu: “Quan trọng nhất là Trần Du phải nghĩ biện pháp tiếp quản vụ muối.”
Tạ Ngữ nói: “Chuyện này nói khó cũng không khó.”
La Duy hướng về phía Tạ Ngữ cười, nói với La Tri Thu: “Phụ thân, có thể để Tạ Ngữ ca đi Ích Châu giúp đỡ Trần Du đại ca được không ạ? Tạ Ngữ ca đã đọc sách quá nhiều, người chỉ ở trong phòng đọc sách, là kẻ ngốc!”
Tạ Ngữ cười mắng La Duy: “Ngươi cũng đọc không ít sách, chẳng lẽ ngươi cũng là ngốc tử?”
La Tri Thu mở miệng: “Không ngờ các ngươi còn có tâm tư ở trong này cãi nhau!” La Tri Thu cảm thấy, La Duy và Tạ Ngữ đều có tâm cơ rất sâu, lại luôn đem phần tâm cơ này thâm tàng bất lộ. Chỉ như vậy thôi, hai người cho dù là đồng đạo, nhưng cũng rất khó trở thành bằng hữu, bởi vì rất giống nhau, cho nên tương khắc, không đối địch đã là vạn hạnh. Không suy xét nhiều đã nhận Tạ Ngữ làm đồ đệ, La Tri Thu cảm thấy bản thân thật anh minh, mà La Duy cùng Tạ Ngữ có thể như huynh đệ bình thường, La Tri Thu cũng chỉ có thể nói một tiếng, duyên phận, có đôi khi thật khó đoán.
“Vậy là phụ thân đồng ý?” La Duy hỏi La Tri Thu.
La Tri Thu liền hỏi Tạ Ngữ: “Ngữ nhi nguyện đi?”
Tạ Ngữ đứng lên, nói: “Lão sư cho phép, Tạ Ngữ lập tức tới Ích Châu.”
La Tắc nhìn Tạ Ngữ, lại nhìn phụ thân mình: “Ngữ đệ đi được không?”
Tạ Ngữ đối với La Tắc không tín nhiệm cũng không giận, hắn biết La Tắc không có ác ý: “Nhị ca yên tâm.” Tạ Ngữ nói với La Tắc: “Tiểu đệ tự có chừng mực.”
“Nhị ca.” La Duy cười nói: “Bình thường huynh với Tạ Ngữ ca bàn chuyện, cũng hệt như ra trận giết địch, huynh còn lo lắng gì nữa?”
“Ngươi còn cười?” La Tắc nhìn La Duy nói: “Nơi của đại ca là chiến trường, ngươi cho rằng là đi chơi sao?”
La Duy nói: “Đại ca có thể để tên đệ đệ không chút võ công này ra trận giết địch sao? Nhị ca lo lắng cho đệ, không bằng lo lắng cho Tạ Ngữ ca thì hơn.”
Tạ Ngữ nói: “Nhị ca lo lắng về ta cái gì?”
La Duy “hắc hắc” cười xấu xa: “Tạ Ngữ ca là thiếu niên anh tuấn, phong lưu tiêu sái, chưa lập gia đình, tới Ích Châu, đừng để các khuê nữ Ích Châu mắc bệnh tương tư!”
La Duy nói xong câu này, La Tắc phá lên cười, La Tri Thu cũng cười lắc đầu, Tạ Ngữ đỏ mặt. Nhắc đến chuyện nam nữ, Tạ Ngữ rất ngại ngùng: “Suốt ngày nói hươu nói vượn!” Tạ Ngữ mắng La Duy, ngẫm nghĩ, lại không cam lòng thua La Duy trong trận đấu khẩu này: “Chính ngươi mới phải cẩn thận, đừng rơi vào lưới tình mới đúng!”
La Tắc lập tức tiếp nhận lời Tạ Ngữ, nói với La Duy: “Tiểu Duy, ngươi nhớ cho kĩ, ta và cha không ngại ngươi mang một người con gái xinh đẹp trở về, nhưng trước trận cưới vợ là tội mất đầu, ngươi cũng đừng làm cho đại ca khó xử!”
La Duy ngoài mặt cười như điên, nhưng trong lòng lại nghĩ, mình liệu có thể xứng với nữ tử nhà ai đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT