Tư Mã Thanh Sa ngồi trong Ngự Thư Phòng của hắn, bên người đã không còn một ai.
Tiếng chém giết rõ mồn một truyền vào, Tư Mã Thanh Sa thậm chí có thể nghe được tiếng binh khí cắt rời thân thể.
Cửa bị người bên ngoài một cước đá văng ra, Tư Mã Thanh Sa lúc này mới ngẩng đầu lên.
Một tướng quân trẻ tuổi, cả người đẫm máu, đằng đằng sát khí cầm kiếm đi đến.
Tư Mã Thanh Sa nhìn người thanh niên mũi kiếm không ngừng tích lạc máu tươi, không biết có bao nhiêu kẻ đã chết trên tay người này, nghĩ đến đây, Tư Mã Thanh Sa trong lòng đau xót.
“Tư Mã Thanh Sa?” Tướng quân trẻ tuổi dừng bước cách Tư Mã Thanh Sa không xa, mở miệng hỏi, dường như có chút không tin, đường đường là Hoàng đế Bắc Yến, giờ phút này lại cô độc ngồi trong hoàng cung rộng lớn.
“Ngươi là ai?” Tư Mã Thanh Sa hỏi, hắn đã già đi, nhưng mắt chưa mờ, hắn nhìn mặt người thanh niên, tuy rằng dính điểm điểm vết máu, nhưng không át đi vẻ thanh tú trên khuôn mặt.
“Tại hạ là tướng quân La Ưu – Đại Chu Kì Vân, La Quân Tri.”
Tư Mã Thanh Sa sửng sốt, thì thào lẩm bẩm: “Thì ra là U Yến La gia.”
“Tư Mã Thanh Sa.” Tướng quân trẻ tuổi ngạo nghễ nói: “Người đến Bắc Yến diệt ngươi, tất nhiên sẽ là người La gia ta!”
“Nam Bình quận vương thế tử?” Tư Mã Thanh Sa lại hỏi.
“Đúng.” La Ưu nhìn đế vương lớn tuổi trước mắt, nghe nói Tư Mã Thanh Sa nhiều năm bệnh liệt giường, nay xem ra lời đồn là thật: “Tư Mã Thanh Sa, chỉ cần ngươi đầu hàng, vua của ta sẽ tha cho bộ tộc Tư Mã thị.” La Ưu nói.
“Ngươi đừng vào.” Tư Mã Thanh Sa nở nụ cười, nói với La Ưu: “Bắc Yến không có Hoàng đế đầu hàng, ngươi ra ngoài đi, không cần xuống Hoàng Tuyền cùng trẫm.”
“Ngươi nói cái gì?” La Ưu chợt thấy không hay, vội vàng muốn bước lên phía trước, bắt Tư Mã Thanh Sa.
Trong tay Tư Mã Thanh Sa có rất nhiều cây nến đỏ, nói: “La Ưu, ngươi không ngửi được mùi trong phòng sao?”
La Ưu mang binh một đường xung phong liều chết tiến vào, khứu giác sớm tràn mùi máu tươi đã trở nên chết lặng, mùi gì cũng ngửi không ra. Nghe Tư Mã Thanh Sa hỏi, lại nhìn cây nến trong tay Tư Mã Thanh Sa, La Ưu vội vàng nhìn lại, mới phát hiện trên mặt đất dường như tụ một tầng chất lỏng.
“Ngươi mau ra ngoài đi.” Tư Mã Thanh Sa nói: “Người La gia, trẫm không muốn làm thương tổn.”
“Ngươi!” La Ưu không biết lời này của Tư Mã Thanh Sa có ý gì, nhưng không kịp hỏi nhiều, lại nhìn nến đỏ trong tay Tư Mã Thanh Sa từng giọt rơi trên mặt đất.
“Đi ra ngoài!” Tư Mã Thanh Sa quát to.
La Ưu lui ra ngoài, ánh mắt đảo qua khuôn mặt Tư Mã Thanh Sa, La Ưu kinh ngạc phát hiện, Tư Mã Thanh Sa đang cười, là một nụ cười giải thoát.
“Tướng quân!” Bên ngoài Ngự Thư Phòng, các bộ hạ thấy La Ưu rút lui, đều vội vàng tiến lên.
“Lui!” La Ưu chỉ kịp nói ra một chữ.
Mọi người cùng nhau lui lại.
Ánh lửa dường như ngập tràn trong nháy mắt, nuốt chửng Ngự Thư Phòng Bắc Yến của Tư Mã thị.
La Ưu không lệnh cho bộ hạ cứu hoả, chất lỏng trên sàn nhà hẳn là dầu, không cứu được.
“Tướng quân?” Có thuộc cấp muốn hỏi La Ưu.
La Ưu chỉ khoát tay, thuộc cấp này liền không nói gì thêm nữa.
Người La gia, trẫm không muốn làm thương tổn. La Ưu nghĩ lại lời nói của Tư Mã Thanh Sa, lời này có ý gì? Lần này diệt Yến, do bá phụ hắn cùng phụ thân treo soái ấn, đệ tử La gia cơ hồ toàn bộ xuất động, diệt Bắc Yến, nói là Chu Quân, cũng có thể nói là La gia, vì sao Tư Mã Thanh Sa lại nói, hắn không muốn làm thương tổn người La gia?
Tư Mã Thanh Sa nhìn đại hỏa hừng hực trước mặt, Bắc Yến cùng Chu triều sẽ có một trận chiến, chỉ là hắn từng tưởng rằng, trận chiến này sẽ xảy ra khi hắn không còn sống nữa, không nghĩ tới hiện tại đã thấy được kết cục. Theo mật báo từ Chu triều, La thị nhất định phải đánh trận này. La thị, Tư Mã Thanh Sa cười lắc đầu, sau khi La Duy chết, La thị lửa giận bừng bừng, hận không thể giết chết quân vương Long Huyền của bọn họ, nên chỉ có thể dõi theo hắn, kẻ từng hại La Duy mấy năm thống khổ – Tư Mã Thanh Sa.
Đại hỏa tới chân, mang theo mịt mù sương khói, khiến Tư Mã Thanh Sa hô hấp gian nan.
Một tòa thành lúc này xuất hiện trong ánh lửa, rực rỡ trước mắt Tư Mã Thanh Sa, trong biển lửa diễm lệ ấy, Tư Mã Thanh Sa cố gắng mở to hai mắt.
Thành Nghiệp Già.
Tư Mã Thanh Sa ra sức giãy dụa tiến về phía trước, trước mặt đúng là thành Nghiệp Già! Trên thành lâu, trong gió tuyết, hắn thấy một thân ảnh mơ hồ, nhiều năm trước, trong trời đông giá rét, thiếu niên ấy cười đẹp tựa gió xuân, chính tại trên thành Nghiệp Già này.
“La Duy!” Tư Mã Thanh Sa hô to cái tên ấy.
Phật châu mặc ngọc lưu ly sáng rực trong biển lửa, đứt tung trên mặt đất.
“Quân Tri.” La Khải đứng ở xa xa nhìn Ngự Thư Phòng rực lửa trong chốc lát, mới đi về phía trước, đứng phía sau La Ưu.
“Bá phụ.” La Ưu nhìn thấy La Khải, vội vàng hành lễ với La Khải.
La Khải nhìn đứa cháu này, trên người đều là máu, nhưng hình như hắn không bị thương.“Bị thương không?” La Khải mở miệng hỏi.
“Không ạ,” La Ưu nói, chần chừ một chút, rồi kéo La Khải cách xa khỏi đám người, dừng lại, nhỏ giọng nói với La Khải: “Bá phụ, Tư Mã Thanh Sa ở trong đó, không hề bước ra.”
La Khải nói: “Ừ, việc này ta đã biết, Quân Tri, việc này không phải lỗi của ngươi, cho nên ngươi không cần tự trách.”
La Ưu nói: “Bá phụ, chất nhi lúc ấy cũng ở trong Ngự Thư Phòng, Tư Mã Thanh Sa chờ khi chất nhi ra khỏi đó, mới phóng hỏa.”
“Vậy sao?” La Khải cũng sửng sốt.
La Ưu lại càng nhỏ giọng nói với La Khải: “Tư Mã Thanh Sa nói, hắn sẽ không làm thương tổn người La gia, đây là ý gì?”
La Khải mạnh mẽ nhìn về phía hoàng cung tràn ánh lửa, Tư Mã Thanh Sa đối với Tiểu Duy cũng…?
“Bá phụ?” La Ưu thấy sắc mặt La Khải nháy mắt trở nên khó coi, vội vàng hỏi: “Người, người làm sao vậy? Bá phụ, La gia chúng ta cùng Tư Mã Thanh Sa có ẩn tình gì sao?”
“Nói bậy!” La Khải vội mắng La Ưu: “Nói ra lời này, ngươi sợ người khác không bắt được thóp La gia sao?”
La Ưu vội vàng ngậm miệng, bá phụ La Khải so với phụ thân La Tắc của hắn, đối xử với các tiểu bối xưa nay nghiêm khắc hơn, đệ tử La thị không ai không sợ bá phụ này.
“Câu nói kia ngươi hãy quên đi.” La Khải nói với La Ưu: “Sau này đừng nhắc tới với người ngoài nghe chưa.”
“Nhưng chất nhi không hiểu!”
“Ân oán của người lớn, ngươi muốn ta nói với ngươi như thế nào?” La Khải nhỏ giọng nói: “Ngươi không cần phải hiểu.”
La Ưu lúc này thật cẩn thận hỏi một câu: “Là có liên quan tới tiểu thúc sao?”
La Khải cũng không trả lời, chỉ hỏi La Ưu: “Nhớ kỹ lời ta chứ?”
“Vâng.” La Ưu vội đáp: “Chất nhi nhớ kỹ, về sau tuyệt đối không nhắc lại.”
“Hắn là kẻ thù của chúng ta.” La Khải nói: “Ngươi chỉ cần nhớ kỹ điểm này là được.”
Một tiếng nổ vang lên, Ngự Thư Phòng Tư Mã thị sụp xuống trong đại hỏa.
Bình Chương đế lên ngôi mười lăm năm, phá thành Hạ Phương, diệt Bắc Yến, hoàng đế Tư Mã Thanh Sa tự thiêu tuẫn quốc.
Kỳ thực hoàng đế Tư Mã Thanh Sa không phải chết ngày hôm nay, mà đã chết từ lúc hắn vẫn là hoàng tử Tư Mã thị của Bắc Yến kia, cùng với thành Nghiệp Già, vội vàng quay đầu nhìn lại, Tư Mã Thanh Sa đã chết, từ nay về sau vạn kiếp bất phục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT