Một ngày này, Yến Nhi khóc suốt cả đêm, sáng sớm hôm sau, mắt nàng sưng đỏ, sai người truyền tin đến Vân Quan.

La Khải một tháng sau mới đến, đến cùng La Khải, còn có Tạ Ngữ đã là tả tướng đương triều, còn có người mà khi La Duy chết đi đã rời cung hành nghề chữa bệnh khắp nơi – Ngụy thái y.

Bệnh của Vệ Lam lúc này đã rất nguy kịch, một người khỏe mạnh, đột nhiên ngã bệnh, cứ như tà ma ám vào, bệnh đến nước này.

Ngụy thái y chẩn mạch cho Vệ Lam, rồi lắc đầu với Yến Nhi.

Yến Nhi xoay người ra khỏi căn phòng của nàng và Vệ Lam, lúc này đang là tháng tư, cảnh xuân rực rỡ, thế nhưng Yến Nhi lại ngỡ như trời đông giá rét.

“Có phải ta đã quên mất người nào hay không?” Sau khi Yến Nhi ra ngoài, Vệ Lam liền hỏi La Khải: “Thế Nghi huynh, tên của ta là do ai đặt?”

La Khải lắc đầu, Khi Vệ Lam được La Duy mang vào La phủ, cũng đã có tên này, huống chi khi đó anh cũng không ở La phủ tại thượng đô: “Trọng Ước.” La Khải gọi cái tên mà La Tri Thu đặ cho Vệ Lam, nói: “Tên của ngươi, tất nhiên là do cha mẹ thân sinh ra ngươi đặt.”

Vệ Lam thấy La Khải lắc đầu liền có chút thất vọng, vốn tưởng rằng La Khải đến đây, có thể cho hắn một đáp án, xem ra vẫn không được, hắn buộc phải tự suy nghĩ thôi.

“Sao tự dưng lại hỏi vậy?” Tạ Ngữ hỏi.

“Chỉ là đột nhiên muốn biết…” Vệ Lam nói: “Sơn phong vi lam, năm đó nhất định đã có người nói với ta những lời này.”

Lúc này, thủ hạ của Vệ Lam là Long Thập vừa lúc đi vào, nghe được lời này của Vệ Lam, liền giống như bị định thân chú đứng chôn chân nơi đó, ngây ngẩn cả người.

“Thập?” Ngụy thái y nhìn thấy Long Thập như vậy, vội hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Ngươi biết câu “Sơn phong vi lam” này là ai nói sao?”

Long Thập bước một bước tới bên giường Vệ Lam: “Ngươi, ngươi nhớ ra rồi?”

Vệ Lam vội nói: “Thập, ngươi biết sao? Ai từng nói với ta những lời này? Ngươi mau nói cho ta biết!”

“Không.” Long Thập nghe Vệ Lam nói như vậy, lắc đầu: “Ta không biết.”

Vệ Lam hỏi: “Ngươi thật sự không biết?”

“Không biết.” Long Thập khẳng định.

Vệ Lam liền nói: “Nhất định có một người như vậy, chỉ là ta không thể nhớ ra.”

Long Thập vội xoay người bước ra.

La Khải đuổi theo: “Thập, chuyện gì thế, cái gì mà sơn phong vi lam?”

Long Thập nện một cú đấm trên hành lang, nhỏ giọng nói với La Khải: “Sơn phong vi lam, là khi đó vương gia cứu Trong Ước ra khỏi Kỳ Lân sơn trang, tại một căn nhà nhỏ trong rừng, đã nói khi đặt tên cho Trọng Ước. Khi đó ta đang ở ngoài phòng, cho nên lời vương gia nói ta đều có thể nghe được, sơn phong vi lam, là lời vương gia nói với Trọng Ước.”

La Khải sau một lúc lâu không nói gì, người đã chết, nay Vệ Lam nhớ được La Duy thì có thể thế nào?

Trong một góc, Yến Nhi che miệng đứng lặng, thì ra là như vậy, chỉ bốn chữ, đã khiến tướng công của nàng bệnh đến mức này.

Đêm nay, một làn gió xuân lơ đãng lướt qua.

Vệ Lam bệnh ngày càng nặng, Ngụy thái y tận lực muốn cứu Vệ Lam, lại phát hiện Vệ Lam lúc này đã không còn ý chí sống.

“Chàng thế nào?” Yến Nhi khóc hỏi Ngụy thái y.

Ngụy thái y thở dài: “Công chúa nên chuẩn bị hậu sự cho Phò mã đi.”

Mọi người cùng im lặng, Vệ Lam đã bệnh nặng đến nỗi không thể qua khỏi.

Cứ mỗi đêm qua đi, Vệ Lam lại thanh tỉnh, nhìn người nhà canh giữ bên giường, ánh mắt dừng lại trên người Yến Nhi vài giây, rồi nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ sau một đêm nổi gió, liễu sắc tân tân, loạn hồng phiêu thế.

Sơn phong vi lam, ngươi thích chứ? Thiếu niên cẩm y hoa phục mỉm cười hỏi.

Vệ Lam bỗng nhiên mở to hai mắt, hắn dường như trải qua một giấc mộng thật dài, lúc này mới vừa tỉnh lại. Ánh dương thấm đẫm tầng tầng lớp lớp rừng cây, hắn nhìn thấy hai tòa nhà gỗ, trong viện hoa rơi như tuyết, hậu viện có mấy con gà mái nhàn nhã bước. Vệ Lam chạy vội đến căn phòng sau dòng suối, trong rừng hoa hồng vẫn rực rỡ như ngày ấy, thiếu niên đứng bên bờ suối kia quay đầu: “Lam?” Hòa trong tiếng suối chảy róc rách, Vệ Lam nghe thấy y gọi mình: “Ngươi trở về rồi sao?”

“Công tử!”

Người trong phòng, đều nghe thấy Vệ Lam nhìn ra ngoài cửa sổ kêu một tiếng này.

Yến Nhi kinh hoàng nhìn phía ngoài cửa sổ, nàng chỉ thấy khung cảnh quen thuộc bao năm, gió nổi lên, lay động nước hồ, cành liễu. Cành liễu mềm mại, trong cơn gió đung đưa, nhưng không hề phát ra tiếng động.

“Phụ thân!” Vệ Ninh òa khóc.

Yến Nhi cuống quít quay đầu nhìn Vệ Lam, Vệ Lam yên tĩnh như đang ngủ, chỉ là không còn thở nữa.

La Khải đi tới trong viện, đứng ở nơi Vệ Lam mới vừa nhìn chăm chú. Công tử? La Khải ngước nhìn thiên không, Tiểu Duy, ngươi đến mang Lam đi phải không? Đợi hai mươi năm, ngươi rốt cục cũng đợi được Lam? Cành liễu nhẹ nhàng phất qua khuôn mặt La Khải, trong viện yên tĩnh, đến nỗi nghe được cả tiếng gió lướt qua.

Tạ Ngữ đi tới bên cạnh La Khải, thở dài: “Lam cũng đi rồi, ta sẽ không thương tâm nữa. Thế Nghi huynh, chúng ta đều đã già sao? Cho nên mới cảm thấy Lam chỉ đi trước một bước, chúng ta cuối cùng cũng sẽ đi theo hắn mà thôi.”

“Già rồi.” La Khải cười, nói: “Ai cũng sẽ có ngày phải già đi, Minh Viễn, ta hiện tại đã không nhìn vào gương nữa.”

“Vì sao?” Tạ Ngữ hỏi.

“Ta sợ nhìn bản thân cứ ngày một già thêm.” La Khải nói: “Không muốn nhìn nữa.”

Tạ Ngữ ngắt một phiến lá liễu: “Vẫn là Vân Khởi hay nhất, sẽ chẳng có ai biết, sau khi y già đi giống chúng ta, sẽ có bộ dáng gì.”

La Khải và Tạ Ngữ nhìn nhau cười, nay nhắc tới cái chết của La Duy, bọn họ đã không còn cảm thấy bi thương, bọn họ cuối cùng rồi cũng sẽ chết, như Vệ Lam vậy, bọn họ sẽ gặp lại nhau, chỉ là thời gian sẽ dài hơn một chút mà thôi.

Yến Nhi gục trên người Vệ Lam khóc rống một hồi, sau bảo người thân lui hết ra ngoài, mời La Khải, Tạ Ngữ, Ngụy thái y, Long Thập vào trong phòng.

“Công chúa.” La Khải nói với Yến Nhi: “Xin hãy nén bi thương.”

“Ngươi đưa Vệ đại ca đi thôi.” Yến Nhi nói với La Khải, lúc này nàng đột nhiên không gọi Vệ Lam là tướng công nữa, mà lại gọi Vệ đại ca.

“Đưa đi?” La Khải nói: “Công chúa muốn thần đưa Lam tới nơi nào?”

“Đưa đến bên cạnh vương gia ca ca.” Yến Nhi nói, đã nhiều năm rồi, nàng lại một lần nữa gọi vương gia ca ca, hốc mắt đỏ lên.

Trong phòng bốn người nhìn nhau.

“Khi ta cùng với Vệ đại ca thành hôn, cũng đã quyết định.” Yến Nhi nhìn Vệ Lam, thời gian đã qua lâu lắm, lần đầu tiên nàng mới phát hiện, tướng công của nàng cũng đã già đi: “Ta chỉ cần kiếp này của Vệ đại ca, chỉ cần kiếp này mà thôi.”

Tạ Ngữ nói: “Người không hối hận?”

Yến Nhi cúi đầu: “Ta đã rất tham lam, thế nhưng vương gia ca ca chưa bao giờ trách ta cả, giờ đây ta không thể tham lam nữa.”

La Khải nói: “Được, thần đưa Lam đi, vậy người định nói với con cháu ra sao?”

“Một cái quan tài rỗng là được rồi.” Yến Nhi hạ mắt: “Có thể để ta với Vệ đại ca một mình được không?”

La Khải cùng mọi người đi ra ngoài.

Yến Nhi tháo nửa miếng ngọc Uyên Ương trên thắt lưng xuống, vuốt ve miếng ngọc Uyên Ương bên hông Vệ Lam, ghép chúng lại với nhau: “Mang theo nó đi gặp vương gia ca ca đi.” Yến Nhi nói với Vệ Lam: “Ca ca sẽ không trách chàng đâu, nhưng chàng phải dỗ cho ca ca vui vẻ đấy. Vệ đại ca, vương gia ca ca đã đợi chàng lâu lắm rồi, chàng phải nhớ đem ngọc Uyên Ương này đưa cho ca ca, như vậy hẳn là ca ca sẽ vui vẻ. Thực xin lỗi, Vệ đại ca.” Yến Nhi hôn lên môi Vệ Lam, một nụ hôn cuối cùng, nàng đem người nàng yêu nhất cuộc đời này trả lại cho người chân chính có được hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play