La Duy không biết mình còn có thể đi đến nơi nào, y chỉ đi thẳng về phía trước, đi một lúc đã thấy một con đường phủ đầy lá rơi. La Duy đột nhiên có hứng bước vào con đường nhỏ này, nghe tiếng lá cây kêu răng rắc dưới chân. Hình như đã rất lâu về trước, y và Vệ Lam cũng cùng bước trên một con đường mòn phủ đầy lá rơi, nhưng không phải chỗ này. La Duy không biết mình đã đi bao lâu, đến tận khi mệt mỏi y mới dựa vào một thân cây nghỉ lại, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, y đứng ở chỗ này vẫn có thể nhìn thấy pháo hoa trên đài Lăng Vân, xem ra y chưa đi được bao xa cả. La Duy dậm chân, vốn tưởng rằng đã đi rất xa, không ngờ lại chỉ là một đoạn ngắn, mình đúng là một phế vật, ngay cả đi đường cũng không thể đi xa.

Khi đứng một mình, La Duy bắt đầu có tâm tình nhìn pháo hoa nở rộ giữa trời đêm, pháo hoa đẹp quá, thế nhưng lại biến mất quá nhanh, khiến người ta không kịp nhìn kỹ đã biến mất trong màn đêm. La Duy không hiểu, đem mấy thứ vô dụng thế này ra để làm gì, chỉ để nhìn ngắm vẻ đẹp nhất thời sao? Chẳng bằng trồng một ít hoa, ít nhất hoa nở hoa tàn cũng có thể ngắm vài năm.

“Lách cách, lách cách…”

Xa xa nghe thấy tiếng trống bỏi của trẻ con, La Duy tìm theo tiếng động nhìn lại, một đứa trẻ vừa cầm trống bỏi vừa đá lá khô rơi đi về phía y.

La Duy đứng dưới bóng cây, đứa trẻ không chú ý dưới tàng cây còn có một người, thỉnh thoảng quay đầu nhìn quanh, đôi lúc lắc lắc trống bỏi, rồi chạy về phía La Duy đang đứng.

La Duy vẫn kiên nhẫn đợi đứa bé đến gần, mới đột nhiên mở miệng hỏi: “Con là ai?”

Tiếng nói bất ngờ làm đứa trẻ sợ hãi, cái trống nhỏ trong tay cũng rơi trên mặt đất.

La Duy bước ra khỏi bóng cây, đi đến trước mặt đứa bé, nhìn cách ăn mặc của nó, có lẽ là con cái nhà đại thần nào: “Nói xem.” La Duy ngồi xổm xuống trước mặt đứa bé, cười hỏi: “Con là ai con cái nhà ai? Sao lại một mình chạy đến đây?”

Tiểu hài nhi nhìn La Duy: “Vậy thúc là ai?”

La Duy nhìn đôi mắt to tròn của đứa trẻ, nó nhiều lắm cũng chỉ ba bốn tuổi, vậy mà ánh mắt đã có vẻ sắc bén, không khỏi bật cười: “Là ta hỏi con trước, xét trình tự, có phải con nên trả lời ta trước hay không?”

“Con không quen thúc.” Đứa trẻ lắc đầu: “Phụ thân nói rồi, không được tùy tiện nói chuyện với người lạ.”

Đứa trẻ này tuyệt đối không dễ thương, những không biết vì sao mà La Duy cảm thấy nó không tồi: “Nhưng chúng ta vừa nói chuyện nhiều như vậy, không phải coi như đã quen rồi hay sao?”

Đứa trẻ bị câu nói của La Duy làm cho sửng sốt, nghiêng đầu nhìn La Duy, có chút mơ hồ.

“Không phải người xa lạ, con có thể cho ta biết con là ai rồi.” La Duy tiếp tục dỗ nó.

“Con tên là…”

“Ninh nhi?” Cách đó không xa, truyền đến giọng nữ tử.

“Nương?” Đứa trẻ nghe tiếng gọi, vội quay đầu về phía sau.

La Duy cũng nhìn về phía ấy, ngay sau đó y ngây ngẩn cả người, dưới bầu trời pháo hoa rợn ngợp, y nhìn thấy Vệ Lam, còn bên cạnh Vệ Lam là Yến Nhi, có cả một đứa trẻ đang say ngủ trong vòng tay Vệ Lam nữa.

“Vương gia?” Vệ Lam đến gần nhi tử rồi mới nhìn thấy La Duy mặt, vội gọi La Duy một tiếng.

Yến Nhi lại giống La Duy, sững sờ ở nơi đó, nhìn La Duy, khuôn mặt có vẻ kích động.

La Duy không có tâm trạng nào nhìn sắc mặt Yến Nhi, y chỉ chậm rãi đứng lên, trái tim kịch liệt xao động, nếu không phải lý trí vẫn còn, thì y đã lao đến ôm chặt người trước mắt. Mười năm, khuôn mặt Vệ Lam có thêm nhiều tang thương, nhưng vẫn anh tuấn và uy vũ hệt như trong trí nhớ của y.

“Cha, nương!” Đứa trẻ chạy đến trước mặt song thân.

Yến Nhi không biết vì sao mình lại ôm chặt nhi tử.

Lần này La Duy chú ý tới vẻ mặt và hành động của Yến Nhi, nàng sợ y làm tổn thương đứa trẻ? Cũng đúng, mười năm này, y giết người như ác ma, đã mang tiếng ác bên ngoài, thế nhưng đây là nhi tử của Vệ Lam, sao y có thể làm nó tổn hại một sợi tóc nào cơ chứ?

“Vương gia.” Không biết vì cái gì mà mỗi lần Vệ Lam nhìn thấy Cẩm vương gia, hắn lại nhìn ra vẻ bi thương khó hóa giải trên khuôn mặt như họa ấy.

“Lam à.” La Duy cúi đầu, đến khi ngẩng đầu lên, đã là một khuôn mặt tươi cười: “Chúng ta đã lâu không gặp.”

Vệ Lam ôm tiểu nữ nhi vừa tròn một tuổi đến trước mặt La Duy, khom người hành lễ.

“Không cần.” Tay La Duy đụng phải tay Vệ Lam, lại lập tức như phải bỏng mà rụt về: “Ngươi bế con nhỏ sao có thể hành lễ được?”

“Thần…”

“Vương gia ca ca.” Đúng lúc ấy Yến Nhi dắt tay nhi tử bước lên, chặn lời Vệ Lam.

“Vương gia?” Lần này đứa trẻ hiếu kỳ nhìn La Duy: “Thúc là vương gia sao?”

“Làm càn!” Vệ Lam thấy nhi tử nói chuyện không phân lớn nhỏ với La Duy liền mắng.

La Duy cười vang: “Đứa nhỏ này, nếu nương con gọi ta một tiếng vương gia ca ca, thì tất nhiên ta là một vương gia rồi, trên đời này nào có ai họ Vương tên Gia đâu?”

Đứa bé le lưỡi làm mặt quỷ với La Duy, thấy La Duy có vẻ quen cha nương mình, nó mới tỏ ra nét nghịch ngợm.

La Duy nhìn vẻ mặt sống động thay đổi liên tục của đứa bé, cảm giác nó giống Yến Nhi nhiều hơn, tính cách cũng nhanh nhẹn giống Yến Nhi.

“Vương gia.” Ánh mắt Vệ Lam dừng trên người La Duy rồi chẳng cách nào rời đi: “Sao ngài lại ở đây một mình?”

“Nhi tử tên là gì?” La Duy lại hỏi Vệ Lam: “Năm nay mấy tuổi?”

Vệ Lam cười ngốc ngốc: “Được nghĩa phụ đặt cho đấy, chỉ có duy nhất một chữ Ninh, đã gần ba tuổi.”

“Vệ Ninh…” La Duy nhớ kỹ cái tên này: “Một kiếp an bình, tên này hay lắm.”

Vệ Lam vội hỏi: “Nghĩa phụ cũng có ý ấy, người còn nói vương gia cũng sẽ thích.”

La Duy nhìn Vệ Lam cười, tất nhiên y mong người này một kiếp bình an, bất cứ ai biết chuyện cũ giữa y và hắn đều biết y có tâm nguyện này.

Vệ Lam nhìn ánh sáng lóe lên trong mắt La Duy, hình như là nước mắt, vội hỏi: “Ngài làm sao vậy?”

“Vậy…” La Duy nghiêng đầu, tránh khỏi ánh mắt tò mò của Vệ Lam: “Vậy đứa nhỏ này?” Y chỉ vào đứa trẻ trong lòng Vệ Lam: “Nó tên gì? Là nữ nhi sao?”

“Vâng, là nữ nhi của thần.” Có lẽ là nói đến nữ nhi, nên vẻ mặt Vệ Lam trở nên nhu hòa: “Cũng được nghĩa phụ đặt tên, gọi An An.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play