Bình định Nam Chiếu lại mất ba năm. Long Huyền không thể giết hết người Nam Chiếu, nhưng hắn có thể làm người Nam Chiếu ai cũng sợ mình. Quá nhiều người chết đi, người Nam Chiếu mới tỏ vẻ thần phục Long Huyền, quý tộc cũ xuống dốc dựa vào Đại Chu mà có quyền có thế, phú quý hơn hẳn dân Nam Chiếu, trở thành công cụ đắc lực để Long Huyền thống trị Nam Chiếu. Mà La Tắc sau khi bình định được phong làm Nam Bình quận vương, giống La Khải trước kia được phong là Bắc Vân quận vương, không khác gì các vương gia khác của Đại Chu.
Long Huyền qua ba năm lại lần nữa khải hoàn, lúc này đây La Duy không thể đến thành thượng đô đón hắn, từ một năm trước, La Duy đã bệnh nặng, nay càng phải nằm bẹp trên giường.
Trong đám người không có La Duy, trên mặt Long Huyền chẳng nhìn ra chút vui mừng, sau khi hắn từ Nam Chiếu xa xôi trở lại kinh đô, mới biết tin La Duy bệnh nặng, Long Huyền thầm bối rối, chỉ hận không thể ngay lập tức chạy đến bên La Duy, hiện tại chỉ khi tận mắt nhìn thấy La Duy hắn mới yên tâm.
Đại quân vào thành, triệu kiến chúng thần, mở tiệc trong điện Phương Phỉ, sau khi tất cả những việc bận rộn này hoàn thành cũng là một ngày nữa trôi qua.
Khi Long Huyền ngồi vào bên giường La Duy đã là giờ Tý.
La Duy vẫn ngủ chưa tỉnh, sắc mặt không khác trong tưởng tượng của Long Huyền, hai má không thấy vẻ hồng hào, vừa nhìn đã biết là người có bệnh.
“Nửa tháng trước, đột nhiên vương gia thường thèm ngủ.” Ngụy thái y khẽ nói với Long Huyền.
“Đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?” Long Huyền hỏi.
Ngụy thái y biết La Duy có ý nghĩa gì với Long Huyền, câu La Duy cực kỳ không ổn, mãi mà ông chẳng thể nói thành lời, chỉ đành bẩm với Long Huyền: “Vương gia chỉ mệt mà thôi.”
Long Huyền khẽ vỗ về khuôn mặt La Duy, ba năm này, La Duy cai quản triều chính, dọc đường từ Nam Chiếu trở về, nhìn cảnh ven đường không hẳn là quốc thái dân an, nhưng đối với một quốc gia đã qua bảy năm chiến trận, rồi lại đánh tiếp ba năm nữa, thì nhân dân được ăn no mặc ấm đã là điều khó làm được. Đại Chu giang sơn vĩnh chắc, mà La Duy lại khiến Đại Chu ngày một khởi sắc hơn. “Trẫm biết y vất vả.” Long Huyền nói với Ngụy thái y: “Sau khi trẫm trở về, y có thể nghỉ ngơi rồi.”
Ngụy thái y liên thanh nói phải, không dám nói thêm gì khác.
“Các ngươi đều lui ra đi!” Long Huyền nói với mọi người trong phòng: “Trẫm muốn ở riêng với y.”
Mọi người nghe lệnh lui ra.
Chỉ có Ngụy thái y dừng lại: “Bệ hạ, vương gia có gọi cũng không tỉnh lại đâu.”
“Trẫm không gọi y dậy.” Long Huyền nói: “Trẫm chỉ muốn ở cạnh y thôi.”
“Thần cáo lui.” Thế này Ngụy thái y mới lui ra ngoài. La Duy thèm ngủ, không dễ đánh thức, nếu Long Huyền không nhịn được mà cứ cố đánh thức La Duy, thì chỉ sợ khi La Duy nhìn thấy hắn lại cảm thấy phiền muộn, thân thể vốn không thể dễ dàng tỉnh lại, chẳng may có điều gì xảy ra, người này sẽ khó sống.
Long Huyền thổi tắt ánh nến đầu giường, nằm nghiêng bên cạnh La Duy: “Ta đã trở về rồi đây.” Hắn thì thầm với La Duy: “Lần này ta không phải đánh trận nữa, La Duy, xem ra ta chỉ có thể ở bên ngươi thôi.”
La Duy đang ngủ chợt ho khan, nhưng vẫn không tỉnh lại, chỉ quay người đối mặt với Long Huyền.
Long Huyền vừa vỗ lưng La Duy vừa nhìn ánh trăng lọt qua khe cửa, nhìn thật kỹ khuôn mặt La Duy, tựa như nhìn ngắm thứ đẹp đẽ nhất trên đời, cứ như vậy nhìn suốt cả một đêm.
Khi La Duy tỉnh lại, Long Huyền đã vào triều: “Tạ đại nhân không tới?” Không nhìn thấy Tạ Ngữ bên cạnh, La Duy hỏi Triệu Phúc.
Triệu Phúc vội đáp: “Vương gia, bệ hạ đã về triều, hôm nay bệ hạ lâm triều, Tạ đại nhân phải mang theo ba vị điện hạ vào triều.”
“Về triều?” La Duy nghe Triệu Phúc nói vậy, mới nhớ hẳn là hôm qua Long Huyền đã về đến thượng đô.
“Công tử tỉnh rồi?” Ngụy thái y đẩy cửa bước vào, vui vẻ nói với La Duy: “Hôm nay không ai đến làm phiền công tử nữa, công tử, nếu tỉnh rồi thì ra ngoài phơi nắng đi.”
La Duy đã nhắm nghiền hai mắt: “Ta không đói bụng, các ngươi đừng lo cho ta.”
Triệu Phúc đành giúp La Duy đắp lại chăn, rồi theo Ngụy thái y lui ra ngoài. Ra ngoài rồi, Triệu Phúc liền hỏi Ngụy thái y: “Vương gia không ăn gì đã ngủ, liệu có ổn không?”
Ngụy thái y nói: “Không phải chuyện tốt.”
“Không phải chuyện tốt, không phải chuyện tốt mà ngươi không xem lại cho vương gia hay sao?” Triệu Phúc chỉ vào Ngụy thái y cả giận nói: “Ngươi nói xem ngươi có phải lang trung giang hồ hay không, mà vương gia bệnh như vậy, ngươi chữa mãi vẫn không khỏi?!”
Ngụy thái y uất ức: “Triệu công công của ta, ngươi đã thấy bệnh nhân nào phải lo việc triều chính hay chưa? Ngoài vị đang ngủ trong phòng này, thì thiên hạ có thể tìm ra người thứ hai không?”
“Vương gia không còn cách nào mà.”
“Ta đây cũng không có cách nào!” Ngụy thái y nói: “Bây giờ ngươi phải coi chừng vương gia, bệ hạ trở về, ngươi cũng biết chuyện giữa họ rồi đấy, nếu vương gia làm ầm lên với bệ hạ, chúng ta… chúng ta cứ chuẩn bị hậu sự đi!” Ngụy thái y nói xong lời này, không chờ Triệu Phúc tức giận mắng ông nói xúi quẩy nguyền rủa vương gia của gã, ông đã phất tay áo bỏ đi.
Triệu Phúc bị câu “chuẩn bị hậu sự” của Ngụy thái y dọa sợ, đến khi gã kịp phản ứng lại, muốn mắng Ngụy thái y, thì Ngụy thái y đã đi mất rồi. Triệu Phúc đi lại ở bên ngoài một lúc rồi mới bước vào trong, an vị trên chiếc ghế đẩu cạnh giường La Duy, bây giờ gã chẳng thể làm gì cả, chỉ có thể canh giữ La Duy một tấc không rời.
La Duy nằm trong ổ chăn ấm áp, thỉnh thoảng ho vài tiếng, hít thở nặng nề. Không mơ mộng, cũng không có phiền não, đôi khi tỉnh lại không ngủ được nữa, La Duy thấy ngày cứ trôi qua như vậy cũng không tồi. Không ái tình, không suy nghĩ, mỗi ngày ngoài ngủ cũng chỉ có ngủ, ngược lại y rất thoải mái.
Tối hôm nay khi Long Huyền đến Y Cẩm viên, La Duy đã tỉnh: “Ngươi khỏe hơn chưa?” Long Huyền bước đến bên cạnh La Duy.
La Duy nửa nằm nửa ngồi trên giường, nhìn Long Huyền cười nói: “Ngươi trở về rồi.”
“Ừ, về rồi.” Long Huyền không biết vì sao khi nghe được những lời này của La Duy, hắn mới cảm thấy mình đã thực sự về nhà.
“Trở về là tốt rồi.” La Duy nói: “Về sau ta không thể giúp ngươi làm việc nữa.”
“Không làm nữa.” Long Huyền vội nói: “Sau này ngươi cứ chịu khó nghỉ ngơi, đừng làm gì hết.”
“Ta muốn làm cũng không làm nổi.” La Duy cười nói: “Không có sức đâu.”
“Chịu khó điều dưỡng.” Long Huyền vươn tay ôm lấy La Duy.
La Duy không tránh né, để mặc Long Huyền ôm y vào lòng.
Các thái y, tùy thị trong phòng thấy cảnh này, không cần Long Huyền hạ lệnh, đều tự giác lui ra ngoài.
“Chỉ mong la thế.” La Duy nói: “Ta cũng không biết ta còn có thể sống bao lâu.”
“Bên ta giờ chẳng còn ai cả…” Long Huyền ôm siết La Duy: “La Duy, ngươi muốn ta cô độc cả đời hay sao?”
La Duy mờ mịt ngẩng đầu nhìn Long Huyền, Hoàng đế đều là người cô độc, chẳng lẽ người này không biết hay sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT