Chiến báo từ Bắc Yến chậm chạp không đến, không khí bất an bao phủ triều đình Đại Chu.
Chiến báo vẫn để trong ngăn bí mật ở giường Liễu thị Thái Hậu, không phải Liễu thị Thái Hậu không muốn trả chiến báo này về, mà do La Tri Ý nghe theo mưu kế của La Duy, ra lệnh canh gác cửa cung thật nghiêm ngặt, Cao Thù không có cơ hội tiến cung, nên không thể mang chiến báo có dấu năm ngọn lửa kia về được.
La Duy không để ý chuyện chiến báo Bắc Yến chậm chạp không về, y chỉ thường xuyên oán giận mùa đông năm nay ở thượng đô, chẳng khác gì mùa đông Bắc Yến, ngày nào tuyết cũng rơi, khiến y không thể mở cửa phòng.
La Duy chờ động tĩnh của Thường Lăng, nghĩ xem mình nên làm gì, rốt cuộc y nghĩ đến Long Tiêu, nếu y động vào Long Tiêu, liệu Thường Lăng có thể chịu đựng nữa hay không?
Long Tiêu không biết lục hoàng thúc đã nổi sát tâm với nó, đứa trẻ đơn thuần cảm giác lục hoàng thúc là người tốt, nó thích cái cảm giác được La Duy dỗ dành, thỉnh thoảng sẽ đến Y Cẩm viên tìm La Duy, nghịch tuyết trên Thúy Đảo, chơi không biết mệt. Mỗi khi La Duy nhìn thấy nụ cười của Long Tiêu, nghe đứa trẻ này gọi mình là lục hoàng thúc, La Duy lại mềm lòng, y không ra tay được, Long Tiêu vô tội mà.
Ngay khi sát ý trong lòng La Duy lung lay, thì tin dữ của Long Tường đến thượng đô trước Trữ Phi một ngày.
La Duy nhìn tin báo Tạ Ngữ đưa cho mình, y không thể tin vào hai mắt, giật lấy tin báo tang này. Đây không phải thư nhị ca La Tắc viết, mà là thư của thị vệ trưởng Long Tường mang đi Nam Chiếu.
“Điều này sao có thể?” Tạ Ngữ lải nhải nhắc đi nhắc lại.
Một tháng trước, thư từ Lâm Thủy quan gửi về Đại Chu, nói khi Long Tường cưỡi ngựa ngoài Lâm Thủy quan, qua cầu gỗ, bỗng nhiên cầu gỗ gãy, cả người cả ngựa rơi vào hồ sâu, hắn bị chính ngựa của mình đạp xuống nước, đùi phải gãy khi giãy dụa trong nước, bị ngựa kéo đứt lìa khỏi thân thể. Khi mọi người cứu được Long Tường lên bờ, Long Tường đã hôn mê bất tỉnh. Sau khi quân y cấp cứu khẩn cấp, La Tắc đang chiến đấu trong Lâm Thủy quan không kịp báo tin về La trạch, nghe theo đề nghị của quân y, đưa Long Tường trở về Đại Chu. Rồi lại nghe quân y nói, muốn cứu tính mạng Dụ vương, chỉ có thể dùng thuốc hóa hủ sinh cơ trong cung, cho nên gửi chiến báo hình năm ngọn lửa về kinh đô cầu cứu.
Long Tường đau khổ chống đỡ một tháng, thế nhưng thái y và hóa hủ sinh cơ từ thượng đô mãi không đến, cuối cùng Dụ vương Long Tường chết bệnh tại thành Ngô Châu của Đại Chu.
“Chiến báo cứu viện…” La Duy vội hỏi Tạ Ngữ: “Vậy thư này thì sao? Sao huynh không nói gì với đệ?”
Tạ Ngữ đáp: “Không ai nhìn thấy bức thư này!”
“Chiến báo hình năm ngọn lửa, Binh bộ hội không ai nhìn thấy?!” La Duy đứng ngồi không yên: “Làm sao mà đệ tin được chứ?!”
Tạ Ngữ nói: “Ta đã mang người lục tung Binh bộ, nhưng không hề có chiến báo hình năm ngọn lửa kia.”
La Duy đứng ngẩn người, y chưa bao giờ nghĩ đến việc Long Tường sẽ chết, người này rõ ràng sẽ sống lâu hơn y, sao có thể chết ngay như vậy? Thiếu một chân, người này liền không sống nổi nữa?
Tạ Ngữ không có thời gian chờ La Duy ngẩn người, vội la lên: “Ngươi nói đi, chuyện này phải nói thế nào với các triều thần?”
La Duy ngã ngồi: “Long Tường hắn… hắn thật sự đã chết?”
“Tin báo tang ở đây rồi, ngươi còn chưa tin sao?” Tạ Ngữ nói.
La Duy lại nói: “Cứ cho là không thấy chiến báo từ Lâm Thủy quan, thế nhưng thư cầu cứu đâu? Làm gì có chuyện người của Long Tường chỉ gửi mỗi một chiến báo kia về?”
Tạ Ngữ xoa mắt: “Binh bộ đang tìm, lát nữa sẽ đưa tới.”
“Huynh…” La Duy nói: “Người chết rồi, huynh đưa cho đệ còn có ích gì nữa?”
“Hiện tại trừ chiến báo Bắc Yến và Nam Chiếu…” Tạ Ngữ nói: “Những thứ không quan trọng, Binh bộ đều sẽ để lại xem sau, cũng chẳng có cách nào khác.”
La Duy hồi lâu không nói, trừ Lâm Thủy quan, thì tùy thị của Long Tường, phủ nha các nơi, không ai có tư cách gửi chiến báo, chỉ có thể gửi công hàm, hiện tại có ai trong triều rảnh để xem công hàm nữa? Ngay cả Hộ bộ, trước giờ đều chú trọng công văn lương thực, tiền thuế, những cái khác để sau.
“Ngươi nghĩ xem nên nói với Liễu thị Thái Hậu thế nào đi.” Tạ Ngữ nói với La Duy.
La Duy ngoài miệng nói: “Chuyện này có gì phải sợ?” Nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu.
Triệu Phúc báo Vương thượng thư từ Binh bộ đến.
La Duy nhìn thấy vị lão thần cùng thời La Tri Thu này, vội chắp tay trước mặt Vương thượng thư: “Vương bá phụ.”
“Vương gia.” Sắc mặt Vương thượng thư cực kỳ khó coi, nhưng vẫn hành lễ với La Duy: “Chuyện Dụ vương, Binh bộ đã tra xét nội bộ một lần, vẫn không tìm thấy chiến báo kia, thế nhưng quan canh cổng thành đã ghi lại.” Vương thượng thư nói, rồi đặt một chồng thư trước mặt La Duy và Tạ Ngữ: “Đây là thư tìm được về bệnh tình Dụ vương gia, thư xin thuốc và thái y.”
La Duy lật xem mấy bức thư, không ít thư viết hai chữ cấp tốc, nếu không phải chuyện của hoàng tộc Đại Chu không thể truyền ra, thì những người này đã viết sáu chữ “Dụ vương bệnh tình nguy kịch” rồi.
“Không đúng!” Tạ Ngữ lúc này mới nói: “Binh bộ không đọc thư, vậy thì Hoàng nội ti (cơ quan cai quản trong hoàng cung) cũng phải nhận được thư chứ, sao bọn họ cũng không biết tí nào vậy?”
La Duy nhớ chưởng quản Hoàng nội ti là Lý thân vương Long Hành (thím này là em ruột thái tử Long Ngọc, con của la Tri Ý), liền không tiếp lời Tạ Ngữ. Hoàng nội ti tuy rằng được cho là cơ quan lớn nhất hoàng tộc, nhưng cho tới nay cũng chỉ báo một số chuyện nhỏ cho Hoàng đế, cho nên Long Huyền mới có thể yên tâm để Long Hành chưởng quản Hoàng nội ti. Nếu Long Hành biết chuyện Long Tường chết, thì hẳn sẽ che giấu sự tình không báo, La Duy tuyệt đối không thấy kỳ quái.
Vương thượng thư nhìn Tạ Ngữ vẫn định hỏi La Duy gì đó, liền ngắt lời: “Minh Viễn, ngươi đừng quản chuyện hoàng gia.”
Lúc này Tạ Ngữ mới phản ứng lại, hắn mụ mẫm rồi mới dám nói với La Duy chuyện đó! Lúc này hắn mới nhớ Hoàng nội ti là do Long Hành chủ quản, năm đó khi Long Ngọc chết người này đã náo loạn một hồi, khi đó Long Tường còn tát tam ca này một cái trước mặt mọi người, Lý thân vương không thừa dịp hiện tại báo thù mới là lạ!
“Đi thăm dò.” La Duy suy nghĩ trong chốc lát, rồi nói với Tạ Ngữ và Vương thượng thư: “Cửa thành có chỗ đăng ký, chúng ta có thể biết chiến báo kia vào thành lúc nào, đi thăm dò xem người nào trong Binh bộ thu chiến báo, bắt lại thẩm tra hết! Mặc kệ thế nào, ta cũng phải có gì đó để nói với Liễu thị Thái Hậu nương nương.”
“Vậy có báo tin Dụ vương gia chết ra ngoài không?” Tạ Ngữ hỏi.
“Tạm thời giấu kín đã.” La Duy nói: “Đệ sẽ nói chuyện với người trong hoàng thất, xem xem đưa thi thể Dụ vương vè thượng đô như thế nào.”
Tạ Ngữ và Vương thượng thư thấy La Duy đã có chủ ý, đều không nói cái gì nữa, lui ra ngoài.
Long Tường đã chết, La Duy ngồi một mình trong phòng, ngực quặn đau, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT