La Duy không nói nữa, nhưng Long Tường đã bị y chọc thẹn quá hóa giận, mục đích của y đã đạt được rồi, cho nên La Duy nói với Long Tường: “Ngươi suy nghĩ kỹ lại đi.” Sau đó, mang theo năm người Long Thập nghênh ngang bỏ đi.
Long Huyền tiễn La Duy xong, thấy Long Tường quỳ gối ngay dưới bậc thang đại điện Trường Minh.
“Ngươi…” Long Huyền nói: “Ngươi muốn tự làm khó mình hay sao?”
Long Tường nặng nề dập đầu trước Long Huyền: “Hoàng huynh!” Hắn lớn tiếng nói với Long Huyền: “Huynh cũng thấy La Duy nói đệ thế nào rồi đấy, nếu đệ không ra chiến trường một chuyến, không thể thắng trận trở về để y sang mắt ra, thì đệ còn có mặt mũi nào ở thượng đô nữa?!”
“La Duy lúc nào chả ăn nói như thế.” Long Huyền nói: “Ngươi đừng để ý là được.”
“Đệ cũng muốn không để ý đến y.” Long Tường nói: “Nhưng lời y nói là thật!”
“Ngươi!” Long Huyền có chút bất đắc dĩ: “La Duy nói chuyện khó nghe, ngươi cho rằng y nói thật đấy à? Ngươi nghĩ y đang mắng ngươi? Long Tường, suốt ngày ngươi cứ nghĩ cái gì thế hả?”
“Đệ là tướng quân…” Long Tường giờ phút này chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng: “Thế nhưng đệ chưa từng ra chiến trường, một kẻ chưa từng đánh trận, thì liệu có tư cách gì để xưng là tướng quân?”
“Ngươi là Dụ thân vương của Đại Chu!” Long Huyền nói: “Ngươi là tướng quân cái gì chứ?”
“Nhưng đời này đệ chỉ mong được làm tướng!” Long Tường cãi lại: “Chức vương gia này đệ không làm cũng được!”
“Đồ hỗn láo!” Long Huyền thiếu chút nữa đạp hắn một đạp.
“Ca!” Long Tường cầu xin Long Huyền: “Huynh chiều ý đệ một lần đi, nếu đệ cứ như thế này, huynh cũng sẽ nghĩ giống La Duy mất. Lẽ nào đệ là hạng vô năng, không có gì để trọng dụng hay sao?”
“Trẫm không hiểu…” Long Huyền nói: “Ngươi để ý lời La Duy nói làm cái gì? Ngươi cũng mắng y rất nhiều lần, nhưng trẫm có thấy y thèm để ý đâu?”
“Đệ không thể như La Duy được!” Long Tường hét lên: “Đệ không thể khiến y xem thường!”
“Ngươi muốn quỳ thì cứ quỳ đi!” Long Huyền mất kiên nhẫn, hắn không hiểu, Long Tường hoàn toàn không có điểm nào tương tự La Duy để mà so sánh, đại chiến sắp tới rồi, hắn cũng lười hỏi lại.
“Bệ hạ!” Long Tường nhìn Long Huyền bước lên bậc thang, lại gọi hắn thật to.
“Quỳ không nổi thì đi về đi.” Long Huyền không quay đầu, đưa lưng về phía Long Tường nói: “Trẫm không dùng ngươi trong trận Nam Chiếu được!”
Chúng thần trong điện đã nghe hết đoạn đối thoại của hai huynh đệ, chỉ là khi Long Huyền tiến vào, không ai dám hỏi nhiều một câu.
“Ban nãy nói đến đâu rồi?” Long Huyền ngồi xuống ghế, hỏi Tạ Ngữ.
Trong điện tiếp tục nghị sự.
Ngoài điện Long Tường vẫn quỳ thẳng lưng.
La Duy về tới Y Cẩm viên liền nói với Ngụy thái y rằng vết thương hơi đau.
Ngụy thái y vội xem vết thương cho La Duy, khi nhìn thấy vết thương, hai người mới thở dài nhẹ nhõm, miệng vết thương chỉ hơi vỡ ra, băng bó lại một chút là được.
“Để đám Long Thập vào.” Sau khi băng bó lại vết thương, La Duy mới ra lệnh cho Triệu Phúc.
Năm người Long Thập bước vào, ngay lập tức hỏi thăm về vết thương của La Duy.
“Vết thương nhỏ thôi.” La Duy bảo năm người ngồi xuống: “Dưỡng thương hai ngày là ổn.”
Ngụy thái y nghe La Duy nói vậy, trợn mắt nhìn nóc nhà, nếu vết thương của y chỉ cần dưỡng hai ngày là ổn được, thì ông quả là thiên y tinh hạ phàm.
Long Thập nói lời cảm tạ La Duy.
La Duy khoát tay: “Sao phải tạ ơn?” Y nói: “Hôm qua sau khi ra khỏi thành, các ngươi có để bọn tuần phòng tìm được không?”
Long Thập nói: “Trời gần sáng thì thuộc hạ thấy chúng, chúng lục soát cả cánh rừng, chỉ tìm được cái áo dính máu thuộc hạ để lại thôi.”
“Xem ra Thập cũng thông minh lắm nha!” La Duy vừa lòng cười nói: “Mấy ngày nay các ngươi cứ ở trong Y Cẩm viên, đừng ra ngoài.”
“Bệ hạ.” Long Thập Nhất nhỏ giọng nói: “Bệ hạ vẫn đến tìm bọn thuộc hạ sao?”
“Không thể chắc chắn hắn sẽ không tìm đến các ngươi.” La Duy nói: “Các ngươi đừng đi ra ngoài, sẽ không sao đâu, cũng không phải lo lắng gì cả.”
Long Thập lúc này mới hỏi La Duy: “Vương gia, Phất Y Đại Sư thật sự sẽ giấu diếm giúp chúng ta sao?”
“Qua một ngày mà ông ta chưa vào cung, hẳn là không có việc gì đâu.” La Duy nói: “Đại Sư ở phía ngoài hồng trần, ông ta sẽ không để tâm đến kẻ phàm tục như chúng ta đâu.”
“Ông ta thật sự là Phật sống?” Long Thập Nhị hỏi.
La Duy nói: “Dù sao cả đời này chúng ta cũng không thành Phật được, đừng quản chuyện nhà Phật nữa.”
“Cũng đúng.” Long Thập đáp lời: “Nếu kiếp sau thuộc hạ vẫn có thể đầu thai làm người, thì thuộc hạ cũng chẳng muốn làm hòa thượng.”
Mấy người cùng nhau cười.
Không bao lâu, Ngụy thái y lại mang thuốc đến cho La Duy, đuổi năm người Long Thập ra ngoài: “Các ngươi để công tử giữ chút sức lực nào, ra ngoài hết đi.”
“Là ta bảo họ vào nói chuyện.” La Duy uống hết bát thuốc rồi nói với Ngụy thái y.
“Công tử à…” Ngụy thái y không khách khí với La Duy: “Ta biết ngươi không muốn sống lâu, nhưng ngươi hãy nghĩ cho chúng ta đi chứ, nếu chuyện này tái diễn, chẳng lẽ bệ hạ sẽ tha cho chúng ta sao?”
“Ngươi nói cái gì đấy?” Long Thập nhìn Ngụy thái y: “Cái gì mà không muốn sống lâu?”
“Được rồi, được rồi.” La Duy khuyên giải: “Ta nằm một lát, hôm qua các ngươi cũng không được nghỉ ngơi, hãy đi nghỉ đi, ở chỗ ta thì ban ngày cũng có thể ngủ.”
Ngụy thái y vội nói: “Mời đi cho mau, chư vị anh hùng.”
Năm người Long Thập hành lễ với La Duy, rồi đều trừng mắt nhìn Ngụy thái y, sau đó mới lui ra ngoài.
“Ta có thể nói ngươi và bọn họ quan hệ rất tốt không?” La Duy hỏi Ngụy thái y.
“Bình thường thôi.” Ngụy thái y nói: “Ta không đối địch với người luyện võ đâu mà.”
“Chỉ giỏi nói miệng.” La Duy lắc đầu.
Ngụy thái y đỡ La Duy đứng lên: “Công tử đi nghỉ đi, dù sao ngươi cũng sẽ không kể với ta ngươi định làm những gì, ngươi không nói, ta sẽ không hỏi.”
“Ngươi có hỏi ta cũng không nói đâu.” La Duy đáp.
Ngụy thái y bĩu môi, thật cẩn thận đỡ La Duy về giường.
“Ngươi ra ngoài đi.” La Duy nửa nằm nửa ngồi nói với Ngụy thái y: “Triệu Phúc không ở đây, phiền ngươi nói với gã một tiếng, hôm nay bệ hạ sẽ đến dùng bữa tối, bảo gã chuẩn bị chút đồ ăn mặn.”
“Ta biết rồi.” Ngụy thái y giúp La Duy đắp lại chăn, bắt mạch lại một lần rồi mới lui ra ngoài.
La Duy nhắm mắt một hồi, nhưng mãi không ngủ được, mở mắt nhìn đỉnh màn.
Nửa canh giờ sau, Triệu Phúc đi đến, thấy La Duy vẫn mở to mắt, lại nhỏ giọng nói với La Duy: “Vương gia, Dụ vương gia vẫn quỳ ở điện Trường Minh.”
“Cứ để hắn quỳ.” La Duy lạnh nhạt nói: “Để xem hai huynh đệ hắn, ai không chịu nổi trước.”
Triệu Phúc nói: “Nô tài nghe nói, Dụ vương gia làm loạn lên với bệ hạ, nói là nhất định phải đi Nam Chiếu.”
La Duy nhìn về phía Triệu Phúc: “Thái giám cung nhân ở điện Trường Minh ngày xưa đều bị giết hết một đám rồi, ngươi vẫn nghe ngóng được tin tức hả?”
Triệu Phúc vội đáp: “Vương gia, nhiều người như vậy, sao lại không thể tìm được mấy kẻ thấy tiền là sang mắt chứ.”
La Duy nghe vậy chỉ cười, lòng người không thể sánh với giang sơn, Long Huyền muốn đánh vào lòng người, xem ra chỉ vô dụng mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT