Trong phòng ngủ đế vương tại điện Trường Minh, Long Huyền giơ hai tay đứng thẳng trước gương đồng.

“Bệ hạ.” Thiếu niên hầu hạ Long Huyền thay quần áo, một thân áo lụa nhẹ nhàng, dấu vết xanh tím dưới vạt áo khiến người ta chỉ cần liếc mắt cũng hiểu đêm qua thiếu niên thừa ân như thế nào.

“Chuyện gì?” Long Huyền hỏi.

“Sao hôm nay không thấy Phúc tổng quản đâu ạ?” Thiếu niên hỏi.

“Ngươi hỏi quá nhiều rồi đấy.” Long Huyền buông hai tay, lạnh lùng nói.

“Mộc Cận biết sai rồi.” Thiếu niên tên Mộc Cận sợ đến nỗi vội vàng quỳ rạp xuống đất, Long Huyền luôn trở mặt vô tình, y đã sớm thấy qua.

Long Huyền nâng cằm Mộc Cận lên, nhìn khuôn mặt tương tự La Duy này: “Ngươi đừng ra ngoài làm loạn, đã nhớ lời trẫm nói chưa?”

“Mộc Cận biết.”

“Ngươi trở về đi.” Đối với thiếu niên được chính mình nuôi trong điện Trường Minh này, Long Huyền chưa bao giờ nhìn nhiều hơn một chút, chỉ là đôi khi, tựa như tối hôm qua vậy, hắn không thể làm La Duy bị thương, nên đành nổi giận phát tiết trên người kẻ thế thân này.

Mộc Cận nhu thuận rời khỏi tẩm điện, y biết mình chỉ là một thế thân, bởi vì trong khoảnh khắc vị đế vương kia mê đắm, đã ôm y gọi một tiếng “Duy”. Cẩm vương Duy, Mộc Cận biết chính mình là thế thân của Cẩm vương Duy, y nghe nói, hôm qua Cẩm vương đã trở lại trong cung. Mộc Cận vô cùng hiếu kỳ về Cẩm vương, chẳng những là hiếu kỳ về diện mạo Cẩm vương, mà còn hiếu kỳ không biết Cẩm vương rốt cuộc là loại người nào.

Long Huyền thu xếp ổn thỏa xong, có cung nhân dâng đồ ăn sáng lên cho hắn.

Đại thái giám tới hầu hạ thay Triệu Phúc kính cẩn đến đứng bên cạnh Long Huyền.

“Ngươi tên là gì?” Long Huyền nhìn lão thái giám tuối tác không lớn lắm này hỏi.

“Nô tài tiện danh Phúc Lai.” Đại thái giám vội trả lời Long Huyền.

“Lại là một người tên mang chữ Phúc.” Long Huyền than thở.

Chuyện thê thảm của Phúc Vận đêm qua, hiện tại trên dưới hoàng cung đều biết, Phúc Lai chỉ có thể cố gắng cẩn thận hầu hạ Long Huyền, cũng âm thầm tự nhắc nhở chính mình, nếu gặp Cẩm vương, ngoài kính cẩn nghe theo cũng chỉ có kính cẩn nghe theo, trăm ngàn lần không thể trở thành Phúc Vận thứ hai dưới tay Cẩm vương được.

Thống lĩnh thị vệ canh giữ Y Cẩm viên lúc này tới gặp Long Huyền, quỳ trước mặt hắn, không đợi Long Huyền hỏi đã bẩm: “Nô tài khởi bẩm bệ hạ, La soái đã tới Y Cẩm viên, vào phòng ngủ nói chuyện với vương gia.”

“Tối hôm qua y đã ngủ chưa?” Long Huyền hỏi.

“Vương gia vẫn ngồi ở trong sân ngắm cây.”

“Ngắm cây?”

“Là ngắm cây du đồng ạ.”

“Y ngắm suốt cả đêm?”

“Vâng.”

Long Huyền nói: “Sao các ngươi không khuyên y đi nghỉ?”

Thống lĩnh thị vệ không dám đáp lời, bọn họ nào dám nói chuyện với La Duy? Bọn họ đều nhìn thấy dáng vẻ của Phúc Vận ngày hôm qua, Cẩm vương này không phải là một người dễ tính.

Long Huyền thấy một câu của mình đã dọa cho thống lĩnh thị vệ sợ đến như vậy, dở khóc dở cười, La Duy lợi hại như vậy ư? “Để Ngụy thái y khám cho y.” Long Huyền lệnh cho Phúc Lai: “Khám xong thì báo lại cho trẫm.”

Ngụy thái y không đợi Phúc Lai tới thái y viện truyền chỉ, đã tự tới tìm Long Huyền.

“Cả đêm qua y không ngủ, ngươi khám cho y xem.” Long Huyền không đợi Ngụy thái y mở miệng đã ra lệnh: “Khám xong thì báo lại tình hình cho trẫm.”

Ngụy thái y vội vàng lĩnh chỉ, ngay lúc đó liền xin phép Long Huyền xuất cung.

“Ngươi ra khỏi cung thì La Duy làm sao bây giờ?” Long Huyền nói: “Trẫm giao y cho ngươi, sau này ngươi chỉ cần chăm sóc một mình y là được.”

“Bệ hạ.” Hôm qua, sau khi Ngụy thái y về thái y viện đã luyện diễn thuyết trước cả một đêm, “Thần nghe nói hiện tại trên giang hồ có bí dược cường thân bổ khí, thần nghĩ vương gia cần đến những thứ đại bổ, cho nên thần mới muốn đi tìm bí dược này.”

“Việc này có thật sao?” Long Huyền hỏi.

“Có thật ạ.” Ngụy thái y nói: “Thần sao dám nói bậy trước mặt bệ hạ?”

“Ngươi muốn ra khỏi cung bao nhiêu ngày?”

“Nửa tháng đến gần một tháng gì đó, thần nhất định sẽ hồi cung.” Ngụy thái y nói: “Trước khi thần đi sẽ kê đơn thuốc một tháng cho vương gia, vương gia chỉ cần hàng ngày dùng đúng hạn, không nổi giận, sốt ruột, bực bội, thì nhất định sẽ không sao.”

Long Huyền cúi đầu ăn đồ ăn sáng.

Ngụy thái y chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cái cớ tìm thuốc cho La Duy liệu có lừa nổi Long Huyền không?

“Hôm qua sau khi trẫm đi, y nói với ngươi những gì?” Long Huyền ăn xong bát cháo bào ngư mới hỏi Ngụy thái y.

“Vương gia chỉ ngẩn ngơ ngắm cây du đồng.” Ngụy thái y nói: “Thần chỉ khuyên nhủ vương gia mấy câu thôi.”

“Ngươi khuyên y như thế nào?”

“Thần nói với vương gia, Vệ Lam giờ là Phò mã, đã thành hôn rồi, để vương gia không nghĩ ngợi nữa, suy nghĩ quá nhiều sẽ hại thân.”

“Y nói như thế nào?”

“Vương gia nói y đã buông tay.”

Long Huyền đang uống trà, nghe những lời này của Ngụy thái y, động tác lập tức ngừng lại.

Ngụy thái y vội giải thích: “Vương gia nói y buông tay, nói như vậy là tốt nhất cho Phò mã.”

Long Huyền nhổ ngụm trà ra: “Vậy ngươi còn nói cái gì nữa?”

“Thần nói bệ hạ sẽ chăm sóc vương gia, bảo vương gia đừng nghĩ quá nhiều, yên tâm ở lại Y Cẩm viên tĩnh dưỡng, chỉ cần ngày qua ngày tâm bình khí hòa, thì thân thể vương gia nhất định sẽ khỏe lên.”

“Y nghe lời ngươi khuyên sao?”

Ngụy thái y nhăn mặt: “Vương gia sau đó không nói gì nữa, thần cũng không biết y có chịu nghe lời thần khuyên không.”

“Ngươi ra khỏi cung đi.” Long Huyền không hỏi thêm nữa: “Nhưng đến chỗ nào cũng phải báo với quan phủ địa phương một tiếng, lỡ bệnh tình La Duy không ổn, trẫm cũng dễ tìm ngươi.”

“Thần tuân chỉ.” Ngụy thái y đạt được mục đích, lập tức lĩnh chỉ.

“Đi khám lại cho La Duy trước đã.” Long Huyền thấy người này có vẻ hận không thể bay ra khỏi cung ngay lập tức, đành nói một câu như vậy.

“Vâng.” Ngụy thái y vội đáp: “Hôm qua vương gia suốt đêm không ngủ, thần sẽ tới thăm y.”

La Duy và La Khải không ở lâu trong Y Cẩm viên, sau khi bàn chuyện hành sự ở Vân Quan với La Khải xong, y liền đứng dậy tiễn La Khải.

Ngoài sân và trên Thúy Đảo có không ít thị vệ, nhưng thấy La Duy tiễn La Khải về, không một ai dám ngăn đón.

“Phong cảnh nơi này cũng coi như lịch sự tao nhã.” La Khải nhìn cảnh sắc xung quanh Y Cẩm viên, nói với La Duy rằng: “Ngươi đã quen ở đây chưa?”

La Duy lúc này mới nhìn quanh bốn phía: “Không phải chỉ là một ít hoa cỏ sao, ở đâu chẳng có mấy thứ này? Đệ ở đâu cũng được hết, đại ca đừng lo lắng cho đệ.”

La Khải thấy La Duy có vẻ không hứng thú lắm, nên không bàn chuyện phong cảnh với La Duy nữa, với tâm tình hiện tại của La Duy, cho dù có ở trong tiên cảnh cũng chẳng có lòng dạ nào mà thưởng thức.

La Duy cùng La Khải đi lên cây cầu phía bắc Thúy Đảo, đột nhiên nói với La Khải một câu: “Bệ hạ tìm ra chỗ này, hắn định sai người chặt gãy bốn cây cầu kia, rồi đệ sẽ thực sự trở thành tù phạm trên Thúy Đảo.”

La Khải dừng bước, La Duy nói thật sao? “Này, bệ hạ nghĩ như thế thật à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play