La Duy không cần năm tên Long kỵ vệ này, nhưng hoàng mệnh khó chối, y cũng chỉ có thể mang theo năm người này trở về nhà.

La Tri Thu nhìn năm tên Long kỵ vệ phía sau La Duy, phản ứng không lớn, ông biết Hưng Võ đế sẽ phái Long kỵ vệ bảo hộ La Duy an toàn, ngược lại Phó Hoa và La Tắc giật mình không ít, La Duy hưởng thánh ân vượt qua tưởng tượng của họ.

La Tri Thu hỏi La Duy: “Ngươi có mang theo người trong phủ không?”

La Duy nói: “Hài nhi mang Thất Tử là được rồi ạ.”

La Tri Thu gật đầu, Thất Tử có luyện võ, lại luôn hầu hạ La Duy, người này cũng không tồi. “Ngươi tới Hà Lộ trước khi đi Úc Châu?” Ông hỏi La Duy.

La Duy nói: “Hài nhi muốn tới Kỳ Lân sơn trang một chuyến.”

La Tri Thu và La Tắc đều sửng sốt.

Trong chốn giang hồ, đệ nhất thế lực là Danh Kiếm sơn trang, còn Kỳ Lân sơn trang tuy thế lực không nhỏ, nhưng vẫn bị coi là hắc đạo tà môn.

Nhiều năm qua, giang hồ Đại Chu do Danh Kiếm và Kỳ Lân tranh chấp, thế nhưng kết cục mọi chuyện đều giống nhau, tà không thể thắng chính, Danh Kiếm chính nghĩa thì được ủng hộ, mà Kỳ Lân thất bại thảm hại.

“Ngươi tới đó làm cái gì?” La Tắc vừa nghe tới Kỳ Lân sơn trang, lông mày nhíu chặt.

La Duy nói: “Danh Kiếm sơn trang đã là môn hạ dưới trướng nhị điện hạ, đệ không đi tìm Kỳ Lân sơn trang còn có thể tìm ai?”

“Ngươi nói cái gì?!” La Tri Thu vỗ bàn đứng dậy.

Nhìn phụ thân hiếm khi mất đi vẻ trầm ổn, La Duy cười khổ. Lục thiếu gia Trữ Phi của Danh Kiếm sơn trang mai sau là đại tướng quân của Bình Chương đế Long Huyền, là một trong năm trăm vị tướng được Bình Chương đế chiêu mộ, cũng là người sau này mang binh khám xét phủ tả tướng.

La Tri Thu bước tới bước lui, rồi dừng lại nói: “Việc này có thể tin chứ?”

La Duy gật đầu: “Thiên chân vạn xác ạ.”

La Tri Thu nói: “Vậy vì sao hôm nay ngươi mới nói?”

La Duy chớp mắt, “Hài nhi quên.”

“Quên?” La Tri Thu tức giận đến nghiến răng, lại không nổi giận được.

La Duy nhìn nhị ca La Tắc vẫn đang hốt hoảng, nói với La Tri Thu: “Phụ thân, với mưu đồ của nhị điện hạ và Hữu tướng, hài nhi nghĩ, bọn họ cũng cần thế lực giang hồ, không phải sao?”

La Tri Thu nói: “Danh Kiếm sơn trang là chính đạo võ lâm, nhân tài kiệt xuất, bọn họ sao có thể có dã tâm này?”

La Duy tiếp lời: “Cũng không khó đoán, bọn họ thuận theo thái tử là đương nhiên, nhưng vẫn trợ giúp nhị điện hạ, như vậy mai sau dù thế nào họ cũng là công thần, hai người nghĩ xem, Danh Kiếm sơn trang chẳng qua chỉ muốn một tiền đồ rộng mở mà thôi. Nếu hài nhi không tính toán sai, lần này xuân khoa Võ Cử (giải Trạng nguyên Võ), Lục công tử của Danh Kiếm sơn trang, Trữ Phi – Trữ Tử Chu nhất định sẽ đoạt giải nhất, công bố thiên hạ.”

La Tắc đứng dậy, phẫn nộ nói: “Nếu tiểu tử này tới, ta sẽ giết chết y!”

La Duy bật cười ra tiếng, “Nhị ca là trọng tướng triều đình, sao lại giận dữ với một người trong giang hồ chứ? Người giang hồ, ắt có người giang hồ đối phó.”

La Tri Thu nói: “Cho nên ngươi muốn dùng Kỳ Lân sơn trang đi đối phó Danh Kiếm sơn trang? Kỳ Lân sơn trang cũng không phải là chính đạo mà.”

La Duy nói: “Phụ thân tưởng rằng Danh Kiếm sơn trang sạch sẽ? Hữu tướng nhiều năm qua dựa vào Danh Kiếm sơn trang làm bao nhiêu chuyện xấu xa, giấu bao nhiêu điều mờ ám. Kỳ Lân sơn trang thì có sao? Chẳng qua chỉ là công cụ, chỉ cần xem dùng ai mà thôi.”

La Tri Thu lại ngồi xuống, “Sao ngươi dám chắc Kỳ Lân sơn trang sẽ nghe lời ngươi?”

La Duy nói: “Có lẽ bọn họ không coi trọng công danh lợi lộc, thế nhưng, có thể đem Danh Kiếm sơn trang đạp dưới chân là điều Kỳ Lân sơn trang cầu mong suốt bao đời.”

La Tri Thu cau mày, “Ngươi định hứa cho chúng cái gì?”

La Duy nhìn ánh đèn lay động, chỉ nói bốn chữ: “Mỏ muối Ích Châu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play