“Ta đã nói ta là phế vật!” La Duy đột nhiên liền nổi nóng, không để ý chân đau, bật dậy trong lòng Vệ Lam, gỡ tay hắn ra,“Ngươi mặc kệ ta đi, chẳng phải sẽ không lo lắng nữa?”

Vệ Lam vội ôm La Duy vào lòng, dỗ dành:“Ta lỡ lời mà, ngươi đừng giận có được không? Ta cái gì cũng không bằng ngươi, nếu ngươi là phế vật, thì ta là cái gì cơ chứ?”

“Ngươi có thể đi lại, còn ta thì sao?” La Duy hỏi Vệ Lam:“Ta có thể làm cái gì?”

“Không phải ngươi đang bị thương sao?” Vệ Lam nói:“Khi vết thương lành sẽ không sao nữa.”

“Nếu què thì sao?”

“Không đâu.”

“Cho đến tận bây giờ vẫn chẳng có đại phu nào nói chân ta có thể khỏi!”

“Nhưng cũng chưa ai nói chân ngươi không thể lành.”

“Ngươi!” La Duy chán nản nói:“Ngươi lại định quanh co với ta? Nếu ta không đi lại được nữa thì làm sao bây giờ?”

Vệ Lam vỗ trán, đề tài này họ đã nói vô số lần suốt dọc đường đi, đến hôm nay vẫn còn nhắc lại.

“Ta không muốn làm người què!” La Duy lớn tiếng nói:“Cả đời nằm trên giường, ta còn không bằng……”

“Ngươi muốn thế nào hả?” Vệ Lam vội chặn lời La Duy:“Đã nói không có việc gì, chịu khó nghỉ ngơi sẽ tốt hơn thôi, công tử không tin ta thì cũng phải tin lời đại phu nói chứ. Tất cả đều do Tư Mã Thanh Sa hại, vậy ta đi giết hắn, để công tử hết giận nhé?”

Vệ Lam vừa nói muốn giết Tư Mã Thanh Sa, La Duy liền mất đi khí thế.

“Chỉ cần công tử nói một câu, ta sẽ đi ngay!” Vệ Lam nói.

“Ai!” La Duy thở dài một hơi, lí nhí,“Ta chỉ đang phiền muộn, ngươi đừng để ý đến ta.”

“Ta thích hầu hạ ngươi.” Vệ Lam ghé tai La Duy:“Công tử muốn ta phải nói bao nhiêu lần mới chịu tin ta?”

“Không phải ta không tin ngươi…” La Duy vội đáp.

“Ta sẽ hầu hạ ngươi cả đời.” Vệ Lam khẽ cắn vành tai La Duy:“Ngoài công tử, ta không có tâm tư như vậy với ai khác, cho nên công tử cứ để ta hầu hạ là được rồi, đến khi chúng ta già đi vẫn sẽ như vậy.”

Vành tai La Duy có chút đỏ lên, y không phải kẻ khác ngươi, chỉ là y thích nghe Vệ Lam nói như vậy.

Vệ Lam thấy La Duy chịu lặng im, mới lại đặt tay lên lưng La Duy, truyền cho y một chút chân khí.

“Đừng đi tìm Tư Mã Thanh Sa!” La Duy vẫn không yên lòng.

“Không đi.” Vệ Lam khẽ cười sau lung La Duy, chỉ là không dám cười ra tiếng, sợ La Duy nghe thấy, nói không chừng lại thẹn quá hóa giận. Hiện tại Vệ Lam đã có “kinh nghiệm” dỗ dành La Duy, trước kia cảm thấy y nhanh nhẹn hoạt bát, là người thông minh nhất, nhưng nay Vệ Lam mới phát hiện, La Duy cũng có khi ngốc nghếch, dễ dỗ, dễ lừa.

Thuốc bắt đầu có tác dụng, vết thương trên chân La Duy dần bớt đau, trong phòng ấm áp, xương cốt bị gây sức ép cũng được thả lỏng.

“Ngủ đi.” Vệ Lam nhìn mí mắt La Duy díp lại, nhỏ gọng dỗ dành y:“Ngày mai chúng ta lại phải gấp rút lên đường, ngủ được chút nào hay chút ấy.”

“Tuyết rơi lớn như vậy, ngày mai chúng ta còn có thể đi sao?” La Duy hỏi.

“Sao ngươi lại biết bên ngoài tuyết rơi nhiều?”

“Nghe âm thanh là biết mà.” La Duy nói:“Ta không phải kẻ điếc.”

“Chỉ cần tuyết không cản đường, thì chúng ta vẫn đi.” Vệ Lam ôm La Duy nằm xuống,“Bây giờ còn đau không?”

La Duy khẽ cọ cọ trong lòng Vệ Lam, tìm một tư thế thoải mái, rất nhanh đã thiếp đi.

Vệ Lam sửa lại tóc La Duy, đến tận khi La Duy ngủ rồi, trên mặt hắn mới lộ ra vẻ ảm đạm. Đôi chân La Duy là một khối tâm bệnh của Vệ Lam, hắn không sợ hầu hạ La Duy cả đời, chỉ sợ La Duy không chấp nhận được chuyện mình sẽ què môt chân. Kỳ thật các đại phu đều đã nói với Vệ Lam, chân La Duy cho dù có lành thì cũng không tiện đi lại, nếu muốn có thể chạy có thể nhảy như chưa từng bị thương, thì đó là chuyện không có khả năng. Hiện tại xương cốt chưa lành, Vệ Lam còn có thể lừa La Duy, rằng phải chịu khó nghỉ ngơi chờ vết thương lành, nhưng sau khi khỏi hẳn rồi thì sao đây? Hắn phải ăn nói thế nào với y?

“Lam?”

Nghe thấy người trong lòng gọi tên mình, Vệ Lam vội hỏi:“Sao vậy?”

La Duy phát ra vài tiếng ậm ừ.

“Mơ thấy ta?” Vệ Lam không nghe được La Duy nói những gì, nhưng biết La Duy đang nói nói mơ, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt y, lúc nào chỗ này mới có thịt để hắn véo nhỉ.

La Duy cọ cọ trong lòng Vệ Lam, ngủ rất say.

Vệ Lam thổi tắt đèn trên đầu giường, dù sao cũng có hắn bảo vệ rồi, y không đi lại được thì cũng có sao đâu? Bọn họ sẽ làm ruộng, không chiến tranh, không trốn tránh vận mệnh, bước đi chậm một chút thì ảnh hưởng gì cơ chứ? Vệ Lam ép bản thân nhắm mắt ngủ, hắn không thể gục ngã, La Duy còn phải trông cậy vào sự chăm sóc của hắn, nếu hắn mệt mỏi, không biết La Duy sẽ lại sinh ra tâm tư gì nữa.

Tuyết rơi suốt một đêm, thừa dịp ban đêm người người say ngủ, biến trấn nhỏ này thành một thế giới đầy băng tuyết.

Vệ Lam vừa tỉnh ngủ, nhìn ngoài cửa sổ đã thấy ánh mặt trời rực rỡ, lại nhìn người trong lòng, hơi thở nhàn nhạt, vẫn đang chìm trong giấc ngủ. Thật cẩn thận buông La Duy ra, sửa lại chăn cho y, Vệ Lam mới bước xuống giường.

“Lam…” Cảm giác bên cạnh thiếu một người, La Duy khẽ giật giật, hô một tiếng.

“Ta đây.” Vệ Lam vội vỗ vỗ lưng La Duy, nói:“Ta ở ngay đây mà, công tử ngủ tiếp đi, vẫn còn sớm lắm.”

La Duy thế này mới nằm im.

Vệ Lam nhìn kỹ La Duy, bất giác bật cười, người này ngủ cũng chảy nước miếng,“Giống công tử tướng phủ chỗ nào cơ chứ.” Vệ Lam lắc đầu, lau sạch nước miếng bên khóe miệng La Duy, lại sửa chăn cho y, rồi mới vươn vai, vội vàng mặc quần áo ra mở cửa.

Ngoài hành lang, bọn tiểu nhị đang đặt thêm than bên cạnh phòng.

Tiểu nhị hôm qua nhìn thấy Vệ Lam, vội chào hỏi hắn:“Khách quan dậy rồi ạ?”

“Vẫn còn than sao?” Vệ Lam gật đầu chào tiểu nhị rồi hỏi:“Ta cũng muốn có thêm một ít trong phòng.”

Tiểu nhị vôi đổ than trong xe ra, nói với Vệ Lam:“Than ở chỗ này cả, khách quan cứ việc lấy, có cần tiểu nhân mang than vào phòng không?”

“Không cần.” Vệ Lam cự tuyệt ý tốt của tiểu nhị, La Duy vẫn đang ngủ, hắn không muốn ai quấy rầy La Duy.

Tiểu nhị bớt việc, đương nhiên cầu còn chẳng được, liền đưa que gắp than cho Vệ Lam.

Vệ Lam vừa gắp than, vừa hỏi tiểu nhị:“Hôm nay chúng ta định lên đường, trên đường có dễ đi không?”

Tiểu nhị vội đáp:“Khách quan, đường thì vẫn có thể đi, nhưng tuyết rơi quá lớn, không biết lúc nào sẽ lấp đường, hay là ngài ở thêm mấy ngày đi.”

“Chúng ta vội về nhà.” Vệ Lam nói:“Có thể đi thì đi thôi.”

Tiểu nhị cũng không cố giữ khách, nói:“Vậy lát nữa tiểu nhân dắt ngựa cho ngài.”

Vệ Lam lại nói tạ ơn, mang than hồng vào phòng.

La Duy vẫn chưa tỉnh, đã đến giữa trưa, Vệ Lam bế y lên xe ngựa, y cũng chỉ mơ hồ than thở một đôi câu.

“Khách quan đi đường cẩn thận ạ.” Tiểu nhị ra tiễn Vệ Lam.

Vệ Lam vội vàng đánh xe xuất phát trong gió tuyết.

“Đúng là hiệp khách hành tẩu giang hồ!” Mấy tiểu nhị đứng ở trước cửa nhìn theo Vệ Lam, trong đó một người còn cảm khái:“Nhìn động tác đã thấy nhanh nhẹn hơn người thường rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play