“Tuyết rơi rồi.” Lúc Vệ Lam đưa La Duy ra khỏi y quán, La Duy chợt thấy không gian ngập tràn hoa tuyết bay bay.

“Hôm nay chúng ta ở lại một đêm được không?” Biết La Duy ghét tuyết rơi, Vệ Lam liền nói:“Có lẽ ngày mai tuyết sẽ ngừng.”

“Ừ.” La Duy buồn bực đáp.

Vệ Lam quay đầu hỏi dược đồng:“Đến khách điếm tốt một chút thì phải đi hướng nào?”

Ngón tay dược đồng chỉ phía đầu đường, nói với Vệ Lam một hồi lâu, rằng phải đi thế nào mới tới khách điếm tốt nhất trong trấn.

La Duy nghe dược đồng nói một hồi, mất kiên nhẫn, nói với Vệ Lam:“Chúng ta tìm bừa một chỗ là được mà, chỉ cần nóc nhà không thủng là được.”

Vệ Lam nhìn dược đồng cười xin lỗi.

Dược đồng lại tỏ vẻ già dặn nhìn Vệ Lam cười nói:“Công tử có bệnh, tâm tình nhất định không tốt, con không để bụng đâu.”

Bị một đứa trẻ thông cảm càng khiến La Duy bực mình, cứ như y chẳng bằng một đứa trẻ con vậy.

“Ta biết đi như thế nào rồi, đa tạ tiểu ca nhi.” Vệ Lam cảm tạ tiểu dược đồng, bế La Duy ra khỏi y quán.

“Ngươi định đi như thế nào?” La Duy hỏi:“Lời nó nói, ta nghe chẳng hiểu nổi một câu.”

“Tự vẽ một cái bản đồ trong đầu là đi được.” Vệ Lam cẩn thận đặt La Duy trên xe, nói:“Công tử không có lòng dạ lắng nghe, chứ không thì sao lại không hiểu được.”

La Duy nằm im không nói.

Vệ Lam đặt túi dược liệu vừa mua được vào trong xe, vội vàng nhảy lên xe ngựa, dựa theo đường dược đồng chỉ, đi tới khách điếm tốt nhất trong trấn này.

“Khách quan!” Trước cửa khách điếm, tiểu nhị đón khách nhìn thấy xe ngựa của Vệ Lam đứng trước cửa cách đó không xa, vội vàng chạy tới, ân cần nói:“Ngài muốn ở trọ?”

“Nghỉ một đêm thôi.” Vệ Lam nói:“Có phòng hảo hạng không?”

“Có, có!” Tiểu nhị vội đáp:“Chỗ chúng ta là khách điếm tốt nhất trong vòng mười dặm, đảm bảo sẽ khiến quan khách vừa lòng.”

Vệ Lam đẩy cửa xe, để La Duy nhìn khách điếm này.

La Duy quan sát ba tầng khách điếm, cửa chính nhìn thực khí phái, cũng rất sạch sẽ, liền nói:“Ở lại đây đi.”

“Hai vị khách quan, mời vào bên trong.” Tiểu nhị nghe La Duy nói thế, vội cầm lấy dây cương trong tay Vệ Lam, lớn tiếng nói.

“Ngựa này cũng phải cho ăn cẩn thận đấy.” Vệ Lam lại bế La Duy trên tay, phân phó tiểu nhị.

“Ngài yên tâm, ở chỗ chúng ta ngựa cũng được chăm sóc chu đáo, để đảm bảo hôm sau có thể chạy tiếp, nhanh hơn cả ngày trước.” Tiểu nhị liên thanh nói.

Lúc này Vệ Lam mới đưa La Duy vào khách điếm.

Lại một tiểu nhị chạy tới, đưa hai người đến trước quầy.

“Chúng ta muốn một phòng hảo hạng.” Vệ Lam nói với ông chủ mặt cười tươi roi rói.

“Phải thanh tĩnh nũa.” La Duy lại thêm một câu.

Ông chủ tất nhiên là đồng ý, lệnh cho tiểu nhị đưa hai người tới phòng hảo hạng, còn săn sóc hỏi:“Hai vị có dùng cơm trong phòng luôn không ạ?”

“Ở luôn trong phòng đi, đồ ăn phải thanh đạm một chút.” Vệ Lam nói:“Lát nữa mang một bát cháo đến.”

Lão bản nhìn dáng vẻ ốm yếu của La Duy, liền biết bát cháo là gọi cho vị công tử này, vội vàng đồng ý.

Vệ Lam sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, mới đưa La Duy lên lầu theo tiểu nhị.

La Duy vào gian thượng phòng rồi, liền nhìn nhìn bốn phía.

Tiểu nhị hỏi:“Công tử có vừa lòng không ạ?”

“Rất tốt.” La Duy nói:“Đa tạ ngươi.”

Tiểu nhị vội đáp:“Công tử vừa lòng là tốt rồi ạ, đây là phòng tốt nhất chỗ chúng ta.”

Vệ Lam đưa chút tiền cho tiểu nhị:“Ngươi ra ngoài đi, lát nữa chúng ta cần nước ấm, rồi mang thêm máy cái lò sưởi vào đây.”

Tiểu nhị được thưởng, vội gật đầu lia lịa, mặt mày hớn hở đi ra ngoài.

“Mệt rồi à?” Vệ Lam ngồi ở bên giường, hỏi La Duy.

“Cái gì mà phòng tốt nhất, ta nghĩ cách vách chúng ta nhất định vẫn là cái phòng y hệt thế này.” La Duy nhỏ giọng nói:“Không thể tin lời tiểu nhị được.”

Vệ Lam rót nước cho La Duy uống:“Ngươi so đo với một tiểu nhị làm gì? Công tử yên tâm, xung quanh phòng này đều trống không.”

“Ngươi xem qua hết rồi?”

“Nghe cũng biết mà.” Vệ Lam bình tĩnh nói.

“Có võ công hay thật.” La Duy tâm tình không tốt, nhìn Vệ Lam oán giận,“Nếu khi còn khỏe mạnh, ta tập võ với đại ca nhị ca, thì hôm nay cũng không kém Lam tí nào.”

“Công tử thông minh như vậy…” Vệ Lam dỗ dành La Duy:“Nếu tập võ, nhất định sẽ mạnh hơn ta.”

“Lời này ngươi cũng có thể nói mà không chớp mắt hả?” La Duy vẫn không hài lòng:“Tưởng tượng thôi cũng thấy không thể, ta luyện võ công gì mới có thể mạnh hơn Lam cơ chứ?”

“Đại công tử, nhị công tử võ nghệ đều giỏi hơn ta.” Vệ Lam nói:“Nếu công tử cùng tập võ với họ, thì chắc chắn sẽ mạnh hơn ta rồi.”

La Duy lườm Vệ Lam, hừ một tiếng.

“Được rồi…” Vệ Lam dỗ dành:“Hôm nay nghỉ ngơi đã, ngày mai tuyết ngừng, chúng ta sẽ đi ngay.”

“Đại ca, nhị ca không biết thế nào rồi…” La Duy lúc này mới nói ra điều mình lo lắng.

Vệ Lam ngồi bên giường một lát, rồi nói:“Công tử, tướng gia đã từng nói với ta, người đã sớm đoán được chuyện Long Huyền sẽ trở thành Hoàng đế.”

“Sao người này có thể lên làm Hoàng đế chứ?” La Duy nói:“Chín hoàng tử, ai làm Hoàng đế cũng được, sao cứ phải là người này! Ta phí nhiều công sức như vậy, cuối cùng tất cả đều là công dã tràng! Lam, chẳng lẽ không thể trái ý trời, Long Huyền nhất định phải là hoàng đế, hắn là người có mệnh đế vương sao?”

“Công tử.” Vệ Lam hỏi La Duy:“Ngươi cũng sớm biết rằng Long Huyền sẽ trở thành Hoàng đế, cho nên mới nói không thể trái ý trời?”

“Không phải.” La Duy vội nói:“Trong chín hoàng tử, Long Huyền là người muốn làm hoàng đế nhất, điều này ta đã sớm biết.”

“Bản thân thái tử vô năng, đâu có liên quan gì đến công tử?” Vệ Lam nói:“Tướng gia quy ẩn rồi, ai làm Hoàng đế, công tử cần gì phải đi để ý nữa?”

“Cha ta đã nghĩ thông suốt, vậy còn đại ca nhị ca thì sao? Bọn họ cũng cùng nhau từ quan à?” La Duy hỏi Vệ Lam:“Cha ta có nói với ngươi việc này hay không?”

“Tướng gia chưa hề nói muốn đại công tử và nhị công tử cùng đi, nhưng nếu tướng gia đi rồi, thì bọn họ có lý do gì để ở lại?” Vệ Lam thấy La Duy nôn nóng, lại nói:“Long Huyền trở thành Hoàng đế, sao còn có thể để họ giữ binh quyền?”

Lúc này tiểu nhị mang lò sưởi đến, chặt đứt câu chuyện của hai người.

“Khách quan.” Tiểu nhị nói với hai người trong phòng:“Bên ngoài tuyết rơi nhiều lắm, có lẽ ngày mai cũng chưa ngừng rơi đâu, xem ra hai vị khách quan phải ở lại đây mấy ngày rồi.”

“Ngày mai nhìn trời rồi nói sau.” La Duy nói với tiểu nhị:“Cơm của chúng ta lúc nào mới mang lên?”

Tiểu nhị tưởng rằng La Duy đói bụng, vội vào bếp giục.

“Ngày mai chúng ta không thể ở lại.” Sau khi tiểu nhị đi, Vệ Lam mới nói với La Duy:“Chúng ta không thể ở một chỗ quá lâu.”

“Không có việc gì.” La Duy nói:“Trong xe có lò sưởi mà, ta không đến nỗi chết cóng đâu.”

Vệ Lam nhìn vẻ bất mãn trên khuôn mặt La Duy, đành nói:“Nếu công tử không yên lòng về gia đình, vậy ta sẽ đưa công tử về thượng đô một chuyến, công tử có muốn về thượng đô không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play