Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 312: Không có mặt mũi nào gặp người đã khuất


...

trướctiếp

Điện Ngưng Lộ cháy to, Cẩm vương Duy chết trong biển lửa, tin tức này truyền ra từ thành Hạ Phương, truyền khắp Bắc Yến, rồi rất nhanh truyền khắp chư quốc.

Thiên hạ xôn xao, ai có thể ngờ La Duy danh chấn thiên hạ lại có một kết cục thảm đạm như thế này. Từng có không ít quốc quân chư quốc từng tưởng rằng La Duy sẽ là người tiếp theo ngồi lên ngai vàng Đại Chu.

Sau khi Hưng Võ đế nghe được tin La Duy chết, thì ngất lịm ngay tại chỗ.

“Tin tức này có thể tin được không?” Thái y vội vàng chạy chữa cho Hưng Võ đế, Long Huyền cũng không đứng thẳng được, cố gắng chịu đựng rồi hỏi viên quan Lễ bộ vừa đưa tin:“Quốc thư từ Bắc Yến gửi đến?”

“Vâng.” Quan Lễ bộ đem theo quốc thư Bắc Yến, đưa cho Long Huyền.

Khi Long Huyền mở quốc thư, tay không cầm nổi, còn chưa xem mà đã làm bức thư rách một đường.

Quốc thư là Tư Mã Thanh Sa tự tay viết, số lượng từ không nhiều, chỉ nói đêm đó trong cung vô tình bốc lửa, điện Ngưng Lộ mà La Duy ở đổ sập, La Duy cũng bất hạnh chết trong hoả hoạn.

“Người đã chết, vậy thi thể đâu?” Long Huyền ném quốc thư xuống đất, lớn tiếng hỏi quan Lễ bộ:“Kẻ đưa quốc thư đến đâu? Gọi gãtới gặp ta!”

“Vâng.” Quan Lễ bộ nơm nớp lo sợ lui ra ngoài.

Long Huyền quay đầu nhìn Hưng Võ đế đang bất tỉnh hân sự trên long tháp, hỏi Ngụy thái y:“Phụ hoàng ta thế nào rồi?”

Ngụy thái y vội đáp:“Điện hạ, bệ hạ quá xúc động thôi, tỉnh lại rồi sẽ không sao nữa.”

Long Huyền xoay người đi ra ngoài điện.

Ngụy thái y sững sờ đứng lặng, vị này chỉ cần Hưng Võ đế không chết là được? Ông còn chưa nói hết lời, lần này Hưng Võ đế xúc động, thân thể chỉ có thể càng yếu đi, nếu sau này vẫn cứ như vậy nữa, thì Đại Chu phải lo quốc tang đi là vừa! Nhị hoàng tử đi thật rồi, Hưng Võ đế nằm ở nơi đó, vậy mà đến lòng kiên nhẫn để nghe thái y nói hết câu hắn cũng không có.

Ngoài điện, Long Huyền đứng ở hành lang, nhìn sứ thần Bắc Yến dưới bậc thang.

Sứ thần Bắc Yến bị ánh mắt âm lãnh của Long Huyền ép tới không ngẩng đầu lên được, một hoàng tử Đại Chu chết trong hoàng cung Bắc Yến, việc báo tang này chẳng dễ dàng gì.

“Các ngươi nói lục đệ của ta đã chết?” Long Huyền cuối cùng cũng mở miệng hỏi.

“Vâng, Cẩm vương gia bất hạnh, không thể trốn thoát khỏi biển lửa.” Sứ thần nói:“Vạn tuế gia ta cũng bi thương vô cùng.”

“Vì sao hôm đó trong hoàng cung Bắc Yến lại cháy? Nhiều cung điện như thế mà không cháy, chỉ cháy mỗi điện Ngưng Lộ lục đệ ta đang ở? Trận cháy này lớn thế nào mà người lại không kịp chạy ra?”

Long Huyền liên tục hỏi ba câu, khiến sứ thần Bắc Yến toát mồ hôi hột.

“Trả lời câu hỏi của ta.” Long Huyền ép hỏi.

“Chỉ là do vô tình.” Sứ thần trả lời:“Lửa bốc ra từ chính điện Ngưng Lộ.”

“Bắt đầu cháy từ điện Ngưng Lộ?” Long Huyền nói:“Trong quốc thư vạn tuế gia của các ngươi không nói vậy, quân thần các ngươi nói chuyện bừa bãi quá, ta nên tin ai đây?!”

Sứ thần vội vàng nhẩm lại nội dung của quốc thư trong đầu, sau đó mới nói:“Điện hạ, sự thật đúng là như thế, vạn tuế gia ta cũng nói trong cung bị cháy, điện Ngưng Lộ sụp xuống trong trận cháy ấy.”

“Hay lắm.” Long Huyền nói:“Cứ cho là vạn tuế gia của các ngươi không nói vậy, nhưng thi thể của lục đệ ta đâu? Ngươi tới Đại Chu báo tang, nhưng lại không mang thi thể về? Hoàng tử của Đại Chu ta, chẳng lẽ lại phải chôn ở Bắc Yến?!”

Sứ thần cúi đầu càng thấp, xác chết cháy đen trong điện Ngưng Lộ đã bị vạn tuế gia hoả táng thành tro, bỏ vào một chiếc bình ngọc, đeo trên người cả ngày không rời, mặc cho ai khuyên cũng không chịu bỏ chiếc bình này ra.

“Ta đang hỏi ngươi đấy!” Long Huyền thấy sứ thần có vẻ kinh hãi, hắn càng tin rằng trận cháy lớn trong cung không hề đơn giản như bề ngoài.

“Ngày đó lửa cháy quá lớn…” Sứ thần nói:“Thi thể Cẩm vương gia đã không thể tìm thấy.”

“Ngươi nói La Duy chẳng những chết trong biển lửa, mà đến thi thể cũng không giữ được?” Long Huyền vươn tay chỉ vào sứ thần nói:“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, các ngươi làm vậy thì làm sao  Đại Chu có thể tin La Duy đã chết?!”

Sứ thần đầu đầy mồ hôi, nếu không phải hai nước giao chiến, không thể chém sứ giả, thì gã thật sự không biết mình có còn cái mạng mà ra khỏi hoàng cung Đại Chu hay không.

“Tư Mã Thanh Sa khinh người quá đáng!” Long Huyền thu tay, nhìn sứ thần nói:“Trước khi sự tình được điều tra rõ ràng, ngươi hãy ở lại Đại Chu một thời gian đi.”

Sứ thần vừa nghe Long Huyền muốn giam gã tại Đại Chu, nóng nảy, lập tức nói với Long Huyền:“Điện hạ, Cẩm vương qua đời là sự thật, Bắc Yến sao có thể lấy chuyện này ra làm trò vui? Cẩm vương gia chết ở Bắc Yến, là lỗi do Bắc Yến chúng ta chăm sóc không chu toàn, vạn tuế gia ta cũng vạn phần xin lỗi.”

“Giải gã xuống!” Lời sứ thần nói, Long Huyền một câu cũng không tin, nói với mọi người:“Người Bắc Yến, một tên cũng không để chạy thoát!”

Điện tiền võ sĩ đi lên, giữ chặt cánh tay sứ thần.

“Điện hạ!” Sứ thần nhìn Long Huyền kêu lên:“Ngươi định xuống tay với sứ thần nước khác sao?! Đại Chu tự xưng là lễ nghi chi bang, sao lại đối xử với tại hạ như thế?”

Long Huyền lạnh lùng nhìn sứ thần, nói:“Người phải có tự trọng, thì người khác mới kính nể. Nếu ngươi không muốn nói thật, vậy ta sẽ cho ngươi thời gian, lúc nào muốn nói thật ta sẽ nghiêm túc nghe.”

“Tại hạ nói câu nào cũng là sự thật!”

“Lòng kiên nhẫn của ta có hạn, ngươi đừng để ta chờ lâu!” Long Huyền nói xong, vung tay ra hiệu cho các điện tiền võ sĩ.

Các điện tiền võ sĩ mặc cho sứ thần giãy dụa, che miệng gã, tha đi.

“Bệ hạ!” Trong điện lại truyền đến tiếng kinh hô.

Long Huyền xoay người vào điện, liền thấy Hưng Võ đế nằm bên cạnh long tháp, trên mặt đất có một vũng máu.

“Bệ hạ!” Ngụy thái y nóng ruột:“Ngài hãy nén bi thương! Vương gia trên trời có linh, nhìn thấy ngài như vậy cũng sẽ không nhắm mắt!”

Hưng Võ đế khóc lớn nói:“Sao Duy nhi có thể nhắm mắt chứ? Trẫm từng nói sẽ ban cho nó cả đời áo gấm, không ngờ trẫm lại hại nó chết nơi đất khách quê người! Trẫm dù có chết, cũng có mặt mũi nào mà gặp mẹ con nó chứ?! Duy nhi… là do trẫm hại chết!”

“Phụ hoàng.” Long Huyền đi đến trước long tháp, gọi Hưng Võ đế.

“Thi thể Duy nhi đâu?” Hưng Võ đế nhìn thấy Long Huyền, liền hỏi:“Thi thể đã mang về đây chưa? Đưa trẫm đi gặp nó!”

“Các ngươi lui hết ra!” Long Huyền nói với mọi người trong điện.

Mọi người chờ Hưng Võ đế ra lệnh. Lời Long Huyền không ai dám không nghe, nhưng nơi này tốt xấu gì vẫn là điện Trường Minh, trước mặt Hưng Võ đế, bọn họ vẫn phải lấy Hưng Võ đế làm trọng.

“Lui ra.” Hưng Võ đế lúc này đột nhiên dâng lên một tia hy vọng, có lẽ Long Huyền có nội tình muốn nói cho ngài nghe, La Duy chưa chết, đây chỉ là một quỷ kế của Bắc Yến.

Mọi người cùng nhau lui ra, để lại hai cha con nói chuyện với nhau.

“Duy nhi chưa chết?” Chờ khi cửa điện được người bên ngoài đóng lại, Hưng Võ đế khẩn cấp hỏi Long Huyền.

“Lục đệ đã chết rồi.” Long Huyền nói.

Hưng Võ đế vô lực, ngã xuống long tháp, hồi lâu mới nói:“Vậy thi thể đâu? Ở nơi nào?”

“Người Bắc Yến nói ngày đó lửa cháy lớn vô cùng, lục đệ đã thi cốt vô tồn, phụ hoàng…” Long Huyền cúi đầu nói với Hưng Võ đế:“Nhi thần xin người nén bi thương. Lục đệ đã chết, người chết không thể sống lại, mong phụ hoàng bảo trọng long thể.”

Hưng Võ đế phun một ngụm máu tươi lên gối, người lại ngất đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp