Phó Hoa bị La Duy nổi nóng một hồi, nhưng bà không phải một phụ nhân đầu óc vô tri, biết La Duy nói không sai, nhưng vẫn lờ lời khuyên của y đi.
La Tri Thu sau khi trấn an phu nhân, lại tới tìm La Duy, đi đến cửa thư phòng, liền nghe thấy bên trong La Duy đang oán giận với La Tắc,“Mẫu thân nghĩ thế nào lại muốn so đo với Thường gia chứ? Còn chê chúng ta La gia chưa đủ náo động? Chúng ta thế nào tự bản thân biết không được à? Sống cho người khác nhìn sao?”
“Tiểu Duy,” La Tắc nói:“Ta hiện tại chẳng hiểu nổi ngươi, ngươi cẩn thận như vậy là vì cái gì? Còn có người muốn hại nhà chúng ta sao? Người kia là ai? Khiến ngươi đứng ngồi không yên như thế.”
“Nhị ca!” La Duy trong lòng sốt ruột, lại không biết phải nói với huynh trưởng thế nào.
“Ngươi đừng kêu nữa,” La Tắc nói:“Ngươi có chuyện gì thì cứ nói, ta nghe đây. Tiểu Duy, nói thật, chuyện triều đình ta không hiểu lắm, ngươi nói cho ta nghe xem.”
La Duy suy nghĩ hồi lâu, mới nhìn La Tắc nói:“Cũng giống như những trận chiến của Nhị ca thôi, không phải kiêu binh tất bại sao? Làm người cũng giống như vậy, kiêu căng xa xỉ chưa chắc đã có kết cục tốt.”
La Tri Thu đẩy cửa đi vào, không đợi hai nhi tử đứng dậy, liền nói với La Duy:“Ngươi nói không sai, nhưng cũng không thể ăn nói với nương ngươi như vậy. Ta biết ngươi không tán thành hôn sự này, nhưng đây là do tam điện tự cầu xin, bệ hạ đồng ý, vi phụ cũng không có biện pháp phản đối nữa.”
“Vì cái gì không tán thành chứ?” La Tắc càng không hiểu,“Ba ngày sau chính là đại hôn, mọi người không tán thành sao?”
“Là đệ nghĩ nhiều,” La Duy nhìn La Tắc cười, nói:“Nhị ca đừng lo lắng, La gia chúng ta sao có thể sẽ bị người hại? Chỉ là chuyện ở bãi săn Tây Sơn, Nhị ca phải luôn ghi tạc trong lòng, sau này đừng để bị lừa nữa.”
“Ngươi nói Tô Tĩnh kia là người của nhị điện hạ,” La Tắc nói:“Nếu không phải ngươi nói giữ hắn lại, ta đã sớm đem hắn đuổi ra khỏi Đô Úy quân rồi.”
“Không phải Tô Tĩnh dẫn huynh đến sơn khẩu kia sao, không thì Nhị ca sao lại gặp Từ thị trắc phi?” La Duy nói:“Người kia là ai, còn cần đệ nói sao?”
“Vì cái gì ta không thể động đến hắn?” La Tắc nói:“Ta hiện tại cứ nhìn thấy hắn, liền không được tự nhiên.”
“Huynh đuổi hắn đi, nhị điện hạ sẽ cử người khác đến, không bằng cứ để Tô Tĩnh ở lại Đô Úy quân,” La Duy nói:“Như vậy chúng ta còn biết phải đề phòng ai. Hơn nữa, Nhị ca vừa chịu phạt, liền quay ra trừng phạt cấp dưới dẫn đường, nếu tin này truyền ra, người khác sẽ nói như thế nào về Nhị ca?”
“Trời sinh mệnh bận tâm,” La Tắc bỏ lại một câu.
La Tri Thu nhìn hai nhi tử, rồi nghĩ đến đại nhi tử đang trên đường tới thượng đô, hai đứa nghĩ quá ít, một đứa nghĩ quá nhiều, nếu ba nhi tử có thể bù trừ cho nhau thì tốt quá.“Nương ngươi sẽ lờ ngươi đi,” La Tri Thu nhìn La Duy nói:“Nàng coi như chính mình gả nữ nhi, khó tránh khỏi vạn sự đều muốn phải tốt nhất, ngươi cũng thông cảm cho nàng một chút.”
Tiểu tư (người sai vặt) trong viện La Tắc lúc này chạy tới tìm La Tắc, trong quân có tướng quân đến tìm.
“Ta đi tiếp khách,” La Tắc đi trước. Ra khỏi thư phòng La Duy rồi, La Tắc mới nghĩ đến, vốn tưởng quan hệ mẫu tử hai người đã tốt lên, không ngờ vẫn lúc tốt lúc xấu, La Duy đi Bắc Yến, Phó Hoa vô cùng lo lắng, hận không thể mỗi ngày quỳ gối trước mặt Bồ Tát cầu nguyện, hiện tại La Duy ở ngay đây, lại cứ như kẻ thù. La Tắc không ngờ mình chưa nói được mấy câu, đã bị La Duy giáo huấn một trận.
“Nhị công tử về ạ?” Tiểu Tiểu đang đứng ở trong viện thấy La Tắc đi ra, nhỏ giọng hỏi La Tắc:“Tam công tử lại làm sao thế ạ? Sao sắc mặt lại không tốt vậy?”
“Đi đi!” La Tắc đẩy đầu Tiểu Tiểu ra,“Tự hỏi công tử nhà ngươi đi! Tiểu tử ngươi cũng học cái thói nói nhảm sau lưng rồi à?”
Tiểu Tiểu không sợ bị đánh, bị La Tắc đẩy ra sau vài bước, lại đến gần La Tắc nói:“Nô tài nghe nói tam công tử lại bị phu nhân mắng.”
“Không thể nào!” La Tắc ngoài miệng nói, trong lòng lại suy nghĩ, nếu thật sự là nương giáo huấn nhi tử thì thật tốt biết bao! Đi về phía trước vài bước, thấy cửa phòng Vệ Lam mở ra, liền lại dừng lại hỏi Tiểu Tiểu:“Vệ đại ca ngươi ở trong phòng?”
“Vâng,” Tiểu Tiểu nói:“Đang luyện chữ.”
“Đang làm cái gì cơ?” La Tắc sợ mình nghe lầm.
“Đang luyện chữ ạ,” Tiểu Tiểu nói:“Vệ đại ca được tam công tử tay cầm tay dạy dỗ, viết khá đẹp, chữ viết rất giống chữ tam công tử.”
“Còn có việc này?” La Tắc hiếu kì cất bước vào phòng Vệ Lam, hắn nghe nói Ảnh vệ Kỳ Lân không biết chữ, sao Vệ Lam này lại biết?
“Nhị công tử,” Vệ Lam nghe thấy tiếng bước chân của La Tắc, đặt bút xuống, hành lễ với La Tắc.
“Ngươi với ta còn khách khí nữa sao?” La Tắc nói rồi đi đến trước bàn, vừa vặn nhìn thấy chữ Vệ Lam, thật đúng là có chỗ giống chữ La Duy như đúc.“Đệ đệ này của ta…” La Tắc cầm tờ giấy viết chữ của Vệ Lam nhìn, nói với Vệ Lam:“Ta bảo nó dạy Ưu nhi viết chữ, nó nói không rảnh, chữ của ngươi không phải là do nó dạy hay sao?”
Vệ Lam vội đáp:“Ta vẫn đi theo bên cạnh công tử, cho nên mới có thể học chút chữ nghĩa.”
“Ta không trách nó.” La Tắc biết Vệ Lam có ý bảo vệ La Duy, bật cười nói:“Xem ra trong viện này, không thể nói rằng La tiểu hầu gia đang nói dối nhỉ. Ta có vài bằng hữu trong quân đến thăm, Lam, ngươi cũng đến đây đi.”
“Ta cũng phải đi?” Vệ Lam không hiểu, La Tắc gặp bằng hữu, vì cái gì phải đưa hắn theo cùng.
“Đi thôi,” La Tắc đặt tờ giấy Tuyên Thành đầy chữ lên bàn, nói:“Ngươi còn muốn đi thi Trạng Nguyên sao? Lam à, Tiểu Duy coi trọng ngươi như vậy, sẽ không để ngươi làm thị vệ của nó cả đời, lúc này để ngươi gặp các tướng quân nhiều một chút, đối với ngươi rất có lợi, theo ta nào.”
“Ta…” Vệ Lam đứng bất động, có thể làm thị vệ cho La Duy cả đời đã là phúc phận của hắn, hắn còn có thể cầu thêm điều gì?
“Đi thôi,” La Tắc cũng không đợi nữa, bước ra khỏi phòng, nói với Vệ Lam ở phía sau:“Lời ta nói, ngươi không nghe sao?”
La Tắc cũng là chủ tử, lời hắn nói Vệ Lam không thể không nghe, chỉ có thể đi cùng La Tắc.
“Chuyện của đám quan văn như Tiểu Duy ta không hiểu rõ,” La Tắc vừa đi vừa nói với Vệ Lam:“Nhưng quân đội chúng ta là một bát nước sôi, cũng cần bằng hữu, có rất nhiều cửa, có nói không chừng Tiểu Duy cũng không biết hết.”
Vệ Lam nghe La Tắc nói như vậy, mới có hứng thú, hỏi La Tắc:“Còn có thứ công tử không biết sao?”
“Đương nhiên!” La Tắc nói:“Ta hỏi ngươi, người không thể đắc tội nhất trong quân là ai?”
Vệ Lam trả lời:“Là Đại soái?”
“Không đúng.” La Tắc lắc đầu.
Vệ Lam nói:“Chủ soái ba quân không phải là quan viên tối cao trong quân đội sao? Còn có người chức to hơn đại soái?”
“Quan vận chuyển lương thực, quan quân nhu, y quan, ba vị này tuyệt đối không thể đắc tội.” La Tắc nói cho Vệ Lam thật rõ ràng.
“Những người này không phải đều phải nghe lệnh chủ soái sao?” Vệ Lam hỏi, hắn đi theo La Khải vào trong quân, cũng không thấy La Khải nói ba loại quan này có bao nhiêu đại uy phong cả.
“Ta sẽ từ từ nói cho ngươi nghe.” La Tắc không phải thầy giỏi, lúc này lại kiên nhẫn dạy Vệ Lam con đường tòng quân. Hắn thấy cách La Duy đối xử với Vệ Lam, cảm giác Vệ Lam sẽ là Trữ Phi kế tiếp.
Trong thư phòng, La Tri Thu cùng La Duy chờ sau khi La Tắc đi, mới bắt đầu thực sự bàn chuyện.
“Uyển nhi là đứa biết điều,” La Tri Thu cùng La Duy nói chút chuyện điều động người trong triều đình, sau lại cùng La Duy nhắc đến La Uyển,“Ngươi cũng không cần lo nó sẽ làm gì thái quá.”
“Vậy tam điện hạ có ý gì ạ?” La Duy nói:“Trước đây con không thấy hắn cùng với nhà chúng ta có bao nhiêu thân cận, lúc này chủ động muốn kết hôn với nữ tử La gia, liệu hắn có tâm tư gì chứ?”
La Tri Thu nhìn La Duy, khoát tay áo, có một số việc trong lòng hiểu rõ, nhưng nói ra thì chẳng có gì hay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT