Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 221: Nhất thế cẩm y (một đời áo gấm aka cả đời vinh quang)


...

trướctiếp

La Duy cách chỗ quân thần Hưng Võ đế còn rất xa đã xuống ngựa, bước nhanh về phía Hưng Võ đế. Sau khi nhìn thấy Nhị ca La Tắc đứng đằng sau Hưng Võ đế, biết La Tắc có thể đảm nhận chức vụ hộ vệ tướng quân, chứng tỏ vết thương ở chân La Tắc đã khỏi hẳn, La Duy lúc này mới thật sự vui vẻ, nét cười trên mặt càng lúc càng rõ ràng.

Tất cả mọi người nhìn về phía La Duy.

La Duy không có đỉnh khôi quán giáp, chỉ mặc một bộ kỵ trang (quần áo cưỡi ngựa) màu lam thẫm, màu sắc ấy càng tôn lên nước da như tuyết của La Duy, kỵ trang tôn lên dáng vẻ thiếu niên, lại thêm vài phần anh khí. La Duy vốn có tiếng là ốm yếu, mọi người hôm nay nhìn y chinh chiến sa trường trở về, mới phát giác, La gia không hổ đều là người tòng quân, ngay cả La Duy nhỏ nhất nhà, cũng mang khí phách oai hùng hiên ngang, nhìn không giống phong thái tri thức của La Tri Thu chút nào cả.

“Tiểu thần La Duy, bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế,” La Duy quỳ rạp xuống trước mặt Hưng Võ đế hành đại lễ.

Hưng Võ đế nhận lễ của La Duy, rồi đi tới trước mặt y, tự tay kéo La Duy đứng dậy:“Duy nhi, dọc đường có bị thương không?”

La Duy cười nói:“Hồi bẩm bệ hạ, tiểu thần chưa từng chém giết trên sa trường, chưa từng bị thương.”

“Vậy thân mình có khỏe không?” Hưng Võ đế lại hỏi.

“Tiểu thần vô sự,” La Duy nói:“Tiểu thần tạ ơn bệ hạ nhớ mong.”

Hưng Võ đế càng nhìn La Duy càng hoan hỉ, đây là nhi tử của hắn và La Tri Cẩm,“Cao lên rồi,” Hưng Võ đế vui mừng nhìn La Duy nói:“Giống người lớn!”

La Duy biết cách làm cho Hưng Võ đế thích, nghe Hưng Võ đế nói như vậy, liền có chút không bằng lòng nói:“Bệ hạ, tiểu thần vốn là người lớn mà.”

“Đứa nhỏ này!” Hưng Võ đế quả nhiên thích thú, cười ha ha, kéo La Duy đến bên cạnh, trước chỉ La Tri Thu, sau chỉ La Tắc nói:“Cha ngươi huynh ngươi đều ở đây, ngươi để bọn họ nói xem, ngươi là trẻ con hay là người lớn?”

La Tri Thu cười lắc đầu.

La Tắc tính tình cởi mở, hứng thú nói:“Vân Khởi còn chưa thành thân, không thể coi là ngươi lớn.”

La Tắc thốt ra lời này, tất cả mọi người đều bật cười.

Long Huyền mở miệng nói:“Không biết Vân Khởi thích cô nương như thế nào, chi bằng phụ hoàng giúp y tìm một người đi.”

Hưng Võ đế nói:“Long Huyền nói không sai, Duy nhi, ngươi thích cô nương như thế nào? Nói xem, trẫm sẽ bảo cô cô ngươi tìm giúp.”

La Duy như vô tình liếc Long Huyền một cái, sau đó mới nhìn Hưng Võ đế cười nói:“Bệ hạ, tiểu thần còn chưa nghĩ tới mấy chuyện này. Hôn nhân đại sự, tiểu thần không dám tự chủ trương, tiểu thần cũng tin vào duyên phận, hết thảy tùy duyên đi.”

“Duyên phận,” Hưng Võ đế gật đầu nói:“Duy nhi nói rất đúng, tu mười năm mới được đi cùng thuyền, tu trăm năm mới được ngủ cùng nhau, phu thê chính là duyên phận. Long Huyền, Long Hành,” Hưng Võ đế lại nói với nhị tử và tam tử:“Các ngươi sắp đại hôn, chắc cũng hiểu chuyện duyên phận nhỉ.”

“Nhi thần xin ghi nhớ lời phụ hoàng dạy bảo,” Long Huyền và Long Hành vội vàng lĩnh chỉ.

“La Duy nhận thưởng,” Hưng Võ đế đột nhiên lại nhìn La Duy nói.

La Duy không ngờ Hưng Võ đế sẽ thưởng mình ngay tại cửa thành bắc thượng đô, y nhìn về phía La Tri Thu, muốn nhìn ra một chút manh mối từ chỗ phụ thân mình.

“La Duy,” Hưng Võ đế nói:“Ngươi không nghe thấy lời trẫm nói sao?”

“Tiểu thần nghe,” La Duy không kịp nghĩ nhiều, vội quỳ rạp xuống đất.

Hưng Võ đế cách xa La Duy vài bước, trầm giọng nói:“ Đoạt được Ô Sương thành, là ước nguyện của bao đời quân chủ Đại Chu và ngàn vạn thần dân trăm năm được đền bù, việc này trọng đại, niềm vui ngập trời. Tam tử Tả tướng – La Duy, thuở nhỏ trí tuệ, theo học thiên tử, văn tài xuất chúng, nhạy bén, nhân phẩm cao quý. Người này vì Ô Sương thành mà lập công lớn, lần này trở về, cũng coi như áo gấm hồi hương, ban tước hầu, gọi Cẩm Y hầu.”

Lời Hưng Võ đế ban xuống hồi lâu, toàn bộ cửa bắc thượng đô đều lặng ngắt như tờ, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

La Duy đứng trên mặt đất.

Chúng thần tử cũng đều kinh sợ.

La Duy lập công lớn là không giả, nhưng chức công hầu, một thiếu niên vốn không có công danh lại được phong hầu? Phong thưởng như vậy có phải quá mức hay không?

“Duy nhi,” Hưng Võ đế thấy La Duy quỳ ngẩn người, liền nói:“Ngươi còn thất thần làm chi? Sao không tiếp chỉ?”

“Bệ hạ,” La Duy do dự hồi lâu mới nói:“Tiểu thần có đức gì để được phong hầu? Chiếm được Ô Sương thành không phải công lao của riêng tiểu thần, tiểu thần không dám nhận phần thưởng này.”

La Tri Thu nghe Hưng Võ đế phong cho La Duy cái tên Cẩm Y hầu, trong đầu tựa như có cái gì đó nổ tung, một trận lại một trận đau đớn. Cẩm Y hầu, đến cùng là đang nói La Duy y cẩm hồi hương, hay là đang nhắc đến tiểu muội La Tri Cẩm của ông? Đến hôm nay, La Tri Cẩm đã hồng nhan hóa thành xương trắng, vị đế vương này vẫn nhớ mãi không quên, chuyện này đối với La Duy là may mắn hay là tai hoạ đây?“Bệ hạ,” La Tri Thu lại quỳ xuống trước mặt Hưng Võ đế:“Tiểu nhi La Duy không thể gánh vác chức vụ to lớn này, nếu muốn nó thành tài, còn cần nhiều thời gian, thần cũng xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”

“Tả tướng không cần quá khiêm tốn,” Hưng Võ đế trước mặt mọi người phong thưởng, sao có thể thu hồi? La Duy là con hắn, ở Tả tướng phủ đã là ủy khuất, đừng nói là phong hầu, kể cả phong vương, Hưng Võ đế cũng nguyện ý.

“Bệ hạ,” La Duy quỳ trên mặt đất nói:“Tiểu thần là người đọc sách, tiểu thần còn nghĩ năm sau sẽ vào trường thi, chi bằng chờ tiểu thần thi đậu công danh, rồi sẽ vào triều.”

“Ngươi nói gì vậy?” Hưng Võ đế nói:“Ngươi xuất thân tướng môn, còn cần tới trường thi sao? Trẫm biết bản lĩnh của ngươi, không cần ngươi phải viết ra những áng văn thơ gấm vóc. Công danh trên thế gian đều là do trẫm ban tặng, nay trẫm cho ngươi công danh, ngươi hãy nhận lấy. Duy nhi, trẫm phong ngươi danh Cẩm Y hầu, chính là hy vọng ngươi nhất thế cẩm y, ngươi hiểu tâm ý của trẫm chứ?”

Nhất thế cẩm y? Mọi người lại âm thầm chấn động, đây chính là cho phép La Duy cả đời vinh hoa phú quý. Tả tướng La Tri Thu làm thừa tướng ba năm, mới được phong hầu tước, sáu năm sau mới tấn phong quốc công, hai huynh trưởng La Duy mới chỉ là bá tước, vậy mà y đã là hầu tước, người này phú quý xem ra hơn rất nhiều.

“Bệ hạ,” Phất Y Đại Sư được chúng tăng lữ hộ vệ từ trong quân đi tới, lập tức đến trước mặt Hưng Võ đế, hai tay tạo thành chữ thập, khom người niệm một câu Phật hiệu.

“Quốc sư dọc đường vất vả,” Hưng Võ đế nói.

“Vất vả là những người tòng quân,” Phất Y Đại Sư nói:“Người xuất gia không thể coi là vất vả.”

Hưng Võ đế thở dài:“Bao đời qua, tướng sĩ Đại Chu chết trận dưới chân Ô Sương nhiều vô số kể, lần này linh hồn có thể về đất mẹ, công lớn nhất là của quốc sư.”

Phất Y Đại Sư nhìn về phía La Duy, nói:“Đây cũng là công đức của Cẩm Y hầu, bần tăng ở đây để chúc mừng công tử được phong hầu.”

“Duy nhi,” Hưng Võ đế nói:“Ngươi nghe quốc sư nói chứ?”

“La Duy lĩnh chỉ, tạ ơn bệ hạ ban thưởng,” La Duy dập đầu tạ ơn.

La Tri Thu và La Tắc cũng đều quỳ xuống, là người thân của La Duy, bọn họ cũng phải tạ ơn ân điển của Hưng Võ đế. La Duy được phong hầu, là vinh quang của U Yến La gia.

Chúng đại thần mặc kệ trong lòng ra sao, nhưng lúc này cũng đều hướng về phía La tiểu hầu gia nói một tiếng chúc mừng.

La Duy cả đời này sẽ không lo công danh lợi lộc, được phong Cẩm Y hầu, nhưng trong lòng y không có nửa điểm vui sướng, chỉ là trên mặt mang theo tiếu ý, đối với chúng thần nhất nhất hoàn lễ.

Long Ngọc cũng muốn tiến lên chúc mừng, nghĩ muốn cùng các huynh đệ tới, liền nhìn về phía Long Huyền ở bên cạnh, có thế mới phát hiện, Long Huyền nhìn La Duy không chuyển mắt, ánh mắt kia thật phức tạp, khiến Long Ngọc không thể hiểu rõ người này đang vui mừng hay nổi giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp