La Duy chưa thực sự ngủ, quay lưng ra ngoài, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân truyền đến, tưởng Vệ Lam trở lại, liền mở miệng nói: “Lam ngươi tắm xong rồi à? Ta lúc này cả người xương cốt đều đau, đến xoa bóp giúp ta đi.”
Trong giọng nói La Duy mang theo chút biếng nhác, lời nói cũng mềm như bông, cứ như y không phải vị La Tam công tử ký hiệp ước với Tư Mã Thanh Sa trên thành Nghiệp Già ngày ấy. Tư Mã Thanh Sa đi tới bên cạnh giường, nhìn người ngủ trên giường, chăn đắp kín, chỉ lộ một chút tóc ra ngoài.
“Sao lại bất động thế?” La Duy nằm nơi đó từ từ nhắm hai mắt cười: “Có phải ngươi cũng mệt mỏi rồi hay không?”
Tư Mã Thanh Sa đặt tay phía ngoài lớp chăn nơi bả vai La Duy, dùng chút lực đạo, xoa bóp nhẹ.
La Duy ngọ nguậy trong chăn hai cái, lỗ mũi còn hừ hừ một tiếng.
Thanh âm này không lớn, nhưng khi Tư Mã Thanh Sa nghe được, tựa như ngực bị mèo cào, đột nhiên không muốn lên tiếng, thầm nghĩ muốn chạm vào y nhiều thêm một chút.
“Tư Mã Thanh Sa còn chưa đến đâu.” La Duy cứ nghĩ mình đang nói chuyện với Vệ Lam: “Nếu hắn không đến, ta sẽ ngủ thật luôn, chẳng lẽ thành Hạ Phương lại xảy ra chuyện gì?”
“Thì ra Tam công tử luôn ngầm mang cả họ tên ta ra mà gọi.” Tư Mã Thanh Sa lúc này mới mở miệng.
La Duy nghe giọng nói này không phải Vệ Lam, sợ tới nỗi từ trên giường ngồi bật dậy.
“Tam công tử, chúng ta lại gặp mặt.” Tư Mã Thanh Sa lúc này mới buông lỏng tay ra, cười nói với La Duy.
“Là thái tử điện hạ sao.” La Duy có chút không được tự nhiên, vẻ mặt xấu hổ nhìn Tư Mã Thanh Sa nói: “Xin lỗi, ta không biết là ngài.” Nói rồi La Duy định hất chăn xuống giường.
“Không cần.” Tư Mã Thanh Sa thay La Duy chỉnh lại chăn, còn ân cần săn sóc đặt một cái đệm sau lưng La Duy, nói: “Ta nghe Tôn Ly nói, Vân Khởi ngươi từ sau khi ở thành Nghiệp Già về, vẫn luôn có bệnh nhẹ trong người, cuối năm ngoái, bệnh tình càng hung hiểm. Người phải nói xin lỗi là ta mới đúng, khiến ngươi mang bệnh mà đi lần này.”
La Duy thấy Tư Mã Thanh Sa nói chuyện thân thiết với mình như vậy, nếu y tỏ ra khách khí thủ lễ, sẽ có vẻ xa lạ, liền dứt khoát bọc mình trong chăn nửa nằm nửa ngồi trên giường, nói với Tư Mã Thanh Sa: “Ta nghe được Tru Tà thái tử được Mạc Hoàn Tang ủng hộ, tự phong làm hoàng, ta nào có tâm tư ở thượng đô dưỡng bệnh? Lo lắng cho an nguy của Thanh Sa thái tử, cũng lo lắng cho bản thân về sau sợ là không được an bình.”
“Ngươi lo lắng cho ta?” Tư Mã Thanh Sa hỏi.
“Tư Mã Tru Tà muốn trừ bỏ thái tử ngay từ khi hai ta quen nhau ở thành Nghiệp Già.” La Duy nói: “Người nọ không cần tình nghĩa huynh đệ, ta tất nhiên lo lắng cho thái tử rồi. Nếu lần này Tư Mã Tru Tà thành công, ta La Vân khởi cũng lo lắng, rằng sinh thời còn có thể nhìn thấy dung nhan điện hạ hay không.”
Tư Mã Thanh Sa tận đến lúc này mới lộ ra vẻ mệt mỏi. Sau khi Tư Mã Tru Tà làm phản, Tư Mã Trường Thiên đế liền bệnh không dậy nổi, hiện tại quôc sự của Bắc Yến đều là Tư Mã Thanh Sa một mình lo liệu, trước mặt thần dân, hắn làm bộ như hết thảy đều ở trong lòng bàn tay, nhưng không ai có thể chia sẻ trọng trách trên vai cùng hắn. Biết đế vương từ trước đến giờ luôn là người cô đơn, nhưng những ngày này đối với Tư Mã Thanh Sa mà nói, nó tới quá nhanh, rất đột nhiên, ngay khi hắn còn chưa kịp chuẩn bị, giang sơn to lớn như thế lại đặt vào tay hắn, giữa tình cảnh này, hắn chỉ còn lại cảm giác lo sợ không yên, Tư Mã Thanh Sa không biết kể cùng ai.
“Thái tử điện hạ.” La Duy trong lòng vô tình, nhưng ánh mắt vẫn làm như thân thiết nhìn Tư Mã Thanh Sa: “Mấy ngày nay ngài cũng vất vả rồi.”
“Vân Khởi, đa tạ ngươi.” Tư Mã Thanh Sa nhìn La Duy nói một tiếng tạ ơn, là hắn thật lòng.
“Ta cũng là vì chính mình.” La Duy nở nụ cười, nói: “Tru Tà thái tử nhất định sẽ không bỏ qua cho ta, ta mặc kệ phải trả giá như thế nào, cũng phải giúp Thanh Sa thái tử trừ bỏ kẻ địch lớn này.”
“Ngươi nói như vậy làm ta thật hổ thẹn.” Tư Mã Thanh Sa vạch trần dụng ý của La Duy: “Nói là vì chính ngươi, kỳ thật đây là chuyện của Tư Mã hoàng thị, không ngờ lại đến tình trạng không thể vãn hồi như hôm nay. Đại ca ta, tổ tông cửu tử nhất sinh mới chiếm được giang sơn, hắn lại không để ý, chỉ muốn báo thù cho riêng mình. Vân Khởi, ngươi không nói ta cũng biết, hiện tại các nước đều chê cười Bắc Yến ta, trong nhà có một nghiệt tử, làm loạn đến mức mất nước.”
“Điện hạ còn nhận Tru Tà là huynh trưởng?” La Duy xoáy vào chữ đại ca trong lời Tư Mã Thanh Sa, nếu người này còn nhận Tư Mã Tru Tà làm đại ca, y nghĩ, có lẽ không thể khuyên Tư Mã Thanh Sa đi giết Tư Mã Tru Tà.
“Tình nghĩa đã hết.” Tư Mã Thanh Sa mang theo sầu lo nói: “Còn nói cái gì huynh đệ chứ?”
“Điện hạ.” La Duy ngồi thẳng lại một chút, nói: “Tru Tà thái tử hai mắt đã mù, ta nghĩ thế này,, nếu nói là Mạc Hoàn Tang tạo phản, rồi ép buộc Tru Tà thái tử thì sao?”
“Có thể như vậy sao?” Tư Mã Thanh Sa chưa từng nảy sinh ý niệm ấy trong đầu.
“Cứ như vậy, sẽ không còn nghiệt tử của Tư Mã hoàng thị nữa, chỉ có một loạn thần tặc tử của Bắc Yến mà thôi.” La Duy nói: “Khắp các chư quốc, có quốc gia nào không có thần tử phản loạn? Ai còn dám chê cười Bắc Yến?”
“Điều đó không có khả năng.” Tư Mã Thanh Sa nói: “Tru Tà nhất định là tự nguyện, sau khi hắn mất ngôi vị thái tử, cả ngày nghĩ đến chuyện Đông Sơn tái khởi, nếu là Mạc Hoàn Tang cưỡng ép hắn, thì hắn sẽ không thể làm loạn Bắc Yến đến tình trạng này, khiến dân chúng lầm than.”
“Sự thật như thế nào không quan trọng.” La Duy đã có chủ ý trong lòng, mê hoặc Tư Mã Thanh Sa: “Chỉ cần điện hạ đoạt lại Tru Tà từ trong tay Mạc Hoàn Tang, sự tình như thế nào, đều là nhờ một lời nói của điện hạ, nói sao biết vậy, ai còn có thể chạy đến trước mặt Tru Tà hỏi cho rõ ràng được?”
“Đoạt lại Tru Tà?”
“Không đoạt lại Tru Tà, Bắc Yến cũng chỉ có thể là một trò cười.” La Duy nói: “Mạc Hoàn Tang hiện tại lui binh, là vì Chu binh chúng ta tiến vào thành Ô Sương, Đông Thương Dương Nguyên Tố cũng qua cửa Xuân Độ, hắn nhất thời không chiếm được thành Hạ Phương, cũng không ngờ hai bên đều có địch, cho nên mới tạm lui. Điện hạ, thành Hạ Phương hiện tại không có Ô Sương thiết kỵ, nhưng người của chúng ta không thể vĩnh viễn ở Bắc Yến được, ngươi không diệt trừ Ô Sương thiết kỵ, sau này hung thần Mạc Hoàn Tang trở về, sẽ phải làm thế nào đây?”
Tư Mã Thanh Sa nghe La Duy nói, trầm mặc không lên tiếng.
“Hơn nữa đại quân Đông Thương cách xa thành Hạ Phương, ta cho rằng như vậy thành Hạ Phương mới an toàn nhất.” La Duy còn nói một câu khiến Tư Mã Thanh Sa lo lắng.
“Ngươi muốn ta phát binh đuổi theo Mạc Hoàn Tang?” Tư Mã Thanh Sa hỏi.
“Ta chỉ đề nghị.” La Duy nhìn dáng vẻ suy nghĩ của Tư Mã Thanh Sa: “Thanh Sa thái tử lần này mạo hiểm phiêu lưu, mời cả Đại Chu và Đông Thương tương trợ, không phải là vì diệt trừ Mạc Hoàn Tang, nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả, cả đời nhàn nhã) sao?”
Vệ Lam tắm xong, vội vàng đi tới, thấy trước trướng của La Duy có không ít người, trở nên hoảng hốt.
“Tư Mã Thanh Sa đến đây.” Long Thập giữ Vệ Lam đang định lao vào bên trong: “Hắn cùng với công tử nói chuyện riêng, chúng ta chờ ở nơi này là được rồi.”
Vệ Lam nghe vậy mới chịu đứng ngoài cùng Long Thập, đối mặt với đám thị vệ của Tư Mã Thanh Sa.
“Ngươi yên tâm.” Long Thập thấy Vệ Lam đứng ở chỗ này, nhưng liên tiếp nhìn vào bên trong trướng, liền nhỏ giọng nói với Vệ Lam: “Tư Mã Thanh Sa hiện giờ sao có thể hại công tử? Hiện tại là công tử hại hắn mới đúng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT