Tôn Ly nhận được tin tức của La Duy, chiều ngày hôm sau liền đến doanh trại Chu quân. Mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, Chu quân rõ ràng đóng quân trong một hoang mạc, nhưng hiện tại lại giống như bị hãm trong một vũng bùn to. Nhóm Chu binh đứng trong cơn mưa to, khiến Tôn Ly sinh ra một loại ảo giác, dường như bọn họ không có chỗ để đi, chỉ có thể đứng thối rữa ở vũng bùn đó, cho đến khi trở thành một đống xương trắng.

Trướng của La Duy cũng bị nước vào, bất quá thần tình y thoạt nhìn coi như thoải mái, thậm chí còn có tâm tình cùng Tôn Ly nhàn thoại vài câu.

Tôn Ly hỏi La Duy: “Công tử, tại hạ vừa mới thấy doanh trại của mọi người, so với lần trước khi tại hạ đến, có vẻ nhiều lên không ít.”

La Duy đầy vẻ bất đắc dĩ nói: “Tôn tướng quân cũng thấy trời mưa mãi không ngừng rồi đấy, chúng ta hiện tại ngâm mình ở trong nước bùn, rất nhiều nơi vốn đã dựng trướng rồi, nhưng không thể dùng nữa, nên chúng ta đành phải dựng thêm trướng.”

“Thì ra là như vậy.” Tôn Ly chắp tay nói với La Duy: “Công tử chịu khổ rồi.”

“Chút khổ sở ấy không tính là gì.” La Duy nhìn Tôn Ly cười nói: “Tôn tướng quân có thể nhìn ra doanh trại quân đội của chúng ta có sự thay đổi lớn, nhãn lực quả không tồi. Thanh Sa thái tử thật có phúc khí, trong đám thủ hạ có người tài như Tôn tướng quân.”

Tôn Ly cười ngượng ngùng, trong lời La Duy có ẩn ý, ngầm ám chỉ rằng hắn vẫn chưa tin y. Tôn Ly lúc này không dám nói thêm với La Duy nữa, dù sao Tư Mã Thanh Sa vẫn còn ở nơi đó chờ Chu binh đến cứu mạng.“Công tử khi nào thì chuẩn bị đến thành Ô Sương?” Hắn hỏi La Duy.

“Sáng sớm ngày mai.” La Duy nói: “Tôn tướng quân có thể mở cổng thành Ô Sương chứ?”

Tôn Ly vội nói được, hắn đã đợi La Duy mấy ngày, đã sớm nóng vội, lúc này rốt cục đợi được La Duy mở miệng nói muốn vào thành Ô Sương, Tôn Ly chỉ sợ chỗ của La Duy sinh ra biến cố, sao còn dám nói một chữ “không”.

“Vậy thì tốt.” La Duy thực sảng khoái nói: “Ngày mai, giờ dần, dưới thành Ô Sương, Tôn tướng quân đến giúp ta xông vào Ô Sương.”

La Duy liên tục mười ngày chậm chạp không mở miệng nói chuyện tiến vào thành Ô Sương, khiến Tôn Ly nghi ngờ người này thay đổi tâm tư, muốn ra điều kiện gì đó với chủ nhân hắn, hôm nay cuối cùng nhận được tin chính xác, Tôn Ly mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.“Công tử yên tâm.” Hắn đứng dậy trịnh trọng nói với La Duy: “Ngày mai, giờ dần, tại hạ cùng công tử hẹn gặp dưới thành Ô Sương.”

“Ta và tướng quân đã hứa rồi đấy.” La Duy nói, nhìn Vệ Lam bên cạnh: “Lam, ngươi đưa Tôn tướng quân ra khỏi doanh đi.”

“Tướng quân, mời.” Vệ Lam đi đến bên cạnh Tôn Ly, đưa tay ra hiệu mời ra. Hắn không hề có hảo cảm với người này, nhưng giờ phút này cũng không thể không tỏ ra cung kính.

Khi Tôn Ly rời khỏi doanh trại Chu quân, trời vẫn đổ mưa rào, xem ra hắn còn phải tạ ơn trận mưa to này, khiến La Duy rốt cuộc không chịu nổi mà muốn vào thành Ô Sương.

Thời gian vào thành đã định, quân Chu vội vàng hạ trại, đi tới thành Ô Sương.

Doanh trại các tướng quân chỉ cần đủ quân số, đều chạy tới tìm La Khải. Lần này xuất quan khiến bọn họ chẳng hiểu nổi ngọn ngành, bây giờ phải đánh thành Ô Sương sao? Nhưng chẳng ai nói với bọn họ phải đánh như thế nào, cứ coi như tinh thần dâng cao, nhưng dưới chân chỉ có vũng bùn, ngay cả ngựa cũng không chạy nổi, trận này phải đánh như thế nào?

“Đã sắp xếp ổn thỏa rồi.” La Khải trấn an các thủ hạ: “Ngày mai xuất binh, toàn quân trên dưới không thể có một tia động tĩnh nào. Súc vật miệng mũi bốn vó đều phải bọc lại, tất cả gươm giáo treo trên chiến mã đều tháo xuống.”

“Vì sao?” Có tướng quân hỏi La Khải: “Chúng ta cứ im ắng mà đi như thế?”

“Đúng vậy.” La Khải nói: “Việc này triều đình đã an bài thỏa đáng, chúng ta chỉ cần nghe lệnh làm việc là được rồi. Còn nữa, ngày mai ai gây ra động tĩnh, làm hỏng đại sự của bổn soái, chém không tha.”

Các tướng quân đều lĩnh mệnh rời đi. Tuy rằng bọn họ không thể tưởng tượng nổi, rằng nơi này cách xa thượng đô vạn dặm, triều đình sao có thể sắp xếp trận đánh này của bọn họ? Bất quá phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân, cho nên La Khải nói cái gì thì bọn họ làm cái đó.

Khi đại quân sắp xuất phát, La Khải mới có thì giờ đến gặp La Duy. Lúc anh tiến vào trướng của La Duy, cũng là lúc Vệ Lam giúp La Duy mặc giáp, La Khải sau khi bước vào, cùng với Vệ Lam giúp La Duy.“Rời quân đội của đại ca, hết thảy đều phải tự coi chừng. Đại ca biết ngươi thông minh.” La Khải nói với La Duy: “Nhưng trăm ngàn tính toán rồi cũng có chỗ sơ sảy, ngươi ở chỗ Tư Mã Thanh Sa, phải nghe Lam khuyên bảo, đừng chuyện gì cũng tự mình làm chủ, không nghe ai nói.”

“Vâng, đại ca.” La Duy cười nói: “Đệ không phải người bảo thủ, đệ sẽ trở về. Chờ khi chúng ta trở lại Vân Quan, nói không chừng đại tẩu đã cho đệ thêm một tiểu chất nhi. Đúng rồi, đại ca, huynh đã nghĩ tên cho đứa bé chưa?”

La Khải bị La Duy biến thành dở khóc dở cười: “Giờ là lúc nào, ngươi còn nghĩ đến việc này?” Hắn thay La Duy mặc nhuyễn giáp, lại gõ lên trán La Duy một cái, rồi mới nói: “Giáp này cũng là ngự ban?”

“Đúng vậy.” La Duy cúi đầu nhìn bộ giáp trên người mình: “Nói là mặc vào thì đao thương bất nhập, đệ chẳng tin.”

“Vật được ngự ban, cũng có thể đem ra nói bậy hay sao?” La Khải trừng mắt nhìn La Duy.

La Khải xưa nay là người nghiêm túc, ngay cả khi không trừng mắt, cũng chưa có ai dám nhiều lời với hắn, nhưng La Duy lại không sợ vị đại ca này, vẫn trưng ra khuôn mặt tươi cười với La Khải: “Đại ca, huynh nói con của huynh về sau cũng phải tập võ tòng quân sao?”

“Ngươi sao có thể nghĩ về sau này sớm như vậy.” La Khải lại khoác cho La Duy một bộ quần áo mùa đông, nói: “Đó là chuyện về sau, sao ngươi biết được chất nhi của ngươi có phải nữ hài hay không?”

“Tiểu chất nữ đệ cũng thích mà.” La Duy nói: “Nhà chúng ta chính là còn thiếu một nữ hài nhi đấy.”

“Đủ rồi.” La Khải nói: “Đừng nhiều lời nữa, ngươi phải nhớ kỹ lời ta nói, nhất định phải bình an trở về.”

“Đi thôi.” La Duy động động tay chân, đi qua đi lại vài bước. Quấn áo mùa đông dày dặn, thêm bên trong lại có giáp, cùng mặc ở trên người, khiến y cử động không tiện, lại khó thở.

“Quá nặng à?” La Khải hỏi, thấy La Duy gật đầu, liền nói: “Hôm nay rất lạnh, ngươi không mặc nhiều là không được, tập làm quen đi.”

Vệ Lam mang một bát súp tiến vào, đặt vào tay La Duy.

La Khải đột nhiên hành lễ với Vệ Lam.

“Đại công tử, đây là…?” Vệ Lam bị La Khải bất thình lình thi lễ làm cho cả kinh, vội nghiêng người tránh lễ của La Khải.

“Lam.” La Khải nhìn Vệ Lam nói: “Ta đem Tiểu Duy phó thác cho ngươi, nó không có võ, thân mình cũng không tốt, ngươi là người cẩn trọng, Tiểu Duy cũng nghe lời ngươi, nhờ ngươi chiếu cố nó.”

“Đại công tử yên tâm.” Vệ Lam vội đáp: “Vệ Lam dù có liều mạng, cũng sẽ bảo vệ công tử chu toàn.”

“Xì…” La Duy nghe Vệ Lam lời này, lại là thay đổi vẻ mặt, phun xuống đất một ngụm, nói: “Đừng nói cái gì chết hay không. Đến lúc ấy, nếu ngươi thực sự dám liều mạng để cứu ta, ta nhất định sẽ chết ngay trước mặt ngươi, Lam, ngươi tin không?”

Vệ Lam nhìn La Duy phát ngốc, có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, lại không biết nói từ đâu.

“Ngươi nói đi!” La Duy kéo vạt áo Vệ Lam: “Ngươi nhớ kỹ lời ta nói chưa?”

Vệ Lam nhẹ giọng đáp lại La Duy: “Nếu công tử xảy ra chuyện gì, Vệ Lam làm sao sống nổi?”

“Được rồi, được rồi.” La Khải ở một bên nhìn hai người này, lờ mờ nhận ra điều gì đó, chỉ là thời khắc xuất chinh sắp tới, anh không kịp nghĩ nhiều, nhìn La Duy và Vệ Lam nói: “Các ngươi đều phải bình an trở về cho ta.”

“Chắc chắn rồi.” La Duy nhìn Vệ Lam nói: “Chúng ta đều phải bình an vô sự mới được.”

“Ừ.” Vệ Lam nói: “Ta nhớ kỹ lời công tử nói.”

“Tuyên Châu?” La Duy hỏi.

Vệ Lam gật đầu.

Hai người lúc này mới nhìn nhau cười, chỉ có La Khải ở một bên nhìn không hiểu ra sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play