Vợ chồng Tạ Vọng Bắc mồng ba Tết đến thượng đô, biết Tạ Ngữ đã đi Nguyệt Châu, liền vội vã định tới Nguyệt Châu.
La Tri Thu bày một yến tiệc nhỏ trong tả tướng phủ, chỉ có ông, Phó Hoa và vợ chồng Tạ Vọng Bắc, bốn người ngồi vây quanh bàn tròn, một hồi gia yến, khách chủ tẫn hoan.
La Duy lại mang theo năm người Thập Cửu đến gặp Tạ Vọng Bắc, để Tạ Vọng Bắc mang theo họ tới Nguyệt Châu.
Tạ Vọng Bắc miệng đầy cảm kích.
La Duy liền mỉm cười nói: “Tiểu chất thấy Tạ thúc phụ và mọi người vừa đến, hẳn là còn mệt, sắp tới đường đi cũng vất vả. Tiểu chất nghĩ, hay là Tạ thúc phụ mang theo hai hạ nhân đắc dụng, còn những người khác để họ ở lại tướng phủ nghỉ ngơi, Chờ khi Tạ thúc phụ từ Nguyệt Châu trở về, họ cũng sẽ theo cùng.”
Tạ Vọng Bắc nói: “Thật phiền đến tướng gia cùng tam công tử.”
La Duy nói: “Tạ thúc phụ sao lại khách khí như vậy, tiểu chất cũng là suy xét vì Tạ thúc phụ mà thôi. Thời gian của Tạ thúc phụ vốn hữu hạn, không thể vì hạ nhân mệt mỏi mà chậm trễ, sợ đến khi nhìn thấy Tạ Ngữ ca, mọi người cũng không thể nói gì nhiều.”
Tạ Vọng Bắc bị La Duy thuyết phục, mang theo hai lão quản sự, năm người Thập Cửu, cộng thêm mười lăm thị vệ trong tướng phủ, đoàn người ngay hôm sau đã rời thượng đô, đi về phía Nguyệt Châu.
Tạ Ngữ gửi thư từ Nguyệt Châu tới tận thư phòng của La Tri Thu, chỉ nói Long Huyền sau khi đến Nguyệt Châu không có bất cứ động tĩnh nào. La Tri Thu đem thư này cho La Duy xem, La Duy chưa nói gì. Là Long Huyền thật sự không có động tĩnh, hay là có động tĩnh nhưng Tạ Ngữ không phát hiện, lại hoặc là phát hiện mà không nói, chờ khi Tạ Vọng Bắc đến Nguyệt Châu, hết thảy sẽ có đáp án.
Một ngày sau, Kỳ Lân sơn trang đưa tin đến, Trữ Sơ Ảnh một tháng trước đã mang theo người rời khỏi Danh Kiếm sơn trang.
“Công tử, đây là thứ trang chủ lệnh tiểu nhân đưa cho công tử, trang chủ nói đây là quà năm mới tặng cho ngài.” Người đưa tin trình lên một hộp gỗ sơn đen.
La Duy tự tay mở hộp gỗ, nắp hộp vừa mở, mùi vôi xộc lên khiến La Duy bị nghẹn ho khan vài tiếng. Trong hộp có một nửa là vôi, che phủ một cái đầu người. La Duy che miệng che mũi, cẩn thận nhìn đầu người hồi lâu, mới nhận ra đây là đầu Khô Lục.
“Công tử.” Người đưa tin nói: “Trang chủ bảo tiểu nhân nói cho công tử biết, ngài ấy đã không cho người này chết dễ dàng.”
La Duy nhẹ nhàng đậy nắp hộp: “Trở về thay ta tạ ơn trang chủ.”
“Vâng.” Người đưa tin lên tiếng, sau đó liền hỏi La Duy: “Công tử, còn Trữ Sơ Ảnh?”
“Giết.” La Duy chỉ nói một chữ.
Vệ Lam vẫn canh giữ ở bên ngoài, sau khi người đưa tin ra khỏi phòng La Duy, liếc mắt nhìn Vệ Lam một cái. Vệ Lam nhận ra người này, là thủ hạ đắc lực nhất của Lạc Thính Triều. Người đưa tin cũng nhận ra Vệ Lam, tướng mạo Vệ Lam trong đám ảnh vệ Kỳ Lân khá nổi bật, Lạc Thính Triều cũng đã “chuyên sủng” Nhị Thập Cửu này một phen.
Vệ Lam đứng tránh sang bên cạnh, biết La Duy muốn dùng Kỳ Lân sơn trang, nhưng Vệ Lam cũng không muốn dây dưa với người của Kỳ Lân sơn trang.
Người đưa tin thấy Vệ Lam mặc quần áo của hạ nhân trong tướng phủ, còn có thể một mình canh giữ trước cửa thư phòng La Duy, lập tức đóan ra thân phận lúc này của Vệ Lam. Người đưa tin gật đầu chào hỏi Vệ Lam, người này xem ra là thân tín của La Tam công tử, không ngờ một ảnh vệ nho nhỏ bị người ta chơi chán, hiện tại lại lọt vào mắt Tam công tử.
Vệ Lam cúi đầu đứng, ánh mắt người đưa tin nhìn chằm chằm vào mình khiến hắn không thoải mái.
“Mời.” Thất Tử tới tiễn người đưa tin ra khỏi cửa.
Người đưa tin ra khỏi cửa viện, mới nhớ ra Nhị Thập Cửu chính là ảnh vệ được La Tam công tử mang đi từ sơn trang. Người đưa tin cảm thấy nên nói chuyện này với trang chủ, mặc kệ Nhị Thập Cửu này có trèo lên giường Tam công tử hay không, tóm lại thành thân tín của Tam công tử, trang chủ sẽ quyết định chuyện về Nhị Thập Cửu này một lần nữa, lôi kéo là chuyện tất nhiên phải làm.
Sau khi người đưa tin ra khỏi phủ, vẫn là thời khắc đón năm mới vui vẻ, giang hồ đánh nhau cũng tạm ngừng.
Vệ Lam vào thư phòng, thấy La Duy nhìn chằm chằm một hộp gỗ.“Đây là thứ tổng quản sự vừa đưa tới?” Vệ Lam hỏi, đã nhìn thấy người đưa tin mang hộp gỗ này vào gặp La Duy.
“Ừ.” La Duy nói: “Lạc Thính Triều tặng ta đại lễ, ngươi mở ra nhìn xem đi.”
Vệ Lam mở chiếc hộp, vì đã quen nhìn người chết, nên sau khi nhìn thấy đầu người, Vệ Lam cũng giống La Duy, không có phản ứng gì nhiều.
“Nhận ra người này là ai không?”
“Người này…” Vệ Lam so với La Duy càng nhận ra người kia là ai nhanh hơn: “Đây không phải đầu Khô Lục sao?”
“Là lão.” La Duy nhìn đầu người trong hộp nói: “Lạc Thính Triều không cho lão chết dễ dàng. Lam, xem ra lão đã trả món nợ của ta rồi.“
Vệ Lam đóng nắp hộp lại: “Người này đáng chết, công tử, chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa.”
La Duy nói: “Ngươi ném cái đầu này đi xa một chút, để lão cách xa ta một chút.”
Vệ Lam ôm chiếc hộp đi ra ngoài.
La Duy từ thư phòng trở về phòng ngủ, vừa định nằm xuống, liền nghe thấy Tiểu Tiểu kêu lên ở gian ngoài: “Biểu tiểu thư, người không thể xông vào!”
“La Vân Khởi!” Phó Vi lớn giọng: “Tiểu biểu đệ, ta có việc muốn hỏi ngươi.”
La Duy mặc lại quần áo, đi tới gian ngoài.
Phó Vi vừa nhìn thấy La Duy đi ra, liền đẩy Tiểu Tiểu bên cạnh, vài bước đã chạy đến trước mặt La Duy: “Biểu đệ, ta không làm phiền ngươi chứ?”
La Duy phất tay để Tiểu Tiểu lui ra ngoài, ngồi xuống hỏi Phó Vi: “Lục biểu tỷ tới hỏi đệ chuyện của Trữ Phi?”
Phó Vi mặt đỏ lên.
“Ngồi đi ạ.” La Duy bật cười nói: “Chẳng lẽ đệ đoán sai sao?”
“Không, không phải.” Phó Vi nói: “Chỉ là ta nghe nói Trữ tướng quân hết năm nay sẽ tới Vân Quan.”
“Đúng là có chuyện này.” La Duy nói: “Tử Chu được đại ca đệ trọng dụng, lần này y sẽ mang theo cả người thân đi cùng.”
“Nhanh như vậy à.” Phó Vi nhỏ giọng nói thầm một tiếng.
“Biểu tỷ thích Tử Chu?”
Vấn đề này nói trắng ra, dù Phó Vi là một cô nương tùy tiện, nhưng khuôn mặt cũng trở nên đỏ ửng.
“Biểu tỷ.” La Duy coi như không nhìn thấy, nói: “Đệ nghĩ đệ nên nói cho tỷ một vài chuyện. Mẫu thân Tử Chu vốn là vũ kỹ của Danh Kiếm sơn trang, y…”
“Vậy phụ thân là ai?” Phó Vi chặn lời La Duy.
“Phụ thân là trang chủ Danh Kiếm sơn trang Trữ Sơ Ảnh.” La Duy nói: “Chẳng qua giữa Tử Chu và Trữ trang chủ này không có tình cảm gì hết. Bốn mẫu tử bọn họ hiện tại đã không còn chút quan hệ nào với Danh Kiếm sơn trang, biểu tỷ hãy nhớ kỹ những lời này.”
“Được.” Phó Vi nói: “Ta nhớ kỹ. Ta không hỏi quá khứ của Trữ tướng quân, con người không phải nên hướng về tương lai hay sao?”
“Dưới Tử Chu còn có đệ muội, thê tử của y cần lo liệu hết mọi chuyện trong gia đình.” La Duy nói: “Biểu tỷ có thể làm gì? Tử Chu không cần một thê tử ra sa trường giết địch cùng y.”
Phó Vi nói: “Biểu đệ hãy nói rõ hơn một chút, ta nghe không hiểu lắm.”
“Nói đơn giản là.” La Duy nói: “Tỷ sẽ nấu cơm giặt quần áo, rồi có thể cùng lão phu nhân chung sống yên bình chứ?”
Phó Vi ngẫm lại, những việc này đúng là nàng sẽ không làm: “Những chuyện đó không phải sẽ giao cho hạ nhân làm sao?”
“Hạ nhân làm được, tại sao đương gia chủ mẫu lại không thể làm?”
“Ta sẽ học!” Phó Vi lập tức đứng lên: “Không có gì mà ta không học được.”
“Vậy lão phu nhân thì sao?”
“Ai dám bất hiểu với nương mình chứ?”
La Duy ngẩng đầu nhìn Phó Vi.
“Ý ta nói, bà bà cũng là nương!”
La Duy phụt một tiếng nở nụ cười.
Phó Vi có thế mới ý thức được mình đang nói gì: “Không được kể với người khác!” Nói xong câu này, Phó lục tiểu thư liền chạy vội ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT